Tô Thụy gia gia Tô Hằng Dương thân là lão gia chủ nhưng mà rất ít người có thể thấy mặt lão gia tử một lần, ngay cả Tô Thụy thân là Tô gia tôn tử cũng không mấy lần gặp mặt gia gia hắn. Tuy thế Tô gia vẫn có thể đứng ngang hàng cùng với còn lại Vọng Lô thành tam đại thế gia chính vì có Tô lão tại, Tô Hằng Dương được như thế đánh giá cũng vì hắn thực lực chỉ đứng sau quận vương phủ Thương Ân Vương quận vương, cả tam đại thế gia chư vị lão tổ đều bị Tô Hằng Dương thực lực áp đảo nên Tô gia mới có thể không bị các mặt chèn ép. Tô Hằng Dương có thể nói là một vị võ si, tại Tô gia, ai cũng biết được Tô lão gia tử tâm thần đều tại võ đạo thượng. Tô Hằng Dương luôn tại say mê nghiên cứu võ công, hắn dành tất cả thời gian bế quan chuyên tâm khám phá cùng hoàn thiện bản thân võ đạo.
Còn Tô Thụy phụ thân Tô Thanh Lân thì mất tích đã có hơn 10 năm, Tô Thanh Lân tại 10 năm trước một ngày tự quyết định muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên đột phá võ đạo tu vi. Tô gia gia chủ Tô Thanh Lân năm đó cũng đã là thành danh cao thủ, trừ các vị gia tộc khác lão tổ thì tại Vọng Lô thành Tô Thanh Lân có thể xưng là cùng thế hệ vô địch thủ. Sau khi biết được Tô Thụy không thể tu luyện, Tô Thanh Lân tỏ ra vô cùng thất vọng, hắn tại một khoảng thời gian cảm thấy chán nản vì nhi tử mình là phế vật, cũng vì thế mà nhiều năm phu thê tình cảm giữa hắn cùng Tào Khuynh Nghiên tạo thành rạn nứt. Sau vài năm thì Tô Thanh Lân đụng phải võ đạo bình cảnh, hắn năm đó cũng lợi dụng chuyện này mới đi ra khỏi Vọng Lô thành, thậm chí còn thoát ly Chiêu Dương quận.
Tô gia hiện tại chưởng khống giả có thể nói là Tô Thụy mẫu thân Tào Khuynh Nghiên, Tô phủ từ trên xuống dưới đều là do nàng quản lý. Tào Khuynh Nghiên trong mấy năm gần đây cũng bắt tay vào chưởng quản một số Tô gia sản nghiệp nhỏ vì nhạc phụ nàng không một chút quan tâm đến gia sản còn phu quân nàng thì lại nhiều năm biệt vô tăm tích. Tào Khuynh Nghiên vô cùng ra sức để cho Tô gia phát triển không bị sa sút, nàng như vậy chịu khó một phần là vì muốn làm tròn bổn phận một thành viên của Tô gia, còn phần khác thì nàng muốn nhi tử bảo bối của nàng có thể an nhàn hưởng thụ thiếu gia sinh hoạt.
Khi Tô Thụy bước vào đại sảnh thì gặp hai vị tráng hán mặc Tô gia hộ vệ trang phục chạy đến bẩm báo, lưỡng vị hộ vệ chính là Tiêu Văn và Ngô Thái mà Tô Thụy để Tô Điềm đi thông tri. Tiêu Văn cùng với Ngô Thái là thâm niên hảo hữu, hai người thuộc trong số những Tô gia thâm niên hộ vệ, võ đạo tu vi của hai người cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, đều thuộc Võ Tông cấp bậc, cũng vì thế Tiêu Văn hòa Ngô Thái là chuẫn Tô phủ tinh anh hộ vệ. Từ khi Tô Thụy có thể tại Tô phủ ra vào tự nhiên thì Tào Khuynh Nghiên đã lệnh hai người làm nàng nhi tử cận thân hô vệ, thế là hai người cũng thành Tô Thụy cái cớ để huênh hoang bá đạo tại Vọng Lô thành.
Võ Tông tại võ đạo cao thủ xem ra chỉ có thể nói là điểm khởi đầu của võ giả, nhưng tại các thường nhân trong mắt thì Võ Tông là cao không thể với tới. Tại phàm giới, từ khi nhân tộc bắt đầu tu võ đạo thì các phương võ giả đã đồng nhất dựng lập võ đạo cấp bậc thành tám cái cảnh giới phân biệt là Võ Sĩ, Võ Sư, Võ Tông, Võ Linh, Võ Tướng, Võ Vương, Võ Tôn, cùng với Võ Thánh. Võ giả chỉ cần không phải là phế vật thì thường đều có thể thuận lợi tu luyện tại ba cảnh giới đầu tiên, nói cách khác là thường nhân nếu có được một bộ tu võ công pháp tương đối hoàn chỉnh thì đạt tới Võ Tông cảnh giới chỉ là vấn đề thời gian. Tiêu Văn hòa Ngô Thái đã qua tứ tuần mới tu luyện đến Võ Tông thì chỉ có thể coi là hạ đẳng thiên phú, điều đó cũng đại biểu cho bọn họ hầu như là vô vọng với Võ Linh cảnh, thế nhưng tuy không thể đột phá Võ Linh, Võ Tông ở cái nhìn của đa số thường nhân đã là cao cao tại thượng võ đạo cao thủ vì võ đạo công pháp tuy không phải hiếm, nhưng không phải là vật mà thường nhann6 có thể dễ dàng chạm tới.
“Bẩm báo thiến gia, hạ nhân nhận được chỉ thị của thiếu gia nên đã chuẩn bị xong, chỉ cần thiếu gia muốn thì chúng ta có thể xuất môn bất cứ lúc nào, chỉ cần có Tiêu Văn ta tại thì không có việc gì sẽ phiền nhiễu đến thiếu gia tiêu khiển.”
Khi Tiêu Văn hòa Ngô Thái chạy đến trước Tô Thụy thì Tiêu Văn cung kính mở miệng nói.
“Lão Ngô ta lúc nào cũng sẽ bên cạnh toàn lực bảo hộ thiếu gia, thiếu gia cứ yên tâm thỏa thích du ngoạn, lão Ngô ta cam đoan sẽ không ai quấy nhiễu thiếu gia nhã hứng.”
Tuy không khéo miệng, Ngô Thái cũng học theo Tiêu Văn cung kính biểu xuất ý kiến của mình.
“Văn thúc, Thái thúc, hai người đừng như thế cứng nhắc, có hai vị tại mới để bản thiếu tùy ý lập uy tại Vọng Lô thành này, còn nữa, hai vị cũng là bộ mặt của Tô gia, có thể có Võ Tông hộ vệ, Tô gia khí khái cũng là phong quang vạn phần.”
Nghe thấy hai vị hộ vệ như thế cung kính âm điệu, Tô Thụy cũng khéo léo biểu đạt ý kiến, mặc dù Tiêu Văn hòa Ngô Thái là Tô gia hạ nhân nhưng thế nào thì họ cũng là Võ Tông cấp bậc, tuy không phải thực sự là cao thủ trong tu võ giới nhưng Võ Tông cũng phải có tôn nghiêm cần thiết. Với lại hai vị hộ vệ là mẫu thân hắn cố ý đưa tới để bảo vệ hắn an toàn, Tô Thụy hiểu được một chút tôn kính là tất phải có.
“Thiếu gia quá khen, Tiêu Văn không đáng nhận được như thế đánh giá, tiểu nhân chỉ tận tâm làm hết trọng trách được phu nhân giao cho, thiếu gia không cần quá để ý đến tiểu nhân.”
Tô Thụy nghe thấy Tiêu Văn nói thế thì hắn cũng chỉ có thể cười khổ không nói gì nữa.
“Hahaha… Lão Tiêu thực sự là quá khiêm tốn rồi, thiếu gia đã nói là đừng quá làm ra vẻ như thế xa lạ, lão Ngô ta thấy thiếu gia cũng không thích loại người như thế, Võ Tông tôn nghiêm cũng bị ngươi đanh mất hết rồi. Được rồi, lão Tiêu ngươi cũng đừng e dè nữa, tự nhiên một chút đi, thiếu gia cũng muốn rời phủ rồi kìa.”
Một bên khác, Ngô Thái rất hào sảng, hắn phong thái làm việc luôn chửng chạc, không su nịnh. Tuy nhìn ngoài thì Ngô Thái phong cách hành sự có phần thô lỗ nhưng thật ra hắn lại s với ai đều càng thêm tỉ mỉ khéo léo.
Tô Thụy thấy hai bên chào xong xuôi thì hắn cũng không nhàm chán nán lại lâu làm gì, Tô Thụy một bên thì gọi đến một hạ nhân, lệnh hắn đi thu sếp một chút ngân lượng giao cho Tô Thụy. Sau vài phút thì một hạ nhân khác chạy đến Tô Thụy chỗ giao cho hắn mấy vạn lượng rồi hắn cáo từ đi làm việc của mình.
“Văn thúc, Thái thúc, đi thôi, bản thiếu gia hôm nay muốn ăn chơi lớn một chút.”
Nói xong thì Tô Thụy cùng lưỡng vị hộ vệ nhanh chóng ra khỏi Tô phủ, hướng về Vĩnh Hoạt phường đi đến.
Vọng Lô thành là đô thành của Chiêu Dương quận nên các dạng phồn hoa phường thị đều được dựng lập tại đây, Vĩnh Hoạt phường tại Vọng Lô thành thì càng đặc biệt tấp nập. Vĩnh Hoạt phường mang tên Vĩnh Hoạt vì tại nơi đây quy hoạch nhiều loại làng chơi giải trí như tửu điếm, lữ quán, thanh lâu, đỗ tràng, phách mại tràng. Tại toàn bộ Vọng Lô thành, không một phường thị nào có thể sánh bằng Vĩnh Hoạt phường về mặt tài phú lợi nhuận, tại đây là nơi mà các đại phú hào hay các loại đại tộc hoàn khố phung phí tiền tài để ăn chơi trác táng.
Tô Thụy tại Vĩnh Hoạt phường là số một số hai tiêu tiền giả, hắn tại các mặt giải trí tràng hoa không dưới vạn lượng bạc trong vòng 2 năm hắn xuất phủ. Trong số các tiêu khiển hoạt động tại Vĩnh Hoạt phường, Tô Thụy dành nhiều thời gian nhất là tại Nhạc Hoa viện. Nhạc Hoa viện là thanh lâu lớn nhất tại Vọng Lô thành, không những thế Nhạc Hoa viện đều có mặt tại tất cả quận thành của Đông Hoa hoàng triều.
Khi Tô Thụy bước vào Nhạc Hoa viện, bên trong bầu không khí vẫn như mọi ngày, hương phấn nồng nặc cùng tửu hương phảng phất trong đại sảnh, các loại cô nương đang tại mua vua các mặt khách nhân, có người kính rượu, có người ca hát, còn có người uyển chuyển vũ động tôn lên đường cong mị hoặc của bản thân, Nhạc Hoa viện đại sảnh phát họa ra một bức tranh miêu tả nhân gian đọa lạc hoa viên kèm theo phong phú ngoạn mục nhằm tiêu khiển chúng khách nhân.
“Ai ôi… Tô công tử hôm nay lại có nhã hứng đến thăm tiện thiếp tiểu quán, tiện thiếp sẽ sắp xếp một căn nhã gian thượng hạng cho công tử, Tô công tử còn có nhu cầu phục vụ gì thì nói để tiện thiếp lệnh người đi chuẩn bị cho.”
Lúc này tại tầng trên vang vọng vài phân yêu mị giọng nói, theo đó có một bóng người yêu diễm từ bậc thang đi xuống, người này là tú bà của Vọng Lô thành Nhạc Hoa viện, mọi người đều gọi nàng là Thẩm ma ma, thoạt nhìn thì Thẩm ma ma rất thần bí, khuôn mặt nàng đã bị hắc sắc diện sa che mất không nhìn ra tuổi tác hay xấu đẹp nhưng từ ngoại lại cho thấy vị Thẩm ma ma này dáng người nẩy nở, làn da trắng mịn, hiển hiện là thiên sinh mị cốt.
Tô Thụy nhìn thấy Thẩm ma ma thì trong lòng không nhịn được tuôn ra một cỗ nóng rực dục hỏa, ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm không ngừng trên dưới dò xét, thưởng thức vị này mị hoặc chúng sinh tú bà đẫy đà dáng người, nhũ phong cự đại, hông nhỏ eo hẹp, mông ngọc chín mọng. Thẩm ma ma thấy được Tô Thụy sắc nhăn như lột sạch nàng y phục cũng không quá để ý, tình huống như thế nàng xem như đã quen thuộc, nàng mị lực rất ít nam nhân có thể chống cự.
“Làm phiền Thẩm ma ma rồi, không biết Thẩm ma ma có thể xếp đặt gian phòng cho bản thiếu gia hai vị hộ vệ hưởng thụ một chút Nhạc Hoa viện cao nhất phục vụ, hai vị hộ vệ thúc thúc đã theo bản thiếu gia mấy năm rồi nhưng chưa từng được thưởng thức quý viện cao cấp đãi ngộ.”
Phỉa đến nửa tuần hương sau Tô Thụy mới hoàn hồn lại, hắn cười ngượng vuốt mũi mình rồi đối với vi tú bà này làm ra một chút yêu cầu thích đáng cho hắn hai vị hộ vệ.
“Ai ôi… Tô công tử hôm nay cũng rất là rộng lượng a, ngay cả hạ nhân của mình cũng muốn được cao phẩm phục vụ. Được, nếu hôm nay Tô công tử đã muốn hảo ngoạn thì tiện thiếp sao có thể chối từ Tô công tử hảo ý.”
Thẩm ma ma từ tốn đáp lại Tô thụy thỉnh cầu, nàng lệnh một bên tùy tùng đi thu xếp thượng tầng cao cấp nhã gian cho hắn.
“Tô công tử lúc này đến cũng rất đúng lúc, Dao Nguyệt cô nương tứ sớm đã rất nhớ công tử, tiện thiếp sẽ để hạ nhân đi thông tri nàng đến tiếp đãi công tử. Không biết công tử còn có gì nhu cầu cần tiện thiếp hoàn thành.”
“Thẩm ma ma thật là chu đáo, bản thiếu gia hôm nay muốn đại giá tiêu khiển, không biết bản thiếu gia có thể dùng gì mới để Thẩm tỷ theo bồi bản thiếu gia thính nhạc thưởng tửu, túy sầu nhân sinh diệu sự.”