Hàn Tâm Kỳ đột nhiên dừng bước. Hạ Minh Lam cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn Hàn Tâm Kỳ khó hiểu.
– ” Đau!”
Có vẻ do hơi say cộng thêm việc bị Hạ Minh Lam làm đau, chữ đau kia từ miệng Hàn Tâm Kỳ yếu ớt như đang làm nũng. Giọng khàn khàn đi kèm với gương mặt ửng đỏ vì say kia làm Hạ Minh Lam nhìn đến ngẩn người.
– “Em làm tay tôi đau” Hàn Tâm Kỳ lắc lắc cái tay đang bị nắm đến đỏ của mình.
Hạ Minh Lam lúc này mới ý thức được, hơi nới lỏng tay nhưng vẫn không buông Hàn Tâm Kỳ ra, tiếp tục dắt nàng đi về phía chiếc Audi đỏ chói của mình.
Hạ Minh Lam để Hàn Tâm Kỳ ngồi bên ghế phụ, cài dây an toàn xong xuôi, muốn hỏi địa chỉ Hàn Tâm Kỳ ở đâu nhưng chưa kịp hỏi thì Hàn Tâm Kỳ có lẽ ngấm rượu nên vừa lên xe đã ngủ mất.
Hạ Minh Lam khởi động xe nhưng không có điểm đến, chiếc Audi không nhanh không chậm chạy quanh thành phố. Thỉnh thoảng Hạ Minh Lam liếc nhìn thấy Hàn Tâm Kỳ chau mày, ngủ không yên ổn lắm. Hạ Minh Lam đỗ xe cạnh một cái công viên, yên lặng ngồi trên xe nhìn Hàn Tâm Kỳ ngủ.
Một lúc sau Hàn Tâm Kỳ cũng tỉnh.
– “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về” Hạ Minh Lam hỏi.
Hàn Tâm Kỳ im lặng nhìn Hạ Minh Lam, hai cặp mắt giao nhau. Hàn Tâm Kỳ càng nhìn càng sâu, cuối cùng Hạ Minh Lam là người dời tầm mắt đi trước.
– “Sao em lại nhuộm tóc rồi. Tôi nhớ em nói thích tóc màu hạt dẻ.”
– “Ai cũng sẽ thay đổi. Những thứ trước kia thích bây giờ chưa chắc còn thích.” Hạ Minh Lam mặc cho ánh mắt nóng bỏng của Hàn Tâm Kỳ, vẫn nhìn xa xăm phía trước mà trả lời.
– “Kể cả tôi sao?” Giọng Hàn Tâm Kỳ có chút trầm xuống.
Hạ Minh Lam không trả lời. Rõ ràng vẫn rất yêu Hàn Tâm Kỳ nhưng nàng lựa chọn im lặng.
– “Em không còn thích tôi sao?” Hàn Tâm Kỳ cố tình lặp lại câu hỏi.
Vẫn là sự im lặng. Hàn Tâm Kỳ mở cửa bước xuống xe, muốn tránh xa cái người kia càng xa càng tốt. Trên người vẫn là bộ lễ phục mỏng manh, gió lạnh thổi vào mặt làm nàng run lên một cái, rất lạnh, nhưng cảm giác trong lòng còn lạnh hơn. Hàn Tâm Kỳ vốn tự tin Hạ Minh Lam còn tình cảm với mình, nhưng sự tự tin đó ngày càng nhỏ lại, đặc biệt không biết do Hạ Minh Lam che giấu kỹ hay thật sự đã không còn yêu mà nhìn vào mắt Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ không còn thấy mình trong đó.
Hàn Tâm Kỳ cảm giác được chiếc Audi khởi động, nhưng là đi về phía ngược hướng với mình. Hàn Tâm Kỳ cảm thấy thất vọng, cơn đau đầu và đau dạ dày cùng lúc kéo đến. Nàng ngồi bệt vào chiếc ghế đá bên đường, mặc cho cơn đau cũng mặc kệ trời đêm lạnh lẽo. Cứ thế ngồi đó thất thần.
Không rõ qua bao lâu, trên vai truyền đến cảm xúc ấm áp, ngẩng đầu Hàn Tâm Kỳ thấy Hạ Minh Lam đang đắp áo khoát lên người mình.
– “Mọi người đều biết tôi đưa cô về. Nếu cô xảy ra chuyện gì tôi gánh không nổi.”
Hạ Minh Lam vẫn chết không chịu mềm. Thờ ơ nói.
Hàn Tâm Kỳ rũ mắt, vẫn ngồi đó không có phản ứng gì.
Hạ Minh Lam chịu không nổi thấy nàng như vậy. Cúi người nhấc bổng Hàn Tâm Kỳ lên, tư thế ôm kiểu công chúa này làm Hàn Tâm Kỳ giật mình, theo phản xạ hai tay ôm lấy cổ Hạ Minh Lam. Không nói thêm lời nào Hạ Minh Lam trực tiếp bế Hàn Tâm Kỳ lên xe.
Hạ Minh Lam lái xe cũng không lên tiếng, chuyên tâm lái. Hàn Tâm Kỳ bình thường vốn mạnh mẽ, nữ nhân lạnh lùng quyết đoán trên thương trường, lúc này lại đang ủy khuất ngồi trên xe người yêu cũ, có thể do cơn đau dạ dày cùng với cảm xúc khó chịu do cơn say mang đến, Hàn tổng của chúng ta khóe mắt ngày càng đỏ, sắp khóc đến nơi.
Nhìn bộ dáng này Hạ Minh Lam mở rộng tầm mắt. Trước kia chưa từng thấy Hàn Tâm Kỳ say, cũng không thấy nàng lộ ra cảm xúc yếu đuối như bây giờ. Thật sự là làm người khác vừa giận vừa thương.
Lúc xe đi vào một tiểu khu, Hàn Tâm Kỳ lúc này mới nhận ra, kinh ngạc quay sang nhìn Hạ Minh Lam. Đến khi Hạ Minh Lam xuống xe, mở cửa cho Hàn Tâm Kỳ, lúc này Hàn Tâm Kỳ mới thật sự chắc chắn đây là đâu.
– “Ngạc nhiên lắm sao? Đây là nhà tôi” Hạ Minh Lam thấy Hàn Tâm Kỳ vẻ mặt từ ủy khuất chuyển sang ngạc nhiên thì muốn cười. Nhưng vẫn cố nhịn.
Hàn Tâm Kỳ việc đầu tiên vào nhà là quan sát một lượt ngôi nhà, mọi thứ vẫn vậy, từ bàn ghế đến cách bố trí vẫn hệt như trước đây. Đúng vậy, đây là nhà cũ của cô, nơi cô cùng Tâm Tâm lớn lên, ngôi nhà đầy kỷ niệm. Lúc quyết định ra đi, dù không muốn nhưng Hàn Tâm Kỳ vẫn phải bán ngôi nhà này. Ngày đó vội đi tránh né Hạ Minh Lam nên Hàn Tâm Kỳ nhờ An Hòa lo liệu thủ tục, chỉ nghe An Hòa nói bán cho một người quen, sau này nếu muốn có thể mua lại, làm cho Hàn Tâm Kỳ an tâm không ít. Chỉ thực sự không ngờ… người quen đó lại là Hạ Minh Lam.
Hạ Minh Lam để Hàn Tâm Kỳ ngồi ở sô pha, chính mình đi vào bếp lấy nước ấm. Mang thuốc đến cho Hàn Tâm Kỳ.
– “Uống thuốc trước đi. Biết rõ cơ thể không tốt chị còn uống nhiều như vậy. Lúc nãy lái xe đi mua thuốc, không phải bỏ mặc cô.” Giọng nói Hạ Minh Lam cũng dịu dàng hơn.
Hàn Tâm Kỳ uống thuốc, nước còn chưa kịp nuốt xuống thì nước mắt nàng cuối cùng không kìm được mà rơi xuống. Đây là lần đầu tiên Hàn Tâm Kỳ khóc trước mặt người khác. Không có khóc òa cũng không có nức nở, chỉ là khóe mắt đỏ au cùng những giọt nước mắt cứ im lặng lăn dài trên má, chảy không ngừng.
Nếu như suốt thời gian qua có thể chịu đựng, có thể chờ đợi đến khi bản thân thành công, có đủ năng lực đứng cạnh Hạ Minh Lam mà không ai có thể ngăn cản được thì đến tận bây giờ khi nhìn thấy Hạ Minh Lam lại đang sống trong ngôi nhà cũ của mình, mọi thứ vẫn như lúc mình chưa từng ra đi, Hàn Tâm Kỳ vô cùng xúc động.
Hạ Minh Lam một tay đặt lên má Hàn Tâm Kỳ cười, ngón cái quẹt đi dòng nước mắt đang chảy không ngừng. Khóe miệng cười ngọt ngào.
– “Bây giờ chị hối hận chưa?”
Không chờ Hàn Tâm Kỳ trả lời, Hạ Minh Lam tiến tới hôn lên môi Hàn Tâm Kỳ. Nụ hôn bất chợt làm nước mắt Hàn Tâm Kỳ cũng ngừng chảy.
Mùi hương quen thuộc, tư vị quen thuộc, cảm giác mềm mại ngọt ngào đã từ rất lâu rồi không được nếm, Hàn Tâm Kỳ bị Hạ Minh Lam hôn đến mụ mị đầu óc. Từ nụ hôn nhẹ nhàng chầm chậm, đôi môi dần được hé mở để đầu lưỡi dây dưa, Hàn Tâm Kỳ mặc kệ Hạ Minh Lam dẫn dắt, bản thân dần thả lỏng tận hưởng cảm giác ngày đêm nhớ mong này….
Đến khi hít thở không thông, Hạ Minh Lam mới buông Hàn Tâm Kỳ ra. Ý thức trở lại Hàn Tâm Kỳ hít vài ngụm khí, giọng nói khàn khàn đứt quãng.
– “Không…hối hận”
Câu nói hoàn toàn chọc tức Hạ Minh Lam, Hạ Minh Lam hung hăng cắn mạnh vào môi Hàn Tâm Kỳ trúc giận.
Cảm giác có chút rát, mùi vị Hạ Minh Lam trên môi Hàn Tâm Kỳ còn chưa vơi đi thì lại có thêm mùi máu tươi sộc tới. Hạ Minh Lam ra tay cũng thật độc ác. Cắn Hàn Tâm Kỳ đến chảy máu.
Hạ Minh Lam thấy trên môi Hàn Tâm Kỳ rỉ máu cũng có chút đau lòng, nhưng nghe câu không hối hận kia lửa giận cùng với bao nhiêu ủy khuất trong lòng bộc phát. Tức giận đứng dậy định mặc kệ Hàn Tâm Kỳ. Lúc xoay người sắp đi thì tay bị một bàn tay nắm lại.
– “Chị yêu em chưa từng thay đổi. Nhưng nếu lựa chọn lại chị vẫn sẽ rời đi.”
– “Vậy bây giờ chị quay lại để làm gì?” Hạ Minh Lam không nhìn Hàn Tâm Kỳ, lạnh nhạt trả lời.
– “Nhà chị vốn không còn gì cả. Ở Thiên Kỳ mọi thứ chị có được đều do ba em cho chị. Nếu ba em ngăn cản chúng ta, chị lấy gì để bảo vệ em? Lấy gì cùng em đấu tranh?” Hàn Tâm Kỳ cố ý không nói đến chuyện An Tuấn Dực hãm hại Thiên Kỳ cũng vì muốn bức ép Hàn Tâm Kỳ rời xa Hạ Minh Lam, cũng không nói tới việc chuyển nhượng cổ phiếu của mình cho Hạ Minh Lam.
– “Sao chị không nói với tôi mà tự ý rời đi không một lời giải thích. Sao chị chắc chắn được đến lúc chị quay lại tôi vẫn còn yêu chị? Hai năm ngắn lắm sao?”
Hạ Minh Lam suốt hai năm đau khổ, không thể chịu đựng cái lí do vô lý như vậy được. Lửa giận thật sự che mất lí trí Hạ Minh Lam.
Hàn Tâm Kỳ trầm mặt không nói. Tự trách bản thân suy nghĩ quá đơn giản. Nàng không ngờ trước được phản ứng của Hạ Minh Lam. Một cảm giác bất lực chưa từng có.
Hàn Tâm Kỳ gọi điện thoại.
– “Nhà cũ của mình, cậu tới đón mình được không?”
Hàn Tâm Kỳ mệt mỏi, không muốn tiếp tục ở đây dày vò nhau thêm, Hàn Tâm Kỳ muốn chờ cả hai bình tĩnh mới lại giải quyết nên gọi An Hòa đến đón mình.
Hạ Minh Lam nghe được nội dung cuộc gọi, không nói lời nào liền đi lên lầu mặc kệ Hàn Tâm Kỳ. Hạ Minh Lam không thể nào ngờ hành động này lại làm nàng của nhiều năm sau vẫn còn hối hận….