Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng 10, Trần Tịch thi tháng xong quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Hạ Lệnh Tân vì tiễn cậu về nhà nên xin nghỉ sớm buổi tập thứ Sáu, lần này cậu không từ chối anh nữa.
Hạ Lệnh Tân ôm Trần Tịch từ đằng sau xem cậu cất sách, thỉnh thoảng lại hôn cổ cậu một cái. Trần Tịch kéo theo một người lớn xác như thế hoạt động cũng bị giới hạn, cậu quay đầu tránh anh: “Cậu ra kia ngồi được không? Tớ không dọn đồ được.”
Hắn lại siết tay chặt hơn, đặt cằm lên vai cậu nói: “Hai buổi tối không được ôm cậu, tớ phải ôm bù trước.”
Trần Tịch bị Hạ Lệnh Tân làm cho không còn cách giận, cũng may chỉ cuối tuần về nhà, không có nhiều đồ đạc phải thu dọn, cậu cũng mặc kệ cho anh ôm, mình thì kéo khóa cặp, nghiêng đầu thân mật cọ mặt anh, nói: “Đi thôi.”
Anh kéo cậu lại vào trong lòng, nắm cằm cậu hôn một lát mới thỏa mãn ngừng lại, không yên tâm hỏi: “Có mỗi hai chúng ta thôi đúng không? Không cần chờ người khác đi à?”
Trần Tịch ôm Hạ Lệnh Tân, nhón chân hôn anh, mím môi cười nói: “Không đợi người khác, tớ nói với Hoàng Tinh là cuối tuần này không đi với bạn ấy.” Hạ Lệnh Tân tỏ vẻ bất mãn vì hai lần trước về nhà cậu đi cùng Hoàng Tinh mà không đi cùng anh. Cậu không ngờ anh lại ghen vì chuyện này, lòng ngọt nào, thế cho nên lần này cậu nói với Hoàng Tinh là không về nhà với cô.
Bây giờ Hạ Lệnh Tân mới hài lòng gật đầu, cầm cặp của cậu, nói: “Đi thôi.”
Hai người cùng đi ra cổng trường, Hạ Lệnh Tân chờ xe cùng Trần Tịch, dọc theo đường đi che chở cậu không bị người ta xô lấn. Trên xe đông đúc, hai người thảo luận đề thi tháng suốt dọc đường. Đến chuyến xe cuối cùng người ít đi chút, cậu kéo anh đi đến dãy ghế đằng sau ngồi xuống. Hai người lặng lẽ nắm tay nhau, nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ. Trời đã sắp tối đen, rạng mây trông càng thêm đẹp đẽ.
Trần Tịch quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ nói lúc sinh tớ thấy ánh chiều tà ngoài cửa rất đẹp, cho nên đặt tên tớ là “Trần Tịch”.”
Hạ Lệnh Tân cưng chiều nhìn cậu, kề sát bên tai cậu thấp giọng nói: “Cô đặt tên đẹp quá, quả thật cục cưng rất đẹp, còn đẹp hơn ánh chiều tà.” Trần Tịch đỏ tai, xoay mặt ra nhìn cửa sổ, anh nhẹ nhàng nhéo tay cậu.
Đoạn đường hơn hai tiếng kết thúc, lúc Hạ Lệnh Tân xuống xe lại cảm thấy lộ trình quá ngắn. Trần Tịch nhận cặp sách, tạm biệt anh: “Được rồi, cậu mau về đi. Bên này không có gì để ăn, cậu quay về trung tâm thành phố ăn cơm tối đi.”
Hạ Lệnh Tân không vui, còn muốn kiên trì tiễn Trần Tịch đến cửa nhà, bị cậu đuổi. Tuy rằng anh không muốn, nhưng thấy cậu lo lắng mình về quá muộn lại sợ bởi vậy mà cậu cảm thấy áy náy nên không cố chấp nữa, đành tạm biệt cậu. Cậu muốn chờ anh lên xe rồi mới đi, anh lại kiên trì muốn nhìn cậu về nhà. Cậu không lay chuyển được anh, chỉ đành xoay người về nhà, dọc theo đường đi còn quay đầu lại nhiều lần, Hạ Lệnh Tân vẫn đứng tại chỗ, thấy cậu quay đầu lại thì vẫy tay với cậu. Lòng cậu thấm đầy mật, ngọt đến độ mắt như lên men, cười vẫy tay, nhanh chân đi, chỉ sợ anh đứng lâu quá.
Anh đợi cho bóng dáng của cậu biến mất hẳn mới đi đến đường cái đối diện vẫy tay gọi xe taxi ngồi lên, mất một tiếng quay lại trường học.
Khi Trần Tịch về đến nhà Vu Mộng Chi đã nấu gần xong cơm tối, cậu giúp đỡ bà bưng thức ăn lên bàn, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm. Vu Mộng Chi không ngừng gắp thịt cho cậu, bảo cậu ăn nhiều chút. Bát cậu đã chất thành ngọn núi nhỏ, cậu bất đắc dĩ cầm bát không cho bà gắp nữa.
“Đủ rồi mà mẹ, mẹ cũng ăn đi, đừng cứ gắp cho con mãi, con ở trường học không bạc đãi bản thân, ăn ngon miệng lắm, mẹ không cảm thấy con béo lên à? Đầu bếp căn tin trường con nấu ngon lắm.”
Vu Mộng Chi cẩn thận nhìn Trần Tịch, phát hiện đúng là cậu béo hơn chút, sắc mặt hồng nhuận hơn, mặt cũng phúng phính hơn chút, trạng thái tinh thần đã tốt hơn trước nhiều, càng trổ mã càng đẹp. Lúc này bà mới ngừng tay, hài lòng gật đầu, nói: “Đúng là béo hơn, béo mới tốt. Trước kia con gầy quá, bây giờ trông có sức sống hơn.” Trần Tịch cười gật đầu, lại gắp thức ăn cho bà, bà vui mừng gắp lên ăn.
Cơm nước xong, Trần Tịch cùng Vu Mộng Chi lau dọn bếp và rửa bát, hai mẹ con ra phòng khách ngồi xem TV. Cái TV này là lúc trước Vu Mộng Chi đến chợ secondhand mua, bà sợ cậu xa rời xã hội quá. Có điều chất lượng TV này cũng không tệ lắm, bao nhiêu năm như vậy rồi cũng chỉ phải sửa hai lần, vẫn chưa hỏng.
Mấy năm nay hai mẹ con vẫn sống quá túng quẫn, thật ra Vu Mộng Chi có khoản tiền bồi thường của Trần Quý lúc trước, sau đó bà làm việc cũng dần dà có chút tiền. Tuy rằng không nhiều lắm, ở trong thành phố này vẫn không mua nổi nhà, không sống nổi cuộc sống thoải mái, nhưng đề cao tiêu dùng hằng ngày cải thiện chất lượng cuộc sống thì không có vấn đề gì. Có điều bà vẫn muốn tích tiền cho Trần Tịch phẫu thuật, cậu sợ dùng nhiều tiền quá lại tăng thêm nhiều gánh nặng cho bà, vì thế hai mẹ con vẫn sống tiết kiệm.
Trần Tịch nhìn cái TV cũ kỹ, bỗng nói: “Mẹ ơi, sau này con không phẫu thuật đâu.”
Vu Mộng Chi kinh ngạc quay đầu nhìn cậu: “Sao con bỗng nói thế? Lo không đủ tiền à? Không cần lo, tiền thì đủ, bây giờ phẫu thuật không đắt.”
Cậu lắc đầu, nhìn bà: “Không phải đâu mẹ, không phải vấn đề tiền, do con không muốn phẫu thuật. Con cảm thấy như bây giờ rất tốt, con đã chấp nhận bản thân bây giờ, không cần thay đổi.”
Vu Mộng Chi đau lòng nhìn Trần Tịch, nhỏ giọng nói: “Tịch Tịch à, mẹ biết trước giờ con không vui vẻ gì vì cơ thể mình. Mẹ cũng thấy áy náy, đưa con đến trên đời này lại không thể cho em một cơ thể khỏe mạnh. Tuy rằng mẹ cũng thấy cơ thể của con không có gì không tốt…” bà do dự một lát, vẫn nói những mối sầu lo trong lòng ra, “Nhưng nếu về sau con gặp được người mình thích, người ta không thể chấp nhận cơ thể của con thì làm sao đây? Mẹ không hy vọng lúc đó con lại khổ sở vì cơ thể mình.”
Trần Tịch nghĩ đến Hạ Lệnh Tân, nhìn Vu Mộng Chi nghiêm túc nói: “Không đâu mẹ. Người con thích nhất định có thể chấp nhận cơ thể của con. Nếu không thể chấp nhận cơ thể của con, con sẽ không thích người ta nữa. Mẹ à, mẹ không cần lo vấn đề này, con chỉ muốn nói cho mẹ biết là sau này không cần phẫu thuật, mẹ cũng không cần tích tiền cho con phẫu thuật. Mẹ đừng làm việc quá sức nữa, quan tâm đến sức khỏe nhiều hơn đi.”
Bà lẳng lặng nhìn cậu, thấy cậu nghiêm túc, rốt cuộc khe khẽ thở dài, hỏi: “Con chắc không?” Trần Tịch gật đầu khẳng định.
Vu Mộng Chi xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Ừ, nghe Tịch Tịch, cơ thể của con con làm chủ.”
Trần Tịch cảm động nói: “Cảm ơn mẹ.”
Bà cười cười, nói: “Đồ ngốc, có gì mà cảm ơn. Hơn nữa chỉ quyết định không phẫu thuật thôi, sau này hối hận muốn phẫu thuật thì lúc nào đi làm cũng được, sợ cái gì.” Trần Tịch gật đầu nói “Vâng”. Vu Mộng Chi gọt quả táo cho cậu, hai mẹ con nói đến chuyện khác.
Nhật ký của Hạ Lệnh Tân: Ai nha sao cục cưng ngoan thế, muốn ôm ấp hôn hít bế bổng quá, có thể thu nhỏ cục cưng nhét vào túi được hông? Được hông được hông được hông? Cục cưng lại phải về nhà lại mấy chục tiếng đồng hồ không được gặp cục cưng nhớ quá hu hu hu cục cưng không về được hông?
Trần Tịch chấm hỏi: Tên khóc nhè này là ai?
Hạ Lệnh Tân nháy mắt khôi phục bình thường, mỉm cười dịu dàng: Cục cưng về nhà chú ý an toàn, buổi tối phải nhớ tớ đấy, cục cưng tớ yêu cậu.
Trần Tịch đỏ mặt: Ngoan ngoãn gật đầu.jpg