Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 19: Nói Chuyện Sống, Đừng Nói Chuyện Chết!


Lý Đại Bảo và Lý Dung ôm đệ đệ muội muội, nín thở tập trung, vẻ mặt căng thẳng, không dám nói lời nào.

Liễu Phán Nhi thấp giọng nói: “Các con trốn đi, trừ khi ta trở về, các con mới được đi ra.

“Vậy người hãy cẩn thận.” Lý Dung căng thẳng, trong lòng sợ hãi.

“Ta sẽ cẩn thận.” Liễu Phán Nhi đáp lại, cúi người từ trong rừng cây rậm rạp đi ra ngoài, đồng thời dùng mấy cành cây che chỗ ẩn nấp.

Sau khi Liễu Phán Nhi đi ra, nàng thấy huynh đệ hai người Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ đang sinh động như thật mà giải thích với thôn trưởng Lý rằng con đường phía trước đã bị chặn, bọn họ dự định sẽ đi một con đường khác.

Thời điểm khi Liễu Phán Nhi đi tới, Vương Đại Trù và Vương Nhị Trù lộ ra vẻ mặt lúng túng, ánh mắt còn có chút bối rối, tiếp tục nói: “Đường đều bị chặn rồi, cũng không biết ở đâu có nhiều tảng đá lớn như vậy, đúng lúc chắn hết cả bên trên lẫn bên dưới đường đi.

Thôn trưởng Lý nghe vậy, nhíu mày: “Nhưng mà quay đầu đi đường khác phải đi qua một đoạn đường núi lớn, dài đến mấy trăm dặm, hơn nữa có dã thú qua lại, nói không chừng còn gặp thổ phỉ”

Vương Đại Trụ lắc đầu, thở dài: “Vậy cũng không có cách nào khác, chúng ta không thể di chuyển nhiều đá và khúc gỗ như vậy, vậy nên chỉ có thể quay trở lại.”

Vương Nhị Trụ cũng gật đầu tán thành: “Thôn trưởng à, người nghe bọn ta đi, đừng đi về phía trước nữa. Mấy chục dặm đường chứ, người không tin chúng ta, phải đi mấy chục dặm vô ích đấy.”

Mọi người nghe nói như vậy, cũng nghĩ là không muốn tiếp tục đi về phía trước nữa: “Thôn trưởng à, chúng ta chỉ có thể đi đường vòng, người nhìn xem trên đường này có không ít người đi vòng về đâu!”

“Đúng vậy, đi cũng vô ích, lòng bàn chân đều bị mài mòn rồi.” Người nam nhân kia vẻ mặt đau khổ, nữ nhân, trẻ em và người già còn có thể ngồi xe bò, vì đi cả một quãng đường nên họ đã sớm mệt không chịu nổi, họ không muốn tiến thêm một bước nào nữa đâu.

Rất rõ ràng là nhiều người có suy nghĩ như vậy. Không chỉ người dân ở thôn Lý gia bị Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ thuyết phục mà những người qua đường cũng nghe thấy, lần lượt quay lại. Liễu Phán Nhi nhìn quanh khắp nơi, cảm thấy kỳ lạ, lớn tiếng hỏi: “Vương Đại Trụ, Vương Nhị Trụ, những người đi cùng với các ngươi đâu rồi?”

Khi đó người trong thôn bị phân tán, thôn trưởng Lý dẫn theo phần lớn là người họ Lý, còn những người xung quanh theo họ Vương, chủ yếu là người có họ hỗn tạp.

Cho dù con đường phía trước có bị chặn thì khi quay lại, cũng không phải chỉ có huynh đệ hai người Vương gia, còn phải có những người khác nữa.

Vương Đại Trụ sửng sốt: “Họ ở phía saul”

Vương Nhị trụ căng thẳng: “Họ ở phía trước!”

Liễu Phán Nhi híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn huynh đệ Vương gia trả lời không giống nhau. Hai huynh đệ này không phải là người tốt, còn muốn dùng hai cân lương thực đổi lấy Lý Nam và Lý Tiểu Bảo.

Nếu không phải nàng tỉnh lại rôi chống trả thì hai đứa trẻ ngoan ngoãn kia đã bị hai tên khốn này cướp mất rồi.

“Rốt cuộc là phía trước hay là phía sau?” Liễu Phán Nhi lạnh giọng hỏi: “Không phải huynh đệ các ngươi lừa gạt chúng ta đấy chứ?”

Vương Đại Trụ trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, ngượng ngùng cười nói: “Sao có thể như thế được? Tuy rằng chúng ta không cùng họ, nhưng cũng là đồng hương cùng thôn, cho nên sẽ không làm hại đồng hương. Phụ mẫu ta ở phía sau, hai huynh đệ chúng ta dũng cảm đi trước thăm dò đường đi, gặp được đồng hương thì nói cho các đồng hương một tiếng, mọi người đỡ phải đi mấy chục dặm, phí thời gian.”

Liễu Phán Nhi đánh giá Vương Đại Trụ từ trên xuống dưới.

Liễu Phán Nhi rút con d.a.o lóc xương ra, trực tiếp đặt lên cổ Vương Nhị Trụ: “Lời các ngươi nói nghe thì hay đấy, nhưng một chữ ta cũng không tin. Ngươi có thể thừa dịp ta bị đánh gục mà cướp Tiểu Bảo và A Nam của ta đổi lương thực, còn chuyện gì mà không dám làm sao? Nói, rốt cuộc các ngươi có mục đích gì?”

Tất cả mọi người bị hành động của Liễu Phán Nhi làm cho sợ hãi đến mức lùi về sau hai bước, Vương Đại Trụ sốt ruột trong lòng, lên tiếng trấn an: “Những gì bọn ta nói đều là sự thật, nếu các người không tin thì đừng tin, tại sao ngươi lại muốn g.i.ế.c huynh đệ của ta?”

Con d.a.o lóc xương sắc bén lạnh lẽo nằm ngang trên cổ Vương Nhị Trụ, Vương Nhị Trụ sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám động: “Đừng, đừng động thủ, bọn ta không có ác ý. Ta, ta sai rồi, ta không dám… gây khó dễ nhóm mấy người các ngươi hay trêu đùa nữa.”

Liễu Phán Nhi đưa mắt ra hiệu với thôn trưởng Lý, để cho bọn họ khống chế Vương Đại Trụ.

Vương Đại Trụ hoảng sợ, suy nghĩ muốn từ nay về sau trốn đi luôn, nhưng mà hắn ta không thể buông bỏ huynh đệ được.

Thôn trưởng Lý sửng sốt trong chốc lát, nhưng lập tức ý thức được Liễu Phán Nhi là người có năng lực, hành động như vậy nhất định là có lý do, lớn tiếng nói: “Bắt lấy Vương Đại Trụt”

Những lời của thôn trưởng nói vẫn hữu dụng, vài người đã bao vây Vương Đại Trụ, bắt lấy hắn ta.

Con d.a.o lóc xương của Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng cắt một vết nhỏ trên cổ Vương Nhị Trụ, hù dọa Vương Nhị Trụ: “Chảy m.á.u rồi, chảy rất nhiều máu. Nói thật đi, ta sẽ tha cho ngươi, nếu ngươi nói dối thì ngay bây giờ ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi.”

Bình thường Vương Nhị Trụ đi theo ca ca cáo mượn oai hùm, nhưng hắn ta nhát gan, lúc này bị con d.a.o lóc xương sắc bén trong tay Liễu Phán Nhi kê sát, hơn nữa cổ hắn ta bị cắt rồi, hắn ta cảm nhận được đau đớn kịch liệt, trực tiếp bị dọa đến mức tiểu ra.

Ánh mắt Vương Nhị Trụ kinh hoàng, không biết phải làm sao: “Ta, ta…”

Vương Đại Trụ tức muốn hộc máu, cật lực vùng vẫy, nhưng hắn ta hoàn toàn không thể thoát ra khỏi sự khống chế: “Nhị Trụ, đừng nói lung tung, ả ta không dám đâu!” Tay Liễu Phán Nhi dùng thêm chút lực, vết thương của Vương Nhị Trụ càng sâu hơn, m.á.u chảy càng nhiều, càng thêm đau đớn: “Ta biết các ngươi có vấn đề, nói, còn mạng, không nói, chết!”

Vương Nhị Trụ chính là một kẻ hèn nhát, không chỉ bị dọa sợ cho tiểu ra mà bao nhiêu dũng khí cũng không còn, lắp bắp: “Ta nói, ta nói, những thổ phỉ này cố ý lăn rất nhiều đá từ trên núi xuống, chặn cả bên trên lẫn phía dưới con đường.

Người đi đường chỉ có thể đi theo một con đường khác, thời điểm đi qua đường núi hoang dã thì trực tiếp bị bắt cóc mà không bị quan phủ phát hiện. Ta đã nói rồi, ta nói hết rồi, các người bỏ qua cho ta đi.”

Vương Đại Trụ thấy đệ đệ nói như vậy, hắn ta sợ đến mức ôm đầu, xụi lơ trên mặt đất.

Đám người thôn trưởng Lý nghe nói như thế, bọn họ tức giận đến mức dùng sức đá mạnh Vương Đại Trụ một cái: Cái thứ lòng lang dạ sói, chúng ta là người cùng thôn, vậy mà ngươi lại có thể cấu kết với bọn thổ phỉ buôn người để lừa gạt chúng ta.”

Một nam nhân vạm vỡ khác không chỉ đá mà còn dùng nắm đấm, ra sức đ.ấ.m mạnh: “Đồ mất trí, những thôn dân cùng đi với các ngươi thì sao? Đều bị thổ phỉ bắt đi rồi hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận