Dạy Bảo Đại Tiểu Thư

Chương 59


Màn đêm có dài cũng không dài bằng việc ngồi chờ người mình yêu thương nhất chịu đau đớn trong phòng phẫu thuật. Mỗi phút trôi qua như cả một thập kỷ dài dăng dẳng….

“Bác sĩ ra rồi” giọng vú Ngô mừng rỡ.

Hạ Minh Lam và Dương Di lập tức đứng dậy đến bên cạnh nắm tay bác sĩ, giọng điệu khẩn trương.

“Bác sĩ, tình hình thế nào..”

Hạ Minh Lam cũng chăm chú, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

“Ai là người nhà của Hàn Tâm Kỳ?”

“Là tôi” Hạ Minh Lam vội vàng trả lời.

“Hiện đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên cánh tay bị va đập mạnh làm gãy xương. Bệnh nhân vẫn còn hôn mê, đầu cũng bị chấn thương nhẹ, thời gian tỉnh lại còn phải xem ở bệnh nhân.”

Nhìn đến Dương Di, bác sĩ thở dài nói tiếp.

“Bệnh nhân An Hòa, chấn thương đầu, tay và chân. Đã qua phẫu thuật nhưng chân tổn thương khá nặng, về sau có thể ngồi xe lăn một quãng thời gian rất dài…”

Dương Di nướt mắt lăn dài, dù biết bác sĩ đã cố nói giảm nói tránh, nhưng người thông minh đều hiểu, chân này của An Hòa như bị tàn phế rồi.

“Chân… sẽ lành sao bác sĩ. Vẫn có thể đi lại bình thường được chứ?”

“Chuyện này còn phụ thuộc vào sự kiên trì của bản thân bệnh nhân.. hiện nay y học tiên tiến…”

Sau đó bác sĩ nói gì Dương Di dường như không còn nghe rõ nữa. Nàng suy sụp tột độ.

– ————————

Vú Ngô còn bận chăm sóc Tâm Tâm, tạm thời chỉ có thể nói với Tâm Tâm rằng Tâm Kỳ bận đi công tác, tránh cho con bé hoảng loạn, dù sao Tâm Kỳ cũng là người thân duy nhất còn lại của Tâm Tâm. Nên chỉ có Hạ Minh Lam mới có thể chăm sóc cho Hàn Tâm Kỳ.

Hạ Minh Lam giao việc công ty cho Hạ Minh Duật quản lý, bản thân mình thì túc trực ở bệnh viện, đã hai ngày kể từ ngày Hàn Tâm Kỳ hôn mê, nàng còn không có tỉnh.

Ngón tay thon dài Hạ Minh Lam lặng lẽ vuốt dọc đôi mày người đang an tĩnh nằm kia. Khuôn mặt này rất lâu rồi Hạ Minh Lam mới nhìn gần như vậy, dường như lúc tỉnh Hàn Tâm Kỳ nhìn rất căng thẳng, không có thoải mái như bây giờ, nhìn nàng như ngủ thật yên ổn.

“Chị ngủ thoải mái lắm sao, vì rất thoải mái nên chị mới không chịu tỉnh lại đúng không?” Hạ Minh Lam nỉ non, hai tay Hạ Minh Lam nắm lấy bàn tay Hàn Tâm Kỳ vuốt ve như nâng niu bảo bối.

“Chị hỏi em còn thích chị không, em còn chưa trả lời mà. Chị có muốn nghe không?”

“Tỉnh lại em nói chị nghe nhé…”

Hạ Minh Lam như một cổ máy liên tục nói thầm bên tai Hàn Tâm Kỳ, không biết vì sao nàng còn chưa tỉnh. Hàn Tâm Kỳ còn ngủ ngày nào thì tim Hạ Minh Lam còn treo ngược ngày đấy.

Có thể vì liên tục thức đêm trông coi Hàn Tâm Kỳ cộng với việc luôn nhìn khuôn mặt Hàn Tâm Kỳ  lúc nói chuyện nên Hạ Minh Lam không để ý ngón tay Hàn Tâm Kỳ đang cử động.

Hàn Tâm Kỳ dường như tỉnh rồi, chỉ là thân thể đau đớn, tay chân cả người như không còn sức lực. Hàn Tâm Kỳ nghe được giọng Hạ Minh Lam, nàng muốn mở mắt, nhưng trong thế giới của nàng giống như có một căn phòng đen tối đang nhốt nàng, nàng không thể tỉnh dậy. Chỉ biết giữa căn phòng tối đó nàng nghe được từng lời nói thâm tình của Hạ Minh Lam…

Nhìn ngoài trời màn đêm dần buông xuống, lại thêm một ngày nữa nàng không tỉnh dậy. Hạ Minh Lam thở dài nhìn ngoài cửa sổ, rồi lại dời tầm mắt đến bên người Hàn Tâm Kỳ.

“Chị thì ngủ an ổn đến như vậy còn em lại chẳng thể chợp mắt. Chị giỏi lắm Hàn Tâm Kỳ…”

“Ngày chị bỏ đi tâm trạng chị như thế nào? Có buồn như em, có tuyệt vọng như em không?”

“Mỗi đêm em đều không ngủ được, em tức giận, tại sao chị lại rời bỏ em, em rất tức giận… đến khi mua được căn nhà chị từng ở, ngủ ở căn phòng chị từng ngủ, em mới có thể tưởng tượng chị đang ở cạnh mới có thể ngủ được tốt hơn một chút. Rồi em cố gắng thay đổi, em muốn chị nhìn thấy em không có chị vẫn thành công sống tốt, nhưng em sai rồi…”

“Mọi người nói em lạnh lùng, Vương Khiết cũng nói em thay đổi. Không phải em trầm mặt không vui, em lạnh lùng khó tính vì em là chủ tịch, mà là vì không có chị ở cạnh. Em cảm thấy việc cười thật là khó khăn và máy móc. Vùi đầu vào công việc làm em cảm thấy ổn hơn…”

“Chị hỏi tại sao em lại nhuộm tóc đúng không? Vì em nhớ chị, nhớ mái tóc đen thơm mùi của riêng chị…” 

“Chúng ta làm hòa nhé… em muốn ôm chị, muốn nằm trong vòng tay chị…chị tỉnh lại đi có được không?”

“Hàn Tâm Kỳ… em yêu chị” Hạ Minh Lam khóc. Một cảm giác bất lực.

Hàn Tâm Kỳ trong căn phòng tối nghe được Hạ Minh Lam nói, như có cánh cửa phía trước, Hàn Tâm Kỳ mệt mỏi cố lê thân xác không sức lực đi về phía cánh cửa… ánh sáng chói lóa làm nàng nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra thấy trước mắt là người nàng yêu nhất Hạ Minh Lam, nàng thoát khỏi cơn hôn mê về với thực tại, dùng hết sức lực cố mở miệng…

“Minh Lam…” sao đó tiếp tục ngủ thiếp đi.

Nước mắt Hạ Minh Lam ngưng đọng, Hàn Tâm Kỳ vừa mở mắt, nàng vừa tỉnh lại. Hạ Minh Lam vội vàng kêu bác sĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận