Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô - Lam Hồ Tử Tiểu Nữ Hài

Chương 5: Em thì biết cái quái gì?


Tay Hàn Tư Ngôn nắm càng chặt hơn, nếu biết trước thì nên về sớm hơn một chút, lúc này bầu không khí giống như đang tra án khiến cậu như ngồi trên đống lửa.

Ngừng một chút cậu nhỏ giọng nói: “Thẩm Vụ để em tự bôi thuốc được rồi.”

Bàn tay cậu rất to, lúc này xòe bàn tay về phía tay cô, ra hiệu cho cô đưa bông tăm cho cậu.

Thẩm Vụ thật ra đã sớm chấp nhận việc cậu thích mình, nhưng chỉ định đặt sang một bên không bàn đến, không nghĩ vì vậy mà phải tức giận với cậu. Nếu bản thân ở trong độ tuổi này thích một người lớn hơn mình vài tuổi, nhất định cũng hy vọng đối phương có thể bao dung hơn với mình.

Cô yêu thích vẻ đẹp của cậu, nhưng cũng chỉ giới hạn là làm tình trong tượng tượng với cậu thôi, yêu đương… thì cần phải thận trọng hơn chút nữa. Một đứa trẻ kiêu ngạo 17, 18 tuổi có thể chấp nhận được hay không thì cô không biết, nhưng cô chắc chắn, Hàn Tư Ngôn ngay thẳng và trầm lặng trông như một cây thông non, khẳng định là không thể chấp nhận được.

Vì vậy, nếu cô vẫn còn muốn làm người thì không thể làm gì cậu.

Thế là Thẩm Vụ vươn ngón tay ra rồi đẩy tay của Hàn Tư Ngôn, ngước mắt quan sát vết thương trên mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Thằng nhóc thối, ngồi hẳn hoi nghiêm túc đi.”

Hàn Tư Ngôn không lên tiếng, đợi lúc cô lùi lại nhúng vào dung dịch oxy già, mới nhấn mạnh đáp lại: “Em không phải là trẻ con nữa.”

Sau khi xử lý xong vết thương trên mặt, sống lưng Hàn Tư Ngôn đã cứng đờ, sự gần gũi của cô thật đáng sợ.

Thẩm Vụ cúi đầu sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, vừa sắp xếp vừa nói: “Lúc chị bằng tuổi em, em mới học tiểu học. Khi đó chị luôn nghĩ làm thế nào để cải thiện điểm số. Em thì hay quá, lớp 12 rồi mà vẫn có thời gian nghĩ chuyện yêu đương— thôi, em học bài đi, hôm nay nên đi ngủ sớm, đừng thức khuya làm bài tập nữa.”

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng, phía sau truyền đến tiếng kéo ghế, lập tức có người ôm lấy eo cô, cơ thể cô theo bản năng ngã ra sau, được ôm trọn trong vòng tay ấm áp.

Hàn Tư Ngôn tựa đầu vào vai cô, cậu cầm hộp thuốc nhỏ ở trong tay cô và thở gấp.

Giọng nói của cậu nghe có chút lạnh lùng, nhưng phát âm rất rõ ràng, lại càng cảm thấy thu hút.

Hàn Tư Ngôn nói: “Chị biết mà đúng không… Em thích chị.”

“Thẩm Vụ, Em thích chị.”

Thẩm Vụ lúc này như tê liệt. Cô không dám thừa nhận, tuy nhiên chân cô thực sự suýt không đứng vững.

Trên người Hàn Tư Ngôn có một mùi hương thoang thoảng rất khó nói rõ, lúc thơm lúc lại không thơm, nhưng rất dễ chịu, hoặc có thể nói rất thu hút. Mùi hương này bao trùm lấy cô khiến cô có cảm giác như tinh thần chìm đắm trong đó.

Thẩm Vụ miễn cưỡng tập trung, vịn vào cánh tay Hàn Tư Ngôn để bản thân đứng vững.

Cô nói: “Không được.”

Trong đôi mắt Hàn Tư Ngôn ảm đạm: “Tại sao?”

“Chị không muốn… yêu đương với người nhỏ tuổi hơn mình, không phải ai cũng có thể chấp nhận được tình cảm chị em.”

Hàn Tư Ngôn càng ôm cô chặt hơn: “Chỉ vì em ít tuổi hơn chị thôi sao?”

Thẩm Vụ cụp mắt xuống, hạ quyết tâm, nhìn cánh cửa trước mặt nói nhưng không trả lời vào vấn đề cậu hỏi: “Chị không phải không có hứng thú với em, nhưng chị lại muốn có quan hệ thể xác với em nhiều hơn, chứ không phải về mặt tình cảm. Chị cảm thấy, về mặt tình cảm có lẽ là chúng ta không hợp. Nhưng chị biết em khẳng định không thể chịu đựng được chuyện này, cho nên…”

Hàn Tư Ngôn có chút bế tắc: “Quan hệ thể xác là gì?”

Thẩm Vụ hơi bực vì sự chậm chạp của cậu, quay người lại nhìn cậu: “Chính là làm bạn tình, hiểu không. Chị biết ở độ tuổi này các em rất khao khát với tình yêu, không thể chấp nhận thể loại này…”.

Chưa nói dứt lời, Hàn Tư Ngôn lại ôm cô chặt lấy cô: “Sao chị có thể biết được là em không thể chấp nhận”.

“Em chấp nhận, chỉ cần có thể ở gần chị hơn một chút… không yêu đương, em cũng có thể chấp nhận”.

Hàn Tư Ngôn buông cô ra và lùi lại một chút.

Cậu nghiêng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cúi đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ trên cổ cô, động tác rất nhẹ nhàng, đây là đặc trưng của chàng trai trẻ ở lứa tuổi đan xen giữa một nam sinh và một người đàn ông.

Thẩm Vụ có chút sững sờ, nhìn cậu bước lên phía trước giúp cô mở cửa phòng. Hàn Tư Ngôn nhìn cô vẫn giống như mọi ngày, cho dù trên mặt có một vết thương nhỏ, cũng không ảnh hưởng để vẻ lạnh lùng mê người của cậu.

Nhưng người chín chắn và trong sáng như thế này, vừa rồi lại dán sát vào người cô và hôn lên nốt ruồi nhỏ trên cổ cô…

Quá đen tối.

Sau khi phát giác ra mặt Thẩm Vụ đỏ bừng. Cô lại có thể bị một đứa trẻ ranh kém mình 6,7 tuổi trêu ghẹo đến mặt đỏ tim đập loạn nhịp, điều này có hợp lý không, thật không thể tin được!

Thẩm Vụ mím môi bước lên cướp hộp thuốc trong tay Hàn Tư Ngôn, trừng mắt nhìn cậu như hù dọa, trước khi bước ra ngoài còn nhanh chóng nói nhỏ với cậu một câu, nửa oán trách nửa uy hiếp: “Em thì biết cái quái gì?”

Nói xong cô lại hung hăng lườm cậu: “Cứng như vậy rồi còn dí sát vào người chị để làm gì, cái thằng này, ‘năng lực’ của em chắc hỏng rồi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận