Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên

Chương 24


“A ~~ a ~~~~ a ~~ a ~~~~” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, mồ hôi khiến mái tóc đen của cô dính lên má, thân thể mảnh mai nhận từng cú đánh mãnh liệt của thiếu niên.

“Ring~~ ring ~~” di động màu trắng bị rơi trên sàn nhà vang lên, nhẹ nhàng xoay tròn.

Nhưng không ai chú ý tới nó. Tiếng động từ bản nhạc nguyên thủy đã hoàn toàn vùi lấp âm thanh ấy.

Nạp Lan Địch ngồi trên ghế lái, một lần lại một lần gọi cho Lam Tĩnh Nghi. Không ai nghe máy. Khuôn mặt tuấn mỹ của cậu càng ngày càng lạnh lùng và tàn nhẫn. Tốp năm tốp ba học sinh không ngừng đi qua xe. Các nữ sinh lặng lẽ quay đầu lại nhìn vương tử lạnh lùng.

“Tút…Tút…Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…” Nạp Lan Địch nắm chặt tay lái, các khớp ngón tay đã trắng bệch. Rốt cuộc cậu không thể chấp nhận được, vung tay lên.

“Cạch” di động rơi trên đất, tan thành từng mảnh.

“Giỏi quá.” Rất nhiều nữ sinh trong sân trường dùng ánh mắt kinh diễm nhìn cậu, lên tiếng thán phục.

Thiếu niên khởi động xe. Chiếc xe thể thao màu đỏ lao nhanh, đánh một vòng hoàn mỹ, rời đi trong ánh mắt lưu luyến của các nữ sinh.

“Cô giáo đâu ?” Nạp Lan Luật chạy theo.

Mặt Nạp Lan Địch lạnh băng, đi vào phòng thay quần áo. Nạp Lan Luật đẩy cửa bước vào, “Trốn rồi à ?”

“Cô ấy dám.”

Nạp Lan Luật cười khẽ, nụ cười rất xinh đẹp tà mỵ, “Đúng nha, cô ấy không dám. Dù có dám em cũng sẽ bắt cô ấy lại, chỉ cần cô ấy còn sống trên đời.” Đôi mắt hẹp dài trên khuôn mặt tuấn mỹ lóe ra ánh sáng lạnh.

“Mấy ngày nay để cô ấy tự do quá nên lá gan càng ngày càng lớn.”

“Căn bản là không để chúng ta vào mắt.” Nụ cười lui đi, trong đôi mắt Nạp Lan Luật là sự âm lãnh.

“Luật, chúng ta nên ‘thưởng’ cho cô ấy thế nào đây?”

“Để em nghĩ đã.” Thiếu niên nhẹ vuốt lông mày, trên mặt là nụ cười mỉm xinh đẹp. Ngón tay cậu khẽ run lên, cho thấy bên trong hoàn toàn không như biểu hiện bề ngoài.

Lam Tĩnh Nghi mở mắt. Tình cảnh trước mắt khiến mặt cô đỏ bừng. Cô xích lõa nằm trong lòng một thiếu niên. Thân thể trẻ trung của cậu cũng xích lõa. Nơi nam tĩnh đã được ăn no. Khuôn mặt vô cùng đẹp của cậu bình lặng như một thiên sứ.

Trên giường vô cùng hỗn loạn, chỗ nào cũng có dấu vết của hoan ái.

“A” cô kêu khẽ một tiếng, khẽ động thân, cơn đau truyền tới từ hạ thân. Cô đã làm gì vậy? Cô xoa trán. Dù cô có thể khống chế chuyện tối hôm qua nhưng sao cô lại lạc lối trong bể tình cơ chứ?

Cảm giác thẹn thùng dâng lên.

Nhất định là hôm qua Lam Tứ không biết cậu đã làm gì với cô. Cậu muốn cô chỉ vì sốt quá cao, chỉ là xúc động nhất thời của một thiếu niên mà thôi. Cô không thể để cho cậu biết, nếu không thực sự sau này cô không thể đối mặt với cậu được.

Thiếu niên vì sốt cao vẫn đang trầm trầm ngủ. Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng mà nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Cô nhặt di động trên sàn nhà lên, nhìn vào.

Đôi mắt cô lập tức hiện lên sự sợ hãi. Bởi vì cô thấy hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Nạp Lan Địch.

Lúc này, cô mới thực sự ý thức được mình gặp nguy hiểm như thế nào.

Cô nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, ngón tay run run đặt lên phím gọi đi. Cô cắn môi, lông mi khẽ run nhưng không thể ấn phím được. Cô không có dũng khí gặp bọn họ, thậm chí còn không có cả dũng khí nghe giọng bọn họ. Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì sau một đêm không về.

Cô quyết định về trường. Cứ trốn cái đã, dù không thể trốn khỏi bàn tay ma quỷ của bọn họ được.

Đang lúc cô muốn về trường thì một chiếc xe lao tới. Khi cô còn chưa kịp có phản ứng thì đã bị một đôi tay dài lôi vào trong xe.

“A ~~ Nạp Lan Luật?” Nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ trước mắt, cô ngừng giãy giụa.

“Là tôi.” Trên mặt Nạp Lan Luật vẫn là nụ cười như thuốc độc. Cậu nhẹ nhàng đẩy ngã cô lên ghế, “Ngoan ngoãn cho tôi, nghe chưa?” dứt lời, cậu đánh tay lái, xe quẹo thật nhanh ngược hướng với trường học.

“Tôi…” Lam Tĩnh Nghi liếc nhìn Nạp Lan Luật đang lái xe. Cậu thường ngày nói rất nhiều nhưng hôm nay lại không nói lời nào. Khuôn mặt tuấn tú đen lại khiến cô sợ hãi.

“Câm miệng.” không đợi cô nói hết, Nạp Lan Luật liền nhẹ nhàng nói hai chữ, “Về nhà rồi giải thích, nếu không tôi không cam đoan có thể đưa cô còn sống trở về.”

Lam Tĩnh Nghi rùng mình, cắn môi.

Mặt thiếu niên càng ngày càng tối lại. Cô ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.

Bàn tay cô cầm chặt di động, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Nạp Lan Luật kéo cô vào cửa lớn.

“Đã về.” giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

Cô dừng bước, thấy Nạp Lan Địch mặc đồ ngủ màu trắng đứng trên cầu thang. Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng và tàn nhẫn nhìn cô.

Cô gật đầu, cúi gằm đầu xuống không dám nhìn vào mắt cậu. Hai thiếu niên cao lớn một trước một sau đứng bên người cô. Cô nhỏ nhắn xinh xắn nên chỉ đứng tới vai bọn họ. Cô có cảm giác như mình là chú dê rơi vào miệng cọp vậy. Hai tay cô nắm chặt lại.

Nạp Lan Địch nắm cái cằm thanh tú của cô, ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.

“Chơi vui chứ?” Đôi mắt đen láy nhìn cô đầy đe dọa.

Lam Tĩnh Nghi không dám nhìn vào mắt cậu, đôi môi bắt đầu run rẩy.

“Sao không nói gì?” Thiếu niên lạnh nhạt vuốt ve da thịt mềm mại của cô tựa như vô ý.

“Tôi…Tôi…” Đôi môi cô run lên, cơ hồ không thể nói nên lời.

“Di động hỏng rồi à?” Nạp Lan Luật nắm tay cô, gỡ bàn tay đang nắm chặt, lấy cái di động đã thấm ướt mồ hôi ra.

Lam Tĩnh Nghi lắc đầu.

“Không hỏng, vậy thì có nhận được điện thoại của tôi chứ? Tôi đã gọi cho cô rất nhiều.” Đôi mắt đen của thiếu niên nheo lại, y như con báo đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Lam Tĩnh Nghi kinh hoảng mở lớn mắt. Sự sợ hãi trong mắt cô đều rơi vào trong mắt hai thiếu niên.

Cô nhẹ run lên, giống như một chú dê con đang chờ hành quyết. Vẻ mặt này có thể khơi dậy sự khát máu của dã thú, khiến máu trong người hai thiếu niên như sôi lên.

“Vào phòng anh.” Nạp Lan Địch quay đầu, nói với Nạp Lan Luật. Hai thiếu niên rất ăn ý đẩy cô vào phòng ngủ rộng rãi.

Lam Tĩnh Nghi lảo đảo mấy bước mới đứng vững được. Cô tò mò quan sát xung quanh. Cô chưa từng bước vào phòng ngủ của Nạp Lan Địch. Căn phòng được trang trí rất đơn giản, toàn là màu trắng. Một cái giường lớn phủ ra màu trắng chiếm một phần ba diện tích căn phòng. Rèm cửa màu trắng khép lại, ngăn tất cả mọi thứ bên ngoài. Ở đây như là thiên đường, tinh khôi đến mức khiến người ta có cảm giác bước vào đó là một sự khinh nhờn.

“Ngồi đi.” Thiếu niên vỗ lên giường.

Cô nhìn hai thiếu niên chỉ chừa cho mình một vị trí rất nhỏ, trong lòng sợ hãi nhưng đôi chân lại không tự chủ mà bước qua.

Cô ngồi xuống, hai thiếu niên kề sát hai bên. Mùi vị đặc trưng tươi mát trên người họ bay vào mũi cô. Cô có vẻ bất an, vặn vẹo đôi tay.

“Nói đi!” Hơi thở của Nạp Lan Luật phả lên mặt cô.

“Chúng tôi đang nghe.” Nạp Lan Địch cũng rất tốt tính nói.

“Tôi…Tôi đi thăm các gia đình…Bởi vì có bão nên kẹt trên núi…Vì thế tối hôm qua không về nhà…”

“Địch, bảo bối của chúng ta thật có tinh thần trách nhiệm.” Nạp Lan Luật gật nhẹ đầu.

“Nam sinh hay nữ sinh?” Nạp Lan Địch hỏi.

Cô nhìn cậu một cái đầy sợ hãi, “Nữ sinh.” Cô không nghĩ là mình có thể nói dối lưu loát như thế.

“Nữ sinh…?” hai thiếu niên cùng hừ nhẹ, trong giọng nói rõ ràng là không tin.

“Thật sự là nữ sinh.” Cô xác định một lần nữa nhưng không biết rằng làm như thế khiến người ta nghĩ cô giấu đầu lòi đuôi.

Nạp Lan Luật vươn ngón tay thon dài, chậm rãi xoa lên mặt cô vô cùng dịu dàng, ấm áp khiến Lam Tĩnh Nghi sợ run lên trong lòng. Bống nhiên tay thiếu niên đè lên ngực cô. Cô vô ý thức tránh ra nhưng cậu đã đặt cô trên giường.

Một tay thiếu niên đè lại thân dưới của cô, một tay vẫn đặt trên nhũ phong đầy đặn ấm áp. Mà Nạp Lan Địch cũng không nhàn rỗi. Cậu tách hai chân cô ra. Cái quần dài trên người cô dưới hành động thô bạo của cậu liền rách ra, lộ ra đôi chân dài trắng nõn của cô.

Nạp Lan Địch ép hai chân cô lại, giang ra hai bên, chống chân cô lên.

Lam Tĩnh Nghi giãy giụa dưới thân hai thiếu niên, “Các cậu làm gì vậy?” trong giọng nói của cô mang theo sợ hãi.

“Tôi muốn kiểm tra xem người phụ nữ của tôi có phản bội chúng tôi không.” Nạp Lan Địch dứt lời, vươn ngón trỏ chen vào tiết khố của cô. Nơi tư mật hoàn toàn lộ ra dưới mắt hai thiếu niên.

“A ~~ buông tôi ra.” Lam Tĩnh Nghi vặn vẹo người. Nhưng cô chỉ phí sức mà thôi. Hai chân cô bị mở ra thành một góc vô cùng khuất nhục, nơi tư mật hoàn toàn lộ ra dưới cái nhìn chằm chằm của hai thiếu niên. Cô cảm thấy thật nhục nhã.

“Buông ra đi…” Cô khóc nhỏ.

Trước mắt hai thiếu niên là khung cảnh kiều diễm. Nơi hoa viên của cô gái vì bị chà đạp mà càng thêm mị hoặc mê người. Hai cánh hoa tươi đẹp qua đêm hôm qua còn vương tơ máu, hơn tách ra hai bên, lộ ra tiểu huyệt sưng đỏ. Tiểu huyệt phấn nộn vì bị nam căn ra vào mà sưng lên, không khép lại được. Dưới ánh nhìn của họ, nó bắt đầu đóng mở.

Hô hấp hai thiếu niên bắt đầu nặng nề. Trong đôi mắt hẹp dài bao phủ sự lo lắng. Hạ thân của cô gái trước mắt rõ ràng đã bị nam nhân chà đạp. Nơi rừng rậm của cô vẫn còn dấu vết hoan ái.

Nạp Lan Luật chặn thân trên của cô lại, hai ngón tay chen vào cánh hoa của cô. Cánh hoa nữ tính bị vạch ra, lộ ra màu đỏ tươi bên trong khiến nam nhân phun máu. Tiểu huyệt không còn được cánh hoa bảo vệ hoàn toàn lộ ra.

Ngón tay thon dài của Nạp Lan Địch không hề lưu tình đưa vào tiểu huyệt sưng đỏ.

“A ~~~” Lam Tĩnh Nghi mẫn cảm rên lên, vách tường căng chặt bị ngón tay thon dài đầy nam tính lướt qua khiến cô vô cùng đau đớn và cả sợ hãi. Áo cô vẫn còn nguyên nhưng bên dưới hoàn toàn xích lõa. Hai thiếu niên cao to đẹp trai vây quanh cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hạ thân cô. Ngón tay của thiếu niên không lách vào khe suối mà ngón tay đã ướt đẫm mật dịch. Kiều đồn trắng nõn của cô dính đầy mật hoa ướt đẫm, tỏa ra hơi thở dâm mỹ trong mắt hai thiếu niên.

Nạp Lan Địch rút ngón tay ra. Trên ngón tay thon dài của cậu đã dính đầy mật dịch dâm mỹ. Cậu đưa ngón tay kề sát lên mũi ngửi. Khuôn mặt tuấn mỹ càng tối lại.

“A…” Lam Tĩnh Nghi thở gấp. Nhũ phong của cô bị Nạp Lan Luật đè lên. Đóa hồng mai dính lên tay thiếu niên qua lớp vải áo. Hai chân trắng nõn của cô vì được buông ra mà mềm xuống nhưng vẫn giang rộng ra. Cánh hoa bị kéo mạnh còn chưa đóng lại. Tiểu huyệt sưng tấy khép mở, một dòng mật dịch theo đó chảy ra.

Hai thiếu niên nhìn nhau, hai tay Nạp Lan Luật dời lên cổ cô, Nạp Lan Địch cũng rướn người lên, đè lên người cô.

Hai đôi mắt xinh đẹp nhìn cô đầy hung hăng.

Lam Tĩnh Nghi ho khan, đôi mắt ngập tràn kinh sợ.

“Dám phản bội chúng tôi, lên giường với người khác, lại còn nói dối.” Nạp Lan Luật nhẹ nhàng nói.

Lam Tĩnh Nghi lắc đầu. Cô biết nếu mình nói ra thì sẽ đẩy Lam Tứ vào con đường chết.

“Lắc đầu là sao? Cô cho rằng chúng tôi là đồ ngốc à? Nhìn xem phía dưới của cô bị đàn ông chọc thành thế nào rồi? Trong cô còn tinh dịch của người khác mà dám về gặp chúng tôi à? Ai cho cô lá gan đó vậy?” Nạp Lan Địch nói.

“Trước đây anh nói cô quyến rũ người khác tôi còn không tin. Nhìn đi, chưa đụng vào mà cô đã ướt như thế. Trước mặt người khác cũng mẫn cảm như thế hả?” Nạp Lan Luật nói đầy oán hận.

Lam Tĩnh Nghi nhắm hai mắt, nghe lời vũ nhục của bọn họ. Cô không muốn cãi lại, cũng không dám cãi.

“Luật, trước đây chúng ta xử lý phụ nữ phản bội chúng ta thế nào?”

“Chúng ta sẽ tìm mười mấy người cao to tráng kiện thỏa mãn cô ta. Mười mấy người luân phiên cưỡi, cô ta không thỏa mãn cũng khó.”

Bỗng nhiên Lam Tĩnh Nghi mở lớn mắt, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Môi cô mấp máy. Trong đôi mắt của hai thiếu niên đẹp như tranh trước mắt toàn là tàn nhẫn và thô bạo, “Đừng…Đừng…Xin các cậu…”

“Bây giờ đã biết sợ, nhưng…muộn rồi.” Ngón tay vỗ về cái cổ mảnh khảnh của cô, cái lạnh làm cô nổi da gà.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, toàn thân bắt đầu run lên.

Đừng…Đừng như vậy…Sao cô có thể chịu nổi khuất nhục như thế…

“Vậy nói cho chúng tôi biết người đàn ông kia là ai. Chúng tôi có thể thả cô một lần nhưng không cam đoan sẽ có lần thứ hai đâu.” Nạp Lan Địch nhìn cô đầy lạnh lùng và tàn nhẫn, nói.

“Không có…Không có người đàn ông nào khác…” Lam Tĩnh Nghi rưng rưng, lắc đầu.

“Mặc dù chúng tôi không để ý người khác chạm vào người phụ nữ của chúng tôi, nhưng cô là ngoại lệ.” Nạp Lan Địch nói đầy lạnh lùng. Đôi mắt đen láy lóe hàn quang nhìn chằm chằm vào cô, “Cô trời sinh đã là đồ chơi của đàn ông rồi. Dù có bị cưỡi hàng ngàn hàng vạn lần thì nơi đó của cô vẫn chặt giống như của xử nữ. Phụ nữ như thế chúng tôi còn chưa chơi đã, sao quăng cho người khác được.”

“Có vài người phản bội chúng tôi, nhưng dù như thế cũng là bị ép buộc mà không phải họ tự nguyện. Thế nhưng dù có như thế cũng phải chịu sự trừng phạt của chúng tôi. Mà họ cũng không dám khiêu chiến cực hạn của chúng tôi.”

“Cô không nói chẳng lẽ chúng tôi không điều tra được à? Tra ra thì sẽ khiến nó sống không bằng chết.” Nạp Lan Địch cười lạnh. Lời nói được nói ra rất nhẹ nhàng nhưng khiến người ta sợ mất mật.

Mặt Lam Tĩnh Nghi tái nhợt, cắn chặt răng vào môi dưới nhưng vẫn không đỡ run chút nào.

Nạp Lan Địch kề sát mặt cô, đôi mắt nhìn gần vào cô, “Tôi sẽ không cho cô có cơ hội phản bội.” Dứt lời, cậu đứng lên, nhìn cô đầy lạnh lùng, quay mặt lại nói với Nạp Lan Luật, “Chúng ta nên rửa sạch cô ấy từ trong ra ngoài.”

“Em cũng nghĩ thế. Mặc dù bây giờ hận không thể bóp chết cô ta nhưng nếu làm thế sau này em sẽ hối hận mất.” Nạp Lan Luật cởi áo cô ra.

“Làm gì vậy?” Lam Tĩnh Nghi giữ chặt cổ áo, giọng càng run hơn.

“Ngoan ngoãn câm miệng cho tôi.”Nạp Lan Luật rống lên. Động tác tay càng cuồng bạo hơn. Lam Tĩnh Nghi bị dọa run lên. Đây là lần đầu tiên cô thấy Nạp Lan Luật lớn tiếng như vậy. Cậu vẫn luôn rất mềm mỏng.

Lam Tĩnh Nghi bị lột sạch rất nhanh.

Nạp Lan Địch mở một cánh cửa trong phòng ngủ. Nạp Lan Luật khiêng cô đầy thô bạo bước vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận