Các Hồ tộc lại chạy nhảy chơi đùa xung quanh, một con Hồ tộc bị truy đuổi trốn đã nhảy qua dòng suối, đi tới một hố gần dòng suối để ẩn nấp.
Ánh mắt của Hồ yêu chợt dừng lại, chăm chú vào rễ chây bị thối trong hố, chỉ thấy trên rễ cây mọc ra một mầm non, phía trên có mấy cái lá cây màu xanh lục như ngọc thuý, cảm giác đầy linh khí.
Hồ tộc kia dần dần trợn tròn mắt nhìn rồi bò ra khỏi hố, hướng lên trời “Xèo xèo” kêu to không ngừng.
Các Hồ tộc chơi đùa xung quanh lần lượt dừng đùa giỡn, quay đầu nhìn về phía bên này. Sau đó tất cả đều chạy về phía này, vây quanh cái hố kia, nhìn chằm chằm vào mầm cây xanh biếc.
Chẳng bao lâu, trưởng lão Hồ tộc đóng ở đây nghe tin chạy tới, nhảy vào trong hố và ngồi xổm thân cẩn thận tra xét.
Xác nhận không phải là thực vật khác mà là một mầm cây mới mọc lên từ rễ cây Hồ Tiên Quả, hai tay trưởng lão Hồ tộc run lẩy bẩy, cuối cùng quỳ xuống, hướng mặt lên trời mừng đến chảy nước mắt, lạc giọng hò hét: “Trời xanh ơi!”
Đại La Thánh Địa, Đại La Thánh Địa ban đầu.
Nơi xung quanh có vải mong thả xuống, tia sáng xuyên qua, nữ nhân nằm trên giường nhỏ yên tĩnh, La Phương Phỉ vẫn đang ngủ say.
Tuy vẫn luôn ngủ say nhưng Hồ tộc vẫn luôn một lòng chăm sóc cho nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hồ tộc còn chuyển nàng đến nơi này, đây là nơi nàng lớn lên, cũng là hoàn cảnh nàng quen thuộc, có thể hoàn cảnh và bầu không khí của nơi này sẽ có lợi cho nàng khôi phục.
Hồ tộc thật sự không tìm được cách nào khác, tất nhiên chắc hẳn phải suy nghĩ tới nơi có lợi như vậy.
Dưới bậc thang bên ngoài Lâu Các phủ vải mỏng có trưởng lão Hồ tộc tới báo tin. Tộc trưởng Hắc Vân vui vẻ không nhịn được, hưng phấn đi tới đi lui.
Nhận được Hồ tộc trấn giữ ở Vô Lượng Viên thông báo, rất nhiều nơi từng sinh trưởng Hồ Tiên Quả, đã từng bị chín Thánh trắng trợn phá hủy, hình như trong một đêm, cây Hồ Tiên Quả một lần nữa từ dưới đất nảy mầm lên, lại sinh trưởng ra cây giống Hồ Tiên Quả mới, hơn nữa không chỉ một cây mà còn rất nhiều.
“Đi, đi xem thử.” Hắc Vân hưng phấn phất tay.
Hắn vung tay lên hình như chọc giận tới trời. Ầm! Một tiếng sét đánh ngang qua không trung, dọa cho các Hồ tộc nhảy dựng.
Đám người Hắc Vân đều ngẩng đầu nhìn về phía trên không trung, Hồ tộc chơi đùa dưới chân núi khiếp sợ đến mức trốn chạy khắp nơi.
Ầm! Lại là một tiếng sét hiện lên.
Ầm ầm ầm…
Liên tiếp có tiếng sét đánh ngang qua không trung tàn sát bừa bãi, hỗn loạn không ngừng, tia sáng chớp hiện, soi sáng mặt đất tối tăm, hình như muốn chấn áp đám Hồ tộc yêu tà vậy.
Thấy sét đánh không muốn người làm lòng người chấn động run rẩy, khiến cho người ta kinh tâm động phách, thần hồn run rẩy.
Sấm sét giống như phát điên, khiến đám người Hắc Vân phải rụt đầu lại, không biết ông trời làm sao.
Ầm! Một đợt sấm sét rất hung bạo mạnh mẽ giống như một con rồng lớn tức giận lướt ngang qua không trung, trong thiên địa sáng ngời, thậm chí là chói mắt, sông núi mặt đất chấn động ong ong vang dội.
“A!” Một tiếng nữ tử thét chói tai từ trong lầu các đang thả rèm mỏng truyền ra.
Đám người Hắc Vân chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên giường nhỏ bên trong mơ hồ có bóng người ngồi dậy.
Mấy người Hắc Vân ngây người nhìn nhau một hồi, sau đó chạy như bay, vén rèm mỏng. Mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, dần dần vui mừng không thôi.
Trên giường nhỏ, La Phương Phỉ ngồi dậy và mở miệng thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, dường như vừa có một cơn ác mộng.
Bên ngoài không ngừng có tiếng sấm sét, lại khiến cho nàng tỉnh táo nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng đối diện với mấy người Hắc Vân.
Trong thiên địa ẩn chứa uy thế của u minh, hình như khiến cho tất cả vật ngủ say phải thức tỉnh lại…
Trong thành phố trên núi, ánh nắng rạng rỡ, thời tiết nóng bức.
Một căn đại viện kiểu cổ, trên tường viện có hoa hồng leo mọc đầy, bao quanh đầu tường và nở ra rất bắt mắt.
Một chiếc xe taxi đi lên sườn núi và đỗ ở ngoài viện lớn. Cửa xe mở ra, một cây gậy từ bên trong xe thò ra, hạ xuống đất trước.
Người đàn ông chống gậy đặt chân và chui ra, cúi đầu đeo kính râm, trên người mặc áo bông ngắn tay, đôi mắt sau chiếc kính râm nhìn chằm chằm vào biệt thự trước mắt.
Phía sau là một cô gái đi giày thể thao, quần jean, áo hai dây màu trắng uyển chuyển bước xuống xe, gió thổi làm mái tóc dài tung bay. Cô cũng đeo kính râm.
Chiếc xe taxi rời đi, cô gái hình như không quen với chiếc áo hai dây nên luôn muốn giơ tay che đi.
Còn nữa, cô không quen đeo kính mắt, hình như luôn sợ kính sẽ rơi xuống, thỉnh thoảng sẽ dùng ngón trỏ đẩy lên.
Cô gái hết nhìn đông tới nhìn tây rồi đi tới bên người đàn ông chống gậy. Thấy hắn nhìn chằm chằm vào cửa nhà thì tò mò hỏi một câu: “Đạo gia, đây là đâu vậy?”
Người đàn ông không phải là ai khác chính là Ngưu Hữu Đạo, cô gái chính là Thương Thục Thanh.
Thương Thục Thanh nằm mơ cũng không ngờ được, sau khi bọn họ tiến vào hố đen trong không trung, chớp mắt đã đi tới một thế giới khác, một thế giới khiến cô có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Dưới kính râm, khóe miệng Ngưu Hữu Đạo cong lên cười: “Nhà! Một trong những ngôi nhà của chúng ta.”
Hắn đi tới cửa chính và giơ chiếc gậy trên tay lên, dùng đầu gậy gõ ở trên cửa “cốc cốc”.
Bên trong cửa vang lên tiếng bước chân, đồng thời vọng đến một câu hỏi: “Tìm ai vậy?”
Cửa nhỏ két một tiếng và mở ra, một ông lão tóc bạc mặc trang phục đời Đường ngắn tay thò mặt ra, quan sát Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới rồi nghi ngờ nói: “Không biết ngài tìm ai?”
Ngưu Hữu Đạo để mặc ông nhìn, cười nói: “Lão Phương, mới có hơn hai mươi năm không gặp mà ông đã già thế, tóc cũng trắng thành như vậy sao?”
Ông lão bị gọi là lão Phương lại nhìn hắn thêm một lượt, thấy đối phương gọi mình như thế lại càng cảm thấy khó hiểu: “Ngài biết tôi sao? Thứ lỗi mắt tôi kém quá, không biết ngài là ai?”
Cây gậy trên tay Ngưu Hữu Đạo rơi xuống đất, một tay kia nắm lấy cánh tay của Thương Thục Thanh kéo tới trước cửa nhỏ, tiếp theo giơ tay lên, dùng ngón tay móc lấy kính râm của cô và khẽ kéo xuống.
Lão Phương vừa thấy được gương mặt của Thương Thục Thanh thì lập tức trợn trừng hai mắt, trên gương mặt đầy vẻ khó tin, giống như nhìn thấy quỷ. Ông ta chỉ vào cô và lắp bắp nói: “Cô… cô…”
Ngưu Hữu Đạo giơ gậy lên chọc vào ngực của lão Phương, đẩy ông ta đang chắn trước cửa sang một bên, sau đó nắm tay Thương Thục Thanh trực tiếp đi vào.
Lão Phương đang nghiêng người đứng ở cửa nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dõi theo hai người, thật vất vả mới lấy lại tinh thần liền cảm thấy không đúng, chạy đuổi theo và kêu lên: “Hai người, các người là ai, tới tìm ai?”
Ngưu Hữu Đạo nắm tay Thương Thục Thanh đi vào trong, hình như rất quen thuộc với các đình viện ở đây. Hắn đi thẳng tới con đường tắt xuyên qua vườn ươm đi về phía đại sảnh.
Ngưu Hữu Đạo chợt cầm gậy trong tay chỉ về phía một vườn hoa nhỏ bên cạnh: “Lão Phương, tôi trồng rừng trúc nhỏ ở đây, ông chuyển nó đi đâu rồi? Hoa hoa cỏ cỏ, toàn mấy thứ vớ vẩn không đâu. Sau này phải khôi phục lại cho tôi.”
“…” Lão Phương sợ tới ngây người dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đầu gậy của Ngưu Hữu Đạo đã chỉ.
Ngưu Hữu Đạo kéo Thương Thục Thanh vào chính sảnh và nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng chăm chú nhìn vào trên một mặt tường, nơi đó treo không ít bức ảnh chụp.
Lão Phương cũng chạy vào và trầm giọng nói: “Thưa ngài, các ngài rốt cuộc là ai, sao lại không kiêng kỵ như vậy? Tôi sẽ báo cho cảnh sát đấy.”
Ngưu Hữu Đạo lười giải thích, cũng lười để ý đến ông ta, kéo Thương Thục Thanh đi tới trước bức ảnh treo trên tường.
Thương Thục Thanh nhìn phản ứng của ông già kia thì cảm thấy rất xấu hổ: “Đạo gia, ngài muốn làm gì vậy?”
“Ta đã từng nói sẽ cho nàng một lời giải thích thoả đáng. Đây cũng là mục đích chủ yếu ta trở về đây.” Ngưu Hữu Đạo đã kéo nàng đến trước tường, giơ gậy chỉ vào bức ảnh lớn.
Bức ảnh hình như được chụp trong miếu cổ tại một ngọn núi. Trong đó có bốn người, ở giữa là một cô gái và một hòa thượng với gương mặt từ bi đang dựa vào nhau. Bên trái là một thanh niên chống gậy, bên phải là một người đàn ông gầy gò nhỏ nhắn, ánh mắt sắc bén.
“Tính toán thời gian thì tấm hình này chắc hẳn được chụp vào khoảng bốn mươi năm trước.”
Lão Phương đang lại muốn cảnh cáo thì nghe được Ngưu Hữu Đạo nói ra thời gian chụp ảnh, lại sửng sốt.
Ngưu Hữu Đạo cầm đầu gậy điểm vào cô gái ở giữa: “Nàng nhìn cô ấy xem, có quen không?”
Thương Thục Thanh giật mình, hai tay theo bản năng sờ lên mặt mình, muốn nói lại thôi.
“Bốn mươi năm trước, những người này trông thấy một bức tranh vẽ trên tường của một ngôi mộ cổ. Trong bức tranh vẽ trên tường có nhắc tới ngôi chùa này, vì vậy những người này đi qua tìm…” Ngưu Hữu Đạo nói đến một chuyện cũ, nói đến lời tiên tri của hòa thượng, nói tới cô gái bất hạnh trong bức ảnh chụp. Sau khi lời nói của hòa thượng ứng nghiệm, người đàn ông chống gậy đã lập tức đi tới chỗ miếu đó tìm hòa thượng kia, vừa vặn gặp đúng lúc hòa thượng sắp viên tịch, nhận được vài câu trong kinh Phật.
Chuyện cũ được nói ra, Thương Thục Thanh nghiêm túc lắng nghe. Lão Phương ở bên cạnh nghe được đã sợ tới mức ngây người.
Sau khi nhận được kinh phật, Ngưu Hữu Đạo nói người đàn ông chống gậy tin tưởng vào nhân quả luân hồi nên tìm kiếm hoa Bỉ Ngạn, tìm cách khám phá phương pháp luân hồi này. Sau đó hắn gặp nạn trong một ngôi mộ cổ, khi tỉnh lại đã ở trên người một thiếu niên, gặp được Đông Quách Hạo Nhiên của Thượng Thanh Tông, nhận ủy thác đi Thượng Thanh Tông.
Trong năm năm bị Thượng Thanh Tông giam lỏng, hắn gặp được Thương Thục Thanh xuống núi, sau đó lên đường quay về thôn lại gặp Hầu Tử biến thành một thiếu niên cùng thôn khác.
Nói xong những chuyện này, Ngưu Hữu Đạo nhìn Thương Thục Thanh cười nói: “Chuyện sau đó nàng cũng biết sơ qua rồi, không cần ta nói thêm nữa chứ?”
Thương Thục Thanh có cảm giác như đang nằm mơ.
Lão Phương chẳng biết đã rơi nước mắt từ lúc nào: “Đạo gia! Tôi không phải đang nằm mơ chứ. Ngài là Đạo gia à? Ngài đúng là Đạo gia à?”
“Đừng khóc sướt mướt trước mặt tôi, đừng cản đường nữa. Ông đứng sang một bên đi.” Ngưu Hữu Đạo giơ ngang gậy đẩy ông ta sang một bên, lại kéo Thương Thục Thanh đến trước một bức ảnh chụp khác. Đó là tấm ảnh một cô gái mặc bikini, choàng chiếc khăn lụa mỏng đang ở trên bờ cát, phong thái đầy gợi cảm quyến rũ.
Bức ảnh này làm cho Thương Thục Thanh thấy cũng phải mặt đỏ, bởi vì cảm giác hai người quá giống, chẳng khác nào mình mặc thành như vậy cả.
Ngưu Hữu Đạo dùng gậy chỉ vào ngực của cô gái: “Đây là bớt trên người cô ấy. Nàng xem thử.”
Thương Thục Thanh tập trung nhìn kỹ thấy một mảng màu phấn hồng, giống nhau nửa cánh hoa, nhìn rất quen mắt.
Ngưu Hữu Đạo tháo kính râm xuống, thuận lợi đưa cho lão Phương bên cạnh. Ông ấy theo bản năng cầm ở trong tay.
Mà Ngưu Hữu Đạo đã thò tay đẩy đầu vai của Thương Thục Thanh, khiến dây áo rơi ra. Không ngờ trên đầu vai cô cũng có một cái bớt màu hồng phấn giống hệt ở trên ngực cảu cô gái trên bức ảnh: “Sau khi vết ban trên mặt nàng đã hết, ta cảm thấy khó có thể tin nổi, sao trên đời này lại có người tương tự như vậy. Đêm triệu hồi ra mười vạn Nha Tương, thật ra ta đã không nhịn được nữa, có mở trang phục ở trước ngực của nàng ra xem nhưng không phát hiện có bớt. Lúc đó ta đã rất thất vọng. Mai đến khuya hôm trước khi có được nàng, ta mới phát hiện hóa ra nó ở trên vai. Vì vậy ta lập tức dẫn nàng đến đây.”
Thương Thục Thanh rơi nước mắt, tự mình lẩm bẩm: “Hóa ra… Hóa ra…” Hai mắt nàng đẫm lệ quay đầu nhìn hắn: “Những năm qua, khi chải đầu cho ngươi, ta luôn cảm thấy chúng ta có liên hệ gì đó. Đạo gia, ngươi tin không?”
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên lau nước mắt cho nàng: “Ta tin, là ta có mắt không tròng đã để cho nàng phải chờ nhiều năm như vậy. Nàng đừng khóc nữa, tới đây.” Hắn lại kéo nàng trở lại bức ảnh chụp trước, chỉ vào người thanh niên gầy gò: “Hầu Tử, đây là bộ dạng của Hầu Tử lúc trước. Chắc nàng không thể tin được Hầu Tử to con vốn là bộ dạng này nhỉ? Thật ra đây cũng là nguyên nhân hắn ta có biệt hiệu là “Hầu Tử”.”
Thương Thục Thanh nín khóc mỉm cười, xoay người ôm hắn, mặt dựa sát vào trước ngực hắn và nhắm mắt chảy nước mắt.
Ngưu Hữu Đạo kéo nàng đi rồi quay đầu gọi: “Lão Phương.”
“Có đây.” Lão Phương bước nhanh qua và hơi cúi thấp người: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo: “Tôi không theo kịp thời đại nên làm ra mấy thứ đồ cổ. Trên trên đường đi thiếu chút nữa đã bị điều tra. Đồ để ở chỗ cũ nơi trước đây tôi thường bảo ông lấy đồ, ám hiệu vẫn là ám hiệu ban đầu. Ông mau chóng mang tới cho tôi. Có gì khác, sau này tôi sẽ từ từ nói với ông. Còn nữa, khôi phục rừng trúc kia lại cho tôi.”
“Được, tôi sẽ đi làm ngay đây.” Lão Phương cung kính cúi người rồi xoay người, giơ tay áo lên lau nước mắt, sau đó mới bước nhanh rời đi.
…
Đêm khuya nặng nề, mưa phùn rơi tí tách, cửa sổ đang rộng mở đón gió, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi vào.
Dưới ánh đèn, Thương Thục Thanh với mái tóc dài mềm mại, áo khoác lửng, quần dài, chân trần đang ngồi khoanh chân trên một góc sô pha, trên chân đặt một quyển nhật ký đang lật xem, trên tay cầm quả táo thỉnh thoảng cắn một cái.
Trong nhật ký ghi lại câu chuyện của một người con gái khác.
Nhìn thấy trang bị ngắt đoạn, phía sau không còn ghi chép nữa, Thương Thục Thanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tinh thần phiền muộn…
Ngưu Hữu Đạo ngồi bên bàn lớn đọc sách ở cách đó không xa, loay hoay với một mặt cổ gương đồng, dùng ánh sáng chiếu xuống, một tay cầm bút nhanh chóng ghi lại chữ viết chiếu ra.
Một chén trà nóng được để lên bàn, Thương Thục Thanh xoay người đi vòng qua phía sau hắn, nhẹ nhàng nằm sấp ở trên lưng hắn và chợt hôn một cái lên gò má hắn, cổ hai người chạm nhau: “Ta vừa đột nhiên nghĩ đến Ngân Nhi, cũng không biết bây giờ nàng thế nào.”
Ngưu Hữu Đạo ngừng tay và im lặng, không chỉ là Ngân Nhi, hắn nhớ tới rất nhiều người, trong lúc trầm tư hắn giơ tay lên xoa đầu nàng.
Thương Thục Thanh bắt lấy tay hắn và lại đặt ở trên môi hôn một cái: “Gần đây anh vẫn luôn làm cái này. Đó là gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo xoa gò má của cô: “Đây là một thế giới khác, một thế giới càng lớn hơn. Nếu như ngày nào đó em cảm thấy chán với cuộc sống thế này thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Thương Thục Thanh “Dạ” một tiếng, chợt ghé sát bên tai hắn, thì thầm đầy quyến rũ: “Đêm đã khuya, theo em…”
– –HẾT—