Đế Cảnh Trọng Sinh

Chương 5: Hư Di Thuật


Nhị nương trở về đã là buổi chiều. Thấy tiểu viện của mình vẫn còn nồng đậm mùi củi cháy, khắp nơi loang lổ vết tích phóng hoả, bà ta sững sờ mất nửa ngày. Sau khi hoàn hồn, nhị nương túm váy chạy đến thư phòng khóc la ỏm tỏi. Sau đó… cũng không có sau đó.

Thư phòng im lặng như tờ, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của mọi người. Lam Tuyết chạy đến tìm phụ thân quạt gió góp lửa thì thấy mẫu thân ngồi bất động ở một bên, nước mắt lưng tròng.

. . .

Cả buổi chiều tu luyện Hư Di Thuật khiến tinh thần cùng thể chất của Lam Tuyệt sớm rã rời.

Buổi tối, Lam Tuyệt vẫn không dám ngủ. Mặc dù ngày hôm nay trôi qua rất chân thật nhưng nàng vẫn sợ… Nếu là mộng, nàng càng mong kéo dài thêm chút nữa.

Lam Tuyệt trừng mắt nhìn trần nhà, ôm Mặc Thương đang ngủ say trong lòng. Không biết qua bao lâu, nàng nhất thời buông lỏng, cơ thể mệt mỏi rất nhanh chóng liền thiếp đi.

Giấc ngủ rất cạn nhưng đủ để Lam Tuyệt chìm vào mộng cảnh. Nàng đổ một thân mồ hôi, hơi thở trầm thấp nặng nề. Một lần thiếp đi liền là hai canh giờ.

Lam Tuyệt đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt lập loè như ngọn đuốc. Nàng thở dốc một hơi, ngực vẫn còn phập phồng. Nàng đã biết ấn ký trên Hư Di Thuật mình đã gặp qua ở đâu. Chính là nơi đó…

Huyễn Thiên Bí Cảnh!

Năm đó, Định Tường đại lục chọn ra mấy trăm tu sĩ ưu tú nhất để tiến vào Huyễn Thiên Bí Cảnh. Lúc xuất phát, ai cũng phấn khích, tràn đầy kỳ vọng. Khi kết thúc, rốt cuộc chưa đến ba mươi người sống sót trở ra. Mà trong đó, Lam Tuyệt có thể xem là người đạt được kỳ ngộ lớn nhất.

Nàng là một trong ba người qua được cửa ải cuối cùng của Đan Dương Điện. Ngoại trừ nàng, hai người còn lại là Vương Hạc và Hàn Kiệt. Sau khi qua ải, bọn họ đi đến tế điện. Nơi đó có năm hộp ngọc đại diện năm hệ thuộc tính Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ. Nghe cổ nhân truyền lại, bên trong năm hộp ngọc là năm quyển công pháp vô địch thiên hạ. Ấn ký đại thụ trên Hư Di Thuật hoàn toàn giống với ấn ký trên hộp ngọc thuộc tính Mộc.

Linh lực của Lam Tuyệt là song hệ thuộc tính Mộc, Hoả. Thuộc tính Mộc thích hợp tu luyện công pháp thiên về phòng thủ, hồi phục, hỗ trợ tốt luyện đan. Thuộc tính Hoả thích hợp tu luyện công pháp thiên về công kích, tính chất lăng lệ bá đạo, hỗ trợ tốt luyện khí. Lam Tuyệt cảm thấy tính cách mình rất hợp với thuộc tính Mộc, cộng thêm việc nàng yêu thích luyện đan, liền chú trọng tu luyện công pháp Mộc hệ. Vì vậy, nàng tuyển hộp ngọc lục bích.

Có điều, Hàn Kiệt tham lam, nghĩ muốn gϊếŧ nàng để bớt đi một kẻ tranh giành. Lam Tuyệt đánh không lại Hàn Kiệt, chịu một chưởng ngã vào vách đá, đồng thời rơi xuống mật thất trong tế điện.

Nàng phát hiện mình rơi xuống lăng mộ của Thần Quân Viễn Cổ, sau đó may mắn nhận được truyền thừa. Khi trở lên, hai người kia không thấy, đồng thời hộp ngọc lục bích và hộp ngọc hoàng kim cũng bị lấy đi. Nàng đoán Vương Hạc và Hàn Kiệt đã mang theo bảo vật rời khỏi, đành tiến lên chọn lấy hộp hoả hồng ngọc.

Lòng tràn đầy nghi vấn về Hư Di Thuật, Lam Tuyệt cẩn thận gỡ cánh tay Mặc Thương, nhẹ nhàng xuống giường lấy công pháp ra xem.

Năm đó nàng thử đủ cách để mở ra quyển công pháp từ hộp hoả hồng ngọc, đánh bậy đánh bạ một hồi cũng là tìm được.

Lam Tuyệt hít sâu một hơi, tập trung linh lực rót vào ấn ký. Ấn ký đột nhiên loé sáng nhưng không bao lâu liền tắt. Lam Tuyệt cũng không gấp, vừa rồi là nàng thử vận may. Nếu cách kích hoạt Hư Di Thuật giống như mở ra Hoả Long Ngạo Thiên thì linh lực không là chưa đủ. Sau khi kết luận Hư Di Thuật quả nhiên có phản ứng với linh lực của nàng, Lam Tuyệt tập trung tinh thần, lần nữa mở ra ấn ký.

Linh lực lại rót vào, hoa văn đại thụ dấy lên một đoàn sáng yếu ớt. Lam Tuyệt tập trung tinh thần, thôi thúc hồn lực đả thông nguồn sáng trên hoa văn. Hồn lực hỗ trợ linh lực chậm rãi chen lấn dọc ngang.

Lam Tuyệt ngạc nhiên vì không có bất kỳ lực cản nào bài xích hồn lực cùng linh lực của nàng như lúc mở ra công pháp Hoả Long Ngạo Thiên.

Vì vậy nàng tăng nhanh tốc độ. Hồn lực rất suôn sẻ dẫn dắt linh lực tràn đầy mọi ngóc ngách. Không bao lâu, ấn ký hoàn toàn bị thấp sáng. Kỳ quang trong trẻo mà le lói, tản ra hơi thở tươi mát của sự sống. Ấn ký như ẩn như hiện, dần phát sinh biến hoá.

Cuối cùng cũng thành công, Lam Tuyệt thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hư Di Thuật được bao quanh bởi một luồng kỳ quang rực rỡ, rời khỏi tay Lam Tuyệt, lơ lửng giữa không trung. Bìa sách bắt đầu gột bỏ sự cũ nát, từng trang sách lật nhanh với tốc độ chóng mặt. Các văn tự nhảy nhót loạn xạ, thần tốc xếp lại thành một trật tự mới, đồng thời tạo nên một nội dung hoàn toàn khác. Lam Tuyệt quên cả hít thở, sững sờ nhìn sự chuyển biến vi diệu trước mắt.

Ấn ký bỗng vụt lên tia sáng, một tàn ảnh hiện ra trước mắt Lam Tuyệt.

“Ai nhaaa~ … không ngờ người tiếp theo kích hoạt được Hư Di Thuật lại là một tiểu cô nương 12 tuổi. Thời đại này cũng quá biếи ŧɦái đi!”

Tàn ảnh hiện lên là một lão nhân khí khái bất phàm. Lão có đôi chân mày bạc trắng, sắc bén như kiếm. Ánh mắt sâu u thoáng chốc trở nên linh động, bắn ra một tia hứng thú về phía Lam Tuyệt. Y nhoẻn miệng cười lom lom nhìn nàng.

“Mạo phạm lão tiền bối, xin hỏi đại danh quý tánh của ngài là…” Lam Tuyệt lễ phép, ngữ khí không rối loạn cũng không sợ hãi.

“Aiiii… ngươi cái người trẻ này thật nhạt nhẽo. Tỏ ra kinh ngạc một chút thì chết a?”

Lam Tuyệt nghe vậy thì trong lòng cười khẽ. Dù nàng không biết người này là ai nhưng trực giác mách bảo y không phải kẻ ác. Hơn nữa khí tràng toát ra từ vị tiền bối này khiến nàng cảm thấy rất gần gũi, dễ chịu.

“Là khuyết điểm của vãn bối. Sau này ta sẽ nghiêm túc luyện tập.”

Lão tiền bối ngó thấy trong mắt nàng loé lên tinh nghịch thì lấy làm thú vị. Hắn còn tưởng đụng phải một cái truyền nhân mặt than hay băng sơn vạn năm gì gì thì chán chết.

“E hèm… ta là Lam Hồng, gia chủ đời thứ bảy của Lam gia. Kia… ngươi tên gì?”

“Vãn bối Lam Tuyệt, đại nữ nhi của Lam Triết – gia chủ đời thứ bốn mươi chín.” – Vừa nói xong Lam Tuyệt quay đầu trông chừng Mặc Thương, sợ động tĩnh quá lớn đánh thức nàng.

“Ngươi chớ lo, ngoại trừ ngươi không ai thấy được biến hoá của Hư Di Thuật, càng không thể nghe thấy được ta. Ngươi thử ngồi xuống nhắm mắt, dùng thần thức nói chuyện với ta, sẽ không kinh động đến tiểu nữ oa trên giường.”

Lam Tuyệt ngoan ngoãn làm theo. Quả nhiên khi mở ra thần thức, nàng có thể tiếp tục trò chuyện với Lam Hồng.

“Ái chà, tính ra ta chính là nội tổ tổ tổ phụ của ngươi, đoán chừng Hư Di Thuật bị đám ngốc tử bỏ xó cả vạn năm đi, hừ… Để nội tổ tổ tổ phụ kể cho ngươi nghe ít chuyện xưa.”

Sau khi kể vắn tắt vài sự kiện quan trọng cũng như lịch sử của Lam gia. Lam Hồng nheo mắt nhìn Lam Tuyệt từ trên xuống dưới.

“Ngươi có biết hồn lực của ngươi rất bá đạo?”

“Ta đoán không lầm thì hồn lực của ta vừa đủ đột phá bát cấp. Nhiều tu sĩ cũng đạt đến phẩm cấp này, làm sao có thể gọi là bá đạo?” Lam Tuyệt nhíu mày suy nghĩ.

Kiếp trước, tại thời điểm Ngũ Đại Tông tuyển môn sinh, nàng cũng tham gia khảo nghiệm thiên phú, linh lực cùng hồn lực. Thiên phú tứ tinh không phải cái gì hiếm lạ, song hệ linh lực càng không thể so sánh với nhất hệ linh lực. Nhưng nhờ vào hồn lực đột phá bát cấp, nàng mới được Thăng Long Môn để mắt. Tất nhiên sẽ không nhớ lầm.

“Phi, bát cấp cái quỷ. Bát cấp mà ngươi có thể mở ra ấn ký nhanh như vậy thì lão phu đi đầu xuống đất.” Lam Hồng nhìn Lam Tuyệt ghét bỏ, xong lại nói tiếp.

“Ngươi có biết, hồn lực của ngươi dư sức đột phá cửu cấp. Nếu Bàn Cổ Trụ có thêm mấy cái cấp bậc, lão phu tin chắc ngươi dư sức một đường lên tới đỉnh.”

Lam Tuyệt nghe Lam Hồng nói thì có chút ngạc nhiên. Nàng nghĩ rằng lão tổ tông hẳn là nhầm lẫn hoặc có hơi nói quá một chút. Quả thật mở ra Hư Di Thuật thuận lợi gấp mấy lần mở ra Hỏa Long Ngạo Thiên, nàng cho rằng đó là điều đương nhiên bởi vì thuộc tính Mộc vốn dĩ trội hơn thuộc tính Hoả. Hồn lực của nàng có thể khủng bố như vậy sao? Lam Tuyệt lắc đầu cười cho qua.

“Ngươi là cái tiểu chắt chắt hư hỏng! Dám không tin lời lão phu… hừ hừ, tức chết ta.” Lam Hồng phùng mang trợn mắt, quay đầu nơi khác không thèm nhìn Lam Tuyệt.

Lam Tuyệt buồn cười, hạ giọng dỗ dành lão nhân gia.

“Là chắt nhi sai, ngài đừng nóng giận. Sau này ta nhất định sẽ thử, nếu đúng như lời nội tổ tổ tổ phụ nói, chắt nhi nguyện ý chịu phạt.”

“Lúc đó ta cũng không còn, như thế nào phạt ngươi? Hừ, nếu là lão phu nói đúng, ngươi phải đem rượu ngon nhất nhất trên thiên hạ đến bái tế lão phu. Có biết chưa?”

“Chắt nhi biết. Nội tổ tổ tổ phụ yên tâm.” Lam Tuyệt cười trộm trong lòng, lão nhân gia như thế đáng yêu đâu. Nếu là y nói sai, nàng cũng sẽ đem rượu ngon nhất nhất trong thiên hạ đến bái tế người.

Lại nói, Lam Tuyệt đem thắc mắc của mình về ấn ký trên Hư Di Thuật hỏi Lam Hồng. Tất nhiên nàng sẽ không tiết lộ chuyện mình đã từng tiến vào Huyễn Thiên Bí Cảnh.

Lam Hồng bắt đầu kể cho nàng nghe truyền thuyết về năm quyển công pháp vô địch thiên hạ. Theo lời y, năm quyển công pháp đó nằm trong năm hộp ngọc ngũ hành, chỉ hiện thế tại cửa ải cuối cùng của Đan Dương Điện bên trong Huyễn Thiên Bí Cảnh. Nhắc đến đây, Lam Hồng cười rung rung râu mép, ánh mắt hưng phấn dị thường.

Lam Tuyệt tặc lưỡi, hoá ra đây gọi là di truyền. Dáng vẻ của phụ thân mỗi khi đắc ý đều giống lão tổ tông đến bảy phần. Nàng nhẹ mỉm cười, ngoan ngoãn đợi Lam Hồng đè xuống đắc ý.

“E hèm… nà, ngươi đoán xem Hư Di Thuật từ đâu mà tới?”

“Không phải là… là đồ trong hộp ngọc lục bích đi?” Lam Tuyệt chấn kinh, nếu là như vậy, hộp ngọc lục bích năm đó nhất định trống không.

Đợi Lam Tuyệt nói xong đáp án, Lam Hồng nháy mắt cười xấu xa, nghiêng người làm động tác bắn nỏ về phía Lam Tuyệt. Hết sức hồn nhiên.

“Sao? Có phải thấy nội tổ tổ tổ phụ của ngươi rất lợi hại không? Xui xẻo cho tên nào bắt trúng hộp ngọc lục bích ha ha ha ha.”

Lam Tuyệt câm nín nhìn Lam Hồng, cười không ra cười, mếu không ra mếu. Nội tổ tổ tổ phụ của ta ơi, tiểu chắt chắt gái của ngươi suýt chút trở thành tên xui xẻo đó. Có ai ngờ chúng ta đổ máu, bán mạng chen chúc vào Đan Dương Điện lại không biết thứ mình giành giựt đã sớm không còn. Ngài cũng quá ác đi!

“Vậy những hộp khác thì sao?” Lam Tuyệt tò mò hỏi tiếp, nàng cũng không ngu đến độ bỏ qua mấu chốt vô cùng quan trọng này.

“Ai nhaa… ta cũng không rõ. Năm đó chỉ có mình ta lọt vào tế điện. Ta nghĩ để cái hộp không lại sẽ vui hơn nên liền để lại. Trong hộp ngọc lục bích chính là Hư Di Thuật, nếu ngươi có dịp vào đó thì đừng dại mà cầm nhầm biết chưa.”

Lam Tuyệt nhìn lão tổ tông cười đến phi thường thoả mãn thì bật cười theo. Đây chính là nhân vật sợ thiên hạ không loạn trong truyền thuyết đi. Bất quá nàng thưởng thức vị này. Rất cá tính!

Sau đó là cuộc trò chuyện liên thu bất tận giữa hai ông chắt mà Lam Hồng là người nói, Lam Tuyệt là người nghe. Cả hai trò chuyện phi thường hài hoà, thỉnh thoảng cùng cười rộ lên đầy xấu xa. Có trời mới biết họ đang nói cái gì.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lam Tuyệt cũng nhận ra tàn ảnh của lão tổ tông mờ dần. Vành mắt không khỏi có chút ươn ướt.

“Ngốc tử… nhìn bộ dáng sinh ly tử biệt của ngươi thật gớm quá đi. Cố gắng tu luyện Hư Di Thuật cho tốt. Năm xưa, tuy ta không thể xưng là mạnh nhất thiên hạ nhưng ba kẻ mạnh nhất thiên hạ hợp lại cũng không làm gì được ta. Không thích chạy liền đứng lại đánh. Nếu ngươi thích làm sát thủ thì càng là tuyệt phối.

Hơn nữa… trong người ngươi có dị hoả thuộc tính, ta cảm thấy năng lượng của nó rất khủng bố, có điều vẫn chưa thức tỉnh. Khi nào ngươi thức tỉnh được nó thì chăm chỉ học thêm vài công pháp sát thương Hoả hệ liền có thể xưng bá một phương. Rất ngầu a!”

“Ta đã biết, sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài.”

“Ách, cũng chớ tự đặt áp lực cho bản thân. Sống vui vẻ, khoái hoạt là tốt. So với danh dự, thể diện, lão phu càng hi vọng con cháu Lam gia có thể sống mà không hối tiếc.”

Lam Tuyệt im lặng không nói, ức chế xúc động trong lòng. Lão tổ tông của nàng không cần nàng làm chính nhân quân tử, không cần nàng khai tông lập phái, càng không cần nàng vì Lam gia phát dương quang đại. Y chỉ muốn nàng sống khoái hoạt, tự do giữa thiên địa như y đã từng.

“À đúng rồi, Thượng Quan gia còn nợ chúng ta một câu xin lỗi. Tuy thời gian đã qua rất lâu, nhưng là ta có nho nhỏ không cam tâm. Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần khiến người thừa kế Thượng Quan gia đối ngươi nói một tiếng xin lỗi, ta liền vui vẻ. Ngươi làm được không?”

Nghe yêu cầu của lão tổ tông, Lam Tuyệt rất cao hứng. Đúng, y càng không kỳ vọng, nàng càng muốn thay y làm chút gì đó. Bái tế rượu ngon là bổn phận của nàng, tất nhiên không tính. Đây quả thực là một yêu cầu vừa vặn.

“Tất nhiên làm được. Ngài cứ giao cho ta, Thượng Quan gia nhất định đối Lam gia thành tâm nói câu xin lỗi.”

Lam Hồng mỉm cười nhìn Lam Tuyệt, tàn ảnh dần tan biến. Y biết đây là một trong những cuộc hội ngộ viên mãn nhất đời y.

“Nội tổ tổ tổ phụ chúc ngươi bình an vượt qua hết thảy sóng gió. Con đường của kẻ mạnh luôn rất gian nan, nhưng là… Lam gia vô địch!”

Nói xong, Lam Hồng hoàn toàn biến mất.

Hai giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra, Lam Tuyệt thì thầm:”Vâng, Lam gia vô địch!”

Đâu đó trong không trung, Lam Hồng vẫn đang cười cợt tiểu chắt chắt nhà mình.

Có một cái tiểu chắt chắt bá đạo thiệt tốt. Nàng còn chưa nhận ra hồn lực cường đại cỡ nào mới duy trì được thần thức trong hai canh giờ mà không chút mệt mỏi. Ha ha, đồ ngốc!

Hi vọng dị hoả trong người ngươi không phải Hàn U Chi Diễm…

__ __

Tiểu Tuyệt: may mà tác giả sớm kết thúc kịch bản của lão tổ tông.

Tiểu Triết: vì sao a? Ta còn chưa được gặp gỡ lão tổ tông đây *khóc thút thít*

Tiểu Thương: là vì nếu còn kéo dài thì ở hậu trường lão tổ tông sẽ bị kêu là Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng: Các ngươi cố tình nhắc taa! Là các ngươi cố tình!!!

(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Tiểu Tuyệt nâng chén trà, kín đáo che lại khoé miệng đang run run nín cười…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận