Chương 1: Chảo
Dịch : Tử Lăng
Nguồn: Tàng Thư Viện
Màn đêm âm u, trăng cong lưỡi liềm, một ngôi sao màu trắng bạc treo lẻ loi ở bầu trời phía tây.
Trương Hoán là người của tộc họ Trương ở Hà Đông. Họ Trương ở Hà Đông xếp thứ năm trong bảy đại thế gia của thiên hạ, tộc trưởng Trương Nhược Hạo là đại bá của y, hiện giờ giữ chức Lễ Bộ thượng thư ở triều đình, mà phụ thân Trương Nhược Quân là lục đệ của Trương Nhược Hạo, đảm nhiệm chức Trưởng Sử ở quận Phần Dương.
Trương Nhược Quân có nhiều thê thiếp, sinh cho ông tổng cộng hai mươi lăm người con, mười tám người còn sống. Trương Hoán đứng thứ mười tám, cho nên tên tục là Thập bát lang.
Tuy là con cháu thế gia, nhưng từ mười tuổi trở đi y đã bắt đầu sinh sống một mình. Y là con vợ lẽ, hơn nữa chẳng có chút địa vị gì trong gia tộc. Mẫu thân thân thế không rõ ràng, đã đi tu theo Đạo từ khi y mới mười tuổi, lưu lại một người hầu già chăm sóc y. Người hầu già ấy bị câm, Trương Hoán vẫn luôn gọi ông ta là Á thúc.
Lúc này, trong phòng của Á thúc đã có tiếng động. Hàng ngày khi trời còn chưa sáng ông đều phải tới trước đạo quán nơi mẫu thân Trương Hoán xuất gia cúi lạy một cái, mười hai năm qua chưa từng gián đoạn, giống như một tín đồ tôn giáo hết sức ngoan đạo.
Cánh cửa bị gõ nhẹ hai lần, đó là Á thúc nhắc nhở y đã đến giờ bơi đêm.
Trương Hoán trở mình, xuống giường ngủ. Y cởi áo trong, rồi chầm rãi đi đến trong sân. Trời đêm êm đềm như mặt nước, gió tháng chín đã mang theo chút hơi lạnh. Ra khỏi cửa viện, lại đi thêm hai mươi bước là tới bờ sông, đó là con sông bảo hộ nhà của Trương phủ, bề rộng chỉ có năm trượng, nhưng sâu đến ba trượng. Nước sông tối om thấp thoáng phản chiếu chút ánh sáng của sóng, tựa như một chiếc đai ngọc uốn lượn vài dặm, bắt nguồn từ một cửa sông mà chạy quanh co về phía nam.
Trương Hoán buộc bốn chiếc bao chứa hạt sắt nặng trình trịch ở cổ tay và cổ chân, y hít sâu một hơi, tung mình nhảy vào sông. Nước sông lạnh buốt mau chóng ngập đỉnh đầu y. Lực xung kích khổng lồ khiến y khép chặt mắt. Y chìm nhanh xuống nước, tất cả âm thanh đều tan biến, dường như đã rơi vào một thế giới âm u bao la vô biên. Nhưng đúng tại khoảnh khắc này, các thứ tình cảm mừng, giận, buồn, vui bỗng dâng lên trong lòng y. Trương Hoán vui mừng khôn xiết, thứ linh cảm biến mất từ lâu đã lại về rồi.
Đó là một mẩu chuyện cũ ngắn ngủi mà chỉ ngẫu nhiên hiện ra trong lúc vô ý. Mười lăm năm trước, một mũi tên không chỉ bắn gãy xương bả vai y, không chỉ bắn đứt kinh mạch y, còn bắn đoạn trí nhớ của y.
Bản thân rốt cuộc là ai? Cuộc sống thuở thơ ấu trước lúc bảy tuổi vốn có thể nhớ được chính vì mũi tên ấy mà bị những mẩu vụn vỡ ký ức khác thay thế. Những mẩu vụn ấy dường như là kiếp trước của y: đá quý lóng lánh, nữ nhân xinh đẹp, ban đêm cô độc.
Nhưng những mẩu vụn này quá vỡ nát, đến nỗi y không thể ghép chúng lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, giống như một giọt nước vướng trên lông mi, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được cái gì đó, mà rồi lại chẳng thấy rõ thứ gì cả.
Trương Hoán vội mở to mắt, trước mắt là đáy sông đen như mực. Thứ linh cảm đó chợt biến mất, như thể một con diều đứt dây, nháy mắt đã biến thành một điểm đen, rồi lập tức tiêu tan mất dạng.
Cảm giác mất mát sâu sắc lại một lần nữa tràn ngập cõi lòng y. Đã bao lần rồi, chúng chỉ vụt lên giây lát rồi tức thì biến mất, khiến y thủy chung không tài nào bắt giữ được, hơn nữa theo thời gian trôi đi, những mẩu vụn y có thể nhớ lại càng lúc càng ít. Những bức tranh kiếp trước từng xuất hiện rõ nét khi niên thiếu cũng dần dần mai một trong quãng thời gian mười lăm năm đằng đẵng.
Nhưng hàng loạt những bể dâu và cô độc của kiếp trước ấy không thể nào bị xóa nhòa được, chỉ được khắc ghi tại một nơi sâu thẳm trong lòng y.
“Ùm!” Y xông ra khỏi mặt nước, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẫm, y lại từ cái thế giới tăm tối vô biên kia quay về hiện thực. Y tên là Trương Hoán, tự là Khu Bệnh, người tộc họ Trương ở Hà Đông.
Trương Hoán giương hai tay bơi nhanh giữa con sông bóng mịn và lạnh giá. Từ mười tuổi trở đi, bất kể rét lạnh hay nóng bức, đêm hôm khuya khoắt mỗi ngày y đều phải tiến hành bơi đêm như vậy, thậm chí mùa đông rét đậm muôn vật xơ xác, nước sông đóng băng, y cũng không thể ngắt quãng dù chỉ một ngày.
Ban đầu, y chỉ cần bơi một vòng ở sông hàng ngày, nhưng cùng với tuổi lớn dần, y bắt đầu buộc bao chứa hạt sắt lên người, hơn nữa số vòng bơi càng lúc càng nhiều. Hiện giờ bao hạt sắt trên tay chân y đã nặng đến ba mươi cân, trong một canh giờ, y phải bơi ở con sông bảo hộ đó năm vòng. Đây không nghi ngờ gì là thách thức cực hạn đối với sức nhẫn nại và thể lực của y.
Cánh tay nở nang vỗ mạnh mẽ về mặt sông, làm bắn lên một vùng bọt nước trắng xóa.
‘Chỉ có áp dụng mức độ kích thích lớn nhất với kinh mạch toàn thân con, vết thương bởi mũi tên hồi nhỏ mới sẽ không khiến con thành một kẻ vô dụng.’
Đó là một câu mà sư phụ đã nhắc cả trăm lần không chán. Sư phụ là ông chủ lớn của Lâm Chi đường tại Thái Nguyên, y thuật cao siêu, xuất thân quân nhân, võ nghệ cũng không tệ. Trương Hoán là đệ tử duy nhất của ông, tuy là sư phụ, nhưng ông chưa từng dạy Trương Hoán chút nào cách khám bệnh bốc thuốc, về võ nghệ thì cũng chỉ dạy y một bộ đao thuật chiến đấu trên chiến trường thực dụng nhất.
‘Hành y trị bệnh là kỹ thuật nhỏ nhặt không đáng kể, không thích hợp với con, còn nếu vào trong giới quân nhân thì mãi mãi chỉ có thể ở dưới người ta!’
Đến sau hai mươi tuổi, Trương Hoán mới dần dần hiểu rõ dụng ý chân chính của sư phụ, đó là muốn rèn luyện cho y có ý chí vững bền nhất.
Đã bơi xong năm vòng, trời đêm u ám bắt đầu trở nên mờ sáng, chân trời thấp thoáng xuất hiện sắc xanh. Trương Hoán cảm thấy mệt lử, thể lực đã gần như tiêu hao sạch, bao hạt sắt trên chân tựa như một ngọn núi lớn nặng nề kéo y về đáy sông sâu.
“Thử xem sao! Thách đấu với vòng thứ sáu!”
Một ý nghĩ đột nhiên dâng lên đầu y. Mười ngày trước y đã muốn thử thách vòng thứ sáu, lại một lần nữa đột phá cực hạn của cơ thể, nhưng đã thất bại ba lần rồi. Nhưng hôm nay, ý nghĩ này đặc biệt mãnh liệt, y cần phải dứt khoát trút bỏ, xua đuổi hoàn toàn nỗi bực bội trong lòng ra ngoài, đấu chí lập tức hóa thành lửa lớn thấu trời, bùng cháy hừng hực trong tâm y.
Y hít thật sâu một hơi, từ từ thả lỏng, mặc cho thân thể dần dần chìm đến đáy sông, lực lượng trong người lại bắt đầu ngưng tụ từng chút một. Bốn phía xung quanh tối tăm và tĩnh lặng. Thời gian một nén hương đã trôi qua, sự nhẫn nại của y đã đến cùng cực, nụ cười độc ác của thần chết lúc này hiện ra rõ ràng một cách khác thường. Chỉ cần yếu đuối một chút y sẽ tận số, mà kiên trì gắng gượng được, y sẽ lại một lần nữa chiến thắng bản thân.
“Một, hai, ba” y nhẩm đếm, lực lượng ngưng tụ bắt đầu lan nhanh chóng ra tứ chi, giống như một viên đá lửa nhỏ bé nổ tung dữ dội trong thân thể y. Cuối cùng, y lại có thể nắm chặt tay lần nữa. Trương Hoán dùng hết sức toàn thân nhảy mạnh lên phía trên. Trong nháy mắt, mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều cảm thấy một sự khoan khoái sung sướng tràn trề, tựa như một luồng điện chạy xuyên suốt khắp người, nỗi mệt nhọc vô cùng đã biến mất vô ảnh vô tung vào khoảnh khắc này.
…
Đã tảng sáng, bầu trời phía đông lật ra màu trắng bạc như bụng cá. Bờ bên kia con sông đã có tiếng động, một chiếc xe ngựa chạy qua như bay, mấy người nông dân lam lũ đang tất tả lên đường, gánh trên vai những mớ rau vẫn còn đọng sương sớm.
Trương Hoán nhảy lên bờ, toàn thân sảng khoái, dường như mỗi một khối bắp thịt trong người đều đang nhảy nhót vui vẻ. Y duỗi người thoải mái một lát, đoạn rảo bước đi về tiểu viện.
Trong sân nhà yên ắng vắng vẻ, Á thúc đã ra ngoài. Một chiếc áo dài và quần ngắn sạch sẽ đã được xếp ngay ngắn trên chiếc ghế dài kiểu của người Hồ ở cạnh cửa viện. Trương Hoán thuận tay cởi chiếc quần ngắn ở dưới người xuống, đi được hai bước, hình như y nghĩ đến cái gì đó, lại quay người cài then cửa. Sau đó y lập tức bước nhanh tới bên giếng, múc một thùng nước lên giội từ đầu tới chân.
Bỗng nhiên, một tiếng ‘sầm’ lớn vang lên, cửa viện bị đẩy ra, một luồng gió sớm mát rượi lẫn một bóng người màu đỏ xông vào trong viện, “Trương thập bát, cơm sáng của ngươi đã tới!”
Tiếng nói vừa gấp gáp lại nhanh nhảu, giống như tiếng xào đỗ vậy. Sau đó, một tiếng kêu ‘a!’ lớn vang lên, cô gái áo đỏ ấy thiếu chút nữa quăng rơi hộp thức ăn trong tay, khuôn mặt tức thì trở nên đỏ hơn cả quần áo của cô, lại chạy ra ngoài như cơn gió, ‘đồ chết bầm nhà ngươi, lại không mặc quần áo, tên xấu xa đáng chết!”
Trương Hoán cười gượng bất lực một tiếng, nếu là người ngoài thì nhất định sẽ hoài nghi Lâm Bình Bình cố ý làm vậy, muốn nhìn lén Trương Hoán khỏa thân, nếu không, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, nhiều thế mà sao nàng không nhớ nổi nhỉ?
Nhưng Trương Hoán biết đúng là nàng không nhớ nổi, nàng rất dễ quên, thường hay đãng trí. Có một khoảng thời gian nàng phụ trách đưa cơm trưa cho gia gia, kết quả là những ngày tháng ấy, ông cụ đã tập thành thói quen ăn cơm trưa và cơm chiều cùng lúc
Nhưng điều rất kỳ quái chính là, nàng lại không quên chuyện dạo bé Trương Hoán ăn hiếp nàng thế nào, thậm chí ngay cả những tình tiết nhỏ nhặt như nắm bím tóc nhỏ bên trái hay là bên phải nàng đều nhớ rành rành.
Lâm Bình Bình là con gái nhỏ của sư phụ Lâm Đức Long, năm nay mười tám tuổi, nhỏ hơn Trương Hoán bốn tuổi. Nhà nàng là thế gia về y thuật, phụ thân được trăm họ xưng là Lâm thần y, hơn nữa võ nghệ cao cường, mẫu thân nàng tuy hơn bốn mươi, nhưng tướng mạo vẫn xinh đẹp đoan trang. Điều kiện bẩm sinh vô cùng tốt như vậy, nhưng tới Lâm Bình Bình đây, lại dường như trở thành sự di truyền lặn.
Nàng mặt mũi bình bình, từ nhỏ đến lớn thường bị những cô gái khác mời đi tham dự các loại tụ hội, coi nàng làm chiếc lá xanh tôn lên đóa hồng hoa. Nhưng nàng khăng khăng cho rằng đó là vì mình có quan hệ tốt với mọi người;
Nàng võ nghệ bình bình, hay trượng nghĩa xông lên cứu những người bạn bị ức hiếp, nhưng cuối cùng luôn là bạn nàng cứu nàng.
Nàng y thuật bình bình, có một lần phụ thân ra ngoài chữa bệnh, đúng lúc đó một người bệnh già bị táo bón nhiều năm ngưỡng mộ thanh danh mà từ kinh thành đến tìm Lâm thần y xin chữa bệnh. Ông ta nghĩ là hổ phụ không sinh khuyển nữ, liền cầu nàng thi hành diệu thủ cứu người. Lâm Bình Bình vung cây bút lớn, tự ý hào phóng tăng thêm nửa lạng Ba Đậu vào tiếp sau phương thuốc sẵn có của phụ thân, kết quả suýt nữa làm tên tuổi của Lâm thần y suy sụp.
…
“Đây là cơm sáng của ngươi!”
Lâm Bình Bình thở hổn hển để hộp cơm trong tay lên bàn, “cháo và…” Nàng chợt nghĩ tới một chuyện, không khỏi mặt mày hớn hở nói:”Không phải ngươi nói ăn trứng gà rán đã chán ngấy rồi sao? Hôm nay ta đổi cho ngươi món mới.”
Trương Hoán liếc nhìn một chiếc chảo nhỏ làm bằng bạc nguyên chất đeo ở hông nàng, mỉm cười nói:”Vậy đổi là trứng ngỗng rán hay là trứng vịt rán?”
Lâm Bình Bình sửng sốt, “sao ngươi biết được vậy?”
Từ bé Lâm Bình Bình thích nhất là ăn trứng gà rán, ăn mười mấy năm, nàng chưa từng chán. Nhưng đầu bếp trong nhà làm đến phát chán rồi, thế là nàng liền tự làm. Qua một khoảng thời gian thường xuyên như vậy, không ngờ nàng nảy sinh cảm tình với chiếc chảo dùng để rán trứng gà. Khi những cô gái khác đều thích đồ trang sức như trâm Phượng Hoàng, nơ Như Ý, chuỗi ngọc trai, vải, phấn, thì nàng lại suốt ngày xách chiếc chảo ấy làm binh khí, đánh sống đánh chết giữa đao, thương, kiếm, kích của một đám tiểu tử ngang tàng.
Năm ấy nàng mười lăm tuổi, tam thúc của nàng đặc biệt tặng cho nàng một chiếc chảo trang sức nhỏ làm bằng bạc nguyên chất, nàng liền đeo nó ở hông. Dần dà, ‘Chảo’ trở thành tên hiệu tao nhã của Lâm Bình Bình.
“Trứng vịt rán thì sao nào!” Lông mày Lâm Bình Bình từ từ nhếch lên, nàng chống nạnh nói:”Chẳng lẽ sáng sớm ngươi đã muốn ăn cá ăn thịt à? Thanh đạm một chút không tốt ư?”
“Ta ăn! Ta ăn là được.” Trương Hoán liền nâng hai tay lên, trong mắt lộ ra một nét ấm áp. Tuy buổi sáng nào y cũng ăn trứng gà rán nàng làm, nhưng đưa cơm sáng cho mình lại là chuyện duy nhất nàng không quên.
Chỉ một điều này thôi, y đã phải cảm kích trong lòng…
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt