Văn Yến còn trẻ mà đã thành danh, năm đó, bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh nhận được thành tích rất tốt. Nhờ nó mà anh bước vào giới giải trí, cứ thế mà vô số người biết đến tên của đạo diễn mới.
… Mà nữ chính trong phim điện ảnh đó chính là Lương Âm Dạ.
Cô là nữ chính đầu tiên của anh.
Tên tuổi của hai người mới cùng lúc xông vào trong tầm mắt công chúng.
Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu hợp tác lần thứ hai.
Từ lần đầu quay phim, không khó nhìn ra bọn họ còn ngây ngô, rất nhiều chỗ vẫn còn khuyết điểm, chỉ có điều, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, mới khiến nó nhận được nhiều sự yêu thích như vậy. Mà bộ phim điện ảnh thứ hai, rõ ràng bọn họ đã tiến bộ, thành tích cao hơn bộ đầu tiên một tầng.
Sau này, bọn họ chỉ tốn hai năm là đã trở thành khuôn mặt quen thuộc trong giới giải trí.
Trong giới giải trí, có rất ít người quen nhau từ bé, giúp đỡ nhau đi lên giống bọn họ, mà CP Dạ Yến cũng ra đời vào lúc đó.
Quãng thời gian đó, chỉ cần có người quen biết một người trong số bọn họ, thì không thể không quen người còn lại. Mối quan hệ giữa bọn họ tốt đến mức mọi người đều biết.
Lúc tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ tiếp tục hợp tác, bọn họ lại đột nhiên tách nhau ra làm việc.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là tạm thời, bọn họ sẽ sớm hợp tác với nhau một lần nữa, bọn họ vừa tách biệt thì đã mỗi người một ngả năm năm.
Trong năm năm của sau này, thành tích của Văn Yến không dừng lại, hết tác phẩm này tới tác phẩm khác được chiếu trên màn ảnh, bản thân anh đã tự đổi mới kỷ lục mà mình tự tạo ra tới mấy lần.
Không nói tới chuyện khác, chỉ nói lần này thôi, bộ phim “Nguy Nguyệt” của anh đã giành được không ít giải thưởng, chính là minh chứng tốt nhất cho thực lực của anh.
Anh đã sớm bước vào hàng ngũ đạo diễn nổi danh.
Đạo diễn “Sương Khói” lớn tuổi, không thích tham dự cuộc vui giữa những người trẻ tuổi, bọn họ tụ họp, ông ấy chưa bao giờ tham gia.
Người của phía “Sương Khói” không thân với anh, ban đầu cho rằng anh cũng giống đạo diễn Chung, nhưng không ngờ anh còn ra ngoài ăn uống vui đùa cùng người trong đoàn phim của anh.
Chuyện này không giống với tưởng tượng của bọn họ lắm.
Hai bên chào hỏi lẫn nhau, ở trước mặt anh, rõ ràng là mấy diễn viên trẻ tuổi của “Sương Khói” hơi gò bó.
Dù sao cũng là tiền bối, còn là đạo diễn rất giỏi giang, bọn họ kính trọng từ đáy lòng, từ trong hành động của mình khó tránh bộc lộ điều này.
Mà bọn họ gò bó bao nhiêu, Lương Âm Dạ không gò bó bấy nhiêu.
Bọn họ rối rít chào hỏi Văn Yến, có người còn tự giới thiệu bản thân, muốn để lại ấn tượng ở trước mặt anh, có lẽ nói không chừng sau này có thể có cơ hội được hợp tác… Nhưng cô không như thế, có vẻ rất bình tĩnh thờ ơ, chỉ thong dong ngồi bên cạnh nhìn.
Loại hành động này của cô có thể được giải thích là không muốn nhìn thấy người nào đó, nhưng càng giống như là… người trong nhà thì chào cái gì? Quen quá rồi, không cần thiết phải khách sáo.
Bọn họ lặng lẽ tự động hiểu theo vế sau.
Đã có người bắt đầu nói thầm ở trong lòng, cũng không biết mấy vụ tai tiếng đó… có tin được không?
Hai người này nhìn qua có vẻ rất có ẩn tình.
Nói rằng giữa bọn họ không có dây mơ rễ má… điều này thật sự rất khó làm cho người ta tin.
Dường như Văn Yến không cảm giác được, đối với chuyện này, anh không có phản ứng gì, cũng không thấy bất mãn. Chỉ thấy anh rất tự nhiên cong khuỷu tay, đặt cánh tay lên chỗ dựa của chiếc ghế trước người để mượn lực, nhàn hạ đứng đó, tiếp tục trò chuyện với mọi người.
Nhưng vấn đề là lúc anh đi qua, đúng lúc đứng bên cạnh Lương Âm Dạ, giờ phút này, chiếc ghế anh đang tựa vào cũng là chiếc ghế Lương Âm Dạ đang ngồi.
Đoàn phim “Sương Khói” có một diễn viên trẻ tuổi, cô ấy lặng lẽ nhìn Văn Yến, lại nhìn Kiều Việt.
Trên mặt tỉnh bơ, trong lòng gào thét.
… Cứu với, ai đó có thể đến đây nói với cô ấy, rốt cuộc cô ấy nên đu cặp nào không?
Bọn họ trò chuyện náo nhiệt, Lương Âm Dạ nhìn thẳng, không nhìn thấy tình cảnh sau lưng, chỉ bưng ly rượu trước mặt lên uống một hớp.
Cô rất thích uống rượu, nhất là rượu vang đỏ và một vài loại rượu trái cây.
Mấy năm qua, cô uống nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Có lẽ đôi lúc thật sự cần tới cồn để tê liệt lý trí và tình cảm.
Vừa rồi, cô và Kiều Việt vẫn chưa nói hết chuyện, sau khi đơn giản hàn huyên xong, thấy mọi người cũng trò chuyện, Kiều Việt tiếp tục nói chuyện với cô: “Vậy đến lúc đó, bữa tiệc tối kết thúc, chúng ta có thể cùng đón Trung thu, ăn bữa khuya gì đó.”
Bọn họ cùng nhận được lời mời dạ tiệc Trung thu của một đài truyền hình, đã xác nhận là đều đi.
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát: “Đến lúc đó lại hẹn nhau.”
Thời gian còn xa, cô không xác định đến lúc đó còn có việc gì khác hay không.
Gần đây độ nổi của “Sương Khói” đang lên, vào lúc này, bọn họ tham gia dạ tiệc của cùng một đài truyền hình, không cần nghĩ cũng biết đến lúc đó nhất định sẽ đi chung với nhau.
Kiều Việt cười nhìn cô, đôi mắt ngậm ý cười mà lại chứa đựng tình cảm, rất dịu dàng, rất hiền hoà.
“Được.”
Trong lúc trò chuyện bình thường, một giọng nói khác đột nhiên chen vào: “Gần đây lịch trình của cô Lương khá kín đấy.”
Đầu tiên là Lễ trao giải Hoa Quế, rồi đến thành phố Nam, lại quay về tụ họp liền hai đêm, lúc ăn chung còn hẹn đi Trung thu gì đó, không phải là rất kín à?
Một bàn náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh.
… Vừa rồi là ai đang nói chuyện?
… Anh nói gì?
… Anh đang nói chuyện với Lương Âm Dạ?
Lương Âm Dạ không nhanh không chậm bưng ly rượu lên, rất là tự nhiên tiếp lời: “Cũng ổn, đâu có bận bằng anh.”
Mặc dù không biết có phải anh đang châm chọc hay không, nhưng dù sao thì cô cũng không nhận.
Hôm nay Lương Âm Dạ đến ăn liên hoan, là hành trình cá nhân, nên mặc đồ ngày thường. Váy dài màu trắng gạo, làn váy mềm mại, trên váy được thêu cành hoa màu đen, tóc xoăn dài xõa ở trên vai, có một bên rơi ở trước ngực. Cô ngồi rất thẳng, chắc hẳn là đã luyện thành thói quen, phần cổ thiên nga thon gọn xinh đẹp lấp ló sau làn tóc, toàn thân tản ra vẻ lười biếng hấp dẫn.
Vẻ đẹp của cô là không thể nghi ngờ, chỉ dựa vào nhan sắc là có thể đạt đến trình độ giết người bừa bãi. Cho dù là con gái, tầm mắt cũng sẽ không tự chủ bị cô hấp dẫn, dừng ở trên người cô.
Rượu màu đỏ để lại dấu vết trên môi cô, môi cô đỏ hồng, lơ đãng đầu độc lòng người ta.
Cô nhẹ nhàng nhấp môi, rượu biến mất.
Văn Yến rũ mắt là có thể nhìn thấy. Ánh mắt của anh sâu hơn, một hình ảnh lập tức hiện ra trong đầu… Sắc đêm mờ mịt, ở trước cửa sổ sát đất, bọn họ tuỳ ý hôn môi, động tác mạnh bạo, mà khắc sâu trong trí nhớ nhất là nụ hôn xen lẫn mùi rượu.
Áo quần xốc xếch dần dần bị cởi ra, không có quá nhiều lý trí, cũng không suy tính quá nhiều chuyện, mọi chuyện toàn dựa vào bản năng của trái tim. Đó là một giấc mộng say sưa vừa bước vào là có thể đắm chìm mấy năm, cũng khiến cho người ta cảm thấy ngây dại ngông cuồng, một giấc mơ say khiến cho người ta nghi ngờ độ chân thật.
… Người trong cuộc không để bụng, nhưng người ngoài kinh ngạc ngây người.
Mọi người: “?”
Mọi người: “!”
Nội dung của cuộc đối thoại thoạt nhìn khá hòa bình.
Nhưng sao bọn họ cứ cảm giác rất kỳ quái nhỉ? Mùi thuốc súng cũng không nhạt.
Còn có người mở to mắt: Wow! Thì ra bọn họ vẫn nói chuyện với nhau!
Căn cứ vào đủ loại tin đồn bên ngoài, thật ra thì có rất nhiều người đều cho rằng bọn họ đã không qua lại nữa, đã trở mặt thành kẻ thù.
Thấy bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo, có người cười ha ha đánh vỡ tình cảnh bế tắc này, thay đổi đề tài.
Song, mặc dù bầu không khí vì đoạn nhạc đệm này mà trở nên có chút lúng túng, nhưng hình như… càng kéo thì tính chất câu chuyện càng căng.
Trong lòng mấy diễn viên trẻ tuổi ngứa ngáy không thôi, thật là muốn thừa dịp người trong cuộc đều ở đây mà hỏi một chút, nhưng lại không dám.
Giữa bọn họ đã từng xảy ra cái gì, rốt cuộc chỉ có bản thân bọn họ biết, không ai dám hỏi.
Sau khi hai nhóm người trò chuyện một lát, đoàn phim Văn Yến tạm biệt rời đi, không quấy rầy bọn họ nữa.
Trước khi đi, Văn Yến hạ tầm mắt nhìn người nào đó, hơi cúi người, giọng nhàn nhạt: “Làm cho tốt vào nhé.”
Chương trình giải trí sắp ghi hình.
Vậy thì, làm, cho, tốt, vào, nhé.
Anh nói xong là đi ngay, khoảng cách bỗng nhiên bị kéo gần, như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, chạm vào rồi rời đi, tựa như ảo ảnh trong giấc mơ.
Động tác của Lương Âm Dạ khựng lại, có chút khó hiểu, nhưng cũng không định hỏi lại, chỉ tiếp tục dùng bữa và uống rượu, để mặc cho anh rời đi.
Nhóm người Văn Yến đi rồi, đám người vốn yên tĩnh mấy giây rồi lại nhanh chóng quay lại dáng vẻ náo nhiệt như vừa rồi.
Bọn họ đến rồi lại đi, trông có vẻ như không tạo thành ảnh hưởng và thay đổi gì, cũng chỉ có bản thân người trên bàn biết… giờ phút này, mức độ hóng hớt trong linh hồn bọn họ đã đạt tới tột cùng. Lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng không thể không kiềm lại.
Sợ rằng chỉ có hai người bình tĩnh tự nhiên, đó là Kiều Việt và Lương Âm Dạ.
/
“Tối Nay Hẹn Hò Không” mùa một sẽ có tám khách mời cố định, thỉnh thoảng sẽ có khách mời tạm thời.
Trước khi hết hạn đã công bố sáu khách mời, còn hai khách mời là khách mời bí ẩn, cho đến ngày ghi hình, người hâm mộ mới biết là ai.
Độ mong đợi lập tức dâng cao.
Người ngoài giới giải trí đều nói ê kíp chương trình giỏi dụ người xem, ai có thể ngờ tới chân tướng mọi chuyện là… tới gần lúc quay phim, nội bộ ê kíp chương trình còn đang giành giật từng giây từng phút để tranh thủ bàn bạc với hai bên vẫn còn chậm chạp chưa đưa ra quyết định.
Không phải là không mời được người, chỉ là đạo diễn có đối tượng mà bản thân muốn kiên trì bàn bạc.
May mà vào giây phút quan trọng, bên phía Lương Âm Dạ đã gật đầu.
Về phần Văn Yến cũng xong xuôi.
Tất cả mọi người đều vui mừng.
Lúc này, tám khách mời đã được quyết định.
Nhưng đối với Lương Âm Dạ, cô không biết người thứ tám là ai. Cô chỉ biết tên sáu người cộng thêm bản thân cô.
Chắc là không phải là chuyện gì lớn, cô cũng không để ý lắm.
Kể từ khi cô đồng ý tham gia, ê kíp chương trình luôn duy trì liên lạc với cô để bàn bạc công việc cụ thể của gameshow, đối với chương trình này, cô đã có hiểu biết cơ bản, hiện tại cũng chỉ chờ ghi hình.
Còn mấy ngày là ghi hình, mà mấy ngày qua cũng là kỳ nghỉ hiếm có của cô.
Đã lâu lắm rồi cô không nghỉ ngơi, lần này là kỳ nghỉ ngắn hạn mà Đường Vi cố tình sắp xếp cho cô.
Tụ họp với đoàn phim xong, cô về ngủ một giấc đến hơn một giờ chiều ngày hôm sau.
Chờ đến khi Lương Âm Dạ tỉnh lại, trong điện thoại di động đã tắt âm có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cô giật mình mở ra xem, quả nhiên đều là cuộc gọi của người nhà, ba mẹ và Lương Xán đều có đủ.
Cô vừa vén chăn lên ngồi dậy vừa gọi lại cho Lương Xán.
Lương Xán nghe có vẻ đang bận, hơi thở có chút gấp gáp, vừa nghe máy, câu đầu tiên đã hỏi: “Em không quên hôm nay là ngày gì chứ?”
Lương Âm Dạ nói: “Không. Tôi vừa thức dậy, bây giờ sẽ qua đó, ba mẹ cũng gọi cho tôi rồi, cô với nói với bọn họ một tiếng.”
“Ờ, được, vậy em mau lên nhé, khách bắt đầu tới nhà rồi.”
“Sớm vậy?”
“Là một vài người bạn của mẹ cố tình tới.”
Lương Âm Dạ đáp lại hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Năm ngoái lúc mẹ cô sinh nhật, cô còn đang ở trong núi sâu, thời gian quay phim gấp gáp, vốn dĩ không đi được, đoàn phim cũng không thể nào để cô quay về. Lúc ấy vốn định gọi điện thoại, nhưng tín hiệu ở đó rất kém, không gọi đi được, ngay cả tin nhắn cũng không gửi đi được, cho đến hai ngày sau cô mới có thể dành ra được một chút thời gian, cố ý vào thành phố chỉ để gọi một cuộc gọi.
Nhưng cuộc gọi đó không được nghe máy.
Sinh nhật năm nay của Hà Chiêu Vân lại đến. Còn là sinh nhật năm mươi tuổi, tương đối chính thức, cũng long trọng hơn một chút.
Cô khá vui, may mà lần này cô ở thành phố Thân, không bị công việc vướng bận, có thể đi chúc mừng sinh nhật bà ấy.
Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân chỉ sinh cô và Lương Xán.
Bình thường cô không ở thành phố Thân cũng không ở bên cạnh bọn họ. Cuộc sống như trước đó, cô không thể nào sống tiếp được.
Hai tháng trước, cô đã chuẩn bị quà, đó là một bức tranh của một họa sĩ mà Hà Chiêu Vân rất thích. Giá cả không quá đắt, nhưng chủ yếu là hiếm có khó tìm.
Lúc ngồi trước gương chuẩn bị trang điểm, động tác của cô có chút chần chừ. Cô đang suy nghĩ, cô luôn muốn cách xa, nhưng hình như mãi không hoàn toàn rút ra được.
Hàng mi dài cụp xuống, kết hợp với chỗ hốc mắt nhẹ nhàng tạo ra một bóng râm nhỏ dưới mắt, không biết cô đang suy nghĩ gì. Sau chốc lát, cô mới bắt đầu chuẩn bị.
Nhà họ Lương tọa lạc ở một khu biệt thự rất tốt trong khu vực thành phố Thân, từ nhà cô đến đó cũng không tốn nhiều thời gian lắm.
Lúc cô đến, như Lương Xán nói, trong nhà quả thật đã có mấy vị khách, đều là bạn thân của Hà Chiêu Vân, bọn họ đang ngồi cùng một chỗ dùng trà trò chuyện, trong phòng khách lớn rất náo nhiệt.
Lương Âm Dạ đi tới cửa, vừa định đi vào, bỗng nhiên nghe thấy tên của mình, bước chân không khỏi tạm ngừng một lát.
Cô nhận ra được giọng nói này, là của một bà dì họ Thôi.
“Tiểu Dạ không ở nhà à?”
Âm thanh đồ sứ khẽ chạm vào nhau vang lên ở bên trong, có lẽ là có người bưng ly trà lên. Chỉ nghe Hà Chiêu Vân bất đắc dĩ nói: “Không.”
Bà ấy buông tiếng thở dài, lại nói: “Bà cũng không biết tôi hối hận cỡ nào đâu, sớm biết như vậy thì năm đó đã không đưa nó về quê để mẹ chồng tôi trông nom, được bà ấy chăm sóc, tôi không hề cảm thấy thân thiết chút nào.”
Từ trong giọng nói này là có thể nghe ra được mấy phần lo lắng của bà ấy.
Lương Âm Dạ cụp mi mắt, nhẹ nhàng đứng dựa vào tường.
Từ xưa, mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vẫn là một ải khó, mối quan hệ giữa bà nội và mẹ cô không tốt lắm. Hà Chiêu Vân vẫn luôn nghi ngờ, lúc cô ở cạnh bà nội, có phải bà nội thích chia rẽ mối quan hệ giữa mẹ con các cô hay không.
Dì Thôi nói: “Năm đó tôi khuyên bà rồi, chăm sóc hai đứa con không dễ, tôi nói là nếu bà không trông xuể thì đưa đến nhà tôi, tôi giúp bà. Có làm sao đi nữa thì cũng đừng đưa một trong số hai đứa về quê. Nhưng bà đâu có nghe, cứ muốn đưa về quê thôi.”
Hà Chiêu Vân nắm chặt tay, lúc ấy… có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng chuyện đó cũng đã qua rồi, bây giờ nghĩ tới mấy nguyên nhân đó, chỉ cảm thấy chúng cũng không được xem là gì cả, nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận.
Nhìn thấy bọn họ khổ sở trò chuyện, một người khác chuyển chủ đề: “Không nói chuyện này nữa. Ôi, cái kia là cái gì? Quà ai tặng vậy?”
Hà Chiêu Vân nhìn theo tay bà ấy: “À, cái kia à, tiểu Dạ tặng, hôm qua đưa đến.”
“Là tranh vẽ à?”
“Chắc là vậy.” Nói đến quà cáp, Hà Chiêu Vân cụp mắt, tự nhiên mà nhìn thứ đang đeo trên cổ tay, không nhịn được muốn đưa ra cho bọn họ xem. Bà ấy cười nói: “Cái này là An An tặng, nói là tự đi đổ thạch(*) để ra ngọc, không biết phải đổ thạch bao nhiêu lần mới ra được ngọc tốt như vậy, lập tức tặng tôi để làm vòng tay.”
(*)Đổ thạch: là chỉ phỉ thúy khi khai thác ra, có một tầng phong hoá bao bọc bên ngoài, không biết bên trong nó là tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng phỉ thúy, gọi là đổ thạch.
An An là biệt danh của Lương Xán, bà ấy gọi quen rồi, mấy người bạn đều biết.
“Ngọc này tốt.”
“Nhìn đẹp thật, ngọc trong quá.”
Hà Chiêu Vân: “Đúng đấy, đứa nhỏ này có lòng lắm.”
Không biết Lương Âm Dạ đã đứng ở bên ngoài bao lâu.
Cô cụp mắt, vừa mới chuẩn bị đi vào, Lương Xán đi từ vườn hoa đến, cầm mấy cành hoa vừa cắt trong tay: “Tiểu Dạ, em về rồi?”
Lương Âm Dạ “Ừ” một tiếng, đứng thẳng người.
Đã hơn nửa năm bọn họ không gặp nhau.
Tính cách và diện mạo của Lương Xán luôn sáng rực như ánh mặt trời, vừa rồi cô ta đi tới, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô ta.
Cô ta đưa hoa trong tay ra cho Lương Âm Dạ xem: “Em thấy chị trồng đẹp không?”
Lương Âm Dạ nhìn chúng, đó là mấy đóa hoa mẫu đơn: “Rất đẹp, sao lại cắt xuống vậy?”
“Mẹ sinh nhật mà, đúng lúc có mấy đóa hoa đang nở rộ nên mang đến cho bà ấy vui vẻ.” Lương Xán đến gần cô, cùng cô đi vào: “Ba còn ở công ty, một lát sẽ về.”
Cô tạm dừng, chỉ gật đầu.
Vẻ ngoài của bọn họ khác nhau, cũng đi theo phong cách khác nhau, cảm giác mang lại cho người khác cũng không giống nhau. Nhưng lại có một điểm tương đồng chính là đều cực kỳ đẹp, lúc cùng đi từ ngoài vào trong càng là thiêu đốt ánh nhìn.
Người bên trong nhìn sang.