Thẩm Nhược Y mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đầu nàng hơi nhức, có lẽ do vừa bị đánh ngất đi.
Vội nhìn xung quanh, nàng thấy mình đang ở trong một căn nhà tranh nhỏ, trong nhà treo đầy lụa đỏ…!
Lễ bái đường? Thẩm Nhược Y còn chưa hết ngạc nhiên thì lại phát hiện mình đang nằm trên giường, còn bị trói.
Nàng không còn ngạc nhiên nữa mà chuyển sang hoảng sợ luôn rồi!
Vừa muốn cử động một chút thì Thẩm Nhược Y cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực nào.
Còn chưa nghĩ ra cách thoát khỏi đây thì đột nhiên trước cửa xuất hiện một nam tử mặc hỉ phục đang nhìn nàng chằm chằm.
“Không ngờ ngươi còn có thể tỉnh dậy?” Giọng người kia vang lên.
Thẩm Nhược Y sợ hãi nhìn người trước mặt, trên tay muốn triệu linh lực nhưng không được, bất lực nhìn hắn ta từng bước từng bước tiến đến gần mình.
“Tân nương thứ bốn mươi chín…!Đủ rồi! Họa nhi…”
Bước tới giường, tay hắn vừa mới chạm được vào một góc áo của Thẩm Nhược Y thì đột nhiên bị một thanh kiếm chém qua.
Là Tu Lam kiếm.
Vì ăn đau nên hắn tức giận quay người lại hét lên: “Ba ngươi là ai? Dám phá đêm tân hôn của ta?”
Hàn Mặc Quân và Lục Thần không đáp trả, nhanh chóng lao về phía giường—— Không kịp!
Tên ma tu này trong chớp mắt đã mang theo Thẩm Nhược Y nhảy qua cửa sổ, thoắt cái đã không thấy đâu.
Bọn họ tiếp tục đuổi theo, từ phía cửa sổ nhảy ra chỉ có duy nhất một lối mòn.
Cả ba chạy thật nhanh hết con đường đó, quả nhiên tìm thấy tên ma tu kia.
Từ xa bọn họ nhìn thấy mấy chục tân nương đang nằm trong một cái hố lớn được đào sẵn, nhìn giống như một ngôi mộ lớn.
Tên ma tu kia còn đang thực thi một chiêu thức kì quái, tất cả tân nương bỗng ôm đầu kêu đau đến phát điên.
Hàn Mặc Quân lập tức lao đến ngăn chặn hắn, hai người còn lại thì nhanh chóng đưa các tân nương lên.
Chỉ là qua mấy chiêu Hàn Mặc Quân vẫn không hề đả động được tới hắn, tên này cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Sau khi được Tuyết Nhã cho uống đan dược thì một lúc sau Thẩm Nhược Y bắt đầu có thể cử động bình thường, phản ứng đầu tiên của là nàng chạy về phía Hàn Mặc Quân.
“Ma tu kia chạy rồi?” Thẩm Nhược Y gấp gáp hỏi.
Hàn Mặc Quân vội quay đầu lại nhìn Thẩm Nhược Y, nàng có thể nhìn thấy rõ sự bất lực trong ánh mắt hắn.
Thẩm Nhược Y đang lo lắng không biết phải làm sao thì đột nhiên Hàn Mặc Quân lớn tiếng, giọng hắn cực kì mất bình tĩnh.
truyện tiên hiệp hay
“Chẳng phải ta đã nói người cái gì cũng không cần làm, chỉ cần giao hết cho ta rồi sao?! Vì sao người…!Lại cứ thế biến mất trước mắt ta…”
Thẩm Nhược Y giật mình trước phản ứng của Hàn Mặc Quân, sau đó nàng biết hắn đang đau lòng vì mình nên lại cảm thấy thương xót cho hắn.
Chỉ là lúc đó nàng không kịp nghĩ gì cả, an toàn của Hàn Mặc Quân chính là quan trọng nhất.
Không nghĩ hắn lại lo lắng tới mức này, Thẩm Nhược Y nhẹ giọng dỗ dành: “Ta biết Mặc Quân sẽ tới kịp mà.”
“Sư tôn…!Đều tại ta…” Ánh mắt của Hàn Mặc Quân ngày cả đỏ, giọng hắn cũng run run.
Thẩm Nhược Y nghe thấy hai tiếng “sư tôn” này phát ra từ miệng Hàn Mặc Quân liền bất ngờ.
Hắn chịu gọi nàng là sư tôn rồi?! Đột nhiên vì chuyện này mà lại gọi sư tôn, nàng cảm thấy không uổng công chút nào.
Thẩm Nhược Y vừa nghĩ vừa vui vẻ trong lòng.
Lúc này Tuyết Nhã cũng vừa giải quyết xong việc bên kia, nàng tiến tới nói: “Thánh Quân, những tân nương kia đều bị ma tu kia điều khiển rồi, đan dược không có tác dụng, vẫn cần phải bắt hắn mới được.”
Thẩm Nhược Y gật đầu với Tuyết Nhã.
Vừa rồi nghĩ qua chuyện này, nàng phát hiện ra một số chi tiết kì lạ của tên ma tu kia.
Túi thơm thêu hình bạch liên hoa mà ma tu kia đeo ở đai y phục cực giống với túi thơm ở trên người Mộng Ma.
Hắn còn gọi nàng là Họa nhi.
Thẩm Nhược Y nhớ lại một sự việc mà La phu nhân đã kể.
Khoảng sáu năm trước, con trai Lưu lão gia thích một cô nương có tên Vân Họa.
Vân Họa cùng với một thư sinh tên Mạc Phù Sinh đã ở bên nhau nhưng bị Lưu thiếu gia phá đám.
Chỉ là sau này đột nhiên Vân Họa biến mất, Mạc Phù Sinh đi khắp trấn hỏi tung tích mà không tìm được.
Cuối cùng cũng không ai thấy chàng thư sinh ấy nữa.
Nếu nàng đoán không nhầm thì ma tu này chính là chàng thư sinh Mạc Phù Sinh.
“Mạc Phù Sinh, ngươi muốn tìm Vân Họa cô nương sao?”
Thẩm Nhược Y vừa cất tiếng thì ma tu cũng đột ngột xuất hiện.
“Ngươi đã thấy Họa Nhi?” Hắn ta gấp gáp hỏi.
Hàn Mặc Quân và Lục Thần định động thủ thì bị Thẩm Nhược Y ngăn lại.
Ma tu này còn nắm trong tay sinh mạng của bốn mươi tám vị tân nương nằm kia, nàng không thể manh động.
Thẩm Nhược Y chậm rãi nói: “Vân Họa cô nương chết rồi…!Dù ngươi có làm thế nào cũng không thể gọi hồn nàng ấy quay lại nữa.”
Mặc Phù Sinh như phát điên, bịt tai lại không nghe, hắn gào thét: “Ta không tin! Ta tu luyện bao năm nay chính là chờ tới ngày này, ta nhất định có thể mang nàng ấy quay trở lại!”
Cứ đôi co một hồi cũng không không phải là cách, Thẩm Nhược Y lại lên tiếng: “Vậy chi bằng…!Ngươi gặp nàng ấy đi.”
Tất cả đều dồn ánh mắt về phía Thẩm Nhược Y.
Nàng nghĩ nếu giết được Mạc Phù Sinh thì bốn mươi tám vị cô nương kia sẽ phải tuẫn táng theo, còn nếu hắn trốn thoát thì hắn sẽ tiếp tục tìm vị tân nương thứ bốn mươi chín.
Cách nào cũng không được nên Thẩm Nhược Y muốn liều một lần, nàng thầm cầu nguyện những gì mà mình đoán đều đúng.
“Vân Họa là Mộng Ma ba năm trước.”
Nghe câu này của Thẩm Nhược Y thì ba người còn lại mới hiểu là nàng muốn đi tìm Mộng Ma.
Trấn Thoại Yên nằm cạnh trấn Vân Phàm, khu rừng mà Mạc Phù Sinh đang ở chính là khu rừng phía bên kia dòng sông mà Thẩm Nhược Y đã từng nói với Lục Thần.
Năm đó bị nhốt trong huyễn cảnh Thẩm Nhược Y đã gặp được một cô nương, trên người nàng ấy đeo chiếc túi thơm thêu bạch liên hoa.
Cô nương đó nói rằng Thẩm Nhược Y nhất định phải tỉnh lại, còn nói mình tên Vân Họa và xin Thẩm Nhược Y giúp mình gặp lại người trong lòng.
Lúc đó Thẩm Nhược Y không hiểu cô nương này chính là Mộng Ma hay là ai khác, nhưng cũng nhờ cô ấy mà Thẩm Nhược Y mới không bị chìm trong Chỉ Mộng.
Chỉ là sau lần đó liền xảy ra chuyện, sau khi nàng bế quan liền quên mất chuyện này.
Vừa rồi nhớ lại chuyện cũ nên Thẩm Nhược Y mới chắc chắn rằng Mộng Ma nhất định vẫn còn ở đây.
Dẫn tất cả tới nơi mà mình đã từng gặp Mộng Ma ở khu rừng của trấn Vân Phàm, Thẩm Nhược Y triệu Nguyệt Quang kiếm.
Hàn Mặc Quân thấy vậy liền giữ lấy tay nàng, lo lắng nói: “Sư tôn, đừng tốn linh lực.”
Thẩm Nhược Y định nói “Không sao đâu” thì từ chỗ tay mà Hàn Mặc Quân đang nắm nàng cảm nhận được một dòng linh lực ấm áp đang truyền vào người mình.
Bất ngờ nhìn Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y thấy hắn cũng đang ôn nhu nhìn mình.
Sau khi Hàn Mặc Quân thả tay ra Thẩm Nhược Y mới thi triển chiêu thức, nàng cất tiếng: “Nguyệt Quang, hoán linh!”
Một chiêu này vừa đủ để các ma tu lập tức phải ló mặt ra, chim chóc bay khắp nơi, xung quanh cuồn cuộn gió.
“AAA!!!” Tiếng thét gào vang cả khu rừng.
Ngay lập tức đằng sau Thẩm Nhược Y xuất hiện Mộng Ma, cảm nhận được sự lành lạnh sau lưng nàng nhanh chóng xoay người túm lấy, đánh một chưởng về phía nàng ta.
Mộng Ma ngã nhoài ra đất, từ từ ngẩng đầu dậy nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Y.
Trên máu trên mặt nàng ta nhiều tới nỗi không nhìn được ngũ quan, hai chân bị gãy, bàn tay cũng bị dập nát.
Trên người nàng ta là y phục đỏ, năm đó Thẩm Nhược Y không để ý, hôm nay nhìn lại mới phát hiện ra đây là hỉ phục.
Thẩm Nhược Y vội nói: “Vân Họa cô nương, hôm nay ta đưa tới người mà cô muốn gặp.”
Mộng Ma đột nhiên ôm đầu hét lên: “Ai? Ai là Vân Họa? Ta là ai? Ta là ai!!!”
Mạc Phù Sinh nhìn thấy túi thơm cũ nát trên y phục của Mộng Ma liền vội vàng chạy tới, hắn quỳ xuống ôm lấy người đang lê lết trên nền đất.
Không màng máu me tanh tưởi, chẳng để ý bộ dạng không ra người không ra quỷ của nàng, Mạc Phù Sinh nhẹ nhàng ôm lấy, vừa ôm vừa khóc.
Hắn xúc động nói: “Vân Họa, là nàng thật sao? Ta trở về rồi, Mạc ca ca của nàng về rồi…”
Ngay sau đó Mộng Ma quả nhiên không phát điên nữa, ánh mắt vô hồn lặng lẽ nhìn người trước mặt.
Một lúc lâu sau, nước mắt của nàng chảy dài, Mộng Ma dần dần biến thành dáng vẻ mà Thẩm Nhược Y đã từng gặp trong huyễn cảnh.
Là một cô nương xinh đẹp, đường nét thanh tú, vô cùng dịu dàng trong bộ hỉ phục đỏ.
Có lẽ đây chính là hình dáng mà nàng mong muốn nhất khi gặp lại người trong lòng.
“Mạc ca ca…!Huynh trở về rồi sao?” Giọng của Vân Họa nhẹ nhàng vang lên, ngữ điệu không giấu được hạnh phúc.
Mạc Phù Sinh đỡ Vân Họa đứng dậy, chỉnh chỉnh chút tóc rối trên đầu nàng, giúp nàng kéo lại vạt áo bị lệch rồi dịu dàng hôn lên trán.
“Về rồi, trở về thành thân với muội.” Hắn đáp.
Vân Họa chỉ lặng lẽ rơi nước mắt không nói gì, nàng vừa phất tay một cái thì khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi.
Rừng cây biến mất, thay vào đó là Trấn Thoại Yên ồn ào đông đúc của năm năm về trước.
Năm người họ hiện đang đứng giữa đường, nhìn người trong trấn đi xuyên qua mình liền hiểu đây là huyễn cảnh mà Vân Họa tạo ra.
Từ trong ngõ hẻm trước mặt họ đi ra là Vân Họa năm mười tám tuổi.
Trên người nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn, nàng vừa đi vừa nhìn túi thêu hình hoa sen trên tay, cười thực vui vẻ.
Nhận ra điều này, năm người liền đi theo cô ấy.
Mạc Phù Sinh nhớ rồi, đây là lần đầu tiên mà hắn gặp được Vân Họa.
Đi được một đoạn thì Vân Họa gặp một đám lưu manh, chúng đẩy nàng vào tường rồi buông lời sỉ nhục.
Tên đứng đầu chính là Lưu Trục, con trai Lưu lão gia, gia thế hắn vô cùng lớn nên chẳng ai dám đứng ra bênh nàng, việc Vân Họa bị hắn ta ức hiếp cả trấn đã thành quen.
“Cái loại không được ăn học lại còn có dáng vẻ yêu tinh như mày đáng để đem về làm ấm giường thôi, ra vẻ thanh cao cái gì ha ha.” Lục Trục bắt đầu buông lời lăng mạ Vân Họa.
Vân Họa không nói gì, chỉ cố gắng thoát khỏi vòng vây của đám người đó.
Nếu như đây không phải huyễn cảnh thì có lẽ Thẩm Nhược Y đã cho bọn chúng nếm thử Nguyệt Quang luôn rồi.
Sau đó bọn chúng đẩy Vân Họa ngã dúi xuống đất làm túi thơm trên tay rơi ra, nàng vươn tay định nhặt thì bị bọn chúng dùng chân giẵm lên.
Vân Họa chuẩn bị đứng dậy thì nghe thấy một vị thư sinh đẩy đám người Lưu Trục ra, đứng chắn trước mặt nàng.
Đây chính là Mạc Phù Sinh.
“Sao các ngươi có thể bắt nạt một cô một nương yếu đuối!” Mạc Phù Sinh tức giận quát tháo.
Lưu Trục đột nhiên ôm bụng mà cười sảng khoái, hắn khoái chí nói: “Ha ha, mới tới đây sao? Ngươi biết ta là Lưu công tử người người kính sợ hay không?”
“Đúng là ta mới tới.
Nhưng dù ta có ở đây rất lâu, biết được Lưu công tử có gia thế như thế nào thì ta vẫn sẽ bảo vệ cô nương này.” Mạc Phù Sinh chắc chắn nói.
Vân Họa nhìn nam nhân cao lớn đứng trước mặt bảo vệ mình, trong lòng đã có rung động từ đây.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, vị công tử này là người tốt, nàng không thể liên lụy huynh ấy được.
Vân Họa đứng lên, tiến tới bên cạnh Mạc Phù Sinh rồi nói: “Đa tạ huynh đã giúp đỡ, ta không sao, huynh đi đi.”
Nhưng mà Mạc Phù Sinh vẫn đứng yên, ánh mắt kiên định của Mạc Phù Sinh đã làm Lưu Trục tức giận, hắn cùng đám nô tài liền xông tới đánh.
Sau một hồi thì cả hai bên cùng bị thương, chỉ là Mạc Phù Sinh bị thương nặng hơn nhiều chút.
Cũng may lúc này có Vương lão gia đi qua, ông ta cũng là người có địa vị nhất nhì trong trấn, thấy có đám người đánh nhau chặn kiệu nên ông ta dẹp luôn.
Cuối cùng Lưu Trục ôm tức giận bỏ về, Vân Họa đỡ Mạc phù Sinh lên, dìu hắn về nhà mình chữa thương.
Căn nhà nhỏ này là do ba mẹ để lại cho Vân Họa.
Khi nàng lên mười tuổi, một hôm ba mẹ nàng ra ngoài trấn mua vải thì trên đường gặp bất trắc, từ đó Vân Họa thành trẻ mồ côi.
Sau này nàng sống qua ngày bằng việc tiếp tục theo tay nghề mà mẹ dạy, thường xuyên thêu túi thơm đem đi bán.
Mạc Phù Sinh vừa hôm nay chuyển tới trấn vẫn chưa tìm được nhà, vì muốn tạ ơn nên Vân Họa đã cho hắn ở nhờ một căn phòng thừa trong nhà mình.
Vô tình quen nhau chưa lâu nhưng cả hai đều lưỡng tình tương duyệt.
Thỉnh thoảng vẫn bị Lưu Trục tới làm phiền nhưng cuộc sống của cả hai căn bản cũng được coi là bình yên.
Vân Họa được Vương phu nhân đánh giá tay nghề thêu vá nên bà ấy cũng tương trợ nàng, Mạc Phù Sinh cũng là một người tài giỏi nên chẳng mấy chốc đã bán được rất nhiều sách và thơ do hắn tự viết.
Sau hơn một năm, khi cuộc sống của cả hai không còn thiếu thốn nữa thì Mạc Phù Sinh cũng quyết định ngày cưới Vân Họa.
Vào ngày thành thân, cả hai không làm lễ gì lớn, chỉ mua hỉ phục về cùng nhau bái đường.
Không cần quá khoa trương, chỉ cần trong lòng có nhau là đủ.
Bái đường xong, khi cả hai vừa chuẩn bị động phòng thì đột nhiên có một đám người tới lôi Mạc Phù Sinh đi, nói rằng hắn lừa lọc ăn cắp sách của người khác nên đã nhốt hắn lại.
Vân Họa cứ thế lo lắng cả đêm ngồi đợi phu quân trở về.
Đến nửa đêm thì có người tới cửa, chỉ tiếc không phải Mạc Phù Sinh mà là Lưu Trục.
Hắn nhân lúc Mạc Phù Sinh không ở nhà liền xông vào làm nhục Vân Họa.
Nàng đương nhiên không chịu, trong lúc giằng co liền rút cây trâm trên tóc chọc vào mắt hắn.
Lưu Trục ăn đau liền phải buông nàng ra, Vân Họa nhân lúc đó chạy ra ngoài.
Mới chạy được một đoạn thì lại bị đám người Lưu Trục bắt được, bọn chúng đưa Vân Họa tới khu rừng vắng vẻ của Trấn Thoại Yên rồi đánh nàng gãy chân gãy tay.
Vân Họa vì đau đớn và mất máu quá nhiều nên ngất đi.
Đám người kia hoảng sợ, nghĩ nàng chết rồi, bọn chúng cùng nhau khiêng nàng qua con sông nhỏ sang khu rừng của trấn Vân Phàm, vứt nàng ở đó.
Vân Họa vẫn chưa chết, có một cơn mưa rào dội thẳng vào mặt khiến nàng tỉnh lại.
Chân tay bị đánh gãy không thể nào đứng dậy, nàng cứ nằm đó suốt một ngày một đêm, máu chảy gần như sắp cạn.
Tới khi nàng sắp không chịu được nữa thì một ma tu đột nhiên xuất hiện gào thét bên tai: “Ngươi có thể nhẫn nhịn để bọn chúng chà đạp như thế sao? Cho ta, hiến cho ta một nửa nguyên thần của ngươi, chúng ta cùng nhau tồn tại, ta sẽ giúp ngươi giết bọn chúng.”
Vân Họa lúc này không còn nghĩ nổi điều gì.
Trước khi chết, điều mà nàng luyến tiếc nhất không phải là trả thù được đám người Lưu Trục.
Nàng là luyến tiếc đoạn tình cảm đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi này, luyến tiếc lễ thành thân không trọn cùng Mạc Phù Sinh.
Cuối cùng Vân Họa nghe theo lời ma tu, từ đó với thân thể nửa người nửa ma này cố gắng sống lay lắt qua ngày, ở trong khu rừng chờ một ngày phu quân tới đón mình.
Cứ thế qua sáu năm, không chờ được người trong lòng, nàng cũng dần quên mất mình là Vân Họa.
Huyễn cảnh tan biến.
Khung cảnh lại trở về khu rừng đó, Mạc Phù Sinh ôm lấy Vân Họa khóc nức nở, muốn nói nhưng không nói nên lời.
Họa Nhi…!Nương tử của hắn.
Là hắn không thể bảo vệ cho nàng, để nàng sống khổ sở biết bao năm qua.
Năm đó, sau khi bị nhốt hai ngày thì Mạc Phù Sinh mới được thả về.
Hắn bị oan, là Lưu Trục đã đổ oan cho hắn để lấy cớ bắt hắn đi.
Trở về nhà không thấy ai, trên bàn chỉ có một túi thơm thêu hình bạch liên hoa mà ngày thành thân Vân Họa chưa kịp trao.
Mạc Phù Sinh đeo túi thơm lên đai áo rồi vội vã chạy đi khắp nơi tìm nàng.
Lưu Trục thấy Mạc Phù Sinh đang đi tìm Vân Họa, hắn ta rất hả dạ mà nói rằng: “Nương tử của ngươi đã bị ta giế.t ch.ết rồi, vứt xác trong khu rừng từ hai ngày trước, giờ có khi đến xương cũng không còn.”
Mạc Phù Sinh cảm thấy không tin nổi vào tai mình nữa.
Họa Nhi chết rồi?
Chúng ta còn chưa hoàn thành lễ thành thân…
Mạc Phù Sinh giống như tên điên lao vào đánh Lưu Trục, cuối cùng lại bị đám người hầu đánh lại thừa sống thiếu chết.
Sau đó hắn chạy thật nhanh tới khu rừng của trấn Thoại Yên, tìm trong đó hơn mười ngày, như lật tung cả khu rừng lên mà tìm nhưng không thấy bóng dáng nàng.
Mạc Phù Sinh cũng tin rằng nương tử của mình thật sự chết rồi, hắn không tìm nữa.
Từ đó hắn tu ma mấy năm để tìm ra phương pháp hồi sinh Vân Họa, trả thù Lưu Trục.
Vân Họa ở trong khu rừng trấn Vân Phàm đợi phu quân sáu năm, Mạc Phù Sinh ở trong khu rừng trấn Thoại Yên đợi nương tử của mình cũng sáu năm.
Họ vốn dĩ chỉ cách nhau một dòng sông nhỏ lại giống như cách hẳn một đời người.
Cuối cùng cũng biết được những năm qua đối phương trải qua chuyện gì thì cả hai lại càng cảm thấy đau khổ hơn, chỉ biết ôm lấy nhau mà khóc.
Vân Họa đau khổ gọi hắn: “Mạc ca ca…”
“Ta về rồi.”
Mạc Phù Sinh dịu dàng xoa đầu nàng như năm đó, Vân Họa vẫn là cô nương bé nhỏ cần hắn che chở cả đời.
Nàng cười nói: “Ta đã chờ chàng rất lâu…!Lâu đến nỗi không còn nhớ bản thân là ai, nhưng chỉ cần chàng xuất hiện ta liền nhớ ra chàng.”
“Họa Nhi, cùng ta…”
Mạc Phù Sinh chưa nói hết câu thì Vân Họa đã biến lại về hình dáng cũ, Mộng Ma ở trong cơ thể nàng quá lâu, nguyên thần của nàng sắp bị ăn mòn rồi.
“AAAA!!!”
Nhìn Vân Họa hét lên đau đớn, Mạc Phù Sinh vội vàng ôm lấy nàng, chỉ là chưa được bị lúc thì bị nàng đẩy ra.
“Mạc ca ca, ta không muốn bị ma tu dùng thân thể này sát hại người khác, ta cũng không khống chế được nó nữa rồi.
Xin chàng…!Giết ta…”
Mạc Phù Sinh liên tục lắc đầu, hắn nói: “Không…!Ta sẽ làm nàng sống lại…”
Vân Họa cố gắng mỉm cười, lau nước mắt cho Mạc Phù Sinh, nàng nhẹ nói: “Sẽ có một ngày muội nhất định phải chết, chi bằng hiện giờ được chết trong tay Mạc ca ca.
Họa Nhi không muốn huynh thấy ta trong bộ dạng người không ra người ma không ra ma này.
Hãy để ta mãi mãi là Họa Nhi thuần khiết nhất, xinh đẹp nhất trong lòng huynh.”
Mạc Phù Sinh vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng Vân Họa lại lần nữa rời đi, hắn nhất thời không biết nên làm gì.
Vân Họa cũng muốn để hắn có thời gian suy nghĩ, nàng nhìn sang Thẩm Nhược Y, từ tốn nói: “Đa tạ cô nương đã giúp ta gặp lại phu quân.”
Sau đó lại nhìn về phía Hàn Mặc Quân, Vân Họa nói tiếp: “Năm đó trong huyễn cảnh, người khiến cô nương luyến tiếc không thể thoát khỏi Chỉ Mộng hóa ra là vị công tử đây…”
Chưa ai kịp đáp lại Vân Họa thì đột nhiên nàng lại một lần nữa bị Mộng Ma khống chế.
“Mạc ca ca, kiếp sau chúng ta lần nữa bái đường.” Đây là câu nói cuối cùng của Vân Họa.
Vừa nói xong thì Vân Họa biến mất, Mộng Ma đã hoàn toàn chiếm được thânxác nàng.
Mạc Phù Sinh không còn cách nào khác, đành phải thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Vân Họa, hắn một chưởng g.iết ch.ết Mộng Ma.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại cái xác tàn tạ của Vân Họa ngã xuống, rơi vào vòng tay của Mạc Phù Sinh.
Hắn đau đớn bế nàng đứng dậy, tất cả cùng nhau quay trở lại khu rừng của trấn Thoại Yên.
Đi tới một ngôi mộ được đào sẵn thì Mạc Phù Sinh chợt dừng chân lại, hắn nói: “Xin hãy chôn ta và Họa Nhi vào chung chiếc mộ này, đa tạ mọi người.
Ta không muốn ai tiếp tục làm những việc xấu xa này nữa, trước đây là do ta bị một ma tu mê hoặc, hắn có ý định…”
Đột nhiên một chiếc phi tiêu từ đâu tới đâm thẳng vào họng Mạc Phù Sinh, hắn chết ngay tức khắc..