Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên

Chương 29


“Tĩnh Nghi”

“A…học trưởng.” Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu lên từ hai khuỷu tay, hơi không tình nguyện nhìn Hàn Phong.

Hàn Phong sờ trán cô, “Sao lại ngủ trên bàn làm việc? Dễ bị cảm lắm đấy. Hình như em rất mệt, có đi ăn trưa chưa?” Mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng không bị sốt, anh cũng yên tâm.

“Em không đói…”

“Thân thể yếu như vậy còn nói không đói. Đi thôi, anh dẫn em đi ăn.” Hàn Phong không nói lời nào nữa mà kéo Lam Tĩnh Nghi.

Hàn Phong chưa từng bá đạo như thế. Sức lực của anh rất lớn, Lam Tĩnh Nghi bị anh kéo tới nhà ăn dành cho giáo viên của trường Lam Sơn.

Tuy là nhà ăn nội bộ nhưng cao cấp hơn nhà ăn ở ngoài rất nhiều. Hàn Phon đặt cô lên ghế, bồi bàn tới rất nhanh.

“Muốn ăn gì thì gọi đi, đừng khách khí.”Hàn Phong nói với cô.

“Học trưởng, em không đói…” Mặc dù thân thể thiếu chất nhưng cô không có khẩu vị. Nói xong, cô lơ đãng nhìn ra cửa thì thấy hai thiếu niên đi tới.

Lại là Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật! Cô vội vàng dùng thực đơn che mặt.

“Ha ha” Hàn Phong cười rộ lên. Bồi bàn nhìn thấy động tác của Lam Tĩnh Nghi cũng mỉm cười.

“Sao vậy?” Hàn Phong cười, cúi người lấy đi cuốn thực đơn che cả mặt Lam Tĩnh Nghi.

“Học trưởng.” Lam Tĩnh Nghi cầm chặt cuốn thực đơn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, “Em đang xem thực đơn.”

“Để vậy sao xem được?” Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, Hàn Phong cười khẽ. “Người không biết còn tưởng em ăn luôn cả thực đơn đấy.” Anh định đẩy tay cô ra.

Nhưng Lam Tĩnh Nghi nắm rất chặt, nụ cười tràn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Cô giáo, ở đây có người ngồi không?” Một giọng nói trầm thấp từ tính cắt ngang cuộc giằng co của bọn họ.

Hàn Phong ngẩng đầu, sửng sốt một chút, “Là cậu?” Nhìn thấy thiếu niên tóc đen sau lưng thiếu niên tóc vàng thì anh càng sửng sốt.

“Chào Hàn trưởng bộ môn.” Nạp Lan Địch cúi người chào anh, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn. Nạp Lan Luật cũng cúi đầu với anh.

Lam Tĩnh Nghi khép mắt lại. Khí lạnh thổi sau lưng. Cô từ từ hạ thực đơn xuống, khuôn mặt tái nhợt giờ đây đỏ bừng lạ thường.

“Cô giáo Lam?” Nạp Lan Luật đột niên kêu to. Đôi mắt hẹp dài mở lớn, nhìn rất đáng yêu, “Anh, cô giáo cũng ở đây này, ở cùng với Hàn trưởng bộ môn…A, họ không phải là người yêu chứ?”

Lam Tĩnh Nghi bị dọa sợ. Cô vội khoát tay, “Không phải…Khụ, khụ, khụ…” Cô ho khan.

“Không sao chứ?” Hàn Phong đưa ly nước cho cô. Anh đã biết chuyện anh em Nạp Lan chuyển vào lớp cô nhưng không ngờ lại chạm mặt ở đây.

“Phủ nhận nhanh thế. Hình như em đoán đúng rồi?” Nạp Lan Luật nói thêm, khóe môi lộ ra nụ cười hồn nhiên tinh nghịch.

Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, nói không ra lời, mặt đã đỏ bừng lên.

“Chúng tôi chỉ là bạn bè.” Hàn Phong giải thích thay cô. Anh chưa bao giờ muốn ép buộc cô.

“Vậy thì tốt. Bọn em có thể ngồi đây không? Không quấy rầy hai người chứ? Bồn bàn nói những chỗ khác trong nhà ăn đã được đặt trước, thế nên…” Nạp Lan Luật hỏi.

Bồi bàn vẫn mỉm cười như trước, không nói gì nhiều. Chỗ còn trống xung quanh rất nhiều, rõ ràng là cậu nói bậy.

“Bên kia là nhà ăn dành cho học sinh. Chỗ này là nơi cho giáo viên…” Lam Tĩnh Nghi còn chưa nói xong đã bị Nạp Lan Địch cắt ngang, “Ai quy định nhà ăn dành cho giáo việ thì học sinh không thể vào?”

Lam Tĩnh Nghi á khẩu không trả lời được. Đúng là trường học không có quy định này. Nhưng những học sinh khác đều tự động tuân theo.

“Tĩnh Nghi, không sao đâu. Không có chỗ trống thì để bọn họ ngồi đi.” Hàn Phong rất có phong độ mà nói.

“Cám ơn.” Hai thiếu niên rất không khách khí mà ngồi giữa Hàn Phong và Lam Tĩnh Nghi.

“Muốn ăn gì?” Hàn Phong dịu dàng hỏi Lam Tĩnh Nghi.

Hai thiếu niên cũng theo ánh mắt anh mà nhìn cô. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, “Em…Em…ăn cái gì cũng được.”

Hàn Phong cười, gọi cho cô một phần thức ăn. Mình cũng lấy một phần và cả đồ uống.

“Hai tiên sinh đây ăn gì?” Bồi bàn nhìn hai thiếu niên.

“Giống họ.” Nạp Lan Địch nói.

“Thêm một bình rượu vang.” Nạp Lan Luật nói.

Lam Tĩnh Nghi và Hàn Phong nhìn nhau. Lam Tĩnh Nghi nhịn không được mà nói, “Trường Lam Sơn có quy định học sinh không được uống rượu trong trường.”

“A, cám ơn cô đã nhắc nhở. Địch có muốn ăn gì nữa không?” Nạp Lan Luật cực kỳ giống một học sinh nghe lời.

“À, một phần gà cuộn pho mát, salat khoai tây, sinh tố chuối, bít tết bò rưới nước cam.” Nạp Lan Địch chậm rì rì gọi món.

Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhíu mày. Bọn họ quả thực quá xa xỉ. Chỉ một món thôi đã đủ ăn rồi.

“Ăn đi.” Đồ ăn họ gọi đã lên, Hàn Phong nhẹ nhàng nói với cô.

“Vâng.” Cô cầm dao nĩa lên, cúi đầu cắt thức ăn trong khay.

Cô nghe Nạp Lan Luật nói, “Mỗi thứ hai phần là được.” Bồi bàn gật đầu, rời đi.

Cái gì? Hai phần…Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu, mắt mở thật lớn, “Các em không thấy như thế là quá lãng phí à…”

“Chẳng lẽ cô giáo không biết khẩu vị của em rất tốt sao?” Nạp Lan Luật chớp mắt với cô.

Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt.

“Chẳng lẽ trường Lam Sơn còn có quy định này?” Nạp Lan Địch nhướng mày hỏi.

Lam Tĩnh Nghi mím môi, không nói gì.

“Bệnh nghề nghiệp của cô giáo rất nặng.” Hai thiếu niên cười nhẹ.

Mặt Lam Tĩnh Nghi càng đỏ hơn. Đúng là lúc nào cô cũng đặt mình vào vị trí cô giáo ở Lam Sơn nhưng đối mặt với hai người này thì thân phận đó không có nhiều tác dụng. Cô biết rõ họ bới lông tìm vết. Đều do cô không quản mình cho tốt. Cô cúi đầu ăn cơm, không để ý tới bọn họ nữa.

Vốn là bàn ăn hai người nên cũng không lớn. Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch chen vào khiến nó chật ních. Người ngồi trên các bàn khác trong nhà ăn đều tò mò nhìn về phía bọn họ.

Lam Tĩnh Nghi cực kỳ xấu hổ. Cô lặng lẽ nhìn Hàn Phong, rất bội phục anh vẫn giữ vẻ mặt ung dung.

Hàn Phong vốn có việc muốn nói với Lam Tĩnh Nghi nhưng vì có người ngoài nên không đề cập nữa. Bầu không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ.

“Cô giáo, ăn thử cái này đi. Cô gầy quá, phải mập hơn chút mới được. Cô nên biết nam sinh không thích nữ sinh toàn xương đâu.” Nạp Lan Luật gắp một miếng bò bít tết cho Lam Tĩnh Nghi.

Mặc dù lời của cậu hơi lỗ mãng nhưng không nhìn ra cái gì. Lam Tĩnh Nghi lén nhìn Hàn Phong. May mà anh không để ý, còn mỉm cười nói với cô, “Không sao đâu, ăn đi.”

Cô cắn môi, trả miếng bít tết lại, “Cám ơn. Tôi ăn phần của mình là được rồi.” Cô nhìn ánh mắt Nạp Lan Địch bỗng nhiên đóng băng lại nhưng vẫn nghiêng đầu đi.

“Cô giáo, sau khi tan học em và Luật chờ cô. Chúng ta cùng về nhà.” Nạp Lan Luật chậm rãi nói.

Toàn thân Lam Tĩnh Nghi cứng lại. Cô đã nhìn thấy ánh mắt chứa giật mình của Hàn Phong.

“Tĩnh Nghi, học sinh của em là họ à?” Hàn Phong nhẹ cau mày, hỏi.

“Vâng.” Lam Tĩnh Nghi chột dạ gật đầu. Vẫn không giấu được anh.

“Cô giáo ở chung với chúng tôi Hàn trưởng bộ môn có ý kiến gì à?” Ai cũng nghe ra sự ái muội trong lời Nạp Lan Địch.

Hàn Phong không trả lời, chỉ nhìn Lam Tĩnh Nghi, “Để em ở ngoài một mình anh không yên tâm. Hay là tới chỗ anh ở đi. Lúc em đi dạy kém anh có thể đưa em đi. Như thế tiện hơn. Hơn nữa không cần phiền người ngoài.”

Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật đều nhìn Lam Tĩnh Nghi. Ánh mắt rất vô hại nhưng chỉ có Lam Tĩnh Nghi biết đằng sau ánh mắt đó là gì.

“Đề nghị của Hàn trưởng bộ môn cô giáo Lam có thể suy nghĩ. Chỉ cần không làm lỡ Chương trình học thì em không có ý kiến gì.” Nạp Lan Luật thậm chí còn cười nói với cô.

Nhưng ý lạnh lại tỏa ra theo nụ cười của cậu, thấm vào tận xương cốt của cô khiến cô rùng mình.

“Thôi ạ.” Cô thốt lên rồi dừng lại lập tức, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hàn Phong, “Học trưởng…Chuyện này rất phiền cho anh…Chương trình học của Nạp Lan Luật rất dày. Học tại nhà em ấy sẽ tiện hơn. Hơn nữa dù sao họ cũng là em họ của em, không phải là người ngoài…Anh yên tâm đi…” giọng Lam Tĩnh Nghi càng lúc càng nhỏ. Cô không biết nói dối.

“Em họ?” Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cùng kêu lên.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi. Đây là lý do duy nhất để Hàn Phong yên tâm. Nhưng cô không dám chắc hai anh em Nạp Lan sẽ hùa theo mình. Cô nắm chặt hai tay, tim đập như trống trận.

“Địch, hình như chúng ta quên mất. Nếu cô giáo là chị họ của chúng ta thì có thể có phúc lợi đặc biệt không?” Nạp Lan Luật xấu xa nói.

Nạp Lan Địch cười, đôi mắt sâu nhìn cô, “Em muốn phúc lợi như thế nào?”

“Đương nhiên là phúc lợi đặc biệt rồi.” Nạp Lan Luật thâm ý nhìn Lam Tĩnh Nghi.

Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt.

“Chúng ta đi thôi.” Hàn Phong đứng dậy, kéo cô.

“Trưởng bộ môn, chờ một chút.” Một tay còn lại của Lam Tĩnh Nghi bị kéo lại khiến cô không thể không đứng lại.

Cô quay lại, nhìn thấy đôi mắt sậm màu của Nạp Lan Địch. Bây giờ cô bị hai chàng trai lôi kéo. Tình huống này hơi xấu hổ. Tay cô giật giật, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ nhưng họ càng nắm chặt hơn.

Nạp Lan Luật đi tới, cúi đầu nói với cô, “Cô giáo, hình như ở lớp có việc cần cô xử lý. Vậy nên cô đi với chúng em đi.” Môi cậu nhếch thành vòng cung tà mị, đôi mắt hẹp dài sáng như sao, lời nói dịu dàng kính cẩn như nhắc nhở cô.

Thế nhưng chỉ có cô biết đây là một mệnh lệnh. Cô chỉ có một lựa chọn, đó chính là đi với bọn họ.

“Học trưởng…” Cô quay đầu, giọng rất nhỏ, “Em muốn về lớp một chút. Chắc là có chuyện. Anh về trước được không?”

Hàn Phong căng thẳng trong lòng. Anh cảm thấy Lam Tĩnh Nghi là lạ ở chỗ nào đó nhưng không tìm ra được rốt cuộc là ở đâu. Thoạt nhìn tất cả rất bình thường.

“Được. Có muốn anh đi cùng em không?”

“Không đâu. Em có thể giải quyết được.” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, thoát khỏi tay Hàn Phong.

“Đừng muộn quá, thân thể em chịu không nổi đâu.”

“Vâng.” Cô run rẩy gật đầu. Hàn Phong càng quan tâm tới cô thì cô càng lo lắng cho tình cảnh của anh.

Hàn Phong ra khỏi nhà ăn.

“Trong lớp thực sự có chuyện à?” Lam Tĩnh Nghi hỏi hai người còn ở lại.

Hai đôi mắt khiến cô sợ hãi. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bọn họ.

“Cô giáo nghĩ là có à?” Nạp Lan Địch âm u nói.

“Cô giáo và Hàn trưởng bộ môn rất thân mật nha. Không chỉ có nắm tay cùng đến nhà ăn dành cho giáo viên mà còn gọi món ăn tình nhân. Lúc ăn cơm cũng không quên liếc mắt đưa tình khiến người ta không thể không hoài nghi quan hệ của hai người rất thân mật…”

“Cậu nói gì…Tôi không có! Tôi và học trưởng chỉ là bạn bè bình thường. Tôi vẫn coi anh ấy như học trưởng.”

“Học trưởng?” Nạp Lan Địch xì nhẹ.

“Gọi thân mật thế à?” Nạp Lan Luật nói.

“Đây chỉ là xưng hô bình thường mà thôi.”

“Nhưng…” Nạp Lan Luật kéo dài giọng, “Tôi không thích xưng hô như thế. Vì thế sau này đừng để tôi nghe thấy nữa, biết không?” Cậu nheo mắt lại.

Bọn họ cố tình gây sự khiến cô đau đầu.

“Xin lỗi, tôi muốn về phòng làm việc…”

“Vội đi gặp ai?” Nạp Lan Địch lạnh lùng nói.

“Không có…Rốt cuộc phải nói thế nào thì các cậu mới tin…”

“Lấy lòng chúng tôi, cam tâm tình nguyện để chúng tôi đè cô. Để tôi và Địch biết ngoài thân thể cô thì tâm hồn cô cũng thuộc về chúng tôi. Tất cả của cô đều thuộc về chúng tôi. Có làm được không?” Nạp Lan Luật dán sát vào tai cô, nói.

Mặt cô đỏ bừng. Cậu dám nói những lời như vậy ở nhà ăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận