Danh Môn

Chương 20: Múa quyền tài chính (Thượng)


Quyển 1: Họ Trương ở Hà Đông

Chương 19: Múa quyền tài chính (Thượng)

Dịch : Tử Lăng

Nguồn: Tàng Thư Viện

Không bao lâu sau khi Trương Hoán đi, con trưởng chi chính Trương Huyên được mẫu thân gọi, liền vội vàng chạy tới viện trong. Còn chưa vào cửa, hắn đã thấy a hoàn thân cận của mẫu thân đang quay lưng về phía mình thận trọng dè dặt ngó vào bên trong. Trương Huyên thấy xung quanh không có người, nở nụ cười dâm đãng trên mặt, đoạn kéo váy của ả ra, thò tay vào trong.

A hoàn vô cùng hoảng sợ, đúng lúc định thét lên, lại thấy Đại công tử đứng sau lưng, lòng nhẹ nhõm. Ả đẩy tay Trương Huyên ra, căng thẳng trỏ vào bên trong, thấp giọng nói:”Bây giờ không được, phu nhân đang nổi giận đấy!”

“Nổi giận ư?” Trương Huyên cười hắc hắc, mẫu thân hôm nào chẳng nổi giận. Hắn vừa muốn đưa a hoàn vào nhà bên, trong sảnh vọng ra tiếng của Vương phu nhân, “Huyên nhi đang ở ngoài à? Còn không vào đi!”

Trương Huyên đành thả a hoàn ra, hấp tấp đi vào phòng khách. Chỉ thấy mẫu thân đang dựa bàn viết gì đó, hắn không dám quấy rầy, buông thõng hai tay đứng một bên. Chốc lát sau, Vương phu nhân viết thư xong, đợi nét mực khô, đoạn nhét nó vào phong thư, lại viết bốn chữ ‘Vương Ngang tự mở’ trên phong thư, lúc này mới đặt bút xuống.

“Mẫu thân, người tìm con có việc sao?” Trương Huyên ở bên cạnh khẽ hỏi.

Vương phu nhân vừa dùng xi dán phong thư, vừa lo lắng hỏi:”Huyên nhi, chuyện phụ thân con tuyên bố, con có suy nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Trương Huyên lập tức trở nên tối tăm. ‘Bất kể chi chính hay chi phụ, hễ có tài là được đưa lên’, đây khác nào đã bác bỏ quyền kế thừa chức gia chủ của Huyên, bảo sao hắn không bực bội, nhưng lại không biết nên làm thế nào. Hắn liếc nhìn bức thư trên tay mẫu thân, lòng dấy động, chẳng lẽ mẫu thân cầu cứu tới Vương gia ở Sơn Nam sao?

Hắn dường như đã thấy một tia hy vọng, liền vội nói:”Quyết định của phụ thân quả thực hoang đường. Cái gì gọi là ‘hễ có tài là được đưa lên’ chứ, hiện giờ thiên hạ thái bình, cho dù làm quan cũng phải dần dần theo trật tự, đi lên từng bậc, đâu có cơ hội thể hiện tài năng gì? Huống hồ các thế gia của thiên hạ đều để con trưởng chi chính kế vị, nhằm đảm bảo huyết thống tôn quý. Nhưng Trương gia lại khác người, lan truyền ra không phải sẽ khiến người ta cười nhạo ư?”

Vương phu nhân đặt bức thư xuống, ngồi xuống đối diện với con trai, thở dài nói:”Huyên nhi, con có thể nghĩ như vậy, đủ thấy con còn có một chút chí khí. Nhưng mẹ phải nói cho con biết, cái câu ‘bất kể chi chính hay chi phụ, hễ có tài là được đưa lên’ chỉ là ngụy trang thôi!”

“Ngụy trang ư?” Trương Huyên có phần hồ đồ, hắn không hiểu nhìn mẫu thân.

“Không sai, chính là ngụy trang!”

Trong mắt Vương phu nhân bùng cháy lửa giận. Bà kiềm chế tình cảm của mình nói:”Thực ra người kế thừa chức gia chủ đã được quyết định nội bộ rồi, tổng cộng có bốn người để chọn. Con là một người trong đó. Hai con trưởng của nhị thúc và tứ thúc của con cũng vậy, nhưng không có điểm nổi trội nào đáng nhắc tới, con không cần lo lắng hai kẻ đó. Ngược lại, Trương Hoán mà phụ thân con xem trọng cũng nằm trong số bốn người, đây mới là kẻ con nên chú ý, con hiểu chứ?”

Ấn tượng của Trương Huyên đối với Trương Hoán lúc này quả thực không tệ. Hoán chịu giúp Huyên giải quyết chỗ ở của nhị nương, lại còn đặc biệt tăng thêm tiền tháng cho Huyên. Tuy Huyên không muốn đích thân tới nhà cảm ơn, nhưng vẫn ghi nhớ tình nghĩa này. Do đó hơn một tháng nay, hắn cũng chẳng cố làm khó dễ Hoán.

Nhưng bây giờ, ý của mẫu thân chính là bảo mình đối phó Trương Hoán. Chuyện này thực sự khiến Trương Huyên có phần khó xử, làm sao có mặt mũi để làm thế đây. Môi hắn rung động, lại không nói câu nào. Vương phu nhân nhìn ra vẻ lưỡng lự của Huyên, không khỏi phẫn nộ:”Mẹ thấy con thật sự hồ đồ rồi! Nó cho Hoa nhị nương tòa nhà, đó chỉ là ân huệ nhỏ, có thể sánh với chức gia chủ sao? Nếu con cứ mềm lòng chùn tay, không phân biệt rõ thứ nào nặng thứ nào nhẹ, vậy con hãy chắp tay dâng tặng chức gia chủ cho nó đi!”

Mẫu thân giận dữ quở trách như giáng một gậy cảnh cáo vào đầu, Trương Huyên hoàn toàn bừng tỉnh. Đúng vậy! Còn có chuyện gì quan trọng hơn chức gia chủ?

“Con hiểu rồi!” Trương Huyên gật đầu chầm chậm, đoạn ngẩng đầu suy nghĩ giây lát. Bên trên chữ sắc là một cây đao (1), từ xưa đến nay đây luôn là biện pháp hiệu quả nhất. Nếu có thể bắt kẻ gian dâm ngay tại trận, vậy nó sẽ chẳng thể làm gì được.

Trương Huyên càng nghĩ càng đắc ý. Hắn phấn chấn tinh thần nói với Vương phu nhân:”Con muốn dùng mỹ nhân kế nhử nó mắc câu, rồi hủy hoại danh dự nó. Không biết mẫu thân nghĩ sao?”

Khuôn mặt Vương phu nhân phớt hồng, rồi tức thì lạnh lẽo lại. Bà lắc đầu nói:”Con đừng quá xem thường nó. Nó sẽ không trúng bẫy này. Cách hay nhất là đoàn kết tất cả mọi người cùng phản đối nó nắm quyền tài chính. Phải để phụ thân con biết, Trương gia tuyệt không phải chỉ mình y nói là xong.”

Lại nói Trương Hoán quay về phòng thu chi, sự cảnh giác trong lòng y chẳng những không bị trừ bỏ, trái lại càng trở nên mãnh liệt hơn. Tuy y đã nghe được chút ít lời đồn về Vương phu nhân, nhưng y tuyệt không tin bà có thể bừa bãi đến mức lần đầu gặp mặt đã dùng sắc đẹp để cám dỗ, hơn nữa còn nhằm vào một người thuộc lớp con cháu. Ngoài ra, không ngờ bà muốn gả con gái chi chính của Vương gia ở Sơn Nam cho mình. Những điều này chỉ có một giải thích, bà làm vậy có mục đích.

Trương Hoán tự rót chén trà cho mình, rồi đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng lập tức mờ hẳn. Y liền nằm xuống, hai tay gối dưới đầu, suy nghĩ kỹ càng dụng ý của Vương phu nhân. Có lẽ bà bất mãn mình nắm quyền tài chính, nên dùng sắc dụ mình, rồi gán tội lớn làm nhục bề trên lên đầu mình.

Khả năng này thoạt nhìn thì rất lớn, nhưng Trương Hoán lại suy ngẫm cẩn thận tiếp, thì nhận ra không đơn giản như vậy. Nếu là vì quyền tài chính, bà sẽ không đợi tới bây giờ mới động thủ, vả lại, mình còn nhiều nhất nửa tháng nữa là kết thúc, hơn nữa mâu thuẫn với Trương Huyên đã được tháo gỡ. Cho dù khiến mình mất chức, cùng lắm là khôi phục để Trương Nhược Phong xét duyệt như lúc trước. Nhưng bà chẳng có chút lợi ích nào, bà không cần thiết phải hy sinh sắc đẹp vì chuyện này, càng sẽ không định gả con gái chi chính của Vương gia cho một con trai chi phụ của Trương gia.

Gạt bỏ khả năng tranh đoạt quyền tài chính, Trương Hoán tất nhiên nghĩ đến bức thư gửi tới từ kinh thành hôm qua. Y bỗng ngồi dậy, trong mắt lóe lên một tia trí tuệ, có lẽ chính là vì chuyện này. Trương Huyên bị tước bỏ quyền kế thừa chức gia chủ, là mẫu thân của Huyên, chính thê của gia chủ, hiện giờ chỉ có duy nhất chuyện này có thể khiến bà sốt ruột.

Nhưng chuyện này lại có dính dáng gì tới mình nhỉ? Y nhớ tới câu nói đầy ý tứ sâu xa với mình của gia chủ khi ông sắp rời đi, ‘nếu có một ngày mà con của tiểu thiếp có thể làm gia chủ, ngươi có suy tính chứ?’

“Chẳng lẽ gia chủ thực sự có ý xem trọng mình sao?”

Trương Hoán lập tức lấy ra một tờ giấy trắng, viết một chuỗi những mẩu chuyện xảy ra gần đây lên giấy, ‘thăm nhà, bổ nhiệm mình nắm quyền tài chính, kiểm tra sổ sách, bốn mươi vạn xâu tiền, Sơn Nam Vương gia, Vương phu nhân, Trương Nhược Phong…’

Trương Hoán dừng bút lại. Y ngây ngốc nhìn tên của Vương phu nhân và Trương Nhược Phong, trong lòng đã dần hiểu rõ. Trương Nhược Hạo ắt hẳn đã nghe được tin đồn gì rồi, mới dùng danh nghĩa thăm nhà về điều tra chuyện này. Nhưng ông lại không muốn gây ra nội chiến giữa huynh đệ, nên trao cho mình quyền tài chính để mình tiến hành kiểm tra sổ sách.

Nhưng kết quả điều tra được lại là Trương Nhược Phong bí mật cắt xén món tiền lớn bốn mươi vạn xâu cho Vương gia ở Sơn Nam. Khỏi cần nói, Trương Nhược Phong đương nhiên có móc ngoặc với Vương phu nhân. Trong tình huống thế này, nếu vẫn để Trương Huyên làm người kế thừa chức gia chủ, Sơn Nam Vương gia sớm muộn gì cũng sẽ nuốt trọn Hà Đông Trương gia. Cho nên chỉ mới qua hơn một tháng, Trương Nhược Hạo đã quả quyết phế bỏ Trương Huyên làm người kế thừa chức gia chủ.

Nghĩ tới đây, Trương Hoán đã hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của Vương phu nhân. Y không khỏi cười lạnh một hồi, gả con gái dòng chính của Vương gia cho mình, chính là muốn cắt đứt con đường lên gia chủ của mình mà! Một nữ nhân giảo hoạt làm sao!

Trương Hoán ném bút xuống, lấy ra tộc quy từ trong ngăn tủ, lật đến trang nói về quyền hạn của người xét duyệt thu chi, xem kỹ lưỡng từng điều. Vương phu nhân một kế không thành, tất nhiên còn có nước tiếp theo, y há có thể để người ta thao túng?

Qua mấy ngày, trong Trương phủ dần dần lan ra một tin tức, hai mươi mấy con trai trưởng của Trương phủ đầu tiên đoàn kết lại, cùng yêu cầu phế bỏ quyền xét duyệt thu chi của Trương Hoán. Không chỉ Trương phủ ở Thái Nguyên, những con trai trưởng khác làm quan ở khắp nơi tại Hà Đông cũng viết thư dồn dập gửi về ủng hộ quyết định trong gia tộc cội nguồn, con vợ lẽ không xứng có vị trí cao như vậy. Thậm chí nhiều người chi phụ cũng nhao nhao lên tiếng châm chọc, đều nói Trương Hoán không biết trời cao đất dày, tự rước nhục vào thân.

Cùng với thái độ của mọi người càng lúc càng rõ ràng, tiếng nói phản đối Trương Hoán nắm quyền đã hoàn toàn trở thành trào lưu chính. Mọi người nô nức cùng nhau đề tên, tỏ rõ bản thân kiên quyết đứng về phía trào lưu chung.

Buổi sáng hôm ấy, Trương Hoán vừa tới phòng thu chi, liền thấy bát ca Trương Xán chắp tay sau lưng đứng trong sân. Mặt mày Trương Xán âm u, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm một chiếc cây lớn đến ngây người, không rõ đang nghĩ cái gì?

Trương Hoán đi chậm rãi tới bên cạnh Trương Xán, tươi cười nói:”Hình như tâm tình của bát ca không tốt! Sớm biết vậy đệ đã không gọi bát ca sang đây.”

Trương Xán giật mình, ngoảnh đầu nhìn, thì ra là Trương Hoán. Lại thấy Hoán ung dung điềm đạm, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, y không khỏi vừa giận vừa lo nói:”Toàn bộ Trương phủ đang trút giận lên đệ, cả ta cũng bị đệ liên lụy. Mà đệ lại như người dưng vậy. Đệ, đệ có biết chuyện nghiêm trọng tới thế nào không?”

Trương Hoán mỉm cười, vỗ vai Xán nói:”Đệ đương nhiên biết chuyện, nhưng mà không cần kinh hoàng đến vậy. Đi! Chúng ta vào trong nói chuyện.”

Chú thích:

(1): Bên trên chữ sắc 色 có chữ đao 刀.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận