Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 30: Nếu có tình


Diệp Vũ căm giận nói:

– Chủ thượng, nhân thủ của chúng ta đâu kém gì nó, sao có thể không đánh đã lùi?

Triển Chích lặng lẽ cười lạnh:

– Mục đích của chúng ta, không phải là công thành chiếm đất, sự đã không ổn, phải biết rút lui đúng lúc, biết là không thể mà cứ đâm đầu vào, là không khôn ngoan. Ham chiến không lui, làm được cái gì?

Dứt lời, hắn hét lớn một tiếng:

– Mau lui!

Triển Chích đúng là đệ nhất đạo tặc trong lịch sử Trung Quốc, làm đạo tặc cũng phải có quy củ của đạo tặc, tổng cộng đúng năm điều, một là cần phải tường tận, phải nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả thông tin về mục tiêu chuẩn bị xuống tay; hai là lâm chiến phải dũng cảm, ra sức tranh lên trước, không được sợ chết; ba là huynh đệ phải có nghĩa khí, nếu thế địch mạnh, không thể trốn sau lưng bạn hữu; bốn là hành sự theo hoàn cảnh, chuyển đổi cho thích hợp; năm là đoạt được tiền tài, phải chia đều.

Năm quy củ của đạo tặc này, Diệp Vũ là thuộc hạ thân cận của hắn đương nhiên biết rõ ràng, vừa nghe thấy âm thanh mạnh mẽ của hắn, cũng không chần chừ nữa, lập tức nghiêm nghị nghe lệnh, quát lên:

– Nhâm gia có chuẩn bị, sự không thể thành, mau lui!

Lập tức dẫn tùy tùng như thủy triều rút lui.

Nhâm Băng Nguyệt vừa thấy động tĩnh của đối phương thì nhất thời sửng sốt, ba trăm gia tướng của nàng đều phối hợp diễn luyện từ nhỏ, cực kỳ quen thuộc lẫn nhau, mỗi kẻ đều tinh thông liên thủ tác chiến, ba trăm người đủ để phát huy ra uy lực của năm trăm người. Đêm nay tỷ tỷ giao toàn bộ binh lực cho nàng để bảo hộ xe vũ khí, nàng đã an bài bố trí trận thế như vậy, vốn định làm một chuyện đại sự là bộc lộ tài năng trước mặt tỷ tỷ, nào ngờ đâu kẻ địch không đánh mà đã chạy?

Bọn gia tướng dưới đài cũng trở tay không kịp, chỉ bắn linh tinh ra vài mũi tên, làm bị thương vài tên cường đạo, còn nhân mã của Triển Chích chẳng bị tổn hại gì lớn. Nhâm Băng Nguyệt vội vàng nói:

– Mau, đuổi theo cho ta, chớ để bọn chúng chạy mất.

Gia tướng trái phải Từ Thủy và Trọng Thường vội vàng khuyên nhủ:

– Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư đã phân phó, sứ mệnh của chúng ta là bảo hộ xe vũ khí, không được rời đi nửa bước, không được để một binh khí rơi vào tay Triển Chích. Nếu đem quân truy kích, trận thế tự loạn, vạn nhất Triển Chích thừa dịp phản công, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho chúng ta.

Nhâm Băng Nguyệt nhớ tới lời dặn nghiêm khắc của tỷ tỷ, ngừng lại một chút, chung quy lại cũng không phát ra mệnh lệnh đuổi giết, đành phải nhìn bọn đạo tặc thong dong thối lui.

Triển Chích rời khỏi Nhâm phủ hậu viện, quay đầu nhìn lại, thấy Nhâm gia gia tướng hàng ngũ chỉnh tề, chỉ đứng đợi trong viện, cũng chẳng có ai lao tới chém giết, không khỏi thầm than một tiếng, hắn tung hoành Tề Lỗ, còn chưa bao giờ gặp phải đại bại thế này. Hắn biết thế lực Nhâm gia không giống bình thường, đã sớm có chuẩn bị, triệu tập tinh anh đạo tặc ở các nơi, đoán rằng trăm xe vũ khí này nhất định sẽ đoạt được, hiện giờ tin tức bị lộ, đối phương sớm đã có chuẩn bị, nếu dây dưa lâu, mục thủ của vùng lại dẫn quân tới đánh giáp công thì, ngay cả có đoạt được xe vũ khí, cũng không kịp vận chuyển ra khỏi thành. Hôm nay đã hoàn toàn hết cơ hội, Triển Chích đành phải mất hy vọng mà từ bỏ.

Nhất thời âm thanh nổi lên bốn phía, lúc này bọn đạo tặc không còn dùng ‘mật mã’ như kiểu “Căng buồm, đón gió” nữa, mà là ‘minh mã’, nhất thời khắp nơi đều vang lên tiếng gào:

– Đối thủ quá mạnh mẽ, mau lui ra khỏi thành.

Cổ Quân Hải ở tiền phương chật vật chống đỡ vừa nghe được tin tức, liền huýt sáo một tiếng, dẫn người của mình chạy đi tứ phía, Khánh Kỵ binh lực có hạn, lúc này lại là ban đêm, đường ngang ngõ tắt hắn không quen, cũng không chia quân ra đuổi theo, chỉ ở ngoài cửa đồng thanh hô to:

– Khánh Kỵ tại đây, đạo tặc Triển Chích bỏ trốn mất dạng.

Khánh Kỵ để người la lên như vậy, thật sự không phải để thổi phồng thanh danh của mình, mà là làm cho láng giềng tất cả đều nghe thấy, ngày mai lan truyền khắp phố phường, sẽ là một trận chiến của Khánh Kỵ hắn cùng Triển Chích, bỏ Nhâm gia qua một bên, để tránh tin tức Nhâm gia tự bán binh khí lộ ra ngoài.

Mắt nhìn thấy đạo tặc ở các nơi đều đã lui bước, Khánh Kỵ thu hồi binh khí, thở hổn hển mỉm cười nhìn về phía Nhâm Nhược Tích. Nhâm Nhược Tích chém giết cả buổi, tay chân đã hơi mềm ra, cái trán đã đầy những hạt mồ hôi nhỏ bé, mấy sợi tóc đen dính vào trán, khuôn mặt trắng trẻo đã trở nên hồng hào.

Nàng đang giơ tay quệt mồ hôi, nhìn thấy Khánh Kỵ trông về phía nàng, không khỏi mở miệng cười. Khánh Kỵ đi đến gần, thấp giọng nói:

– Nhâm cô nương, thỉnh nhanh chóng mang người của ngươi trở về, sáng sớm ngày mai, cứ theo kế hoạch mà làm.

Nhâm Nhược Tích đang định nói chuyện, trong lòng bỗng dưng run lên yếu ớt, ngày mai, là phải cùng thuộc hạ dọn đồ chạy đi, từ nay về sau ngày dài đường xa, còn có thể có ngày gặp lại sao? Nhâm Nhược Tích tâm tư không khỏi buồn bã, không biết phải rời đi thế nào, Khánh Kỵ là kẻ mà nàng đã dùng trăm phương nghìn kế để lảng tránh, nhưng ở trong tâm hồn của nàng cũng đã lặng lẽ lưu lại một bóng dáng.

Có điều lúc này tử thi đầy mặt đất, mắt nhìn trừng trừng, cho dù có muốn nói gì cũng nói không nên lời. Nhâm Nhược Tích môi mấp máy mấy lần, rốt cục chỉ cúi đầu nói một tiếng:

– Đa tạ công tử nghĩa khí.

– Công tử, mâu của ngài!

A Cừu tìm được trường mâu của Khánh Kỵ, hắn không nhìn thấy Khánh Kỵ và Nhâm Nhược Tích hai người đang đối mặt tình cảm mơ hồ, lỗ mãng trình lên.

Khánh Kỵ trắng mắt lườm một cái, ‘hung tợn’ bắt lấy trường mâu, ngón tay vừa mới đặt lên cán mâu, một bàn tay mềm mại đã giành cầm lấy. Khánh Kỵ cùng A Cừu nhất tề sửng sốt, Nhâm Nhược Tích bắt mâu vào tay, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn thêu, tỉ mỉ chậm rãi lau sạch những vết máu trên cán mâu, gió nhẹ nhàng thổi những sợi tóc rủ xuống của nàng, khiến cho trong huyết tinh lại có một tư vị ôn nhu.

Lau sạch cán mâu, Nhâm Nhược Tích mới hai tay nâng mâu, đưa đến trước mặt Khánh Kỵ:

– Đa tạ ân cứu mạng của công tử, tiểu nữ xin cáo lui!

Khánh Kỵ thoáng sững sờ, lập tức tiếp nhận trường mâu, thấp giọng nói:

– Cô nương không phải khách khí, nhanh chóng quay về trạch đi thôi.

Nhâm Nhược Tích nhìn hắn một cái thật sâu, xoay người bước đi, những người rình động tĩnh trên bờ tường truyền tín hiệu xuống, đại môn đã mở rộng. Nhâm Nhược Tích dẫn đầu đi vào, gia tướng Nhâm phủ ôm lấy đồng bạn chết trận theo ở phía sau.

Khánh Kỵ đứng bên kia đường, chỉ thấy Nhâm Nhược Tích đi vào trong cánh cửa, đột nhiên quay người lại, đứng ở sau cửa lẳng lặng nhìn hắn, cặp mắt sáng ngời không chớp một cái. Gia tướng Nhâm phủ nối đuôi nhau mà vào, đại môn lại chậm rãi khép lại, ‘Kẹt’ một tiếng, ngăn cách tầm mắt đôi bên.

Khánh Kỵ đã đem ánh mắt u oán phức tạp kia thu hết vào đáy mắt, bước vào đại môn, Khánh Kỵ liền ‘Hây’ một tiếng, cắm phập đại mâu lên mặt đất, hai tay nắm chặt, trong lòng hung hăng phát thệ:

– Có nhà mà khó trở lại, có nước lại khó trở về, thật sự là thống khổ. Đại trượng phu một khi không có quyền, ngay cả nữ tử mình thích cũng không thể theo đuổi, cho dù chỉ là vì thế, trận đấu này của ta với Hạp Lư coi như đã định rồi!

Không biết có phải là do đã dung hợp ký ức của hai người hay không, hiện tại tính cách có chút hơi hai mặt, biểu hiện hào hùng xong, tâm tư của Khánh Kỵ liền hạ xuống, dâm đãng nghĩ thầm:

– Ta nếu có thể đoạt quốc của hắn, có thể nạp nàng làm phi, để cho nàng hàng đêm lau ‘mâu’ của ta, chẳng phải là tuyệt diệu sao?

Trên khóe miệng Khánh Kỵ một tia cười ‘vô sỉ’ còn chưa kịp lộ ra, chợt nghe thấy xa xa có tiếng quát mắng liên thanh, hàng loạt đèn lồng đuốc sáng từ xa xa chạy tới, ở giữa có một chiếc chiến xa, bên sườn chiến xa có cắm giáo, mác, kích, mâu để luân phiên sử dụng. Trên chiến xa đứng bên trái là một gã giáp sĩ tay cầm cung tên, đứng bên phải là một gã giáp sĩ tay cầm trường kích.

Ngồi ở phía trước là hai người, bên trái là người đánh xe, bên phải là chủ tướng. Xe đến gần, người đánh xe ghìm cương ngựa, bốn thớt ngựa đều dừng lại, vị chủ tướng ngồi ngay ngắn phía bên phải vịn xe nhảy xuống, người này tuổi chừng năm mươi, râu dày buông xuống ngực, đội mũ mặc giáp, tay cầm một cây đại mâu, hắn uy phong lẫm liệt nhìn ngắm chung quanh, trừng mắt hô lớn:

– Nơi này xảy ra chuyện gì? Đạo tặc Triển Chích ở chỗ nào?

Khánh Kỵ nhịn không được phì cười một tiếng, nhìn thấy vị lão tướng quân này, hắn không biết làm sao lại nhớ tới cảnh thời hiện đại khi có xảy ra trộm cướp, cảnh sát Hongkong luôn luôn khoan thai đến chậm nhất…

Ai…, nhớ tới chuyện xưa, trong lòng không khỏi dâng lên một trận thương cảm cùng phiền muộn, chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, ánh trăng sáng vằng vằng giữa bầu trời…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận