Đáng Yêu

Chương 20


Editor: Yulmi2704

Tô Bối ở một bên tự mình hăng say kêu la, còn Hồ Thừa Nghị bên cạnh lại chẳng hiểu câu nào.

Anh lại hỏi: “Nếu mi là yêu tinh thì có biến thành người được không?”

Tô Bối kích động gật đầu một cái, không sai, chờ sau khi cô biến thành người sẽ có thể ở bên người đàn ông này. Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa thể làm vậy được…

Nhưng nếu cô nhanh chóng liên lạc được với cha mẹ, đợi bọn họ đến đây thì nhất định có thể nghĩ ra cách.

Còn cả chân của Hồ Thừa Nghị nữa, không chừng sẽ có thể chữa khỏi.

Tô Bối cọ nhẹ lên người anh một cái, cố gắng biểu đạt sự vui mừng của bản thân.

Mà Hồ Thừa Nghị nhìn dáng vẻ giả ngu này của vật nhỏ thì trong lòng khẽ cười một tiếng, tiểu yêu tinh này đúng là không ngây thơ chút nào. Nếu bán nó đi thì có khi chính mình lại là người bị tính kế để nó ngồi kiếm tiền, đợi đếm xong mình còn nói cảm ơn cũng nên.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, đợi một hồi lâu cũng không thấy phản hồi, Tô Bối có chút thất vọng.

Lúc đầu cô còn nghĩ không chừng sẽ có lúc được quay về.

Hồ Thừa Nghị nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cô, đưa tay ra khẽ vỗ lên đầu cô một cái: “Đừng lo, nếu mi buồn chán thì có thể ở nhà xem ti vi.”

Nếu sớm biết vật nhỏ là yêu tinh thì anh cũng sẽ không để nó ở nhà nhàm chán một mình.

Nhưng hình như Tô Bối lại rất thích cái vòng chạy kia, lúc nào không có việc gì làm thì lại nhảy lên đó chạy mấy vòng.

Ngày hôm sau Hồ Thừa Nghị định để Tô Bối ở nhà, nhưng vừa ra đến cửa cô đã nhảy lên bả vai, dùng cái miệng nhỏ nhẹ nhàng cọ vào gò má anh, vô cùng thân mật.

Hồ Thừa Nghị đưa tay sờ cô một cái, nói: “Muốn đi ra ngoài cùng ta sao?”

“Đúng đúng.” Tô Bối gật đầu.

Phải ở cùng một chỗ với người mình thích thì mới có thể bồi đắp tình cảm được.

Hồ Thừa Nghị thản nhiên nghe theo cô, đưa vật nhỏ nhà mình đến công ty.

Lần trước tới mấy nhân viên nữ trong công ty đã kích động muốn chết, lần này tới có người đã cảm thấy quen, nhưng có người vẫn cảm thấy vô cùng thích thú.

Thì ra ông chủ cũng thích loài động vật nhỏ đáng yêu này, không thể tin được.

Hôm nay lúc Hồ Thừa Nghị đến, ba người trợ lý đã đến đông đủ, nữ trợ lý thích động vật nhỏ kia ánh mắt không rời khỏi Tô Bối, không thèm chớp mắt lấy một cái.

Tô Bối đứng trên bả vai Hồ Thừa Nghị nhìn tình hình xung quanh một chút, ánh mắt của cô gái kia quá đáng sợ, giống như chỉ hận không thể há to miệng một ngụm nuốt chửng cô.

Tô Bối dùng móng vuốt nắm chặt lấy âu phục của Hồ Thừa Nghị, đi theo anh vào phòng làm việc.

Hồ Thừa Nghị mang đến cho Tô Bối một cái Ipad, mở ứng dụng video lên, nói: “Mi muốn xem gì thì tự mình bật, còn nếu muốn ăn uống gì thì đến bàn ta, xoay ba vòng là được.”

Tô Bối không hiểu tại sao lại phải xoay ba vòng, khóe miệng Hồ Thừa Nghị khẽ nhếch, cười một tiếng, đây chính là chủ ý xấu xa của anh, dáng vẻ vật nhỏ ngây ngốc chạy đuổi theo cái đuôi nhất định sẽ rất đáng yêu.

Hồ Thừa Nghị chính thức bắt đầu làm việc, Tô Bối cũng không quấy rầy anh, thuần thục mở Ipad, bật mấy video hài lên xem.

Bình thường cô chỉ thích xem những thứ này, không sợ tâm trạng bị ảnh hưởng xấu.

Lần này không cần kiềm chế bản thân, Tô Bối vui vẻ cuộn người lăn qua lộn lại trên ghế sa lon.

Hồ Thừa Nghị rời khỏi công việc liếc mắt về phía vật nhỏ, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười chưa bao giờ thấy.

Anh lấy điện thoại quay lại cảnh trước mặt, sau đó đăng lên topic trên diễn đàn sủng vật.

Lúc này cha mẹ Tô Bối đã đến thành phố L, đang bước từ trên máy bay xuống.

Ba Tô đến được đây cũng không dễ dàng gì, ông buồn bã đứng trên bả vai vợ mình, chi chi mấy tiếng.

“Vợ à, mau lấy điện thoại cho anh, anh cần lắm!”

“Anh không lên mạng thì sẽ chết hả?” Mẹ Tô bĩu môi nói.

Ba Tô không thể cãi lại chỉ tủi thân nói: “Chẹp, nhưng không phải chúng ta đến tìm con gái sao, không lên mạng thì làm sao biết được người nuôi con gái mình ở đâu? Đúng không!”

Mẹ Tô nghĩ cũng phải, mình đã tới thành phố L nhưng lại không biết tung tích của Tô Bối ở đâu.

Vậy phải đi đâu tìm bây giờ?

Trong lòng mẹ Tô thầm cầu nguyện cho Tô Bối ngàn vạn lần đừng gặp phải nguy hiểm gì, nhưng trên người con bé có pháp thuật của bà nội lưu lại, nếu gặp phải nguy hiểm thì pháp thuật sẽ được kích hoạt, đưa thẳng người về nước E.

Đừng để cho bọn họ đi một chuyến tay không.

Pháp thuật này chỉ có thể dùng một lần, nếu Tô Bối về đến nước E mà lại gặp phải nguy hiểm thì có thể bọn họ sẽ không về kịp.

“Ban ngày em còn phải làm việc cùng đồng nghiệp, không thể phân thân ra được, trước mắt anh cứ tìm cách xác định vị trí của bảo bối đi.” Mẹ Tô dứt khoát nói.

“Vậy anh có được trả lại điện thoại không?”

“Được!”

Bà lấy điện thoại đưa cho con sóc bay đang đứng trên bả vai mình, nhưng điện thoại lại quá to nó không thể giữ nổi, cuối cùng mẹ Tô nhìn một cái, lấy lại điện thoại: “Trước tiên chúng ta tìm chỗ nào đó biến lại đã.”

Mẹ Tô cùng đồng nghiệp đi vào một khách sạn.

Nhưng bọn họ lại sắp xếp hai người ở một phòng, đồng nghiệp cùng phòng vừa bước vào đã mệt đến mức nằm thẳng xuống giường, nhắm mắt, dường như đã thiếp đi. Mẹ Tô nhìn một cái, cơ hội tốt, bà vội vàng ôm ba Tô vào nhà vệ sinh, đương nhiên là cũng không quên cầm theo quần áo.

Ba Tô biến trở lại hình người, thân thể trần truồng, ông vươn vai một cái, nói: “Biến thành người thật tiện, hơn nữa cũng được mở rộng tầm mắt.”

Dù đã thành vợ chồng nhiều năm, nhưng mẹ Tô vẫn bị hành động này của chồng làm cho ngượng chín mặt: “Không biết xấu hổ, biến thành người rồi còn không mau mặc quần áo vào.”

Mẹ Tô có thính lực rất nhạy bén, bà nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Hình như đồng nghiệp cùng phòng đã tỉnh, tiếng bước chân càng ngày càng gần, không phải là muốn dùng nhà vệ sinh chứ.

Trong phòng này chỉ có một nhà vệ sinh thôi.

Đồng nghiệp gõ cửa, nói: “Lâm Bình, cô ở bên trong sao?”

“Hả?” Mẹ Tô hốt hoảng nói: “Đúng, tôi đang dùng. Cô muốn dùng nhà vệ sinh sao?”

Lúc bà nói chuyện còn nhân tiện ném quần áo lên người chồng mình, nói: “Nhanh mặc vào đi, em không muốn gặp phải chuyện mất mặt đâu.”

Ba Tô bất đắc dĩ bĩu môi, tay chân luống cuống mặc quần áo nghiêm chỉnh.

“Cô không sao chứ? Hình như tôi nghe có tiếng gì đó phải không?” Đồng nghiệp hỏi.

Mẹ Tô sắp bị chồng mình làm cho tức chết, mặc quần áo thôi mà cũng ngã vào giá đựng đồ.

“Tôi… bị táo bón, nếu không thì cô sang phòng bên cạnh dùng tạm được không?!” Mẹ Tô ngượng ngùng nói. Đồng nghiệp rất thân thiện, nói: “Được thôi.”

Mẹ Tô nhìn chồng mình mặc quần áo tử tế xong, bất đắc dĩ đánh lên vai ông một cái, nói: “Anh ấy, thật là… Nhanh đi ra ngoài đi, nếu không cô ấy quay lại thì không hay đâu.”

Hai người vội vàng ra khỏi nhà vệ sinh, mẹ Tô mở cửa phòng đẩy người ra ngoài.

Ba Tô cúi đầu hôn vợ, cười nói: “Vợ, buổi tối gặp, anh về phòng đây.”

Mẹ Tô đỏ mặt, đẩy người không biết xấu hổ trước mặt ra ngoài.

Đồng nghiệp đi vệ sinh nhờ ở phòng bên cạnh vừa đúng lúc quay lại, nhìn thấy ba Tô rời đi, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là vì sao, cho nên bèn nghĩ ba Tô chỉ là một người phục vụ bình thường.

“Người vừa rồi là ai vậy?” Đồng nghiệp hỏi.

Mẹ Tô nói: “Không có gì, nhầm phòng thôi.”

Ba Tô thuê một phòng trong cùng khách sạn, nhưng bởi vì vợ đang ở cùng đồng nghiệp nên cũng không tiện gọi điện. Ông nằm trên giường, tay cầm điện thoại lướt diễn đàn.

Đúng là làm khó mình mà, trên máy bay không được dùng điện thoại, chỉ có thể chịu đựng kiềm chế, haizz…

Nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ vợ giao, tìm tung tích con gái.

Ông đăng nhập vào diễn đàn sủng vật, phát hiện chủ topic đã đăng tin mới, nhưng lần này không phải là hình bảo bối nữa mà là video.

Bắt đầu là tiếng đàn ông cười khẽ, vô cùng trầm thấp, còn mang theo từ tính.

Camera xoay chuyển, ông thấy con gái mình đang ngồi trước một cái Ipad, nhưng không nhìn thấy màn hình nên không biết bên trong có nội dung gì.

Con gái ông ôm bụng cười vô cùng vui vẻ, lăn qua lộn lại trên ghế salon.

“Ha ha ha, quá thú vị, thật là thú vị!”

Ông nghe thấy con gái nói, xem ra người đàn ông này nuôi con bé khá tốt, tâm trạng có vẻ thoải mái, không lo lắng chút nào.

Bên dưới video đã sớm có người để lại bình luận.

Lầu 1: A a a a, đáng yêu quá. Mở Cửa Sổ đang xem gì vậy? Sao lại vui vẻ thành thế này? Tôi cũng muốn cho boss nhà mình xem thử.

Lầu 2: Luôn có cảm giác Mở Cửa Sổ đặc biệt có linh tính.

Lầu 3: Like cho lầu trên.

Lầu 4: Đại ca lầu 1, tôi đã thử rồi, vô ích thôi. Hơn nữa tôi đồng ý với lầu 2, luôn có cảm giác vật nhỏ nhà chủ topic giống người.

Lầu 5: Chủ topic, chuyện bài đăng giả mạo lần trước tôi nói bạn đã tìm ra chưa?

Lầu 6: Đã xảy ra chuyện gì? Lầu trên cho xin link được không.

Lầu 7: Cùng xin link!

Lầu 7 chính là ba Tô, ông muốn lần theo đầu mối này để tim ra tên và thân phận người nuôi dưỡng bảo bối nhà mình.

Bên dưới nhanh chóng xuất hiện link chia sẻ của lầu 5.

Ba Tô nhấp vào xem, vừa vào đã thấy ảnh con gái mình đầu ngẩng cao, hai mắt khép hờ, khuôn mặt to đùng, chẳng khác gì chụp ảnh thẻ.

Ông thiếu chút nữa đã bị dọa giật mình, kỹ thuật chụp ảnh đúng là không chấp nhận nổi.

Nhưng vừa nhìn ông đã nhận ra đây chính là con gái mình.

Tiêu đề topic rất rõ ràng, con gái đặt tiêu đề là “Tìm chủ cho vật nuôi đi lạc”.

Ông không thể không thừa nhận bản thân là một người cha rất kém cỏi, con gái gửi cho mình một loạt lời mời nhưng mình lại không nhìn thấy.

QAQ.

Hơn nữa chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho vợ biết, nếu không ông sẽ bị đánh chết! Kiểu gì cũng sẽ nói ngày nào ông cũng lên diễn đàn nhưng lại không nhìn thấy bài đăng của con gái.

Nếu bảo bối có thể liên lạc với cha mẹ trên diễn đàn thì ba Tô cũng không phải tìm cách liên lạc thế này, chỉ cần nhắn tin là biết rồi.

Ông gửi một tin nhắn cho Tô Bối, sau đó ngồi đợi phản hồi.

“Tô Bối, bảo bối, là ba đây, bây giờ con đang ở đâu, ba đến tìm con!”

Nhưng tin nhắn trên những loại diễn đàn như thế này cũng không đến nhanh được như vậy, ba Tô đành thoát khỏi diễn đàn, truy cập vào diễn đàn dành cho người nuôi sủng vật.

Nhìn hình con gái trong topic, tảng đá trong lòng ông cũng buông lỏng được một chút, xem ra con bé đã gặp được người tốt rồi.

Đã lâu không gặp, hình như bảo bối mập lên nhiều thì phải.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính kia chỉ muốn giơ tay nhéo mấy cái.

Ba Tô vô cùng kích động, nhưng đáng tiếc không thể chạy sang phòng bên cạnh khoe với vợ.

Cuối cùng chỉ có thể để lại lời nhắn với chủ topic: “Chủ topic, sủng vật này là của nhà tôi.”

Có thể không phải của nhà ông sao?

Lúc Hồ Thừa Nghị nhìn thấy những dòng này, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy hơi hồi hộp, anh bắt đầu suy nghĩ về độ tin cậy của tin tức này.

Đầu tiên Hồ Thừa Nghị đã từng công khai nói trên mạng rằng vật nhỏ là do anh nhặt được, nếu như người nào đó lòng dạ xấu xa thì cũng hoàn toàn có thể giả mạo.

Hồ Thừa Nghị ngoắc Tô Bối, nói: “Lại đây.”

Tô Bối đang cười đến đau bụng, nghe Hồ Thừa Nghị gọi bèn bay lại gần, nhưng không giữ được đà nên va người vào bàn.

Rầm một tiếng, cú ngã này không nhẹ chút nào.

Đau đau đau đau đau đau đau!

Tô Bối: QAQ

Hồ Thừa Nghị vội vàng ôm cô lên, nhìn xem vừa đụng phải chỗ nào. Trên cái đầu nhỏ nổi lên một cục u, vừa đụng vào đã thấy đau, Tô Bối không chịu để cho anh chạm vào.

Hai mắt cô rơm rớm nhìn người đàn ông trước mặt.

Hồ Thừa Nghị bị Tô Bối nhìn đến mức trong lòng phát hoảng, dường như bản thân vừa làm chuyện gì đó sai trái vậy.

“Lần sau lúc bay phải cẩn thận một chút.”

Tô Bối gật đầu một cái. Mặt bàn và salon cách mặt đật không quá cao, nếu bình thường ngã xuống thì cũng không có vấn đề gì, nhưng ai bảo cô mê mẩn chú tâm vào Ipad, Hồ Thừa Nghị vừa nhìn thấy lập tức vọt qua.

Anh nghi hoặc ngoắc ngoắc tay, gọi Tô Bối đến xem: “Người này nói mi là của nhà hắn.”

Tô Bối nhìn một chút, giơ móng vuốt ra, dáng vẻ rõ ràng muốn nói: Mau đưa điện thoại đây, tôi muốn trả lời lại.

Hai móng vuốt nhỏ xíu cố gắng gõ gõ lên màn hình, đánh ra một hàng chữ.

“Vậy bạn đến từ đâu?”

Hỏi địa điểm đầu tiên sẽ tốt hơn.

Hồ Thừa Nghị thấy cô đánh chữ quá chậm, nói: “Xoay màn hình rộng ra, mi muốn gõ chữ nào thì đặt móng lên ta ấn xuống cho.”

Tô Bối vội vàng gật đầu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô cũng sẽ phải chịu đau.

Đối phương nhanh chóng trả lời: “Nước E.”

“Bạn biết tôi tên là gì không?”

Chờ sau khi tin được gửi đi, Hồ Thừa Nghị mới cảm thấy có gì đó không đúng. Cái gì gọi là tên của tôi?

Người kia biết tên của vật nhỏ sao?

Bởi vì Mở Cửa Sổ là tên Hồ Thừa Nghị đặt cho Tô Bối, nên nếu là cha mẹ thì chăc chắn sẽ biết tên thật của cô.

Đối phương nhanh chóng trả lời.

“Tô Bối, thường hay gọi là Bảo Bối.”

Tô Bối kích động nhảy lên, không sai, đây chính là cha mẹ cô!

Hồ Thừa Nghị nhìn màn hình, trầm tư, thì ra tên của vật nhỏ là Tô Bối.

Nếu là gợi ý từ trên điện thoại thì cũng có rất nhiều, sắp xếp ngẫu nhiên, không thể nào chọn bừa mà đúng được. Nói cách khác đây chính là cha hoặc mẹ của vật nhỏ rồi.

Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị nói: “Là cha tôi, ngày nào ông cũng lên mạng xem diễn đàn.”

Nói xong mới nhớ Hồ Thừa Nghị không hiểu được, bèn gõ hai chữ ngắn gọn lên màn hình.

“Cha tôi.”

Hồ Thừa Nghị hiểu, nói: “Để ta liên lạc gặp mặt ông ấy.”

Tô Bối dịch sang một bên để Hồ Thừa Nghị tự mình gõ chữ.

Hồ Thừa Nghị trả lời: “Xin chào, vật nhỏ có phản ứng rất mạnh với cái tên này, xin hỏi bây giờ ngài đang ở đâu? Nếu có thể thì chúng ta tìm một nơi nào đó gặp mặt.”

Đối phương: “Lúc trước tôi nhìn thấy hình của Tô Bối đã bay từ nước E đến thành phố L, anh là chủ, anh cứ chọn địa điểm đi.”

Bởi vì diễn đàn sủng vật không có chức năng trò truyện riêng nên hai người chỉ có thể để lại bình luận bên dưới bài đăng.

“Tối nay 7 giờ, nhà hàng Hạ Nhật, đường Hồ Điệp.”

Những thành viên khác trên diễn đàn cũng nhìn thấy.

“Ôi, tôi vừa nhìn thấy gì thế này! Đây là tình cũ tình mới gặp mặt sao?”

“Like cho lầu trên.”

Hồ Thừa Nghị không rảnh trả lời những người này, cúi đầu nhìn Tô Bối đang vô cùng vui vẻ, trong lòng lại có cảm giác mất mát.

Vật nhỏ rất nhớ nhà nên chắc chắn sẽ theo cha về. Hồ Thừa Nghị sờ chỗ sưng trên đầu Tô Bối, nói: “Chắc bây giờ mi đang vui lắm đúng không.”

Tô Bối gật đầu, khi nào gặp cha mẹ cô nhất định phải nhờ hai người dạy cô cách biến thành người, như vậy mới có thể theo đuổi người đàn ông này được.

Cô cảm thấy hình như Hồ Thừa Nghị có chút phiền muộn không thể nói ra.

Tô Bối nhảy lên vai anh, cọ qua cọ lại.

Nói: “Anh đừng sợ, cha tôi không hung dữ chút nào đâu.”

Gặp cha vợ mà không sợ được sao!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận