“Buổi tối tốt lành, ngài William”, Diane mỉm cười và nói. “Tôi rất vui vì ngài Cleves đã đưa ngài tới đây. Hãy tận hưởng chuyến viếng thăm nhé.”
Con trai Hầu tước Plint toét miệng cười đáp lễ. “Tôi nói nơi này khá tuyệt vời. Gái đẹp đông hơn ở Almack, chắc chắn luôn đấy.”
Cleves nắm vai người bạn trẻ tuổi. “Cư xử cho phải phép chứ Billy, nếu không hai gã to kềnh ở sau cánh cửa sẽ đá mông cậu ra đường đấy.”
Rõ ràng Haybury đã đúng về việc các hội viên câu lạc bộ đã bắt đầu thi hành nội quy. Mỉm cười biết ơn với Cleves, cô rời đi và tìm Pansy Bridger để bảo đảm ngài nam tước nhận được một chiếc bánh tạc quả mọng vốn là món tráng miệng ưa thích của anh ta.
“Tôi sẽ lo việc đó, thưa phu nhân”, cô gái tóc nâu nói và ghi chú vào giấy. “Ngài Haybury đã ngồi ở Phòng Demeter mười phút trước. Cô đã nói muốn biết.”
“Cảm ơn Pansy.”
Cô cần phải ăn và nếu cô tiếp tục tránh mặt Oliver thì số lời tán tỉnh cô phải chịu đựng mỗi tối sẽ tăng nhanh cùng số lẵng hoa nhận được vào sáng sớm cũng như thư từ và thơ phú bày tỏ sự ngưỡng mộ bất diệt hay thậm chí là hôn nhân cả đời. Nhún vai, cô đi vào phòng ăn chính.
Oliver đã ngồi trong góc phòng gần cửa sổ nhìn ra khu vườn thắp đèn lồng, đó là một trong số các bàn ăn được dành riêng cho hội viên sáng lập. Dù anh ngồi một mình nhưng trên bàn đã được dọn cho hai người cùng một ly vang trắng ưa thích của cô đặt đối diện anh.
Anh đứng lên lúc cô đến gần. “Buổi tối tốt lành, Phu nhân Cameron”, anh chào cô và vòng qua kéo ghế.
“Tối nay anh khá lịch thiệp nhỉ”, cô nhận định trong lúc ngồi xuống.
“Tôi đang thử làm điều mới mẻ”, anh đáp và trở về chỗ ngồi. “Trước đây em chưa từng mặc chiếc đầm này. Tôi biết em không cần tôi tán tụng nhưng trông em đáng yêu lắm.”
“Chỉ là một chiếc đầm đen thôi. Làm sao anh biết nó còn mới?”
“Tôi biết nhìn mà.”
Anh có vẻ chú ý hơn cô tưởng. “Vậy làm sao anh biết tôi sẽ ăn tối cùng anh?”, cô hỏi, cầm ly rượu lên để nhấp môi. “Lúc đó dường như anh đã không chắc chắn lắm.”
“Em đã không từ chối.”
Patricia đi ngang qua để nhận gọi món, Diane yêu cầu heo nướng còn Oliver chọn thịt nai. Phòng ăn khá đông đúc, Sophia đã nhanh chóng phát triển năng lực sắp chỗ ngồi cho hội viên và thuyết phục những người dễ tính nhất di chuyển đến phòng chơi bài khi phòng ăn bắt đầu tấp nập.
“Em sẽ mở cửa câu lạc bộ suốt năm à?”, Oliver hỏi, ánh mắt anh thăm dò gương mặt Diane. Cô chú ý anh đã làm thế rất nhiều lần, như thể đang cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của cô. Cô thích ý tưởng anh không nhận thức mình đang làm thế.
“Các câu lạc bộ khác của anh có đóng cửa vào cuối Mùa Vũ Hội không?”
“Vài nơi thôi. Những chỗ khác cắt giảm nhân lực và giờ làm việc.”
Giảm nhân lực vốn là ý định ban đầu của cô khi câu lạc bộ vẫn còn trong giai đoạn xây dựng. Kế hoạch đó hợp lý về mặt kinh tế. Ít khách đồng nghĩa với thu nhập thấp, và ít nhân viên đồng nghĩa với ít chi phí phát sinh. Tuy nhiên bây giờ mọi chuyện đã phức tạp hơn. “Số nhân viên không được giữ lại phải làm gì?”
“Chẳng biết nữa. Tôi chưa bao giờ trò chuyện với ai trong số họ.”
“Thật đáng xấu hổ. Anh đã có ích trong chốc lát rồi… tắt ngúm.”
Anh toét miệng cười. “Có ích là một hướng đi mới của tôi. Tôi sẽ hỏi giới quý tộc nhé? Tôi có hẹn ăn sáng với Manderlin trước khi đến Nghị viện.”
“Được đấy. Cảm ơn anh.”
Anh nhấp một ngụm uýt-ki. “Và em sẽ nợ tôi… một chuyến đi dạo trong công viên nào tùy em chọn vào chiều thứ Ba.”
“Không!”
“Vậy tôi e rằng mình sẽ không thảo luận với bất kì hầu bàn hay phục vụ nào về hoạt động vào mùa thu và mùa đông của họ.”
Diane nheo mắt, cáu kỉnh và đồng thời cảm thấy đôi chút… tự mãn, cho dù cô biết anh vô tâm và tư lợi. “Công viên St.James.”
“Rất tốt.”
“Ý tưởng về sự hữu ích của anh cần được cải thiện đấy.”
“Cũng giống như quan điểm về một bà chủ tàn nhẫn điều hành câu lạc bộ dựa vào tính hợp lý và khát vọng sống độc lập của em thôi.” Anh nhăn nhó, dám chắc cô sắp dẫm lên chân anh. “À. Quá gần mục tiêu phải không? Tôi có nên nói mình ngưỡng mộ cái cách em quản lý doanh nghiệp mà không cô nàng nào từng dám thử không nhỉ? Và sự gắn bó cùng sự trung thành của nhân viên dành cho em cùng tình cảm em dành cho họ, thậm chí còn đáng ngưỡng mộ hơn?”
“Anh thưa…” Cô kịp ngăn mình phát biểu ngớ ngẩn. “Anh đang lừa phỉnh tôi phải không? Độc địa quá đấy.”
Oliver ngồi sát vào bàn. “Tôi không lừa phỉnh em.” Vươn tay qua chiếc bàn nhỏ, anh nhịp ngón tay trỏ lên tay cô. “Tôi thừa nhận mỉa mai có lẽ là cách biểu đạt ưa thích của tôi”, anh thì thầm, nhỏ nhẹ đủ để bàn bên cạnh không thể nghe lỏm được, “nhưng lần này tôi rất thật lòng. Em là một phụ nữ đáng kinh ngạc, và tôi ngưỡng mộ em.”
Cô hít thở sâu, cố gắng phớt lờ cảm giác ấm áp, bay bổng lần đầu cô cảm nhận được khi anh hôn cô ở nhà hát Drury Lane. Hay thậm chí là trước đó, khi họ bay lượn trên bầu trời London trong khinh khí cầu? Cô không nhớ được từ khi nào mình bắt đầu…. thích anh hơn trước. “Vậy tôi thật lòng cảm ơn anh.”
“Không có chi.” Anh ấn nhẹ ngón tay cô rồi thả ra. “Nhưng em vẫn phải đi dạo trong công viên với tôi đấy nhé.”
Cô không bực bội với ý tưởng đó như đáng lẽ cô phải thế. “Đó là lý do tôi không khen ngợi anh về bất cứ chuyện gì.”
Trong giây lát trông anh thực sự có vẻ xao xuyến nhưng biểu cảm đó vụt khỏi gương mặt xương xương của anh quá nhanh. “Vậy tôi sẽ phải cố gắng thêm chút nữa.”
Có phải cô đã quá khắc nghiệt? Đúng là anh đã bỏ xa cô về sự nhẫn tâm nhưng anh vừa tặng cô hai lời khen chân thành. Cô không có ý định xin lỗi nhưng có lẽ, cô nên xoa dịu anh một chút. “Oliver, tôi cảm kích…”
“Quỷ tha ma bắt”, anh quắc mắt lầm bầm.
“Chà. Đừng bận tâm.”
“Không phải nói em.” Anh liếc mắt ra xa rồi nhìn cô. “Anthony Benchley vừa bước vào với đám bạn mới của hắn.”
Có lẽ cô có thời gian chuẩn bị tâm lý trước khi trận bão lớn ập tới là hành động tử tế nhất Oliver từng làm cho cô. Cô đã gạt bỏ Fredrick ngay từ giây phút anh ta từ giã cõi đời và ngoại trừ một vết lún to tướng trên con đường của cô thì cô vẫn luôn hướng về phía trước. Mỗi lần Anthony xuất hiện cô lại cảm thấy như bị kéo lại cuộc sống cũ – lúc cô chỉ là Phu nhân Cameron nhu nhược, yếu ớt và nghèo túng. Thành thật mà nói đó không phải lỗi của Anthony nhưng anh ta phải biết cô không muốn anh ta đến gần cô chứ.
“Diane?”
Cô ngước lên. Và rồi cô nhớ ra họ đang ở trong câu lạc bộ của cô, trong nhà cô và gã ta chỉ là khách của một người nào đó. “Anthony”, cô nói, đứng lên để không phải ngước nhìn anh ta. “Tôi thấy anh không thể cưỡng lại sức hút của Tantalus.” Cô muốn bổ sung rằng gã không được chào đón nhưng đã kìm lại được. Nếu cô không thể chụ nổi một mối phiền toái đáng khinh như ngài Cameron thì cô không thể làm chủ câu lạc bộ.
“Có vẻ là vậy nhỉ?” Gã ta mỉm cười, khoe cả hàm răng và cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô.
Đúng lúc đó cô nghe tiếng Oliver kéo ghế. Ôi, không. “Tôi biết ngài Trainor”, cô quay lại trò chuyện với hội viên duy nhất trong nhóm, “nhưng anh sẽ giới thiệu tôi với bạn bè của anh chứ?”
“Hân hạnh. Công tước Greaves và Bá tước Larden. Các quý ông, chị… dâu cũ của tôi, Phu nhân Cameron.”
Dù tỏ ra thân thiết như thế nào thì cô không thể làm ngơ trước bầu không khí ngột ngạt tính công kích của giống đực. Phần lớn xuất phát ngay sau lưng cô. Nếu Oliver muốn đóng vai đồng minh của cô thì anh cần phải giữ bình tĩnh. “Ngài đã gặp ngài Haybury chưa?”, cô hỏi, lùi lại nửa bước qua một bên để có thể giữ anh lại nếu anh xông vào ai đó. Lạy Chúa, nhìn chung anh thuộc phe dùng não hơn là dùng sức mỗi khi giận dữ. “Oliver, Công tước Gr…”
“Chúng tôi biết nhau mà”, Oliver cắt lời. Anh đi tới đứng cạnh cô, đủ gần để chạm vào cô. “Vào bàn và thưởng thức bữa tối đi các quý ông. Đầu bếp ở Tantalus vô cùng xuất sắc đấy.”
Anthony trừng mắt nhìn khắp phòng. “Anh nghĩ có thể gạt bỏ tôi lần nữa hả Haybury? Anh và con bò cái của anh? Tôi đã điều tra rồi. Anh đã ở Vienna khi anh tôi qua đời. Và giờ anh sống dưới mái nhà của anh ấy, cùng vợ của anh ấy. Anh mong tôi tin tất cả chỉ là trùng hợp sao? Diane, cô đã trộm…”
“Nếu từ kế tiếp phun khỏi miệng anh không phải là ‘trái tim tôi’”, Oliver xen ngang, giọng anh đều đều. “thì anh và tôi sắp bất hòa rồi đấy”.
Quý ngài Cameron lập tức im bặt. “Tôi sẽ không bị dọa nạt nữa. Tôi đã lịch sự cho đến lúc này. Giờ tôi có đồng minh rồi, Diane, tôi muốn thứ thuộc về mình. Cô…”
Công tước Greaves vỗ vai Anthony dù đôi mắt xám của anh ta vẫn dán chặt vào Oliver. “Chúng tôi ở đây để thử các bàn chơi của cô”, anh ta ngắt lời. “Không cần phải lăng mạ hay to tiếng đâu. Sự đam mê có thể dâng trào nhưng chúng ta đều là quý ông và quý bà cơ mà.”
“Đúng vậy”, ngài Larden góp lời. “Mọi người đều muốn nhìn ngắm câu lạc bộ khác thường của cô. Cô khó có thể trách chúng tôi vì đã tò mò… và hứng thú.”
“Đúng là nơi này khá đặc sắc nếu xét đến lần cuối gặp tôi, cô ta không thể chọn thực đơn cho bữa tối.” Anthony tặc lưỡi.
Ồ, cô rất muốn ăn miếng trả miếng câu nói đó, bắt đầu bằng tình trạng khó khăn trong việc chọn thực đơn tối khi căn nhà đó không đủ tiền mua cá và khoai tây luộc. Bàn tay cô co lại thành nắm đấm.
Những ngón tay ấm áp đặt lên tay cô. “Anh ta muốn đánh nhau”, Oliver thì thầm. “Đừng hùa theo anh ta.”
“Anh cũng vậy”, cô đáp lại, tay thả lỏng. Cô quay sang đối mặt với Anthony. “Tôi hy vọng anh không ganh ghét vì tôi có thể cải thiện cuộc sống của mình”, cô bình thản nói, chớp chớp hai hàng mi.
“Tôi không quan tâm cô có gì, tôi chỉ muốn biết cô đã làm gì thôi”, em chồng cũ của cô nhấn mạnh. “Tôi muốn cô chứng minh mình không xây dựng nơi này bằng một hiệp ước đê hèn nào đó với Haybury bao gồm vả Fredrick… hay Hầu tước Haybury quá cố.”
Cô sẽ không rơi xuống cái hố đó. “Tôi không thảo luận vấn đề tài chính của tôi, Anthony. Nhưng anh có thể kể tôi nghe làm thế nào anh thuyết phục được ngài Trainor đưa anh đến đây? Tôi không biết nhà Benchley còn có ai ở tại London có thể kêu gọi giúp đỡ.”
Bên cạnh cô Oliver khịt mũi khe khẽ. Khuôn mặt Anthony đỏ bừng, gã ta chưa bao giờ nghe cô đứng lên tự bảo vệ mình. Diane hiện tại rất khác với người mà gã biết cách đây bốn năm trước, trước khi Fredrick lôi cô đến Vienna.
Greaves kéo Anthony lùi lại. “Chơi bài”, anh ta nói. “Tôi muốn cá cược một chút. Không tranh cãi với một cô gái trong lãnh địa của cô ta.”
Thô lỗ gật đầu, Anthony lùi lại và quay đi. Khi họ biến mất khỏi phòng Persephone, Diane liền quay lại Oliver. “Greaves và Larden có thể gây hại cho câu lạc bộ đến mức nào?”
Dĩ nhiên cô không quan tâm Greaves và Anthony đã gọi thẳng tên cô, cuộc sống của cô gắn liền với câu lạc bộ nên chỉ câu lạc bộ mới đáng lo. Oliver nhanh chóng tự hỏi liệu trong tim cô có còn chỗ cho anh không. “Larden có lẽ sẽ cược lớn để đánh sập nhà cái và buộc em trao câu lạc bộ cho hắn ta. Greaves thì mưu mẹo hơn. Hắn sẽ tìm vết nứt và đào bới cho đến khi nó vỡ vụn.” Anh đặt tay lên lưng ghế, nửa bao quanh cô. “Em đã khiến Cameron nháo nhào tìm người giúp. Tôi đã bảo em khá đáng gườm chưa nhỉ?”
Cố gắng thả lỏng vai, Diane gượng cười. “Anh giỏi để ý nhỉ.”
“Tôi không chỉ để ý bấy nhiêu ở em, nhưng chuyện đó để dành vào dịp khác. Chúng ta hoàn tất bữa tối chứ?”
Khi họ ngồi xuống dùng bữa, cô nhận ra một điều cực kỳ lạ thường vừa xảy ra. Trong vài phút vừa qua Oliver Warren đã trở thành đồng minh của cô. Quái lạ hơn nữa là sấm sét vẫn chưa đánh chết ai trong hai người bọn họ.
*****
Bầy sói đã xâm nhập vào Tantalus. À, hai con sói và một con linh cẩu. Oliver liên tục nhìn ra cửa khi anh và Diane ăn tối. Anh phải khen ngợi Cameron. Gã đàn ông trông có vẻ dở hơi hóa ra lại mang theo bè lũ đáng để anh dè chừng. Vấn đề chính là liệu Larden và Greaves có đang chơi cùng một trò với người bạn mới của họ hay không. Dù sao đi nữa thì mọi chuyện đều mang lại rắc rối.
“Kể tôi nghe xem”, Diane đột ngột nói, “có phải Greaves đến đây vì anh không?”.
“Có thể lắm. Hắn biết tôi sống trên lầu và dành phần lớn các buổi tối ở đây.”
“Nếu anh ta đã gian lận thì sao còn bám theo anh?”
“Tôi không biết.” Oliver cau có nhìn cái ly rỗng. “Nếu Cameron tiếp cận anh ta vì một nguyên nhân đặc biệt thì Greaves sẽ đồng ý khi biết quan hệ của gã bá tước với em, và của em với tôi.” Anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh mắt xanh lục dán vào mặt mình. “Tôi nghi ngờ anh ta được hứa hẹn một phần sở hữu Tantalus.”
“Anh ta sẽ không thể có nó”, cô phản đối. “Cũng như Anthony và Larden. Nó là của tôi.”
“Em không cần thuyết phục tôi đâu em yêu.”
Hít thật sâu, cô xuyên dao qua miếng thịt heo nướng. “Rắc rối của hai người xảy ra từ khi nào?”
“Ba năm trước.”
“Vào khoảng thời gian anh rời London để đi châu Âu. Tôi nghĩ không phải là trùng hợp.”
Dù cảm thấy cô rất thú vị nhưng lắm lúc anh lại ước cô bớt sắc bén đi một chút. “Không phải trùng hợp.”
“Còn Larden?”
“Tôi chưa bao giờ thích hắn. Hắn chỉ thích thắng tài sản và mạng sống của người khác.”
“Tôi sẽ không chịu để yên đâu.” Diane đẩy ghế và đứng lên. “Tôi sẽ ghé vào Phòng Persephone.”
Oliver cũng đứng lên và với qua bàn chộp lấy tay cô. Anh thích chạm vào cô và có vẻ cô không phản đối. “Hãy để tôi xem bọn họ muốn gì.”
“Đây là câu lạc bộ của tôi. Họ làm gì thì cũng chỉ ảnh hưởng đến tôi. Không phải anh.” Cô nhăn mặt. “Tôi cứ nghĩ rắc rối anh mang đến sẽ là một phụ nữ đòi làm việc ở đây đến tối lại chui vào phòng ngủ của anh. Đáng lẽ tôi nên nhận ra anh gây thù chuốc oán với cả hai phái.”
Anh kiềm chế không chỉ ra rắc rối đã bắt đầu từ khi cô giả mạo chữ ký người chồng quá cố của cô để chuyển Adam House cho cô. Nếu có điều nào đó hai người cùng đồng ý thì chính cô xứng đáng có một cơ hội giành lấy hạnh phúc. “Diane, tôi sẽ xem xét.”
“Không được. Cảm ơn vì bữa tối. Giờ tôi xin phép.”
Chết tiệt. Mỗi lần anh xích lại gần để giành lấy lòng tin của cô thì lại có người – mà thường là Diane – đẩy anh ra xa. Oliver rời phòng ăn, đi vòng qua phòng chơi bài Ariadne nhỏ hơn và đến cánh cửa thông với Persephone. Khi anh hồi tưởng về cuộc đời mình, dù rất hiếm khi, thì có vẻ như phần lớn thời gian ngụp lặn trong bùn lầy vì lý do này hoặc nguyên nhân kia. Anh rất mệt mỏi nhưng cũng biết cách thoát khỏi đống rác rưởi ấy. Thật ra anh rất giỏi luồn lách.
Thật thú vị, dù ba vị khách mới đến của câu lạc bộ đều đứng ở bàn rulet nhưng chỉ có Greaves và Larden đặt cược. Cameron đứng bên cạnh, sự quan tâm của gã ta dồn cả vào cách bài trí cùng thiết kế của căn phòng và những người xung quanh. Gã có vẻ đang thầm định giá nơi này. Gã đã mang ánh mắt đó từ trước nhưng lần này chắc chắn gã ta nghĩ mình có cơ hội đoạt câu lạc bộ từ tay cô. Và cho dù luật pháp nghiêm minh nhất có đứng về phía Cameron hay không thì Oliver sẽ không để chuyện đó xảy ra. Vì Chúa, Diane đã tạo dựng nơi này.
Cô đang đứng giữa phòng để sắm vai nữ chủ nhân quyến rũ, ca ngợi dây đeo đồng hồ bỏ túi mới của John Welling và mỉm cười duyên dáng với một hội viên vừa tán tỉnh mình.
Oliver không để tâm vẻ phỉnh phờ của cô vì anh biết cô chỉ muốn kiếm thêm vài đồng cho Tantalus bằng cách làm những kẻ chơi bài xao lãng. Anh chỉ không thích cái cách bọn đàn ông nhìn cô khi cô không để ý đến họ.
Greaves cũng nhìn cô như một con sói sắp vồ con mồi. Môi Oliver mím chặt. Câu lạc bộ này có thể là chỗ kinh doanh của cô nhưng trông chừng cô là nhiệm vụ của anh. Cô sẽ không thích anh can thiệp nhưng anh sẽ chấp nhận hậu quả. Dù sao giờ cũng là lúc anh chuẩn bị ra tay.
Nhìn quanh căn phòng đông đúc lần cuối rồi từ cửa anh tiến thẳng đến bàn rulet. Sylvie Hartford chào anh, anh đặt hai mươi bảng vào số mười một.
“Chỉ hai mươi thôi à?”, Larden bình phẩm. “Nhẹ tay thế Warren? À, ngài Haybury chứ nhỉ. Thứ lỗi cho tôi.”
“Là cố ý xúc phạm tôi hay đầu óc anh lẩn thẩn rồi hả Larden?”, anh đáp. “Tôi đã cảnh báo anh về sự ham thích với những cô nàng mắc bệnh kín rồi đấy.”
Gã bá tước tái mặt, mạch máu nổi rõ trên trán. Greaves hắng giọng, đồng thời thúc tay vào người bạn đồng hành của mình, “Anh không nên đấu khẩu với Oliver”, Greaves nhận xét. “Hãy phân cao thấp trên bàn chơi bài đi nào.”
“Đúng”, Larden nói. “Chúng ta đều biết anh ta rất giỏi.”
Trước cái đêm đánh bạc ở Vienna đáng ra Oliver đã có thể tỏ ra cao quý về cách thức chơi bài. Anh có thể đổ lỗi cho Greaves vì hành vi của mình nhưng điều đó cũng đồng nghĩa anh nợ gã công tước những gì đang xảy ra hôm nay. Oliver không muốn đếm xỉa đến Greaves và nhận trách nhiệm cho mối quan hệ của anh với Diane.
“Anh đang chuyện phiếm hay đang cá cược nhỉ? Chúng ta có nên dừng lại để các anh quyết định không?”, anh hỏi, đặt thêm hai mươi bảng vào ô đen. Anh gần như chỉ luôn đặt ô đen. Đến giờ vẫn có lợi cho anh.
“Thưa các quý ông, xin giữ nguyên tiền cược”, Sylvie hướng dẫn và ném bóng vào bánh xe. “Mười bảy đen”, lát sau cô tuyên bố, trả tiền cho người thắng và dọn bàn.
“Tôi có thể hiểu tại sao Tantalus lại trở nên rất nổi tiếng”, Larden nhận định. “Ngay cả khi thua cũng rất hấp dẫn nữa.” Anh ta ném một đồng si-linh lên bàn. “Nhặt lấy đi em yêu.”
Sylvie không hề lưỡng lự với qua bàn nhặt lấy đồng xu kia. “Cái này của tôi”, cô nói, đặt nó gẫn khuỷu tay. “Đồng xu được vứt xuống tiếp theo sẽ là của anh ta.” CÔ duyên dáng mỉm cười, chỉ vào gã bảo vệ Smith bỗng dưng ló ra từ đâu đó. “Dù sao anh Smith sẽ cảm ơn các ngài ở bên ngoài.”
Oliver chợt nhận ra anh đang mỉm cười và muộn màng thu lại biểu cảm đó. Anh không nghĩ mình lại cảm thấy niềm tự hào của một người cha. Lạy Chúa, anh mới hai mươi chín, hơn Sylvie có mười tuổi, nhưng anh đã dạy cô cách chơi bài, xoay xở ở bàn cược và phản ứng với sự ngu ngốc của nam giới. Và cô đã làm rất tốt.
“Còn gì vui nữa đây?”, Larden phản đối. “Nếu không chạm vào hay nhìn cô em, thì còn gì hay ho nữa?”
Trước khi Oliver kịp siết nắm tay Diane đã bước đến. “Nếu đó là ý kiến của ngài thì có lẽ ngài muốn đặt cược ở một câu lạc bộ khác.”
“Cô dắt mũi tất cả hội viên đấy ư, phu nhân? Hay cô thích nắm chặt hạ bộ của họ hơn?”
“Một vài quý ông thích có một nơi trang nhã để ăn uống, cá cược và tán gẫu với bạn bừ mà không bị quấy rầy bởi sự thô tục vụng về đấy, thưa ngài Larden.”
Một loạt tiếng “ừm, ừm”, vang lên sau lưng cô. Larden tạo ra kha khá kẻ thù trong suốt thời kỳ chơi bài ở Mayfair, dù không nhiều người sẵn sàng đối đầu trực diện với hắn nhưng lại rất hồ hởi thì thầm chế nhạo trong bóng tối. Oliver tiến lại gần Diane.
“Tôi tin là mình thừa tiêu chuẩn trở thành hội viên trong nhóm thêu thùa bé tẹo của cô”, gã bá tước nhận xét, nét mặt cứng đơ.
“Tôi không nghĩ thế”, Diane đáp. “Bạn bè ngài được chào đón ở lại, nhưng theo tôi nhớ ngài đã có cuộc hẹn ở đâu đó rồi.”
Cô thậm chí còn tìm cách để bảo toàn lòng tự trọng cho kẻ thù. Trừ phi Larden là một thằng ngu, gã sẽ nắm lấy cơ hội để khỏi bị đá ra khỏi Tantalus. Nếu không phải nghĩ mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng xấu hơn thì anh đã reo hò rồi.
Dù vậy Larden vẫn chiếu đôi mắt xanh nhạt về phía Oliver. “Anh thực sự cho phép con bò cái này nói chuyện với tầng lớp cao hơn như thế sao?”
Như thể hắn chờ đợi anh sẽ nói gì đó để phá vỡ liên minh mới mỏng manh mà anh và Diane cố dựng lên. “Tôi không nghĩ Phu nhân Cameron cần xin phép ai đó trong quyết định làm ăn của cô ấy”, anh đáp. “Còn về việc anh thuộc tầng lớp cao hơn cô ấy thì tôi không đồng ý. Nếu anh còn xúc phạm Phu nhân Cameron dù là trực tiếp hay sau lưng thì tôi cũng sẽ thách đấu với anh. Bằng súng nếu anh đang thắc mắc.”
“Anh sẽ hối hận”, gã bá tước gắt gỏng. “Cô cũng vậy, đồ điếm.” Larden quay gót và chuồn ra khỏi phòng, Smith to con đóng sập cửa sau lưng hắn.
Diane liếc cái nhìn sắc bén sang Greaves và em chồng cũ. “Hãy tận hưởng nhé, các quý ông”, cô lạnh nhạt nói, gật đầu chào rồi bước đến bàn faro gần nhất. Đi được nửa đường thì cô đứng bước và quay lại. “Ngài Haybury, ngài có rảnh không?”
Oliver nhặt tiền và rời bàn. “Với em thì có.”
Cô dẫn đường vào phòng Demeter rồi đi qua cánh cửa bí mật gần nhất để vào hành lang hẹp bên ngoài. “Ngài Larden không có xung đột với anh phải không?”, cô quay lại hỏi.
“Tôi đã thắng hắn ta vài lần trên bàn chơi bài nhưng số tiền không lớn. Tôi nghĩ hắn ta muốn đến đây vì Anthony Benchley thôi.”
Cặp mắt xanh lục quan sát anh nhưng anh không rõ cô đang tìm kiếm điều gì. “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Rồi cô bước lại gần, vòng tay qua vai và hôn anh. Anh đặt tay lên mặt cô, kéo cô lại gần khi cô ghì sát anh và rên rỉ trên miệng anh.
“Chuyện này không có ý nghĩa gì đâu nhé”, cô thì thầm và mút môi dưới của anh.
Mắt anh muốn trợn ngược. “Dĩ nhiên rồi”, anh đồng ý, lưỡi anh quấn quýt với lưỡi cô.
“Tôi vẫn không thích anh.”
“Tôi không trách em.” Sự hưng phấn càn quét anh, một cách hung hăng và kích động.
“Tôi không cần anh giúp.”
“Có điên mới nghĩ thế.” Ngón tay cô bám vào vai anh, ngực cô dán vào ngực anh, một gót chân cô vòng qua giày anh, dường như cô khá phục tùng anh. Anh bắt đầu đánh mất khả năng suy nghĩ. “Trừ khi em bỏ đi ngay lập tức”, anh thầm thì bên khoé miệng cô, “không thì tôi sẽ lấy lại tâm giờ của em. Tôi muốn em.”
Anh cảm nhận được sự lưỡng lự của cô, cơ thể cô hơi giật giật. Rõ ràng cô đã bị cuốn đi trong giây phút đó, máu cô chảy dồn dập sau khi đối đầu với hai tên nguy hiểm. Và anh đã lợi dụng tình huống này. Cô không muốn anh; cô chỉ … thèm khát. Khốn kiếp. Nếu anh cần cố gắng né tránh điều gì thì đó chính là phạm phải một sai lầm có thể buộc anh trở lại vị trí ban đầu lần nữa.
Rồi Diane luồn tay vào tóc và kéo đầu anh xuống. “Tôi ghét có nợ không trả lắm”, cô thì thầm vào tai anh. “Tôi sẽ nói với Jenny rồi gặp anh trên lầu.”
Nếu anh cho cô thời gian suy nghĩ, có lẽ cô sẽ đổi ý. “Không. Em đi với tôi và chúng ta sẽ nói với Langtree trên đường lên lầu.” Anh lại hôn cô nóng bỏng và gợi cảm. Anh đã ngả bài của mình nên không cần giả vờ làm gì nữa.
“Ồ. Được lắm”, cô thở ra và liếm tay anh.
Lạy Chúa. Nếu anh có thể khóa được cánh cửa bí mật này thì anh và Diane sẽ không cần phải rời khỏi hành lang. Thêm một phút như thế này sẽ làm lộ rõ… sự hứng thú của anh dành cho cô với mọi người trong câu lạc bộ. Hít sâu, anh giữ chặt tay cô và đẩy cô đi dọc hành lang. Ở cánh cửa cuối cùng anh thả tay cô ra, luồn tay vuốt tóc và liếc nhìn cô.
Hai năm trước anh đúng là đồ ngốc. Anh bỏ cô vì anh đã yêu cô và anh biến mình thành gã khờ khạo hèn nhát. Không biết anh có thể sửa chữa sai lầm hay cô có cho phép anh dùng phần đời còn lại để bù đắp không.
Thay vì hỏi cô, anh lại đưa tay vén lọn tóc đen nhánh của cô ra sau tai. “Chúng ta đi chứ?”
Diane gật đầu rồi mở cửa đi vào đám đông có trật tự phía trước phòng Demeter. Cánh đàn ông thấy cô ngay lập tức và bị thu hút như thỏi nam châm. Oliver không thích thế nhưng anh hiểu, dẫu cho kế hoạch của cô và cách thiết kế Tantalus có tuyệt vời đến đâu thì cô vẫn là nguyên nhân người ta muốn đến đây, để được nhìn ngắm và trở thành một phần kỳ lạ của doanh nghiệp này. Bộ mặt cô trưng ra cho bọn họ thật là… ma mị, hay đáng thèm muốn thì đúng hơn.
Cô cũng thu hút anh. Ít nhất anh còn nhận ra điều đó. Anh còn biết được nhiều điều nữa về cô ngoài vẻ quyến rũ, sắc sảo. Cho dù thế anh vẫn không thể dằn lòng mà bước đến gần.
“Juliet”, cô nói, cô duỗi ngón tay như thế bảo đảm mình vẫn còn sở hữu chúng. “Phiền cô nói với Genevieve tôi sẽ… không rảnh cho đến ba giờ sáng mai.”
Anh thấy mình thật đáng thương vì đã coi cụm từ ‘đến khoảng’ của cô như một dấu hiệu của sự mềm lòng. Rùng mình, Oliver gật đầu với cô nàng quản gia. “Tôi cũng vậy, Langtree. Tôi không muốn có ai đó đập cửa phòng vào thời gian này trừ khi có hỏa hoạn. Rõ chưa?”
“Tôi biết làm sao rồi, thưa phu nhân”, cô ta nói mà không thèm nhìn về phía anh. Oliver toét miệng cười. Cô nàng này biết rõ ai là người trả lương cho mình. “Tôi sẽ ghi nhớ chuyện lần này đấy Langtree”, anh nhận xét và ra hiệu cho Diane tiếp tục lên tầng trên.
Ngay khi họ vào trong phòng khách, anh đóng và chốt cửa lại. CÔ nàng ngoại quốc quá khó lường nên không thể mạo hiểm không chốt cửa. Sau đó anh quay lại đối diện với Diane và phát hiện cô đang nhìn anh chằm chằm. Trong mắt anh, khuôn mặt cô dưới ánh đèn dường như đẹp một cách siêu thực. Mọi phần trong anh từ da dẻ đến tâm hồn, đều ham muốn cô và anh phải huy động hết lý trí mới giữ được bình tĩnh.
Cô chậm rãi ngước lên. “Đến đây”, cô nói, giọng cô thô ráp và thì thầm. “Đã thỏa thuận rồi.”
Anh lắc đầu. “Việc này không liên quan đến thỏa thuận.”
“Vậy tại sao tôi ở đây?”
Oliver từ tốn thu ngắn khoảng cách giữa họ. “Vì em muốn mình ở đây.”
Cô nghiêng đầu. “Anh chắc không?”
Trong tích tắc anh so đo tính toán giữa ham muốn có cô và mong ước cô chọn anh. Anh nuốt khan, biết mình thật ngốc khi dựa dẫm vào hy vọng sau những chuyện đã qua. Anh thích sử dụng kỹ năng của mình nhưng sẽ không thể hiện được nhiều trước khi cởi bỏ quần áo của cô. “Nếu em muốn đi thì cứ tự nhiên.”
“Còn tám giờ kia tính sao?”
“Xóa sạch.”
“Anh chắc chứ?”
Không. “Ừm. Nợ nần đã thanh toán xong rồi. Em chỉ còn nợ tôi một buổi tối đi dạo trong công viên.”
Nụ cười mượt mà, đầy nhục cảm nở trên khóe miệng cô. “Vậy là tôi có thể đi nếu muốn?”
“Đúng vậy.”
“Hừm.” Cô vẫn nhìn anh. “Tại sao lại hào phóng như vậy?”
“Tôi thấy ép buộc em lên giường với tôi… có vẻ vô vị.” Anh nhún vai. “Kỳ quặc, tôi biết thế.”
“Rất kỳ quặc.”
Diane khoanh tay ngang ngực rồi bỏ tay xuống. “Vậy tránh ra đi.”
Nguyền rủa bản thân bằng mọi thứ tiếng anh biết. Oliver nhích ra khỏi cửa, anh đã từng chơi bài faro và uýt với mức cược hàng ngàn bảng dù hiếm hoi nhưng anh đã thua khoản tiền lớn. Và anh vừa thua trong trò chơi này.
Cô bước qua anh và đặt tay lên thanh cửa. “Anh thực sự không ngăn tôi lại?”
“Thực sự?”
“Anh không muốn tôi ở lại.”
Anh thở hắt ra. “Dĩ nhiên tôi muốn em ở lại.”
“Vậy thì hỏi tôi đi.”
Cô đang đùa sao. Để anh trông càng ngốc nghếch hơn sao? Anh nghĩ mình đang bị như thế. “Diane, em sẽ qua đêm với tôi chứ?”, anh hỏi, không thể giữ giọng bình thản.
“Có lẽ”, sau cùng cô lẩm bẩm. “Nhưng không phải tối nay.” Cô mở cửa. “Nếu anh muốn tôi trở lại thì anh phải chứng minh mình đã thay đổi, Haybury.” Nói xong cô bước ra và đóng cửa lại sau lưng.