Khúc Lệ San trầm mặt, đôi mắt chất chứa sự u buồn nhìn vầng trăng khuyết trên nền đen vô tận kia, đối diện với lời nói của dì Hoa, cô chẳng thể nào thốt lên lời.
Bởi lẽ khung cảnh vẫn còn đó, nhưng lòng người đã đổi thay.
Dì Hoa vỗ một bên vai của cô, nhẹ nhàng nói: “Sẽ có một ngày, Lục thiếu gia sẽ nhận ra cô thôi!”
Khúc Lệ San nở một nụ cười đầy thê lương, nước mắt lại một lần nữa tiếp tục rơi xuống: “Dì à, cháu chờ đời đã hơn mười ba năm lẻ mấy tháng.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn.”
Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, ngón tay đưa lên lau đi vệt nước mắt, cố nặn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của mình.
“Đến tận bây giờ, trong mắt của anh hoàn toàn không có cháu! Có lẽ bây giờ cháu nên buông tay rồi! Càng níu kéo thứ tình cảm này càng khiến cho thêm mệt mỏi, kiệt quệ!”
Từ lúc ra khỏi tù, cô năm lần bảy lượt hoá thành “kho máu di động” để cung cấp mạng sống cho người ta.
Cơ thể của cô ngày càng suy dược, nếu không vì người mẹ già của mình, chắc chắn cô đã tìm đến con đường chết để đời mình thêm thảnh thơi, có thể an nhiên xuống dưới địa ngục cùng con trai mình.
Khúc Lệ San hít một hơi thật sâu, quay sang nói với dì Hoa một câu: “Cũng muộn rồi, dì nên nghỉ ngơi sớm đi!”
Dì Hoa nhìn cô một lúc, không đành lòng để cô ở lại một mình, do dự nói: “Tiểu thư, cô có muốn đi dạo một lát không?”
Khúc Lệ San lắc đầu, chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, khẽ cười: “Hôm nay cháu không có tâm trạng, muốn nghỉ ngơi sớm.
Hôm khác làm phiền gì sau vậy!”
Dì Hoa gật đầu, liếc mắt nhìn khay đồ ăn trên bàn, thở dài đầy ngao ngán, nhắc nhở cô: “Thức ăn nguội mất rồi, để tôi đi hâm lại giúp cô!”
Bà định rời đi nhưng lại bị Khúc Lệ San ngăn lại, cô mỉm cười nói: “Không cần đâu dì! Cháu ăn đồ nguội quen rồi!”
Dì Hoa chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Tiểu thư nói thường ăn đồ ăn nguội?”
Đôi mắt của cô hơi trầm xuống, nhẹ giọng đáp: “Thói quen thôi dì!”
Bà ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Trước kia cô đâu có như vậy! Bụng dạ của cô không được tốt, cô có biết không?”
Khúc Lệ San thở dài, đi đến bên giường ngồi xuống, chỉnh lại khăn tắm trên người mình.
“Ở trong tù cháu đã có thói quen sinh hoạt như thế rồi! Cũng chẳng nhận ra nó đã từ đâu mà hình thành.”
“Ba năm qua, ở trong tù cô đã chịu khổ đến như vậy sao?”
Khúc Lệ San chán nản nằm trên giường, thở dài nói: “Chịu khổ thế nào đi chăng nữa cũng không khốn khổ khi biết tin chính mình đã ăn thịt con trai mình.”
Sắc mặt của dì Hoa lúc này thay đổi, vết nhăn trên gương mặt phúc hậu xô lại.
Đôi môi của bà hơi run rẩy, ánh mắt bỗng chốc rưng rưng nước mắt.
Bà định tiện lên phía trước định nói điều gì đó, bỗng nhiên toàn thân khự lại, bên tai văng vẳng truyền đến giọng nói cảnh cáo của ai đó.
Song đến cuối cùng, không có can đảm để mà nói ra tất cả, đành ngậm ngùi cay đắng trong lòng, lấy lý do rời khỏi phòng.
Trong căn phòng chỉ còn lại mỗi một mình Khúc Lệ San, cô lại một lần nữa liếc mắt nhìn ra bên ngoài, vầng trăng khuyết giờ đây đã bị áng mây đem nuốt chửng hoàn toàn.
Từng trần gió lạnh ùa về, rèm cửa phất phơ trong không khí tạo ra âm thanh ồn ào.
Khúc Lệ San định bước đến cửa sổ đóng cửa lại, nào ngờ phía bên ngoài cửa chính truyền đến âm thanh giày cao gót bước trên mặt đất, ngày càng tiến lại gần.
Không kịp để cô phải ứng lại, chân nọ đá chân kia khiến cô vấp ngã xuống nền đất bụi bẩn, phía dưới hạ thể truyền đến trận đau nhức.
Nhưng cô không chậm trễ thêm giây phút nào, nhanh chóng nằm trên giường, bày bộ dáng mình vừa trải qua trận cuồng nhiệt h0an ái
Cùng lúc đó, bước chân dừng lại trước cửa phòng.
Tay nắm cửa chuyển động xuống đồng thời cửa phòng được mở ra, sau cánh cửa ấy cơ thể của một người phụ nữ xuất hiện.
“Em gái, lâu rồi không gặp nhau! Em còn nhớ chị chứ? Hình như em mệt mỏi thì phải!”
Khúc Linh San mở cửa bước vào căn phòng mà Lục Triết Tần hiện đang giam giữ Khúc Lệ San.
Vừa vào đến nơi, đập vào mắt cô ta là thân hình trắng nõn nà, trên làn da lưu lại vô vàn vết cắn lớn bé, càng nhìn Khúc Linh San cảm thấy chướng mắt, hận không thể xông tới dùng dao băm thân thể người trên giường thành trăm mảnh.
Khúc Lệ San có dự cảm chẳng lành, cô cố kìm chế cơ đau dưới hạ thế, gắng gượng ngồi dậy, tiện tay lấy chiếc mền mỏng quấn chặt quanh người, giả vờ mặt trên khuôn mặt nét mệt mỏi, nâng đôi mắt lười biếng nhìn về phía cô ta.
“Cảm ơn ý tốt của chị gái! Đáng lẽ ra sức khoẻ của tôi cũng bình thường thôi, nhưng gặp chị lại khiến bệnh tôi càng trở nên nặng!”
Khúc Linh San nhếch môi để lộ nụ cười khinh bỉ, đôi chân mày lá liễu nhướng cao: “Có vẻ như em lại rất thích trò vụng trộm này!”
Cô nhìn đối phương một lúc, cười nhạt đáp lại: “Trò này rất thú vị! Chị cũng nên thử một chút cho biết mùi vị!”
Vừa nói, Khúc Lệ San li3m môi đầy cám dỗ, thách thức sự kiên nhẫn của người vừa tới.
Quả nhiên cô ta đâu chịu nổi cảnh khiêu khích này, trong lòng trào dâng ngọn lửa phẫn nộ, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Mày…”
Khúc Linh San bước tới lại gần, vung tay tát vào mặt cô một cái thật đau, căm phẫn đay nghiến từng câu từng chữ một:
“Con tiện nhân nhà mày!”
Khúc Lệ San không kịp phải ứng né tránh, một bên mặt cô hứng chịu cú táng đau đơn, nhưng cô lại không khóc.
Cô đưa tay ôm lấy bên má bỏng rát của mình, không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô ta lấy một cái, cười lạnh:
“Chị nói tôi là tiện nhân sao?”
“Tao nói mày là tiện nhân đó! Con khốn!” Cô ta nhìn cô với một đôi mắt tràn đầy căm phẫn, con người hằn lên tia máu đỏ.
Khúc Linh San cứ nghĩ rằng chỉ cần kế hoạch sảy thai thành công, Lục Triết Tần sẽ để mắt tới cô ta nhiều hơn.
Vậy mà khi biết tin cô ta không còn khả năng mang thai nữa, một cọng tóc của cô ta anh cũng không hề động chạm vào.
Ban đầu cô ta cứ ngỡ do người đàn ông không chịu nổi cú sốc này, muốn xa lánh cô ta một thời gian để quên đi nỗi đau mất mát này.
Nào ngờ đâu hai tháng sau đó, Lục Triết Tần đều đặn đi đến căn phòng đang nhốt Khúc Lệ San, quan hệ với cô dây dưa không dứt.
Mãi tận sau này cô ta mới biết, Lục Triết Tần đang muốn Khúc Lệ San thay thế cô ta mang thai của anh ấy.
Có đôi lần Khúc Linh San hạ thuốc kích d*c nhưng đều không thành công.
Mỗi lần bị chuốc thuốc người đàn ông đều không động chạm đến cơ thể của cô ta, trong đầu của anh chỉ nghĩ đến Khúc Lệ San, không chậm trễ thêm giây phút nào mà xông đến phòng của cô, trút cơn thèm khát lên thân thể yếu mềm của cô không một chút thương tiếc.
Khúc Lệ San lúc này mới đưa mắt liếc nhìn về phía cô ta, cười trào phúng:
“Chẳng phải mọi chuyện đều một tay chị gây ra sao? Chị à, nước đi này chị sai hoàn toàn rồi! Cuộc chơi này chị đã bại hoàn toàn dưới tay của tôi! Chị nói tôi là tiện nhân? Chị hèn hạ chuốc thuốc kích d*c vào ly cà phê của Lục Triết Tần.
Hành động của chị chẳng khác gì kế sách của trà xanh đâu! Chị thử nói xem, ai mới là tiện nhân đây? Ha, chị đúng là chẳng biết một cái gì hết! Có trách thì phải trách người đàn ông của chị, trách tại sao anh ta không để tâm đến tôn nghiêm của mình, hèn hạ chạy đến phòng của tôi, cho dù tôi mỏi miệng đuổi anh ta ra khỏi phòng nhưng anh ta một mực quấn quýt lấy cơ thể của tôi không buông.
Chị có biết khi ở trên giường, anh ta gọi tên ai không? Chắc là chị cũng không ngờ, anh ta chẳng coi chị là cái thá gì trong mắt cả! Mỗi lần dây dưa anh ta toàn gọi tên tôi, đâm vào cơ thể tôi cuồng bạo, sao đó lại trao tất thảy giống nòi của anh ta vào sâu trong cơ thể của tôi.
Chị nào đâu biết được, cảm giác mỗi lần anh ta đưa tôi l3n đỉnh nó tuyệt vời đến mức độ nào.
Một con đàn bà đầy tham vọng cùng với mưu kế thâm độc như chị thì làm sao có cơ hội được trải qua cảm giác sung sướng như vậy chứ? Haha, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho cơ thể của tôi rạo rực không thôi, cảm giác lúc đó sảng khoái vô cùng!”