Bài quốc ca bắt đầu, nhưng không có gương mặt nào trên bầu trời tối nay. Khán giả sẽ càng bồn chồn và khát máu hơn. Mặc dù cái bẫy của Beetee đầy hứa hẹn, những nhà sản xuất vẫn không tiến hành cuộc tấn công nào khác. Có lẽ chỉ đơn giản là họ tò mò muốn biết nó hoạt động thế nào.
Khi mà Finnick và tôi đoán chắc tầm khoảng chin giờ, chúng tôi rời khỏi chỗ cắm trại rải rác đầy vỏ hàu, băng qua bãi biển hướng mười hai, và bắt đầu yên tĩnh đi dạo đến cái cây sét dưới ánh trăng. Cái bụng no căng khiến chúng tôi bất tiện và khó thở hơn so với lúc leo núi sáng nay. Tôi bắt đầu hối hận khi đã ăn tá hàu cuối cùng đó.
Beete yêu cầu Finnick hỗ trợ ông ấy, và những người còn lại đứng bảo vệ. Trước khi ông ấy cột dây thép vào cây, Beetee trải hàng đống các thứ ra. Ông nhờ Finnick cột chặt chúng vào một cành cây bị gãy và đặt chúng xuống đất. Rồi họ đứng ở hai bên cây, chuyền cuộn chỉ tới lui trong khi quấn dây thép xung quanh chúng và quanh thân cây. Lúc đầu nhìn có vẻ là quấn tuỳ ý, nhưng sau tôi thấy một mô hình, như một mê cung phức tạp, hiện ra dưới ánh trăng bên phía Beetee. Tôi tự hỏi liệu có tạo ra bất kỳ khác biệt nào qua việc đặt dây thép như thế không, hay chỉ đơn thuần là thêm vào sự tò mò của khán giả. Tôi cá là hầu hết bọn họ cũng chỉ biết về điện nhiều bằng tôi.
Công việc trên thân cây hoàn tất ngay khi chúng tôi nghe sóng điện bắt đầu kêu. Tôi thật sự không bao giờ đoán chính xác được lúc nào trong khoảng thời gian lúc mười giờ nó sẽ bùng nổ. Phải có vài tiến triển gì chứ, để cho làn sóng điện tự làm tiếp, rồi mới đến hậu quả của cơn lũ. Nhưng bầu trời lại nói tôi rằng đã mười giờ ba mươi.
Đây là lúc Beetee tiết lộ phần còn lại của kế hoạch. Vì chúng tôi di chuyển nhanh nhất qua hàng cây, ông muốn Johanna và tôi dời những cuộn dây xuyên qua khu rừng, tháo các dây thép từ cuộn dây trong khi chúng tôi đi. Chúng tôi phải đặt nó băng qua bãi biển hướng mười hai giờ và thả ống kim loại xuống, với những gì còn lại, để chúng ngập trong nước, chắc rằng chúng chìm xuống dưới đáy. Sau đó tẩu thoát vào rừng. Nếu chúng tôi đi lúc này, ngay bây giờ, chúng tôi nên làm việc một cách an toàn.
“Tôi muốn đi cùng họ như một người bảo vệ,” Peeta nói ngay lập tức. Sau khoảng thời gian với hạt ngọc, tôi biết cậu ấy ít sẵn sàng hơn bao giờ hết cho việc để tôi ra khỏi tầm nhìn của cậu.
“Cậu quá chậm. Hơn nữa, tôi cần cậu vào phút cuối. Katniss sẽ bảo vệ,” Beetee nói. “Không có thời gian để bàn cãi. Tôi rất xin lỗi. Nếu các cô gái muốn ra khỏi đó mà vẫn còn sống, họ cần phải đi ngay bây giờ.” Ông đưa cuộn dây cho Johanna.
Tôi còn không thích kế hoạch này hơn cả Peeta. Làm sao tôi có thể bảo vệ cậu ấy ở khoảng cách như thế? Nhưng Beetee đúng. Với cái chân của cậu, Peeta quá chậm để chạy xuống dốc đúng thời gian. Johanna và tôi là những người nhanh nhất và là những chân chắc nhất khi ở đáy rừng. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ giải pháp thay thế nào cả. Và nếu tôi tin ai đó ở đây ngoài Peeta, đó chính là Beetee.
“Không sao đâu,” tôi nói với Peeta. “Bọn tớ chỉ cần thả cuộn dây xuống và quay lại thẳng đây.”
“Không được vào khu vực sấm sét,” Beetee nhắc tôi. “Chạy tới chỗ cái cây trong khu vực hướng một đến hai giờ. Nếu cô thấy sắp hết thời gian, chuyển qua một lần nữa. Đừng có mà nghĩ tới việc quay lại biển, cho tới khi tôi có thể đánh giá được mức thiệt hại.”
Tôi ôm mặt Peeta bằng hai tay. “Đừng lo. Tớ sẽ gặp lại cậu lúc nửa đêm.” Tôi hôn cậu ấy và, trước khi cậu định tiếp tục phản đối, tôi liền buông cậu ra và quay qua Johanna. “Sẵn sàng chưa?”
“Tại sao không?” Johanna nói với một cái nhún vai. Cô ấy rõ ràng là không vui vẻ gì với việc hợp tác hơn tôi. Nhưng tất cả chúng tôi đều bị cuốn vào cái bẫy của Beetee. “Cô bảo vệ, tôi sẽ tháo dây. Chúng ta có thể thoả hiệp sau.”
26.2
Chúng tôi chạy xuống con dốc mà không có một cuộc thảo luận nào nữa. Thực ra, có rất ít thảo luận giữa chúng tôi. Chúng tôi di chuyển với tốc độ khá nhanh, một người gỡ dây, một người giữ quan sát. Khoảng được nửa quãng đường đi xuống, chúng tôi nghe thấy tiếng lách cách bắt đầu kêu, cho biết đã quá mười một giờ.
“Nên nhanh lên,” Johanna nói. “Tôi muốn có nhiều khoảng cách giữa tôi và dòng nước đó trước khi sét đánh. Chỉ phòng khi Volts tính sai gì đó.”
“Tôi sẽ cầm cuộn dây một lúc,” tôi nói. Bố trí cuộn dây là việc khó hơn cả nhiệm vụ bảo vệ, và cô ấy đã có một lượt khá dài.
“Đây,” Johanna nói, đưa cuộn dây cho tôi.
Cả hai tay chúng tôi đều còn cầm ống kim loại khi có sự rung động nhẹ. Bỗng nhiên sợi cước vàng mỏng từ bên trên nảy xuống phía chúng tôi, bó lại thành một vòng xoắn rối và quấn quanh cổ tay cả hai. Sau đó đứt ra rồi uốn như con rắn quanh chân chúng tôi.
Chỉ mất một giây để chúng tôi nhanh chóng hiểu được việc này. Johanna và tôi nhìn nhau, nhưng cả hai đều không phải nói ra. Ai đó ở không xa bên trên chúng tôi đã cắt sợi dây. Và họ sẽ đến gần chúng tôi bất cứ lúc nào.
Tay tôi tự động thoát khỏi đống dây và mới chỉ chạm tới đuôi lông của mũi tên khi ống kim loại đập vào một bên đầu tôi. Điều tiếp theo tôi biết là tôi đang nằm ngửa trên những cành nho, một cơn đau khủng khiếp ở thái dương bên trái. Có cái gì đó không ổn với mắt tôi. Tầm nhìn của tôi bị mờ và không thể tập trung được khi tôi cố khiến hai mặt trăng đang nổi trên trời kia hợp lại làm một. Thật khó để thở, và tôi nhận ra Johanna đang ngồi trên ngực tôi, ghì chặt vai tôi bằng đầu gối cô ấy.
Một con dao găm vào cánh tay trái của tôi. Tôi cố giật đi nhưng tôi vẫn còn quá đuối sức. Johanna đang đào cái gì đó, tôi đoán đầu con dao của cô ấy, đang cứa vào da thịt tôi, xoáy sâu vào chỗ thịt đó. Một cảm giác bị xẻ dọc đau đớn và hơi nóng chạy khắp cổ tay tôi, lấp đầy lòng bàn tay. Cô ấy đánh mạnh xuống tay tôi và bôi máu lên nửa mặt tôi.
“Nằm yên!” cô rít lên. Trọng lượng của cô ấy rời khỏi cơ thể tôi và để tôi lại một mình.
Nằm yên ư? Tôi nghĩ. Gì vậy? Chuyện gì đang diễn ra? Mắt tôi khép lại, ngăn cái thế giới tương phản kia lại khi tôi cố gắng lý giải tình trạng của mình.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là việc Johanna xô Wiress xuống biển. “Chỉ nằm yên thôi, được không?” Nhưng cô ấy đã không tấn công Wiress. Không phải như thế. Dù sao tôi cũng không phải Wiress. Tôi không phải là Nuts. “Chỉ nằm yên thôi , được không?” cứ vang lên trong não tôi.
Những bước chân đang tới. Hai cặp. Nặng nề, không cố che giấu họ đang ở đâu.
Giọng của Brutus: “Cô ấy giống như đã chết ấy! Thôi nào, Enobaria!” Bước chân đi vào màn đêm.
Thật sao? Tôi trôi dạt vào và ra khỏi miền ý thức tìm kiếm câu trả lời. Có thật tôi giống như đã chết không? Tôi không có chỗ để tạo một lập luận ngược lại. Thực tế, suy nghĩ hợp lý lại là một cuộc đấu tranh. Tôi chỉ biết thế này. Johanna tấn công tôi. Đập ống kim loại đó vào đầu tôi. Cắt tay tôi, có thể đã gây thiệt hại đáng kể cho cả động mạch và tĩnh mạch, và rồi Brutus và Enobaria xuất hiện trước khi cô ấy có thời gian để kết liễu tôi.
Sự liên minh đã kết thúc. Finnick và Johanna chắc hẳn đã có thoả hiệp để quay lưng với chúng tôi tối nay. Tôi đã biết rằng chúng tôi nên bỏ đi lúc sáng. Tôi không biết Beetee đứng ở đâu. Nhưng tôi không thiên vị trò chơi, Peeta cũng vậy.
26.3
Peeta! Mắt tôi mở ra trong hoảng loạn. Peeta đang thức đợi tôi ở gần cái cây, không nghi ngờ và mất cảnh giác. Có thể Finnick đã giết cậu ấy rồi. “Không,” tôi thì thầm. Cái dây đó đã bị cắt ở khoảng cách khá gần bởi những đấu sĩ. Finnick và Beetee và Peeta – họ không biết chuyện gì đang xảy ra dưới đây. Họ chỉ có thể đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, tại sao dây bị chùng hoặc thậm chí có lẽ nhảy lại lên cây. Chuyện này, chính nó, có thể là một tín hiệu cho việc giết ai đó? Chắc chắn chuyện này chỉ là Johanna quyết định đã đến lúc để phá vỡ chúng tôi. Giết tôi đi. Rồi trốn khỏi những đấu sĩ. Sau đó đem Finnick vào cuộc đấu nhanh nhất có thể.
Tôi không biết. Tôi không biết. Tôi chỉ biết tôi phải quay lại với Peeta và giữ cho cậu ấy được sống. Phải tốn từng phần ý chí tôi mới đẩy được bản thân lên tư thế ngồi rồi tự kéo mình sang một bên cây gần chân tôi. Thật may mắn là tôi có thứ để bám vào vì khu rừng đang nghiêng qua nghiêng lại. Không có bất kì cảnh báo trước nào, tôi dựa về phía trước và nôn cả bữa tiệc ra, tiếp tục như thế cho tới khi không còn con hàu nào trong người tôi nữa. Run rẩy và đổ đầy mồ hôi, tôi phải đánh giá điều kiện thể chất của mình.
Khi tôi nâng cánh tay bị thương lên, máu liền trào lên mặt tôi và thế giới xung quanh bỗng thay đổi một cách đáng báo động. Tôi nhắm chặt mắt lại và bám vào thân cây cho tới khi mọi thứ ổn định hơn một chút. Sau đó tôi thử đi vài bước thật cẩn thận tới cái cây bên cạnh, nhổ một ít rêu, và không cần kiểm tra vết thương, băng chặt cánh tay của tôi lại. Chắc chắn sẽ tốt hơn khi không phải nhìn nó. Sau đó, tôi cho phép tay mình chạm vào vết thương trên đầu. Có một khối u lớn ở đó nhưng không nhiều máu lắm. Rõ ràng tôi đã bị nội thương, nhưng dường như không tới mức nguy hiểm là chảy máu tới chết. Ít nhất là không chảy từ đầu tôi.
Tôi lau khô bàn tay lên đám rêu và cầm cây cung bằng cánh tay bị thương với một chút run rẩy. Đặt mũi tên lên dây cung an toàn. Bắt đầu di chuyển lên con dốc.
Peeta. Ước muốn đang chết dần của tôi. Lời hứa của tôi. Để giữ cho cậu ấy được sống. Trái tim tôi phấn chấn hơn một chút khi nhận ra cậu ấy chắc hẳn vẫn còn sống vì không có tiếng pháo nổ nào cả. Có lẽ Johanna đã hành động một mình, biết rằng Finnick sẽ bên phe cô ấy khi chủ ý của cô rõ ràng. Mặc dù thật khó để đoán chuyện gì đang diễn ra giữa hai người bọn họ. Tôi nghĩ về cách mà anh ấy nhìn cô ta để xác nhận khi cô ấy đồng ý đặt bẫy giúp Beetee. Có một mối liên minh sâu sắc hơn nhiều dựa trên tình bạn lâu năm và ai mà biết còn gì nữa. Vì thế, nếu Johanna đã trở mặt với tôi, tôi không nên tin tưởng Finnick nữa.
Tôi đi tới kết luận này chỉ vài giây trước khi tôi nghe thấy ai đó đang chạy xuống con dốc về phía mình. Cả Peeta và Beetee đều không thể di chuyển với tốc độ này được. Tôi cúi đầu sau lùm cây của bụi nho, vừa kịp lúc để giấu mình đi. Finnick lướt qua tôi, với làn da lờ mờ bôi thuốc của anh, nhảy vọt qua bụi rậm như một con nai. Anh ta sớm đến được chỗ tôi bị tấn công, chắc chắn thấy được máu. “Johanna! Katniss!” anh gọi. Tôi ngồi yên đến khi anh ta đi theo hướng mà Johanna và những đấu sĩ đã đi.
Tôi di chuyển nhanh nhất có thể mà không làm thế giới xung quanh bị xoáy đảo. Đầu tôi choáng theo từng nhịp đập gấp gáp của tim. Bọn côn trùng, hẳn đã bị kích thích bởi mùi máu tươi, đã tăng tần số vỗ cánh của chúng lên tới mức nó trở lên ầm ầm bên tai tôi. Không, khoan đã. Có thể tai tôi thực sự bị ù bởi cú đánh. Đợi đến lúc bọn côn trùng câm hết, thì điều đó là khả quan để nói. Nhưng khi lũ côn trùng im lặng, sấm sét sẽ bắt đầu. Tôi phải di chuyển nhanh hơn. Tôi phải tới chỗ Peeta.
Tiếng pháo nổ làm tôi khựng lại một chút. Ai đó đã chết. Tôi biết rằng với tất cả mọi người có vũ trang và đang sợ hãi hiện giờ, đó có thể là bất kỳ ai. Nhưng mặc kệ là ai, tôi tin là cái chết sẽ kích hoạt một dạng, đại khái như miễn – phí – cho – tất – cả những ai đang ở ngoài đây trong đêm nay. Người ta sẽ đi giết trước rồi tự hỏi động cơ của họ sau. Tôi bắt chân mình chạy tiếp.
26.4
Cái gì đó ngáng chân tôi và tôi ngã nhào xuống mặt đất. Tôi cảm thấy nó bọc xung quanh tôi, ôm chặt lấy tôi bằng những sợi sắc nhỏ. Một cái lưới! Đây chắc hẳn một trong những cái lưới ưa thích của Finnick, được đặt để bẫy tôi, và anh ta chắc đang ở gần đây, với cây đinh ba trong tay. Tôi vùng vẫy một lúc, chỉ làm cho cái lưới siết chặt vào tôi hơn, sau đó tôi thoáng nhìn được nó trong ánh trăng. Bối rối, tôi nhấc tay lên và thấy nó bị vướng vào mớ chỉ vàng lấp lánh. Đây không phải là một trong những cái lưới của Finnick, mà là những dây dẫn của Beetee. Tôi cẩn thận chống chân lên và nhận thấy mình đang ở trong khoảng đất chứa đầy các thứ đã lấy được từ thân cây trên đường trở về cây sấm sét. Tôi từ từ cởi bỏ mớ dây ra khỏi người, bước ra khỏi chúng, và tiếp tục leo dốc.
Về mặt tốt, tôi đang đi đúng đường và vẫn chưa bị mất phương hướng bởi trấn thương ở đầu như tôi đã bị lúc nãy. Mặt xấu, mớ dây đã nhắc tôi nhớ về cơn bão sấm sét đang tới. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng côn trùng, nhưng có phải là chúng đang bắt đầu tắt dần?
Tôi giữ vòng dây khoảng chừng vài feet ở bên trái tôi như một vật hướng dẫn khi tôi chạy mà vẫn rất quan tâm về việc không chạm vào chúng. Nếu như tiếng côn trùng đang tắt dần và tia chớp đầu tiên đánh vào cái cây, sau đó tất cả năng lượng đó sẽ tăng vọt xuống mớ dây và bất kỳ ai tiếp xúc với nó đều sẽ chết.
Tôi chậm lại khi thấy những thân cây được trang trí bằng vàng, cố gắng di chuyển một cách lén lút, nhưng thật sự tôi chỉ may mắn một chút. Tôi tìm kiếm dấu hiệu của những người khác. Không có ai. Không có ai ở đó cả. “Peeta?” tôi gọi nhẹ nhàng. “Peeta?”
Một tiếng rên rỉ khẽ trả lời tôi, tôi quay xung quanh và thấy hình dáng của một nhân vật quan trọng đang nằm trên mặt đất. “Beetee!” tôi kêu lên. Tôi chạy tới và quỳ xuống cạnh ông ấy. Tiếng rên chắc hẳn là ngoài ý muốn. Ông ấy đang bất tỉnh, mặc dù tôi có thể thấy không có vết thương nào ngoại trừ một vết cắt dưới chỗ gập khuỷu tay ông. Tôi lấy một nắm rêu gần đó và quấn chỗ đó lại trong khi tôi cố đánh thức ông ấy. “Beetee! Beetee, có chuyện gì vậy? Ai đã chém ông?” tôi lay ông ấy theo cái cách mà bạn sẽ không bao giờ lay một người bị thương, nhưng tôi không biết làm gì hơn. Ông ấy lại rên rỉ và giơ một tay lên để gạt tôi ra.
Đây là lúc tôi nhận thấy ông ấy đang cầm một con dao, cái Peeta đã mang theo trước đó, tôi nghĩ vậy, nó đang được gói lỏng lẽo trong mớ dây dẫn.
Lúng túng, tôi đứng dậy và nhấc mớ dây lên, xác định là nó đã được gắn lại cái cây. Tôi phải mất một chút thời gian để nhớ lại sợi thứ hai, ngắn hơn nhiều lọn mà Beetee đã quấn quanh nhánh cây và để lại trên mặt đất trước cả khi ông ấy bắt đầu thiết kế của mình trên cây. Tôi đã nghĩ rằng nó phải có ý nghĩa gì đó về điện, mà có lẽ điều đó đã được đặt sang một bên để sử dụng sau. Nhưng nó không phải thế, bởi vì có cả một mẩu 20, 25 yards tốt ở đây.
Tôi nheo mắt nhìn lên ngọn đồi và nhận ra chúng tôi chỉ cách từ trường vài bước. Có một ô vuông mách bảo, ở trên cao bên phải tôi, giống cái hồi sáng nay. Beetee đã làm gì? Có phải ông ấy đã hướng con dao về phía trường lực như cách Peeta đã vô tình làm không? Và thoả thuận với đống dây là gì vậy? Có phải là kế hoạch dự phòng của ông ấy? Nếu sự truyền điện bằng nước thất bại, liệu ông có định tạo một tia sét mang đầy năng lượng đánh vào từ trường không? Dù sao thì nó sẽ làm được gì chứ? Không gì cả? Một thoả thuận tuyệt vời? Nướng chín tất cả chúng tôi? Vòng từ trường chắc cũng chủ yếu là năng lượng, tôi nghĩ. Cái ở Trung tâm Huấn luyện thì vô hình. Cái này dường như bằng cách nào đó phản chiếu lại khu rừng. Nhưng tôi đã thấy nó dập dờn khi con dao của Peeta bổ tới và mũi tên của tôi bắn vào. Thế giới thực nằm ngay sau nó.
Tai tôi không bị ù nữa. Dù sao cũng chỉ toàn tiếng côn trùng. Giờ thì tôi biết điều đó bởi vì chúng đang chết nhanh chóng và tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng của khu rừng. Beetee thật vô dụng. Tôi không thể đánh thức ông ấy. Tôi không thể cứu ông ấy. Tôi không biết ông đã cố làm gì với con dao và mớ dây và ông không có khả năng giải thích. Cái băng rêu trên cánh tay tôi đã ướt đẫm và không có tác dụng để đánh lừa tôi lúc này. Tôi thật dại dột. Tôi sẽ cháy đen chỉ trong vài phút nữa. Tôi vừa định rời xa khỏi cái cây này và –
“Katniss!” Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy mặc dù cậu đang ở một khoảng cách xa. Nhưng cậu ấy đang làm gì vậy? Cậu ấy phải hiểu rằng tất cả mọi người đang săn lùng chúng ta lúc này chứ. “Katniss!”
Tôi không thể bảo vệ cậu ấy. Tôi không thể di chuyển nhanh và xa và khả năng bắn cung của tôi là vấn đề vì tôi không thể bắn tốt nhất ở tình trạng này được. Tôi làm điều duy nhất tôi có thể làm để kéo những kẻ tấn công khỏi cậu ấy và đưa họ tới tôi. “Peeta!” tôi hét lên. “Peeta! Tớ ở đây! Peeta!” Đúng vậy, tôi sẽ kéo họ vào đây, bất kỳ đâu gần nơi tôi đứng, tránh xa Peeta để tới săn tôi và cái cây sấm sét đó sẽ sớm trở thành thứ vũ khí tối thượng cả trong và ngoài nó. “Tớ ở đây! Tớ ở đây!” Cậu ấy sẽ không tới kịp. Không với cái chân đó trong đêm. Cậu sẽ không tới kịp. “Peeta!”
Thành công rồi. Tôi có thể nghe thấy họ đang tới. Hai người bọn họ. Nhanh chóng vượt qua khu rừng. Đầu gối tôi bắt đầu khuỵu xuống và tôi quỳ bên cạnh Beetee, dồn trọng lượng của mình lên gót chân. Nâng cây cung và mũi tên của tôi vào vị trí. Nếu tôi có thể loại được họ, liệu Peeta sẽ sống sót đến phút cuối không?
26.5
Enobaria và Finnick tới chỗ cây sấm sét. Họ không thể thấy tôi, ngồi phía trên họ trên con dốc, da tôi được nguỵ trang trong thuốc mỡ. Tôi hướng đích tới là cổ Enobaria. Với bất kỳ may mắn nào, khi tôi giết cô ta, Finnick sẽ cúi đầu núp sau cái cây ngay lúc sét đánh vào nó. Và nó sẽ là bất cứ lúc nào. Chỉ có một tiếng côn trùng khe khẽ kêu ở đây và đó. Tôi có thể giết họ bây giờ. Tôi có thể giết cả hai bọn họ.
Một tiếng pháo nổ khác.
“Katniss!” Tiếng Peeta hét lên vì tôi. Nhưng lúc này tôi không trả lời. Beetee vẫn thở yếu ớt bên cạnh tôi. Ông ấy và tôi sẽ sớm chết thôi. Finnick và Enobaria sẽ chết. Peeta sẽ sống. Hai tiếng pháo nữa vang lên. Brutus, Johanna, Chaff. Hai người trong bọn họ đã chết. Chỉ còn lại một vật tế để Peeta giết. Và đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm được. Một kẻ thù.
Kẻ thù. Kẻ thù. Từ đó đang kéo về một mảnh ký ức gần đây. Đẩy nó vào hiện tại. Cái nhìn trên gương mặt Haymitch. “Katniss, khi cháu đang trong đấu trường…” Sự cau có, vẻ đa nghi. “Gì ạ?” Tôi nghe thấy chính giọng tôi siết lại khi tôi nổi giận với một số lời buộc tội không nói ra được. “Cháu chỉ cần nhớ ai mới là kẻ thù,” Haymitch nói. “Chỉ có thế.”
Lời khuyên cuối cùng của Haymitch cho tôi. Tại sao tôi cần được nhắc nhở? Tôi luôn biết ai là kẻ thù. Ai bỏ đói, tra tấn và giết chúng tôi trong đấu trường. Người sẽ sớm giết tất cả những người tôi yêu quý.
Cây cung của tôi rơi xuống khi tôi hiểu ra ý của ông. Phải, tôi biết ai mới là kẻ thù. Và đó không phải là Enobaria.
Cuối cùng tôi cũng thấy con dao của Beetee với đôi mắt rõ ràng. Tay tôi run rẩy trượt sợi dây khỏi cán dao, quấn nó quanh mũi tên ngay trên phần lông chim và cột nó an toàn bằng một loại nút học trong kỳ huấn luyện.
Tôi đứng dậy, quay lại phía từ trường, cho họ thấy đầy đủ về bản thân tôi nhưng không còn quan tâm nữa. Chỉ quan tâm tới nơi tôi nên hướng đầu mũi tên tới, nơi mà Beetee sẽ hướng mũi dao của ông ấy vào nếu ông ấy có thể được lựa chọn. Cây cung của tôi nghiêng về phía ô vuông dợn sóng, lỗ hổng, cái … ông ấy đã gọi nó là gì hôm đó nhỉ? Người Trung Hoa trong bộ áo giáp. Tôi bắn mũi tên, thấy nó găm trúng mục tiêu và biến mất, kéo theo sợi chỉ vàng sau nó.
Lông tôi dựng đứng lên hết vào phút cuối và sấm sét đánh vào cái cây.
Một tia sáng trắng chạy dọc theo dây dẫn, và chỉ một lát, mái vòm nổ thành nhiều tia sáng xanh rực rỡ. Tôi bị ném ngược trở lại mặt đất, cơ thể vô dụng, bị tê liệt, mắt bị đóng băng trong khoảng rộng, khi những mảnh nhẹ như lông từ cơn mưa rơi xuống tôi. Tôi không thể tới chỗ Peeta được. Tôi còn không thể lấy được hạt ngọc của mình. Mắt tôi căng ra để chụp lấy hình ảnh cuối cùng của vẻ đẹp kia đi với tôi.
Ngay trước khi vụ nổ bắt đầu, tôi thấy một ngôi sao.