Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 15


15.1

Việc chuẩn bị với Flavius, Venia và Octavia quả là mất thời gian, đáng ra nó nên như những lần trước. Tôi đã không lường trước được thử thách tình cảm này đang chờ đợi tôi. Trong lúc chuẩn bị, mỗi người trong số họ đều bật khóc ít nhất là hai lần, Octavia đã thút thít suốt cả buổi sáng. Hóa ra trước tới giờ tôi đã thực sự gắn bó với họ, cái ý nghĩ tôi phải trở lại đấu trường vẫn khiến họ chưa thể chấp nhận nổi. Nhưng kết hợp với thực tế thì việc mất tôi cũng đồng nghĩa với việc họ mất tấm vé tới các sự kiện lớn, ví như lễ cưới của tôi chẳng hạn, và tất cả những điều đó trở nên không thể chịu đựng nổi. Cái ý nghĩ phải mạnh mẽ lên vì ai đó có lẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong đầu họ, còn tôi thì đang tự thấy chính mình trong vai trò là người an ủi họ. Từ khi dấn thân vào cuộc tàn sát, đó cũng là một trong những việc thật phiền hà.

Thú vị làm sao, khi nghĩ đến chuyện Peeta kể về các tiếp viên ở trên tàu không được vui vẻ mấy về người chiến thắng phải chiến đấu một lần nữa. Về phần người dân Capitol, họ cũng chẳng ưa gì điều này. Tôi đã từng nghĩ rằng tất cả rồi sẽ bị lãng quên sau tiếng chiêng chiến thắng, nhưng có điều gì đó tiết lộ rằng những người ở Capitol chả quan tâm gì tới chúng tôi cả. Tất nhiên họ chẳng lấy làm phiền lòng khi nhìn thấy những đứa trẻ chém giết nhau năm này qua năm khác. Cũng có thể họ biết quá nhiều về những người chiến thắng, đặc biệt là những kẻ nổi tiếng hằng năm trời, để khiến họ quên đi rằng chúng tôi cũng là con người. Hẳn rằng sẽ thích thú hơn khi nhìn bạn của mình bị chết đi. Hơn rằng những người dân của quận họ phải tham gia đấu trường đó.

Cũng đến lúc Cinna xuất hiện, tôi đã kiệt sức vì phải an ủi đội chuẩn bị, đặc biệt là bởi vì những giọt nước mắt của họ liên tục nhắc tôi nhớ đến những người thân chắc rằng giờ cũng đang suy sụp ở nhà. Đứng đó trong tấm áo choàng mỏng với làn da và trái tim đầy nhức nhối, tôi biết tôi chẳng thể chịu đựng thêm một ánh nhìn tiếc nuối nào nữa. Thế nên ngay lúc anh ấy bước vào tôi đã thốt lên “Em thề sẽ giết anh ngay bây giờ nếu anh rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào.”

Cinna chỉ mỉm cười. “Một buổi sáng thật chán nản nhỉ?” (1)

“Anh có thể nhượng bộ em đi mà” Tôi đáp lại.

Anh ấy quàng tay qua vai tôi rồi dẫn tôi xuống bữa trưa. “Đừng lo. Anh luôn làm chủ được cảm xúc của mình trong công việc. Đó là cách anh không làm ai tổn thương trừ bản thân mình ra.”

“Em không thể chịu nổi được nữa.” Tôi báo với anh.

“Anh hiểu. Anh sẽ nói chuyện với họ.” Cinna nói.

Bữa trưa khiến tôi có chút khá khẩm hơn. Thịt gà lôi với một ít thạch, một dĩa rau trộn ngập trong bơ cùng khoai tây nghiền nhỏ với ngò tây. Bữa tráng miệng là dĩa hoa quả được rưới lên bởi sô-cô-la thơm phức, sau đó Cinna phải gọi thêm một dĩa nữa bởi tôi bắt đầu cầm thìa và ăn bất cứ thứ gì có thể.

“Thế chúng ta sẽ mặc gì cho buổi lễ khai mạc đây?” Tôi hỏi sau khi đã vét sạch cái dĩa thứ hai. “Đèn pha hay lửa?” Tôi chắc rằng với cỗ xe ngựa ấy hẳn họ sẽ yêu cầu Peeta và tôi phải diện thứ gì đó liên quan đến than.

“Thứ gì đó tương tự thế.” Anh ấy trả lời.

Đến lúc phải mặc trang phục cho lễ khai mạc, đội chuẩn bị của tôi lại xuất hiện nhưng Cinna đã đuổi khéo họ bằng cách nói với họ rằng những điều họ làm trong sáng nay quả là tuyệt vời và mọi thứ đã hoàn hảo, họ không có việc gì phải làm nữa. Họ đã rời khỏi để sửa soạn, cảm ơn vì đã để riêng mình tôi với Cinna. Anh ấy làm tóc cho tôi trước tiên, bện theo kiểu mà mẹ tôi đã chỉ cho anh trước đó, sau đó anh trang điểm cho tôi. Năm trước anh ấy cũng đã bện kiểu đó vậy nên có thể khán giả sẽ nhận ra tôi khi tôi tới đó. Nhưng giờ đây gương mặt tôi gần như bị lu mờ bởi những điểm nhấn màu sáng và tối. Lông mày thì cao vút, gò má cao nhô ra, đôi mắt rực lửa và cả đôi môi có màu tím đậm. Bộ trang phục tưởng như đơn giản như lúc trước, màu đen và vừa vặn với người tôi từ chân tới cổ. Anh ấy đặt lên đầu tôi 1 nửa chiếc vương miện như lúc tôi được trao nó khi là người chiến thắng, nhưng nó làm bằng thứ kim loại màu nặng màu đen chứ không phải vàng. Sau đó anh ấy chỉnh lại ánh sáng trong phòng như chập tối rồi ấn một chiếc nút dưới ống tay áo tôi. Tôi nhìn xuống, bị mê hoặc, bộ đồ như thể chầm chậm hòa với mình với cảnh sắc xung quanh, thoạt đầu là một màu vàng lấp lánh sau đó từ từ chuyển sang màu đỏ cam của than. Màu sắc của nó sáng lên rồi hạ xuống, thay nhau chuyển đổi, đó chính xác là cách những hòn than cháy rực.

“Sao anh có thể làm được như thế?” Tôi thắc mắc.

“Portia và anh đã dành hàng giờ liền để quan sát lửa cháy” Cinna đáp. “Giờ hãy nhìn em đi!”

Anh ấy quay tôi lại trước gương để tôi có thể thấy hết được toàn bộ hiệu ứng. Tôi chẳng thấy một cô gái nào, cũng chẳng phải là một người phụ nữ, mà hẳn là cô ấy có thể tạo một ngôi nhà từ ngọn núi lửa đã phá hủy rất nhiều cố gắng dập tắt của Haymitch. Katniss, cô gái đang rực cháy, để lại đằng sau mình hình ảnh bập bùng của ngọn lửa, chiếc váy như đá quý cùng với tà váy mềm mại như ánh nến. . Cô trông đáng sợ như chính ngọn lửa ấy.

“Em nghĩ… đây chính là điều em cần để đối mặt với những người ngoài ấy.”

“Đúng thế, anh nghĩ thời của môi hồng và những chiếc nơ đã qua rồi.” Cinna đáp. Anh ấy chạm vào cái nút dưới ống tay áo một lần nữa, ánh sáng từ bộ đồ tắt lụi. “Phải giữ cho nó được đầy pin chứ. Khi ngồi trên xe ngựa, không được quay ngang ngửa, không mỉm cười. Anh chỉ cần em ngẩng cao đầu mà thôi, như thể toàn bộ khan giả phía dưới không đáng để em chú ý tới”.

“Cuối cùng thì cũng có việc em có thể làm tốt.” Tôi nói.

15.2

Cinna còn có vài việc khác để làm thế nên tôi quyết định đi xuống tầng trệt của Remake Center, nơi tụ hợp đông đảo các vật tế và xe ngựa của họ trước khi khai mạc buổi lễ. Tôi hy vọng có thể tìm thấy Peeta va Haymitch, nhưng họ vẫn chưa tới. Không giống như năm trước, khi tất cả các vật hiến tế đang tập dượt với cỗ xe của mình, một cảnh tượng rất thường được thấy. Năm nay, vật hiến tế và người huấn luyện của họ đều đứng thành những nhóm nhỏ và nói chuyện với nhau. Đương nhiên là họ biết mọi người có mặt ở đó, còn tôi thì chẳng biết ai cả, tôi không thuộc kiểu người đi đi lại lại rồi tự giới thiệu về bản thân. Thế nên tôi cố quay đầu ngựa lại và cố gắng để không bị chú ý tới. Nhưng chả ích gì cả.

Tiếng nhai trệu trạo đập vào tai tôi trước khi tôi kịp biết là anh ta đang ngay cạnh tôi, và khi quay đầu lại, đôi mắt màu xanh biển của Finnick Odair chỉ còn cách tôi có vài inch. Anh ta thảy một viên đường vào miệng và nhai rồi đang tựa vào con ngựa của tôi.

“Chào, Katniss.” Anh ta mở lời, như thể tôi với anh ta quen biết nhau hằng năm trời rồi, trong khi thực tế là chúng tôi chưa từng gặp nhau lần nào.

“Chào, Finnick.” Tôi đáp, chỉ để xã giao, mặc dù tôi không ưa cái cự li gần như thế này, đặc biệt là anh ta còn ăn mặc rất thiếu vải.

“Có muốn một viên đường không?” Anh ta hỏi, rồi đưa tay mình ra, chúng được xếp thành đống. “Chúng là để cho lũ ngựa, nhưng ai mà thèm quan tâm chứ? Họ ăn đường bao năm qua đến giờ, trong khi chúng ta… Chà, nếu thấy thứ gì ngon ngọt nên chộp ngay khi có thể.”

Finnick Odair là một trong những huyền thoại sống ở Panem. Kể từ khi anh ta chiến thắng tại đấu trường lần thứ 60 dù mới chỉ 14 tuổi, anh ta vẫn là người chiến trẻ nhất từ trước tới giờ. Đến từ quận 4, cũng là dòng dõi nhà nghề, thế nên tỷ lệ thắng cuộc lại càng cao hơn, nhưng không có bất cứ một huấn luyện viên nào có thể mang lại cho anh ta một vẻ đẹp khác biệt đến thế. Cao lớn, lực lưỡng với nước da vàng, mái tóc bạch kim và cả đôi mắt đáng kinh ngạc ấy nữa. Trong khi những đối thủ khác khó khăn để có được ngũ cốc hay quà trợ giúp thì Finnick không yêu cầu bất cứ một thứ gì, không thức ăn, không thuốc hay vũ khí. Phải mất một tuần các đấu thủ mới nhận ra rằng anh ta là đối thủ đáng gờm, lúc đó đã là quá muộn. Anh ta là một kẻ lợi hại với giáo và dao găm kiếm được từ Cornucopia. Khi anh ta nhận được một chiếc dù bạc mang một cây đinh ba – có lẽ là vật phẩm trợ giúp đắt đỏ nhất từ trước tới giờ – thì mọi thứ đều kết thúc. Ngành công nghiệp của quận 4 là đánh bắt cá. Với cả cuộc đời sống trên những chiếc thuyền. Chiếc đinh ba dĩ nhiên trở thành thứ vũ khí đáng sợ trong tay của anh ta. Anh ta đan một chiếc lưới với những dây leo tìm được trong đấu trường, chúng cản trở đối phương và anh ta có thể dùng cây đinh ba của mình đâm chết họ, chỉ trong vài ngày còn lại chiếc vương miện đã thuộc về anh ta.

Người dân Capitol thèm khát anh ta hơn bao giờ hết.

Bởi vì anh ta còn trẻ, vậy nên họ không thể chạm tới anh trong mộ hay hai năm tiếp đó. Khi đủ 16 tuổi, anh ta dành thời gian ở đấu trường cho những người cứ dai dẳng bám theo anh ta với tình yêu vô vọng. Nhưng anh ta chẳng bao giờ bên ai thật lâu dài. Có thể anh ta sẽ viếng thăm họ bốn hay năm lần hàng năm. Già hay trẻ, đáng yêu hay khó tính, giàu hay rất giàu, anh ta có thể sẽ giữ họ lại hoặc những món quà xa xỉ của họ nhưng không bao giờ ở lại, một khi đã rời đi, anh ta chẳng bao giờ quay trở lại.

Không thể tranh cãi gì thêm rằng anh ta là kẻ ấn tượng và gợi cảm nhất trên hành tinh này. Nhưng tôi có thể thành thật nói rằng anh ta chẳng bao giờ là kẻ có thể lôi cuốn tôi. Có thể anh ta không đủ thú vị hoặc có thể anh ta quá dễ gần hoặc cũng có thể là anh ta quá dễ dàng để đánh mất.

“Không , cảm ơn!” Tôi nói với những viên đường. “Tôi sẽ vui lòng hơn nếu thi thoảng có thể mượn bộ cánh của anh.”

Anh ta được bọc trong một lớp lưới vàng, điểm duy nhất khiến người ta không thể gọi đó là khỏa thân bởi nó được thắt từ vùng bẹn trở lên, nhưng anh ta đã gần như thế rồi. Tôi chắc rằng nhà tạo mẫu của anh ta nên nghĩ đến khán giả của anh ta hơn là Finnick.

“Cô có thể dọa chết tôi trong cái bộ cánh ấy đấy. Chuyện gì xảy ra với cô gái trong chiếc váy xinh đẹp rồi vậy?” Anh ta đưa lưỡi quét lên chiếc môi thật nhẹ. Hẳn nhiên điều này khiến nhiều kẻ phải điên lên. Nhưng vì lý do nào đó mà tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là lão già Cray, sự đói khát của những người nghèo khổ và những phụ nữ trẻ.

“Tôi đã quá tuổi so với chúng rồi” Tôi đáp.

Finnick luồn 2 ngón tay vào ống tay áo rồi xoay tròn theo mép vải. “Cuộc dẹp loạn này thật tệ. Cô có thể lấy mọi thứ ở Capitol như kẻ cướp vậy. Đá quý, tiền bạc, hay bất cứ thứ gì cô muốn.”

“Tôi chẳng thích đá quý, và tôi đã có nhiều tiền hơn tôi cần. Thế anh tiêu hết chúng vào đâu rồi hả Finnick?” Tôi hỏi.

“Ồ, tôi chẳng động chạm gì vấn đề tiền bạc trong mấy năm nay rồi.”

“Thế tại sao họ lại thích thú trả tiền cho anh vậy?” Tôi lại hỏi.

“Đó là bí mật.” Anh ta như thì thầm. ”Thế còn cô thì sao, cô gái lửa? Cô có bí mật nào muốn chia sẻ với tôi không?”

Vì lý do ngớ ngẩn nào đó, tôi đỏ ửng mặt. Nhưng tôi vẫn buộc mình phải cứng cỏi “Tôi là một quyển sách mở.” Tôi thì thầm lại với anh ta. “Dường như thiên hạ biết mọi bí mật của tôi trước khi tôi kịp biết đến nó.”

Anh ta mỉm cười. “Thật không may, tôi biết đó là sự thật.” Anh ta nháy máy ra phía khác. “Peeta đang tới kìa. Xin lỗi đã làm gián đoạn lễ đính hôn của cô. Tôi biết nó đã phá hủy cô đến mức nào. ” Anh ta ném một viên đường khác vào mồm rồi lại bắt đầu thơ thẩn dạo nơi khác.

Peeta đã ngồi cạnh tôi và diện một bộ cánh ý hệt như tôi. “Finnick Odair muốn cái gì vây?” Peeta hỏi.

Tôi quay lại, đưa môi tôi tới thật gần lại Peeta rồi nhắm mắt mơ màng, bắt chước hệt Finnick. “Anh ta mời tớ mấy viên đường và muốn biết toàn bộ bí mật về tớ.” Tôi nói với giọng quyến rũ nhất có thể của mình.

Peeta cười phá lên. “Không đùa đấy chứ.”

“Thật mà.” Tôi đáp. “Tớ sẽ kể cho cậu rõ hơn khi tớ ngừng sởn da gà.”

“Cậu có nghĩ rằng hai ta sẽ không đến nông nỗi này nếu chỉ một trong hai người thắng cuộc không?” Cậu ấy hỏi, trong khi liếc mắt ra ngoài nhìn các nhà vô địch khác. “Đó chỉ là một phần của buổi lễ quái gở này à?”

“Tất nhiên rồi. Đặc biệt là cậu.” Tôi nói.

Cậu ấy mỉm cười và hỏi lại “Sao lại là tớ?”

“Bởi cậu mềm lòng trước cái đẹp còn tớ thì không.” Tôi nói ra vẻ tinh tướng. “Rồi họ sẽ lôi kéo cậu theo cách của họ và rồi cậu sẽ mất hẳn lý trí.”

“ Có mắt thẫm mỹ không có nghĩa là yếu đuối”.Cậu ấy chỉ ra. “Có thể trừ khi điều đó xảy ra với cậu.” Nhạc bắt đầu vang lên và tôi thấy cánh cửa mở lớn cho cỗ xe đầu tiên, tiếng gào thét cũng vang vọng theo. “Ta đi chứ?” Cậu ấy đưa tay ra để giúp tôi lên xe.

Tôi trèo lên và kéo cậu ấy lên theo. “Chờ đã.” Tôi nói và sửa thẳng lại cái vương miện của cậu ấy. “Cậu đã thấy bộ đồ khi nó được bật sáng chưa? Chúng ta chuẩn bị tỏa sáng thêm lần nữa nào.”

“Tất nhiên. Portia nói rằng chúng ta sẽ nổi bật hơn tất cả . Và không cần quay ngang ngửa gì hết.” Cậu ấy nói. “Mà họ ở đâu rồi nhỉ?”

“Tớ không biết.” Mắt tôi đang còn đang chằm chằm nhìn các cỗ xe. “Có lẽ chúng ta nên đi lên và dẫn đầu” Và chúng tôi đã làm thế,dường như cả 2 đều đang bừng sáng lên vậy, tôi có thể thấy mọi người đang chỉ trỏ và bàn tán, và tôi biết điều đó, một lần nữa, họ sẽ lại bàn tán về chúng tôi trong buổi lễ khai mạc. Cỗ xe đã gần tới cánh cổng. Tôi ngẩng cao đầu và nhìn quanh một vòng nhưng chẳng thấy Portia hay Cinna đâu cả, những người bạn đã bên cạnh chúng tôi từ đấu trường hồi năm trước, họ ở đâu đang được chứ .“ Chúng ta có được khuyên nên nắm tay nhau không nhỉ?” Tôi hỏi.

“Tớ đoán điều đó tùy thuộc vào chúng ta.” Peeta đáp.

15.3

Tôi nhìn vào đôi mắt xanh đó không điều gì có thể che khuất cái cảm giác chết chóc và đang nhớ đó, chỉ mới năm trước mà thôi, tôi còn phải chuẩn bị tâm lý phải giết cậu ấy. Chắc rằng cậu ấy cũng đã từng cố gắng để làm điều đó với tôi. Nhưng giờ đây mọi thứ đã đảo ngược, tôi đã quyết định phải cứu sống cậu ấy, dù biết cái giá chính là cuộc sống của tôi, nhưng một phần nào đó trong tôi không được mạnh mẽ như thế vậy nên tôi lấy làm vui khi đó là Peeta chứ không phải là Haymitch ở bên cạnh tôi. Không chần chừ gì nữa, tay chúng tôi tự tìm thấy nhau. Tất nhiên hai chúng tôi bước vào đó như là một.

Tiếng ồn của đám đông bỗng dưng ồ ạt dội vào khiến tôi cảm thấy như đang quay tròn trong bóng đêm vậy, nhưng không ai trong chúng tôi phản ứng lại điều đó. Tôi chỉ đơn giản kéo tầm mắt ra xa và giả vờ như chẳng có khán giả, không có sự kích động nào. Tôi không bắt kịp vài hình ảnh thoáng qua của chúng tôi trên màn ảnh rộng dọc theo tuyến đường .Hai chúng tôi không chỉ đẹp, chúng tôi trong bóng tối và đầy sức mạnh. Không, còn phải hơn cả thể nữa. Chúng tôi bắt đầu đi qua những người yêu quý từ quận 12, những người đã phải chịu đựng rất nhiều và cũng tận hưởng một ít phần thưởng từ chiến thắng của chúng tôi, không tìm kiếm sự ủng hộ từ họ, chỉ đáp lại họ bằng những nụ cười hay bắt những chiếc hôn gió của họ. Chúng tôi là không hề khoan nhượng.

Và tôi yêu điều đó. Cuối cùng cũng có điều gì đó đúng với bản chất của tôi.

Khi lượn vòng quanh tuyến đường vòng tròn của thành phố, tôi đã thấy nhà thiết kế nào đó đã cố tình ăn cắp ý tưởng thắp sáng của Cinna và Portia cho những vật tế của họ. Cả một dàn ánh sáng được thắp trên trang phục của cặp đôi từ quận 3, nơi mà người ta sản xuất đồ điện tử, dù sao cũng có chút ý nghĩa. Nhưng còn những người chăn nuôi gia súc đến từ quận 10 kia, họ làm gì với cái thắt lưng lửa kia? Tự hun cháy chính mình chăng? Thật là thảm hại.

Peeta và tôi, tay trong tay, trông thật đầy mê hoặc với bộ trang phục than luôn thay đổi trên người điều đó khiến các cặp hiến tế khác phải nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Có vẻ cặp đôi từ quận 6 bị thu hút nhất, những kẻ được biết là nghiện morphin. Cả hai đứa chúng đều gầy gò và da vàng ủng. Chúng chẳng thể rời nổi mắt khỏi chúng tôi dù Tổng thống Snow đã bắt đầu lên tiếng chào mừng chúng tôi tới Cuộc Dẹp Loạn . Bài ca chào mừng được ngân lên, và chúng tôi đang tiến tới vòng cuối cùng của tuyến đường, hay là tôi đã nhầm? Hay bởi tôi bị ám ảnh bởi Tổng thống quá chăng?

15.4

Peeta và tôi đợi cánh cổng của trung tâm Huấn luyện đóng lại để có thể thư giãn một chút. Cinna và Portia ở đó và rất hãnh diện về màn diễu hành của chúng tôi và cả Haymitch cũng có mặt như thường lệ, chỉ có điều ông ấy không đi cùng cỗ xe của chúng tôi mà với quận 11. Tôi đã thấy ông gật đầu chào về phía chúng tôi và họ cũng đều đáp lại tương tự chào chúng tôi.

Tôi nhận ra Chaff liền bởi tôi đã dành hàng năm trời theo dõi ông rất nhiều lần cùng với Haymitch qua ti vi . Ông ta có 1 làn da tối màu, cao khoảng 6 feet và một tay bị cụt do đã mất khi tham gia đấu trường 30 năm về trước. Chắc rằng họ cũng đã đề nghị ông ta một cánh tay nhân tạo thay thế nó, như việc họ đã làm khi cắt phần dưới chân Peeta, nhưng có lẽ ông ta đã từ chối.

Seeder, người phụ nữ gần giống với những người từ Seam đến, với làn da màu ô liu và mái tóc đen thẳng nhuộm xen kẻ sọc bạc. Duy chỉ có đôi mắt vàng nâu cho biết bà ta từ quận khác tới. Bà ta trạc khoảng 60 tuổi, nhưng trông còn rất khỏe mạnh, chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ bà ta đã uống rượu hay dùng morphin hay bất cứ loại thuốc nào khác trong những năm qua cả. Trước khi chũng tôi kịp nói điều gì, bà đã ôm tôi.Tôi có cảm giác gì đó thoảng qua như Rue hay là Thresh vậy. Trước khi kịp cản chính mình tôi đã thì thầm thốt ra “Những gia đình đó?”

“Họ còn sống.” Bà ta cũng thì thầm đáp lại trước khi tôi rời khỏi.

Chaff quẳng cánh tay còn lành lên vai tôi và hôn tôi một phát chình ình giữ miệng. Tôi nhảy lùi lại và giật mình trong khi ông ta và Haymitch cười ha hả.

Đó là toàn bộ việc diễn ra trước khi những tên lính kiên quyết dẫn chúng tôi thẳng tới thang máy. Tôi có cảm giác rất rõ ràng rằng họ chẳng lấy làm vui lắm khi tồn tại tình bạn thắm thiết giữa những kẻ chiến thắng. Khi bước tới thang máy tay tôi vẫn nắm chặt tay Peeta, có ai đó đang vội vã đi về phía tôi. Cô ta kéo cái mũ đầy lông lá ra khỏi đầu và ném ra phía sau mà chẳng quan tâm là nó bay tới đâu.

Johanna Mason. Tới từ quận 7, Sản xuất gỗ và giấy từ cây. Cô ta thắng nhờ đóng vai là kẻ yếu ớt và cần sự giúp đỡ và không thể chối từ một cách hoàn hảo. Sau đó cô ta đã chứng tỏ mình là kẻ giết người máu lạnh để cỡ nào. Cô ta vuốt mái tóc dựng đứng của mình lên rồi bắt đầu đảo mắt một vòng. “Trang phục của tôi quá tệ hại đúng không. Kẻ tạo mẫu ngu ngốc nhất Capitol này. Những hiến tế của tụi tôi đã làm cái cây suốt 40 năm dưới tay của mụ ta rồi. Ước gì tôi có được Cinna. Cô trông thật tuyệt.”

Cô ta đang nói. Về điều mà tôi có vẻ luôn tệ nhất. Quần áo, đầu tóc, trang điểm. Thế nhưng tôi nói dối. “Vâng, anh ấy đã giúp tôi thiết kế dòng trang phục cho riêng mình. Cô nên thấy anh ấy có thể làm gì với vải nhung.” Nhung ư. Chỉ có vải mà thôi.Tôi không thể nghĩ gì hơn với cái đầu này.

“Tôi đã thấy rồi. Trong cuộc diễu hành đúng không. Đó là cái váy cô đã mặc ở Quận 2 à? Chiếc màu xanh với kim cương? Thật tuyệt vời, tôi đã ước sao có thể chạm nó qua màn hình và từng muốn xé toạc nó ra khỏi người cô đấy.” Johanna nói.

Tôi cá là cô ta đã làm thế nếu có thể. Dù chỉ là 1 ít da thịt của tôi.

Trong khi chờ thang máy, Johanna kéo séc để thoát ra phần còn lại của cái cây trên người cô ta và vứt nó xuống sàn sau đó đá nó đi với thái độ khó chịu. Chỉ còn trừ đôi dép bông màu xanh còn nữa không còn chút gì về bộ đồ đó còn ở trên người cô ta. “Tốt hơn rồi!”

Khi hai chúng tôi một mình, và cậu ấy cười phá lên.

“Gì thế?” Tôi hỏi và quay lại phía cậu ấy khi chúng tôi bước ra tầng lầu.

“Là cậu đấy, Katniss. Cậu không thấy à?”

“Mình làm sao chứ?” Tôi nói.

“Sao bọn họ đều cư xử như thế chứ, Finnick thì mời cậu đường, Chaff còn hôn cậu, Johanna thì hạ mình xuống.” Cậu ấy cố ra vẻ bình thường nhưng không thành công. “Họ chơi với cậu bởi vì cậu … Cậu biết đấy.”

“Không,tớ không biết gì cả.” Tôi nói. Mà thật sự tôi cũng chẳng hiểu cậu ấy đang nói về điều gì nữa.

“Kiểu như cậu đã không ngó tới mình khi đang chẳng có chút đồ gì trên người lúc còn ở đấu trường, dù rằng mình đã sắp chết đến nơi rồi. Cậu quá … thuần khiết.” Cuối cùng cậu ấy cũng nói.

“Tớ không thế.” Tôi đáp. “Trên thực tế năm trước thì tớ đã cắt quần áo của cậu ra dù rằng luôn có máy ghi hình bám sát chứ còn gì nữa.”

“Ừ, nhưng ý mình là với Capitol này, cậu quả là thuần khiết.” Cậu ấy nói rõ hơn để cố làm tôi hạ hỏa.

“Với mình, cậu hoàn hảo. Họ chỉ đang trêu chọc cậu thôi.”

“Không, bọn họ đang cười tớ và cậu cũng vậy.” Tôi nói.

“Không.” Cậu ấy lắc lắc đầu nhưng vẫn đang còn cố nén cười. Tôi đang thử nghĩ lại một cách nghiêm túc câu hỏi về chuyện ai nên là người sống sót ra khỏi đấu trường khi cánh cửa thang máy khác lại mở ra.

Haymitch và Effie nhập cuộc cùng chúng tôi, tìm kiếm thứ gì đó khiến họ hài lòng. Bỗng gương mặt Haymitch trở nên khó chịu.

“Cháu đã làm gì chứ?” Tôi gần như thốt ra nhưng tôi thấy ông ấy luôn nhìn chằm chằm phía sau tôi ở lối đi tới phòng ăn.

Effie nháy mắt về cùng một phía và nói mát mẻ “Có vẻ năm nay họ đã sắp đặt những gì phù hợp với cháu.”

Tôi quay quanh để tìm cái đầu đỏ của cô gái Avox, người đã phục vụ tôi năm trước cho tới khi đấu trường bắt đầu. Thật tốt khi có một người bạn ở đây. Tôi chú ý thấy một người thanh niên, một Avox khác, cũng có mái tóc đỏ. Chắc hẳn đây là điều mà Effie nói là sắp đặt phù hợp.

Ngay sau đó tôi có 1 cảm giác ớn lạnh. Bởi tôi cũng biết cậu ta. Không phải từ Capitol mà từ cái năm có những cuộc trò chuyện thoải mái ở Hob, đùa giỡn về món súp Greasy Sae, cái ngày cuối cùng thấy anh ta nằm bất tỉnh trên quảng trường trong khi máu chảy ra lênh láng vì Gale.

Avox mới của tôi là Darius.

Chú thích:

1: đoạn đối thoại đó có hai tầng nghĩa

“Thật là một buổi sáng ẩm ướt nhỉ?” Cinna nói.

“Anh có thể vắt khô em được luôn” tôi đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận