– Đừng nói chuyện, ngươi mới tu hành mấy ngày liền dùng thuật pháp linh tinh, may mắn kịp thời tới đây, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi rất khó đảm bảo.
Đối thoại ngắn ngủi giản đơn dừng lại, suy yếu ý thức ảm đạm, lúc tỉnh dậy, một luồng mùi hơi đắng tràn ngập, Lương Sinh mở hai mắt ra, động quật đèn đuốc vàng ấm, hai tầng giá bày sách nhỏ ở trước mặt, hắn nằm trên giường đá, dựa vào vách tường hướng trong, lão nhân ngồi trên băng ghế đá đối diện, đang nhìn xem hắn, bên cạnh tiểu đỉnh có tiếng vang phốc phốc phốc sôi trào.
Nhìn thấy Lục Lương Sinh tỉnh lại, lão nhân không nói một lời lấy ra bát sứ tinh xảo, múc nước canh ra từ trong đỉnh, đưa tới.
– Uống nó đi.
– Vâng…..
Lục Lương Sinh chống thân thể lên cao, đầu mơ hồ còn có chút đau, nhưng đã chẳng còn u ám, tiếp nhận bát sứ đưa tới, nước canh đen kịt sền sệt, mang theo tia khói hiện ra bọt khí, còn có một mùi làm cho người ta buồn nôn. Nhìn nhìn lão nhân bên kia, do dự trong chốc lát, ngừng thở, một hơi uống hết chén thuốc vào bụng, đắng chát tanh cay mang theo nhiệt độ từ yết hầu một mực lẻn vào dưới bụng, kém chút để cho hắn nôn mửa.
– Lương Sinh, tính cách ngươi chất phác, tâm tính cũng đủ, trước đó vi sư không có nói rõ cho ngươi, tu thuật pháp chính là tu đạo trong người, tu hành giống như làm người, cũng phải phân ba năm chín cấp, ngươi bây giờ ngay cả nhập môn cũng không bằng.
Lục Lương Sinh ngồi nơi đó, nắm vuốt bát sứ, miệng khổ nói không nên lời, chỉ phải lẳng lặng nghe sư phụ nói tiếp.
– ….. Bất quá ngươi có thiên tư, căn cốt rất không tệ, trong vòng vài ngày đã đến Luyện Khí hạ tầng Khai Đan, vừa rồi vi sư cho ngươi chén thuốc. ngoại trừ bình phục ngươi thương thế, cũng có thể giúp ngươi xông phá cánh cửa đến Khai Đan, đến thời điểm sẽ bước chân vào cánh cửa tu đạo – Luyện Khí?
Lão nhân đứng dậy cầm qua bát sứ từ trong tay thiếu niên, trên mặt rốt cục có một tia biểu lộ, mỉm cười:ư
– Luyện Khí có hai, hạ viết Khai Đan, trung viết Tụ Điền, thượng mới là Luyện Khí, phía sau lại thêm có Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh… Mỗi một cảnh giới đều có hai tiểu cảnh giới, từ từ tu đạo con đường, thường nhân khó đạt đến, người trong đạo này cũng khó cầu.
Buông bát sứ xuống, lão nhân ngồi trở lại, phất ống tay áo một cái, cự thạch ngoài kia từ từ mở ra.
– Thời gian cũng không sớm, sớm trở về đi, đừng để cho phụ mẫu ngươi lo lắng, đợi thương thế chuyển biến tốt đẹp, ngươi lại tới, vi sư giúp ngươi xông phá tiểu cảnh Khai Đan.
– Vâng.
Đối với sư phụ nói rải rác vài câu, Lục Lương Sinh nhất thời khó có thể phỏng đoán, hướng lão nhân cung cung kính kính thi lễ một cái mới chậm rãi lui ra khỏi nơi đây.
Ầm ầm…
Cự thạch lần thứ hai đóng lại, từng chút từng chút che lấp mọi thứ trong hang đá, khóe miệng lão nhân ngồi tại bên kia đột nhiên toét ra, một vệt đỏ tươi bắn ra liền thu hồi. trên tay áo rộng, cổ tay có u cục màu đen, trong nháy mắt bị lão nhân che kín.
– Tốt…. Nên hái chút sơn tinh, dược liệu bồi bổ linh căn….. Chung vào một chỗ…..
Cự thạch oanh khép lại.
– ….. Nên tu bổ thương thế của lão phu.
Khàn giọng trầm thấp nỉ non quanh quẩn hang đá.
Sau khi nhìn thấy cự thạch khép lại, khôi phục thành bộ dáng ban đầu, nhìn không thấy sư phụ bên trong nữa, thiếu niên kính cẩn thi lễ một cái, đi xuống chân núi.
Sắc trời sắp gần giữa trưa, tính ra thì hắn đã hôn mê ba bốn thời thần, phụ mẫu trong nhà hẳn sẽ không tìm hắn khắp nơi, bất quá vừa nghĩ tới sư phụ.
– Lão nhân gia ông ta có thương tích trong người, còn có thể cứu ta….
Lúc nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, lúc này tinh thần đã đỡ khá nhiều, quay đầu nhìn xem phương hướng phía sau đã bị rừng cây che lấp, cười rạng rỡ. Chỉ chốc lát sau đã đi trở lại con đường núi, quay lại đường đất đầu thôn, phát hiện nông dân rất ít trên đồng ruộng, đến cửa thôn, chỉ có lục thái công vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó phơi nắng.
– Thái công, tại sao hôm nay không ai ra ruộng làm việc ạ?
Lục thái công hơi mở mắt, miệng thiếu đi mấy cái răng bật cười:
– Bọn hắn à, đều đi miếu hoang hết rồi, xem Lục Nhị Lại nhăn mặt.
– Miếu hoang?
Lục Lương Sinh nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía đông của thôn.
– Người nào có lông gà mọc đầu người, khẳng định là thần tiên hiển linh trừng phạt, có người nghĩ kế cho Lục Nhị Lại, để cho hắn đi miếu hoang bái thần, nói không chừng khi hắn cầu xin tha thứ liền sẽ không sao, những người khác liền theo đến xem náo nhiệt.
Trên sườn núi phía đông thôn, cách con đường đến Phú Thủy Huyện nửa dặm đường, có hơn mấy cây đại thụ to lớn, một miếu hoang đứng sừng sững nơi đó, hoang phế rất nhiều năm, bảng hiệu viết ” Miếu Sơn Thần” đóng đầy dây khô, sụp đổ một nửa trên tường đất, bốn phía rậm rạp cỏ dại, pho tượng Sơn Thần trong miếu gãy mất cổ, đầu lâu tượng đất nghiêng lệch trên mặt đất. Đổi thành ngày thường, thôn dân rất ít đến bên này, cộng thêm rừng cây ngẫu nhiên sẽ truyền ra một tiếng kêu kì quái của một loại chim chóc nào đó, rất có cảm giác âm trầm.
Cỏ dại dưới mắt bị đạp chỉnh tề, khi Lục Lương Sinh đi tới, hơn bốn mươi thôn dân vây quanh ở ngoài miếu, nhìn vào bên trong, có trực tiếp vượt lên tường đất cưỡi đến phía trên. Trong miếu, Lục Nhị Lại toàn thân mọc đầy lông gà giờ phút này máu me khắp người run rẩy trên mặt đất, dập đầu hướng về tượng Sơn Thần.
Bình!
Bình!
Cái trán chảy ra máu tươi.
Đông!
Đông!…..
Lục Nhị Lại quỳ sát dưới đất, đầu nâng lên, lại đập mạnh xuống đất, cái trán trong chốc lát đỏ bừng một mảnh.
– Cầu Sơn Thần gia gia tha thứ…
– Cầu Sơn Thần gia gia tha thứ…..
– Ta không dám, thật không dám nữa.
So sánh với đầu choáng váng hoa mắt, hồn thân ngứa lạ khó nhịn, giật xuống lông gà kịch liệt đau nhức mới là kinh khủng nhất, mấy thời thần trôi qua thôi mà muốn để cho hắn cảm thấy cái gì gọi là sống không bằng chết.
Người lúc trước nghĩ kế cho Lục Nhị Lại tranh thủ thời gian nói:
– Hướng Sơn Thần thừa nhận tội lỗi, nói không chừng sẽ tốt.
Nhị Lại dập trán chạm đất cũng là lúc này đầu óc một mãnh hỗn loạn.
– Sơn Thần gia gia, Nhị Lại sai….. Sau này không dám trộm cắp, trêu chọc phu nhân nhà khác nữa….. Cầu ngươi khai ân, để cho qua ta lần này.
– Thừa nhận rồi sao, Sơn Thần gia gia, lại phạt hắn thêm hai ngày đi!!
Trong đám người xem náo nhiệt bên ngoài, có âm thanh quát to lên. Trong đó cũng có lão nhân tuổi tác cao, râu tóc đều dựng đứng, giơ quải trượng huy động hai lần:
– Tên vô lại ngươi rốt cục thừa nhận, hoa màu trong đất thật tốt của nhà ta chính là bị ngươi chà đạp!!
Lão nhân gia vừa nói xong đã vọt vào, chạy tới Lục Nhị Lại tặng cho hắn vài quyền mấy cước, sau đó bị người nghĩ kế đang đứng trong miếu kéo ra ngoài, thôn dân ngày bình thường bị Lục Nhị Lại chiếm tiện nghi chạy theo như vịt, muốn tiến vào. Lục Nhị Lại bị đánh máu mũi chảy ròng, má phải đều sưng phồng lên.
– A!
Vừa kêu khóc, vừa quay qua hướng bọn họ dập đầu, hắn vốn là người lấn yếu sợ mạnh, tính tình vô lại, đây là thiên tính tự nhiên của con người, nước mắt nước mũi hòa vào cùng một chỗ, không ngừng đập đầu bồi tội.