Trận đấu buổi sáng kết thúc lúc 11 rưỡi, buổi chiều phải hai giờ rưỡi mới bắt đầu, thời gian buổi trưa rất dài. Trần Tịch và đám Trương Kình đến căn tin ăn cơm xong quay về ký túc xá, Hạ Lệnh Tân về sau cậu. Lúc anh quay lại cậu đang đọc sách, thấy anh vào cửa, cậu quay đầu lại cười: “Cậu về rồi à?”
Hạ Lệnh Tân đi đến đứng sau lưng ôm cậu, hôn gò má cậu một cái, nói: “Ừ, ăn cơm với Hoàng Tinh à?” Trần Tịch nghiêng mặt sang bên nhìn anh gật đầu.
Hạ Lệnh Tân ngậm môi Trần Tịch hôn một lát, cho đến khi cậu lùi về sau mới buông ra. Giọng anh đầy vẻ bất mãn: “Lâu lắm rồi cục cưng chưa ăn cơm với tớ, tối nay không được ăn cơm với họ, chờ tớ, buổi tối tớ đưa cậu ra ngoài ăn lẩu.”
Trần Tịch rối rắm: “Hay thôi đừng ra ngoài, lỡ cơm bên ngoài không vệ sinh, ăn vào lại tiêu chảy, ngày mai phải thi mà. Buổi chiều tớ chờ cậu, thi xong chúng ta ăn ở căn tin được không?”
Hạ Lệnh Tân cũng không muốn ăn lẩu lắm, tất nhiên là nghe lời cậu. Anh gật đầu nói ừ, lại xem giờ, vẫn sớm, có thể ngủ trưa, vì thế anh ôm Trần Tịch bế ngang cậu lên. Trần Tịch hoảng sợ, cuống quít ôm cổ anh hỏi: “Cậu làm gì thế?”
Hạ Lệnh Tân ôm Trần Tịch đi đến bên giường, miệng không đứng đắn: “Không làm gì cả, ôm vợ ngủ trưa.”
Trần Tịch đỏ mặt, lắp bắp phản bác: “Đừng, đừng nói lung tung, không phải v…” từ kia không nói ra miệng được.
Anh đặt cậu lên giường, cởi giày cho cậu. Cậu chui vào trong giường, anh cũng cởi giày ngồi lên giường, kéo cậu nằm xuống, nhìn cậu cố ý nói: “Tịch Tịch, vợ tớ là Tịch Tịch, Tịch Tịch là vợ tớ.”
Trần Tịch ngượng đến độ má đỏ bừng, giơ tay lên muốn che miệng anh, lại bị anh túm tay hôn. Cậu muốn rút tay về, anh đè cậu xuống hôn, hai người náo loạn một lát, lúc hôn xong Trần Tịch đã thở hồng hộc, môi đỏ bừng ướt át, mắt ngập nước, có vẻ càng quyến rũ hơn. Hạ Lệnh Tân nuốt nước bọt, không tiếng động lui hạ thân về phía sau, thở hổn hển, cười nói: “Rồi rồi, không làm khó cậu, cục cưng ngủ một lát đi, tớ đặt đồng hồ báo thức, lát nữa gọi cậu.”
Trần Tịch chớp chớp hàng mi xinh đẹp, ngơ ngác nói: “Nhưng bây giờ tớ không buồn ngủ.” bình thường trưa nào cậu cũng đến lớp học, không có thói quen ngủ trưa, lúc này căn bản không buồn ngủ.
Hạ Lệnh Tân lại cứng, giơ tay che mắt cậu, ép buộc: “Không buồn ngủ cũng phải ngủ, cậu ngủ với tớ.”
Trần Tịch ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại nói: “Ừ, ngủ.” lúc này anh mới hài lòng, ôm cậu nhắm hai mắt lại.
Buổi chiều Hạ Lệnh Tân thi 100 mét. Hà Diệu Dương cũng phải chạy 100 mét, trước khi thi cậu ta vọt tới trước đám Trần Tịch dặn dò: “Lát nữa nhớ cổ vũ cho tớ đấy, tớ chạy ổn áp lắm, tớ sẽ cố gắng lấy giải về.” Bành Ngọc gật đầu lia lịa bảo cậu ta cố lên, Trần Tịch cũng gật đầu, lòng thì nghĩ lát nữa Hạ Lệnh Tân và Hà Diệu Dương chạy chung đường thì mình nên cổ vũ ai đây?
Đến khi thi 100 mét nam, vòng đầu tiên Hạ Lệnh Tân và Hà Diệu Dương không chung nhóm, Trần Tịch thở phào, hai đợt sau hai người cũng không chung nhóm. Cậu thấy hai người đều vào trận chung kết, lại căng thẳng. Bành Ngọc và Hoàng Tinh thì nắm tay nhau căng thẳng hơn cả người thi, Trương Kình và Cao Thắng thì bình tĩnh giải đề nhân dịp giải lao. Trần Tịch cầm sách luyện tập lại không có lòng dạ nào mà làm đề, mím môi tập trung nhìn đường đua.
Đứng vào đường đua chuẩn bị chạy, súng lệnh vang, nhóm tuyển thủ như thể chân chứa lò xo, “vèo” một cái chạy xa thật là xa. Bành ngọc cùng Hoàng Tinh kích động hò hét cổ vũ cho Diệu Dương, Cao Thắng và Trương Kình cũng ngẩng đầu lên khỏi sách luyện tập. Trần Tịch mở to hai mắt nhìn đường đu, siết quyển sách luyện tập nhăn nhúm, ngay cả hô hấp cũng không khỏi nhẹ đi. Dường như chỉ trong nháy mắt, nhóm tuyển thủ đã thi xong, Trần Tịch thấy Hạ Lệnh Tân và Hà Diệu Dương phân biệt giành giải Nhì, giải Ba thì thở phào, mím môi nở nụ cười.
Hoàng Tinh và Bành Ngọc vội vàng cầm nước khoáng trong thùng nước mà trường học phát, chạy đến đường đua định thưởng cho người đầu tiên giành được giải trong lớp. Trần Tịch vốn cũng muốn đi tìm Hạ Lệnh Tân, nhưng nghĩ lại thôi, đi chúc Hạ Lệnh Tân không chúc Hà Diệu Dương thì quá vô lý. Thế là cậu ngồi tại chỗ nhìn Hoàng Tinh đứng ở cạnh đường đua chờ Hà Diệu Dương đi ra.
Hà Diệu Dương và Hạ Lệnh Tân cùng đi ra đường đua, thấy Hoàng Tinh và Bành Ngọc chờ ở lối ra, cậu ta vui vẻ vẫy tay. Hạ Lệnh Tân theo bản năng tìm Trần Tịch, lại không thấy cậu đâu. Anh nhìn về chỗ ngồi của lớp A10, quả nhiên thấy cậu đang nhìn sang bên này. Anh cười vẫy tay với cậu, cậu cũng vẫy tay.
Hạ Lệnh Tân ngậm cười đi ra đường đua, thấy Lam Xu đang cầm chai nước khoáng đứng chờ mình ở trên cầu thang cùng bạn thân. Anh gật đầu với Hà Diệu Dương và Hoàng Tinh, đi về chỗ lớp mình. Lam Xu đến gần anh, đưa nước cho anh, hỏi: “Vừa rồi cậu vẫy tay với ai thế?” Còn cười kiểu cười mà cô chưa từng thấy.
Hạ Lệnh Tân dừng chân, nhìn cô, gương mặt vẫn đầy ý cười, mà lời nói lại làm cho Lam Xu không cười nổi: “Trần Tịch. Cảm ơn, tôi không khát, để lát nữa cho Tử Khâm đi.” Nói xong thì mặc kệ sắc mặt Lam Xu thế nào, quay lại chỗ ngồi của mình.
Biểu tình trên mặt Lam Xu cứng đờ. Tuy rằng cô bị từ chối rất nhiều lần, nhưng lần này cô lại cảm thấy khó chịu hơn những lần trước, cô đỏ mắt. Bạn thân thấy sắc mặt cô khó coi, vội nhỏ giọng an ủi cô.
Trần Tịch vẫn nhìn sang bên này, thấy Lam Xu đưa nước cho Hạ Lệnh Tân, anh còn cười nói chuyện với cô, cậu như là trẻ con sợ bất cẩn thấy được bí mật của người khác, cuống quít dời mắt, thế cho nên cậu không biết anh không nhận nước của Lam Xu, cũng không thấy được anh bỏ Lam Xu lại đi một mình. Cậu khen Hà Diệu Dương mới quay về cùng đám Trương Kình, lòng lại thoáng buồn.
Các môn buổi chiều kết thúc, Trần Tịch theo lời dặn của Hạ Lệnh Tân không ăn cùng bạn mà đứng ở cổng chờ anh, nhưng không ngờ lại chờ được bốn người Hạ Lệnh Tân, Lý Tử Khâm, Lam Xu, Chương Khải. Cậu ngẩn người, chợt cười khẽ, lên tiếng chào họ.
Hạ Lệnh Tân chào, xoa đầu cậu, khi rũ tay xuống không dấu vết nhéo tai cậu, nói: “Bạn tớ muốn góp vui, để cậu chờ lâu, đi ăn cơm thôi.” Tai Trần Tịch đỏ bừng, tâm trạng tốt lên chút. Cậu cười lắc đầu.
Lý Tử Khâm hừ hừ: “Chúc mừng ông ông còn không biết điều. Thôi tiểu Tịch Tịch, chúng ta đi, không chúc mừng cậu ta nữa!” Nói xong muốn kéo cánh tay Trần Tịch.
Hạ Lệnh Tân nghiêng người ngăn cản tay cậu ta, nhướng mày, nói: “Đi đường của ông đi.” Lý Tử Khâm kéo hụt, bĩu môi, vừa nói “Có bạn cùng phòng mỹ nhân thì giỏi lắm à, tôi có người anh em đẹp trai đấy”, vừa sang một bên ôm bả vai Chương Khải. Chương Khải mặt không đổi sắc nghiêng người tránh. Lý Tử Khâm không tin nổi, cứ muốn ôm vai cậu ta, hai người ngây thơ đùa giỡn.
Lam Xu nhìn dáng vẻ che chở Trần Tịch của Hạ Lệnh Tân, lòng ghen tị. Cuối cùng cô hiểu, Hạ Lệnh Tân đối xử với Trần Tịch khác biệt. Cô rất khiếp sợ, không muốn tin tưởng đây là sự thật, miệng thì chua loét: “Đãi ngộ người đứng đầu khối tốt thế à? Được bảo vệ ghê quá, người khác chạm vào cũng không được hả?”
Hạ Lệnh Tân nhìn Trần Tịch đang đỏ mặt, nghiêm túc trả lời Lam Xu: “Đúng vậy.”
Lam Xu nghẹn lời, thấy anh cưng chiều nhìn Trần Tịch, mũi chua xót, mắt đã ươn ướt. Cô quay đầu làm bộ không hiểu, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói: “Tớ tin tớ tin. Ai nha, chúng ta đi nhanh lên, lát nữa nhà ăn hết món ngon đấy.” Nói xong cô nhanh chân đuổi theo Lý Tử Khâm, cùng Chương Khải trêu chọc cậu ta.
Trần Tịch do dự nhìn Hạ Lệnh Tân, anh mỉm cười: “Không sao, họ có biết hay không không quan trọng, dù sao sớm muộn gì cũng biết.” Trần Tịch nghe mà choáng, nhưng không hỏi lại.
Hạ Lệnh Tân: Đã nói là trưa về thưởng cho tớ đâu? Cậu quên gì rồi phải không?
Tịch Tịch:?? Không phải hôn rồi à? Còn muốn thưởng gì nữa?
Hạ Lệnh Tân: Cậu đoán xem:)