Sở Ngọc Lang kéo Tư Mã Tĩnh lại, nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Bọn họ chạy trốn quá xa, lại lạc đường, thích khách không tìm thấy bọn họ, thị vệ Sở gia có lẽ cũng không tìm thấy. Nếu ở lại lâu, thật sự có khả năng sẽ đụng phải bầy sói.
Sở Ngọc Lang đoán không sai. Tất cả xảy ra đúng trong dự đoán của nàng. Vu Thù chạy về gọi cứu binh, thị vệ Sở gia dẫn người tìm kiếm nửa ngọn núi. Trong thích khách có hai người bị bắt sống, Trường Dung và Tô Chỉ chạy về một hướng khác, hấp dẫn sực chú ý của thích khách để đánh lạc hướng chạy trốn của Sở Trĩ.
Điều duy nhất Sở Ngọc Lang không dự đoán được là nàng lạc đường. Trong lúc vô thức đã chạy quá xa, đến một đỉnh núi khác. Thị vệ Sở gia không tìm thấy bọn họ, đến bây giờ còn đang cầm đuốc tìm kiếm quanh đỉnh núi khác.
Mà thích khách chạy thoát được cũng không rút lui mà cuống quýt chạy sang đầu ngọn núi bên này, muốn chờ thị vệ Sở gia lui về thì lại tiếp tục giám sát Sở Trĩ, chờ thời cơ ám sát khác.
Tay trái của Sở Ngọc Lang giơ cao cây đuốc, tay phải cẩn thận dắt Tư Mã Tĩnh, dẫn hắn tìm đường về.
Buổi tối yên tĩnh có thể nghe được tiếng dế kêu trong bụi cỏ, tiếng sói tru nơi xa vẫn chưa từng ngừng, không trung bị rừng rậm sum xuê che khuất không nhìn ra trăng sao, ánh trăng chiếu không lọt nổi.
Sở Ngọc Lang đang bước về phía trước, cây đuốc chiếu rọi về phía trước lại có ánh vảy chợt lóe qua, là rắn.
Vậy mà nàng lại quên thứ này, mất công đi lâu như vậy. Nếu Trĩ Nhi không cẩn thận giẫm phải…
Trong núi rất nguy hiểm, đặc biệt là nơi không có bóng người, nàng không nên lơ là.
“Lên đi, a tỷ cõng đệ.” Sở Ngọc Lang khuỵu gối ngồi xổm xuống.
Cõng… Cõng hắn?
Tư Mã Tĩnh cảm thấy mình bị sỉ nhục, hắn nhíu mày: “Đệ có thể đi.”
Muốn cõng thì phải là hắn cõng nàng. Đáng tiếc thằng nhóc ngốc này quá mức gầy yếu thấp bé, nếu không hắn cũng không đến mức để Sở Ngọc Lang cầm đuốc đi ở phía trước lâu như vậy.
“Đệ đi quá chậm, a tỷ cõng nhanh hơn. Chúng ta phải mau quay về.” Sở Ngọc Lang giải thích.
Tư Mã Tĩnh vẫn không chịu, đây là vấn đề tôn nghiêm.
Sở Ngọc Lang nhăn mày, dứt khoát kéo cánh tay hắn muốn bế hắn lên.
Thế này càng không được, Tư Mã Tĩnh biết không tránh nổi nàng, đành phải thỏa hiệp, cõng thì cõng đi. Hắn thôi miên bản thân, hiện tại hắn là Sở Trĩ, Sở Trĩ, Sở Trĩ…
Sở Ngọc Lang cõng hắn một tay cầm đuốc, một tay cầm gậy đánh động những nơi đã đi qua. Một con cóc ghẻ màu bùn đột nhiên nhảy dựng lên từ trên mặt đất, nhảy vào trong bụi cỏ.
Tư Mã Tĩnh nhìn động tác của nàng hiểu ra gì đó. Hẳn là vừa rồi nàng nhìn thấy thứ gì nguy hiểm ở ven đường, cho nên mới nhất định đòi cõng hắn.
Hắn ghé vào trên lưng Sở Ngọc Lang, cằm đặt trên vai nàng. Sợi tóc của Sở Ngọc Lang như tơ lụa, đêm đen đường xa, trên tóc còn mang theo hơi ẩm của núi rừng và cả mùi hoa thoang thoảng không biết tên.
Cho dù đột nhiên gặp được ám sát, nàng vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh giả vờ, đầu óc minh mẫn phân tích hoàn cảnh. Không hề sợ hãi khóc thút thít, rõ ràng là nữ tử kiều quý nhất trong khuê các, kẻ hầu người hạ, ăn ngon mặc đẹp. Rốt cuộc nàng đã trưởng thành thế nào?
Tư Mã Tĩnh ghé vào trên vai nàng nói: “A tỷ kể cho đệ về chuyện ngày xưa được không?”
Giọng quen thuộc xua tan âm trầm đáng sợ và sự lạnh lẽo nơi núi rừng. Hiện giờ tình cảnh không tốt lắm, nói vài chuyện dời sự chú ý cũng được.
Sở Ngọc Lang nghĩ vậy bèn hỏi: “Đệ muốn nghe gì?”
“A tỷ lợi hại như vậy, trước kia có từng bị người ta bắt nạt không?” Tư Mã Tĩnh nghĩ những lời đồn về Sở gia mà trước kia hắn từng nghe, hình như đại Thôi thị bị người ta bức tử.
Khi đó Sở Ngọc Lang hẳn chưa lớn, bên cạnh còn dẫn theo một đứa ngốc kéo chân sau, lại bị sài lang hổ báo vây quanh, khi đó Sở Nam lại là người không về nhà.
“A tỷ lợi hại như vậy, cho nên không ai có thể bắt nạt a tỷ.” Sở Ngọc Lang thản nhiên nói.
“Phải không?” Tư Mã Tĩnh không tin lắm.
Bụng nhỏ lại đột nhiên réo vang giữa lúc này. Giữa trưa không ăn gì, lúc này bụng đã sớm đói sôi sùng sục.
Sở Ngọc Lang cong môi: “Ngoan, về rồi tỷ sẽ cho người làm đồ ngon cho đệ.”
Đúng lúc này, trong rừng cây phía trước đột nhiên truyền ra tiếng bước chân sột soạt.
Sở Ngọc Lang dừng lại, vừa muốn tắt đuốc, nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Trong rừng cây có mấy người mặc áo đen cầm đao lục tục bước ra. Bọn chúng hòa trong bóng đêm, nếu không nhúc nhích căn bản khó có thể phát hiện, có thể nhìn ra bọn họ ẩn nấp ở đây đã lâu.
Sở Ngọc Lang vừa cầm cây đuốc từ nơi xa lại đây thì đã bại lộ, bọn họ cũng không rút dây động rừng, mà chờ ở chỗ này. Mắt thấy dê con từng bước một đi vào ổ sói, tiếp theo mới lộ ra nanh vuốt, tà ác muốn bắt giết lúc dê con hoảng loạn chạy trốn.
Thấy dường như không trốn thoát, Sở Ngọc Lang thả Tư Mã Tĩnh từ trên lưng xuống.
Tư Mã Tĩnh nhận thấy tay nàng khẽ run run. Hắn cho rằng nàng đang sợ hãi, vừa muốn nói gì thì trong tay đã bị nhét một cây dao nhỏ, tiếp theo đã bị đẩy ra.
“Đi mau!”
Tư Mã Tĩnh tất nhiên không có khả năng bỏ một nữ tử yếu đuối như nàng đối mặt với nhiều thích khách như vậy. Hắn lại không phải đứa trẻ bình thường, tuy rằng thân thể này quá nhiều hạn chế nhưng chỉ cần đối phương sơ ý thì cũng không phải không có cơ hội giết ngược lại.
Hắn nắm chặt dao nhỏ, liếm đôi môi hơi khô, biểu cảm nguy hiểm.
Tốc độ thân thể này hơi chậm, nhưng chỉ cần hắn mượn lực, dưới tình huống đối phương không hề phòng bị thì có thể một đao cắt đứt yết hầu.
Như vậy, hắn có thể cướp đoản kiếm của gã.
Thân thủ mấy thích khách này dường như không quá tốt, dẫu sao Bạch Li – Vu Thù còn có thể giữ chân được, cũng không thông minh, Trường Dung và Tô Chỉ tùy tiện chế tạo một ít động tĩnh đã có thể dẫn người đi.
Tổng cộng có bốn kẻ mặc đồ đen, trong tay bọn họ đều cầm đoản kiếm. Đối mặt với một nữ tử yếu ớt còn dắt theo một đứa nhỏ, bọn chúng không có nhiều phòng bị.
Thích khách cầm đầu cười khằng khặc quái dị: “Ta muốn xem lần này còn ai cứu các ngươi nữa.”
Rất hiển nhiên đám người hẳn mới vào nghề, không biết vai ác chết tại nói nhiều, lúc ám sát còn có thời gian rảnh chú ý thứ khác.
Sở Ngọc Lang cười khẽ, cởi khoác áo ngoài trên người.
Nhóm thích khách sửng sốt, ngay sau đó cười, ánh mắt dâm tà: “Ngươi muốn xx? Thật ra không phải không thể, huynh đệ chúng ta còn chưa bao giờ được hưởng tiểu thư nhà giàu có phú quý như ngươi đâu.”
Được lắm! Tư Mã Tĩnh nhìn chằm chằm thích khách nói chuyện kia với ánh mắt nguy hiểm khẩn, cầm càng chặt dao nhỏ trong tay. Hắn đã nhìn ra ý đồ của Sở Ngọc Lang, quả nhiên nàng như trong suy nghĩ của hắn. Nữ tử thông minh đến cực điểm như vậy tuyệt đối không thể khoanh tay chịu chết.
Quả nhiên ngay sau đó, Sở Ngọc Lang châm lửa áo ngoài rồi ném vào bụi cỏ cách đó không xa.
Trong núi quá tối, Sở Ngọc Lang sợ chỉ ném một cây đuốc thì sẽ bị tắt ngay, trên người còn trữ không nhiều dầu hỏa lắm, vốn dùng để châm lửa nướng chuột tre cho Trĩ Nhi, lúc này lại có chỗ dùng.
Dầu hỏa tăng lớn thế lửa, lửa nhanh chóng đốt cháy cành cây khô.
Không biết khi nào thị vệ Sở gia mới có thể chú ý đến lửa bên này, nàng chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian trước.
Mấy thích khách lập tức hiểu ra, một tên trong đó thóa mạ một tiếng: “Được lắm, vậy mà còn dùng chiêu này.”
“Chờ gia chém tay chân ngươi, đến lúc đó lại “thương” ngươi.”
Lời nói càng thêm ô uế, mấy thích khách cầm đoản kiếm nhanh chóng đến gần.
“Đi mau.” Sở Ngọc Lang nhìn thấy Tư Mã Tĩnh còn đứng ở sau mình, nàng không nhịn được giận dữ: “Đệ lại không nghe lời có phải không?”
Tư Mã Tĩnh cúi đầu, bắt đầu đếm đến ba ở trong lòng.
Thích khách tự động chia mục tiêu, hai tên trong đó nhắm mũi kiếm thẳng về Sở Ngọc Lang, hai người khác chọn đến gần Tư Mã Tĩnh.
Sở Ngọc Lang đủ tàn nhẫn.
Nàng mỉm cười, không những không trốn, ngược lại lao về phía mũi kiếm trên đoản kiếm.
Đoản kiếm trong nháy mắt đâm xuyên qua vai trái của nàng, cũng ở trong nháy mắt kia, trâm vàng trong tay Sở Ngọc Lang chợt cắm vào tròng mặt đang trừng lớn của gã.
Một thích khách khác không phản ứng kịp, trong suy nghĩ của bọn chúng, Sở Ngọc Lang chính là dê con chỉ có thể ngoan ngoãn đợi làm thịt, ai biết dê con cũng có hàm răng sắc nhọn, vì mạng sống quay đầu nhào về phía sói dữ.
Thích khách kia kêu thảm thiết một tiếng, ngay sau đó cổ tay bị trâm vàng cắt qua, tiếp theo bị Sở Ngọc Lang cướp được đoản kiếm trong tay rồi cắt đứt cổ.
Bọn họ không biết Sở Ngọc Lang không phải là dê con, nàng cũng là sói.
Đây căn bản không phải lần đầu tiên nàng giết người. Tay nàng khẽ run, trong lòng lại không hề sợ hãi.
Trong lòng một thích khách khác chấn động, hoàn hồn lại lập tức đâm một kiếm về phía ngực Sở Ngọc Lang.
Sở Ngọc Lang uốn ngươi xuống bằng một tư thế bất khả thi nhưng nàng lại làm được, xoay người tránh lưỡi kiếm đâm tới.
Ngay đúng lúc này, Tư Mã Tĩnh đạp lên cây một cái mượn lực, đá chân vào trên tay nắm chặt đoản kiếm của một thích khách, dao nhỏ trong tay bay ra, nháy mắt cắt qua cổ một thích khách khác. Thích khách kia lập tức che cổ lại cong chân quỳ xuống, rất nhanh hắn ta đã không còn động đậy.
Thế lửa dần lớn, thị vệ Sở gia chú ý đến bên này. Bọn họ vội vàng đuổi về phía bên này.
Sở Ngọc Lang tự biết không thể dùng lại được trò cũ, nàng kéo Tư Mã Tĩnh muốn chạy, cũng không kịp so đo vừa rồi thích khách công kích Tư Mã Tĩnh chết thế nào, vì sao trên đao của Tư Mã Tĩnh cũng dính máu.
Tốc độ một nữ tử khuê các như nàng tất nhiên kém hai người được huấn luyện đang đuổi theo phía sau kia, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp nàng.
Sở Ngọc Lang một tay đẩy Tư Mã Tĩnh không hề phòng bị xuống bìa rừng bên cạnh, sau đó xoay người ngăn cản thích khách đuổi theo.
Tư Mã Tĩnh lăn xuống theo bìa rừng. Hắn không ngờ Sở Ngọc Lang sẽ đột nhiên đẩy mình xuống, mắt hạnh của đứa nhỏ trợn to không thể tin nổi. Nhưng mà Sở Ngọc Lang dùng sức lực lớn nhất của mình, không để lại đường cho hắn đứng vững.
Bây giờ hắn mới để ý hình như Sở Ngọc Lang dẫn hắn chạy về bên này cực kỳ có mục đích. Vừa rồi lúc bọn họ đến đây đã đi qua nơi này, nhìn thấy ở bên này là bìa rừng.
Cho nên, nàng biết mình chạy không thoát, nhất định phải kéo dài thời gian cho hắn.
Cảnh cuối cùng nơi tầm mắt thấy được, cũng đủ khiến đời này hắn không quên được.
Trong ánh lửa, quần áo nữ tử hơi chật vật, tóc đen rơi rụng bị gió thổi tung, nàng ra sức dùng thân thể ngăn cản đường đi của thích khách, tiếp theo trái tim đã bị đoản kiếm lóe sáng xuyên qua.
Sở Ngọc Lang… Nàng đủ tàn nhẫn…
Một trận trời đất quay cuồng, Tư Mã Tĩnh trước mắt đen xuống. Hắn khép mắt, trong tay nắm chặt túi tiền mà Sở Ngọc Lang cho hắn, gần như muốn kéo hỏng nó.
So với cảnh nước sôi lửa bỏng bên này, bên trong Đông Cung có vẻ năm tháng yên bình hơn.
Một loạt đèn cung đình trên hành lang sáng lên, chiếu rọi xuống hồ nước, chiếu xuống bóng sáng ngời.
Sở Trĩ và Trường Nhạc ngồi ở bên hồ Bích Ba nướng cá. Tuy rằng đám cá này bơi rất đẹp, nhưng Trường Nhạc nhìn một thời gian vẫn cảm thấy quá thèm.
Cá béo như vậy, không nướng thật là đáng tiếc. Dù sao trong hồ này còn nhiều như vậy mà nhỉ?
Vẻ mặt Hữu Hỉ đưa đám, ngồi quỳ ở bên nướng cá cho hai tổ tông, không ngừng rải các loại hương liệu lên trên. Chỉ chốc lát sau, mùi cá nướng đã tỏa ra.
Sở Trĩ và Trường Nhạc mỗi người cầm một xiên gặm.
Trường Nhạc vừa gặm cá vừa hỏi hỏi: “Tĩnh Tĩnh, cá này của ngươi ăn ngon thật đó. Về sau mỗi năm chúng ta đều đến đây cá nướng, thế nào?”
Vẻ mặt Hữu Hỉ đau khổ, vừa lật cá vừa thầm nghĩ: Còn mỗi năm đều nướng? Điện hạ tỉnh lại sợ sẽ đau lòng chết mất.
“Được đó, được đó.” Sở Trĩ vui vẻ gật đầu. Trước kia ngoài Trường Dung và Tô Chỉ thì không có ai chịu chơi với cậu bé, cuối cùng cậu bé cũng đã có bạn mới.
“Ui da, chỉ còn hai con, cứ thấy như không đủ ăn ấy. Nếu không chúng ta vớt thêm mấy con?” Trường Nhạc nói.
Đột nhiên, Sở Trĩ chỉ cảm thấy bóng người trước mắt mơ hồ, sau đó ngã xuống.
“Á…”
Hữu Hỉ sợ tới mức nhảy dựng lên, cá sắp nướng chín trong tay lập tức rơi vào trong lửa. Y không quan tâm vội nâng điện hạ dậy.
Trường Nhạc cũng luống cuống, lập tức đứng lên.
“Mau đi truyền thái y!” Hữu Hỉ ôm người chạy về phía tẩm điện, trong miệng nhắc đi nhắc lại: “Ui chao mẹ của con ơi, điện hạ nặng thật đó. Phi phi phi, nô tài nói điện hạ đừng xảy ra chuyện…”
Tối muộn, thái y lại tụ tập ở tẩm điện của Thái Tử. Đây quả thực là muốn mạng già, cũng không nhìn ra gì được. Nhưng không nhìn ra cũng phải xem, nếu không sợ là bệ hạ sẽ cho bọn họ xuống trình bày với Diêm Vương trước.
Tẩm điện cột vàng chạm ngọc, thụy thú tơ vàng phun huân hương do thái y nghiên cứu chế tạo, khói nhẹ lượn lờ trong không khí.
Sau rèm trướng màu xanh lơ, nam tử với dung mạo sắc bén nhắm chặt mắt, môi mỏng tái nhợt mấp máy hai cái dường như đang lẩm bẩm mãi về điều gì đó, bàn tay thon dài đặt ở chăn nắm chặt như đang túm lấy thứ đồ quan trọng nào đó.
“Điện hạ, ngài muốn nói gì sao?”
Thẩm thái y cung kính ghé sát vào, lại vẫn không nghe rõ hắn đang nói gì.
“Chẳng lẽ lại tìm a tỷ?” Trương thái y ở bên nghi hoặc.
Thẩm thái y ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm trọng lắc lắc đầu, khẽ thì thầm: “Lang?”
Sao lần này không muốn tìm a tỷ mà lại muốn tìm “lang”?
Trương thái y cũng ghé sang, nghe hai tiếng thì không tán đồng: “Điện hạ nói rõ ràng là mẹ(*), có lẽ quá nhớ tiên hoàng hậu.”
(*) Chữ Lang phiên âm là láng, chữ mẹ (nương) phiên âm là niáng.
Trường Nhạc nóng nảy: “Ôi, các ngươi quan tâm huynh ấy nhắc đến gì làm gì. Cứu người trước đi, sao huynh ấy lại đột nhiên té xỉu?”
“Vâng, hạ quan sẽ thi châm cho điện hạ.”
Bên kia, hai thích khách thấy Sở Trĩ lăn xuống, vội muốn thu kiếm muốn đi tìm Sở Trĩ.
Một thích khách trong đó đâm qua vị trí vai trái gần trái tim của Sở Ngọc Lang, trong mắt Sở Ngọc Lang hiện lên vẻ hung ác. Nàng nắm chặt cây trâm vàng kia, đâm sâu cây trâm vào trong cổ tay của thích khách muốn cắt đứt gân tay của gã.
Gân tay đứt thì sau này gã còn làm thích khách thế nào? Gã vừa muốn rút kiếm ra, Sở Ngọc Lang lại nắm chặt chuôi kiếm khiến ra không rút ra được.
Mắt thấy một thích khách khác muốn đi tìm Sở Trĩ, Sở Ngọc Lang đang đồng quy vu tận với hai người.
Rừng cây truyền ra một loạt tiếng hò hét, là thị vệ Sở gia đến.
Hy vọng Trĩ Nhi đã đi rồi, Sở Ngọc Lang buông lỏng tay, ngã trên mặt đất.
Thích khách kia đang muốn bổ đao, hai mũi tên mang theo lực ngàn quân xuyên qua thân thể hai người. Hai thích khách trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn ngực đối phương, sau đó song song ngã xuống.
Sở Ngọc Lang nhìn thấy dường như ở nơi xa có bóng dáng khá quen đang chạy vội về phía nàng. Nàng muốn nhìn rõ đó là ai, nhưng tầm mắt lắc lư dường như không thể nhìn rõ được thứ gì, cũng không thể tự hỏi người nọ là ai.
Người nọ run rẩy đưa tay ôm nàng lên, Sở Ngọc Lang kéo ống tay áo của hắn, nói: “Trĩ… Trĩ Nhi…”
Nam tử nhìn cả người nàng toàn máu, khuôn mặt như khắc từ ngọc lập tức trắng bệch, hắn duỗi tay cẩn thận lau vết máu tràn ra từ khóe môi nàng: “Nàng đừng nói chuyện, Trĩ Nhi không mất đi đâu cả. Ta bảo bọn họ đi luôn…”
“Trĩ… Đệ ấy lăn xuống rồi…” Cuối cùng Sở Ngọc Lang thấy rõ dung mạo hắn, yên tâm nhắm hai mắt lại.
Phía sau, phủ binh Sở gia cũng đuổi đến, bao vây nơi này.
Thôn trang của Sở gia dưới chân núi, chính viện đứng đầy người, cửa phòng đóng chặt. Đây đều là hạ nhân đứng chờ tin tức.
Trong cửa, là một gian phòng cực kỳ lịch sự tao nhã, giường lớn khắc hoa rủ màn che màu xanh lơ.
Nữ tử dung mạo xinh đẹp nhưng sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, khắp người đầy vết máu.
Một nữ tử mặc áo vải màu xanh lơ đang khâu vết thương cho nàng, xong rồi bôi thuốc, rồi mới nhúng khăn sạch vào chậu nước ấm ở bên cạnh lau khô vết máu cho nàng.
“Chậc chậc, sao lại bị thương thành như vậy, hai kiếm này chỉ cách trái tim chút xíu. Mỹ nhân như vậy xuống tay không chút vương tay, đúng là không có tim mà.”
Gian phụ, từng hàng ánh nến chiếu toàn bộ phòng sáng trưng. Trên cây cột đỏ thẫm treo màn che màu xanh lơ, mấy tỳ nữ áo xanh đứng cúi đầu ở một bên.
“Tạ công tử, lần này đa tạ ngươi.”
Sở lão phu nhân gặp nguy không loạn. Bà khẽ mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đều lộ ra hiền lành.
Nam tử mặc bộ đồ trắng ấm áp như ngọc, trong tay hắn cầm cây quạt, khuôn mặt trắng nõn mặt mày đẹp đẽ. Quân tử như ngọc có lẽ là như này.
Tạ Du đè sự lo lắng xuống đáy lòng, trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ta và đại công tử trong phủ là bạn cũ, vẫn luôn coi Lang muội như muội muội ruột. Chuyện lần này, ta cũng hy vọng có thể sớm điều tra rõ, cho Lang muội một câu trả lời.”
“Hiện giờ mấy y nữ và đại phu chữa trị cho Lang muội đều là tìm ngay chốn nông thôn, sợ là không quá thỏa đáng. Trong phủ của ta vừa hay có mấy y nữ có y thuật cao, để người ở lại thôn trang này chăm sóc cũng được.”
Sở lão phu nhân nào không nhìn ra tâm tư của hắn. Bà bình tĩnh xem xét, nếu Lang Nhi với một vị lang quân như vậy, cũng không coi là bôi nhọ. Nhưng mà, Lang Nhi muốn vào cung.
“Thế này sợ là không ổn.” Sở lão phu nhân lắc đầu, nói: “Chuyện y nữ không làm phiền Tạ công tử, Sở gia ta cũng có. Chuyện thích khách, Sở gia ta sẽ tra rõ đến cùng. Tạ công tử không cần lo lắng. Hôm nay sắc trời đã tối, lão thân cho người chuẩn bị mấy gian phòng, công tử đi đường mỏi mệt thì dẫn người nghỉ ngơi ở đây một đêm đi.”
Một loạt lời thốt ra với giọng điệu không chấp nhận, thậm chí không cho người ở lại nghỉ thêm mấy ngày.
Khuôn mặt Tạ Du tái đi, hắn miễn cưỡng cười, chắp tay nói: “Là Minh Triệt đường đột.”
Từ gian phụ đi ra, bóng đêm bên ngoài đã rất sâu, bầu trời treo một vầng trăng sáng, sao lấp lánh điểm xuyến bầu trời.
Tạ Du ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt đầy cô đơn.
Gã sai vặt mười lăm mười sáu tuổi đi theo sau hắn, tên Thu Tín, từ nhỏ đã đi theo Tạ Du. Hắn ta thấy dáng vẻ Tạ Du như vậy, có phần hận rèn sắt không thành thép:
“Công tử, nữ nhân tham mê hư vinh này có gì tốt chứ?”
Công tử nhà hắn ta phong hoa tễ nguyệt, đến chỗ nào không phải được người ta khen, vậy mà lại động tâm với nữ tử có trái tim sắt đá này. Thu Tín sống đến từng này chưa từng thấy nữ tử tàn nhẫn như vậy.
“Câm mồm, không được phê bình Lang muội.” Tạ Du nhíu mày, nói: “Phủ Vĩnh An Hầu chúng ta vốn không so được với phủ Sở Quốc Công. Lang muội lựa chọn thế nào là tự do của nàng ấy, ngươi không thể bởi vì ta mà đi chỉ trích người khác. Sau khi về, phạt ngươi chép gia quy mười lần, về sau chớ lắm mồm.”
Thu Tín còn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà…”
“Chép hai mươi lần.”
“Vâng… Công tử.”
Thu Tín biết công tử tức giận, cả người lập tức như quả bóng xì hơi, gục đầu xuống.
Sở Trĩ cũng được tìm trở về. Từ trên sườn núi lăn xuống, trên người bị không ít vết thương, trán cũng đâm bị thương. Đến bây giờ còn chưa tỉnh, tất cả mọi người đang nghị luận có khi lại đâm hỏng đầu rồi thì sao.
Nhưng mà đại phu được tìm đến không nhìn ra có bị đâm hư đầu óc không, chỉ có thể nói chờ người tỉnh lại xem. Kết quả chờ mãi thì người lại bắt đầu sốt cao giống hệt lần trước. Đại phu đành phải sắc thuốc, thi châm, tản nhiệt, vội vàng một đêm cơn sốt mới lui.
Không riêng gì Sở Trĩ, còn cả Bạch Li và Vu Thù cũng bị thương rất nặng, khó khăn lắm mới nhặt về một mạng. Tô Chỉ và Trường Dung chạy đi làm mồi, lúc nguy cấp Trường Dung nắm tay Tô Chỉ nhảy xuống vách núi. May mà các nàng tốt số, chỉ bị gãy tay chân, chờ một lúc cũng có thị vệ Sở gia đến tìm người.
Ngày kế trời chưa sáng, Sở lão phu nhân đã để người đi đưa tin cho Sở Quốc Công, không biết người nào, thế nhưng động đến đích trưởng nữ của phủ Sở Quốc bọn họ, chính là ở tát vào mặt Sở gia.
Việc này nhất định phải tra kỹ từ đầu đến cuối, nếu không mặt mũi Sở gia biết để đâu? Tùy ý tiểu nhân vô liêm sỉ kia nhạo báng ở sau lưng à?
Sở Ngọc Lang bị thương quá nặng, tạm thời không thể hoạt động quá xa, cũng không thể về phủ.
Sở Nam biết việc này, vô cùng tức giận sai người truyền tin cho Thịnh Vương.
Vậy mà có người dám lớn mật như thế, con của ông ấy trêu chọc phải ai mà lại ác độc đến vậy. Trước kia đầu óc Trĩ Nhi không tốt lắm, gần như chưa bao giờ đi gặp khách, căn bản không có khả năng đắc tội ai. Lang Nhi càng giúp mọi người làm điều tốt, kết bạn đều là phu nhân tiểu thư thế gia căn bản không đến mức bị người ta ám sát.
Như vậy cũng chỉ có thể là người mà ông ấy đắc tội nên có người muốn lấy mạng Trĩ Nhi và Lang Nhi để trả thù cho ông ấy.
Việc này tất nhiên phải tra rõ, người âm độc như vậy ngủ đông trong chỗ tối, thật sự khó để cho người ta yên tâm.