Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 1 - Chương 17: Hoàng thượng, ngài thật mau quên


Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Đại Nhi đều đến phi uyển một lần, mỗi lần đi đều mang phương thuốc Trương ngự y nấu xong. Đại Nhi mỗi lần đến chỗ của một phi tần thì ngày thứ hai vị phi tần này nhất định mạnh như rồng như hổ, trong nhất thời, lời đồn nổi lên bốn phía, dĩ nhiên đều là bất lợi đối với Đại Nhi. Chẳng qua, dường như Đại Nhi đối với chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú. Vẫn nhanh chóng gõ cửa, liên lạc tình cảm.

Ngược lại Bách Phi Thần không biết chuyện gì, cứ mỗi ngày luôn đúng lúc xuất hiện tại cửa phi uyển, giống như có ước hẹn với Đại Nhi. Mỗi lần chạm mặt Đại Nhi bên này tràn ngập mùi thuốc súng, Bách Phi Thần bên kia cũng không nóng không giận, loại chuyện như vậy kéo dài đến năm ngày.

Hôm nay Đại Nhi đặc biệt có tình thú ở trong biển hoa luyện chữ, không sai, là chữ bút lông. Một bút một vạch, vẽ vòng quanh đường cong, bộ dáng nhỏ nhắn rất nghiêm túc, chẳng qua chữ viết này thật đúng là không dám khen tặng. Dao Kỳ ẩn nhẫn như thế, người đang một bên nhìn cũng thay Đại Nhi đỏ mặt. Nương nương a, tốt xấu gì ngài cũng là danh môn khuê tú, có thể đừng làm cho người ta xấu hổ như vậy hay không. Nên biết lại không biết, không nên biết so với người khác lại tinh thông hơn, chẳng lẽ đây là đặc điểm người Lâm gia?

“Dao Dao, vị kia trúng độc đến bây giờ bao nhiêu ngày rồi?” Không có ngẩng đầu, vẫn cùng bút lông trong tay so tài.

“Hồi nương nương, không nhiều, không ít, vừa đúng mười lăm ngày.”

“Ngươi nói Bách Phi Thần cam lòng để cho vị kia còn trẻ mất sớm sao?” Xem như Bách Phi Thần cam lòng, ta cũng không nỡ, huống chi đây là khúc ruột trong lòng hắn. Nhìn mấy ngày nay chăm chỉ chạy đi như vậy cũng biết, nếu không phải mấy ngày nay trợ giúp người ngoài, hắn cam chịu liên tiếp mấy ngày không gặp ta.

Nương nương, ngài nói rất có đạo lý. “Hoàng thượng không cam lòng hay không, nô tỳ không biết, nhưng nương nương không bỏ được.”

“Hả? Làm sao thấy được.” Tiểu nha đầu thật thông minh.

“Nương nương muốn cho nàng mất sớm còn chờ tới bây giờ sao.” Đối với Đại Nhi phúc hắc, Dao Kỳ thấm sâu trong người, hiểu rất rõ. Trong tay mình nắm chặt phương thuốc nhưng không đưa cho nàng, đây là đang cảnh cáo sao? Mình không cho đưa, coi như xong, còn hạ lệnh trước khi Hinh Tuyết khỏi bệnh, mọi người trong Hương Hinh uyển không được bước ra nửa bước. Đối với vị Hoàng hậu nương nương này có thù tất báo, cá tính của nàng muốn làm triệt để. Mặc dù chỉ ra mặt vì Tương phi nương nương, cho nên nói vị Hoàng hậu nương nương này rất hợp khẩu vị của nàng, so với đi theo Chủ Thượng của mình, sảng khoái hơn nhiều.

Nếu Bách Phi Thần biết một vị tâm phúc khác từ nhỏ cùng hắn lớn lên, cứ như vậy bán đứng hắn, không biết có cảm tưởng thế nào, huống chi còn là tự mình đem người đưa qua.

“Nương nương, chúng ta mau chân đến xem sao?”

“Không vội, người ta cũng không xem mình ra gì, chúng ta gấp cái gì. Bách Phi Thần cũng coi như giữ được bình thản, xem ra, sau khi Luyến U đem chuyện phái người theo dõi thích khách kia nói cho hắn biết, vẫn có chút phòng bị, nữ nhân mà mình tâm tâm niệm niệm yêu thích nhiều năm, cứ như vậy nói nghi ngờ liền nghi ngờ, hôm nay vào thời khắc sống chết chẳng quan tâm, nên nói hắn lạnh bạc hay là lấy đại cục làm trọng.” Các bậc Đế Vương không phải như thế sao? Chân tình ở đâu, chỉ là lừa gạt mình mà thôi. Coi như người thông minh như Hinh Tuyết cũng không nghĩ ra, chỉ nghi ngờ có thể làm cho Bách Phi Thần vứt bỏ tánh mạng của nàng mà không chú ý đến. Hay là xem thường Bách Phi Thần, hắn cũng muốn xem một chút, tiếp theo Hinh Tuyết sẽ có thủ đoạn gì để xác định đến cùng, nữ nhân này có bao nhiêu khả năng thôi.

Về phần mục đích, còn phải từ từ a.

Từ xưa Đế Vương vô tình, nói không sai chút nào. Giống như ban đầu đạp hài cốt của huynh đệ mình đi lên vị trí chí cao vô thượng đó là chuyện đương nhiên.

Thực ra không phải vậy, sau khi Bách Phi Thần nghe Bách Luyến U nói xong, suốt cả một buổi tối không chợp mắt, nữ nhân mình yêu thích cũng đang âm mưu tính toán với mình, đó là một loại tâm tình gì không ai có thể hiểu được, người bình thường đau đến không muốn sống, huống chi là bậc Đế Vương như hắn. Cũng bởi vì là Đế Vương, hắn không thể xử trí theo cảm tính, bất chấp tất cả chạy đi chất vấn nàng tại sao muốn làm như vậy, tất cả mọi chuyện chỉ có thể một mình dằn xuống đáy lòng, yên lặng chịu đựng. Rốt cuộc lý trí chiến thắng tình cảm, hắn bắt đầu hồi tưởng những chuyện không tầm thường trước kia, đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra tại sao Hinh Tuyết làm những chuyện này, nếu sớm biết tất cả cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.

Hại chết Liễu Phi và Mai phi là bởi vì yêu và ghen tỵ, hay là muốn lôi kéo thế lực phía sau lưng bọn họ. Đáp án không cần nói cũng biết. Cơ hội ra tay chuẩn xác như thế, thủ pháp thuần thục. Đây chính là Hinh Tuyết vẫn dịu dàng như tuyết, tính tình quái đản.

Thì ra, sự thật đúng là tàn nhẫn như vậy.

Hương Hinh uyển

“Thanh Sát tư vị như thế nào, thật khó tưởng tượng có người có thể đem Tuyết cô nương bức đến tình cảnh như thế.” Trong lời nói của Nam tử mặc áo xanh tràn đầy nhạo báng, hài hước nhìn Hinh Tuyết nằm ở trên giường sắc mặt không tốt.

“Tại sao là ngươi, Vô Phong đâu?” trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hinh Tuyết không có nửa điểm tia máu, trắng bệch như tờ giấy.

“Tuyết cô nương thật là bạc tình, Vô Phong không phải là ta…ta không phải là Vô Phong.” Trực tiếp coi thường Hinh Tuyết phát ra khí tức người lạ chớ tới gần, đặt mông ngồi ở bên giường tràn ngập thâm tình nói.

“Không phải là. . . Môn chủ thả ngươi ra ngoài có gì phân phó sao, Nộ Vân.” Vô Phong và Nộ Vân dĩ nhiên là một người, nhưng có hai tính cách khác nhau rõ ràng. Trước kia vẫn là Vô Phong tới tiếp xúc, chỉ cần Nộ Vân vừa ra nhất định có đại sự gì đó, dù sao thực lực của Nộ Vân mạnh mẽ nhưng lại không nắm trong tay, không cần thiết, tuyệt đối sẽ không gọi người này tỉnh lại.

“Ngươi cũng không lo lắng cho mình một chút, mặc dù dáng dấp Môn chủ không tệ, nhưng tính tình lại kém hơn ta rất nhiều, không có tình thú, lại nóng nảy, không bằng ngươi suy nghĩ đến ta một chút.” Không thể thả Nộ Vân ra ngoài vì một trong những nguyên nhân: vô lại mà chẳng phân biệt được tôn ti. Không sợ trời không sợ đất.

“Chuyện này không nhọc ngươi quan tâm, buổi trưa phụ vương sẽ tới. Rốt cuộc là chuyện gì, nói xong đi mau.” Tính khí Hinh Tuyết thật là tốt, nhưng chỉ đặc biệt dịu dàng đối với người không khống chế được.

“Bất kể là dùng phương pháp gì, mau sớm giải quyết Lâm Đại Nhi đi. Hay là ngươi muốn Môn chủ dùng một loại phương pháp khác.” Nộ Vân cười không có ý tốt .”Phải biết giá trị của Lâm Đại Nhi có thể mạnh hơn nhiều so với ngươi, số trời đã định, không dùng thủ đoạn sẽ không thể đạt được.”

“Biết rồi, cút.”

“Ha ha, đừng nóng giận nha, ta nói cũng là sự thật a, ngươi và Lâm Đại Nhi hai lần giao thủ, liên tiếp bị đánh bại hai lần, đây cũng không phải là ta nói bừa làm loạn, muốn giữ được địa vị thì phải động đầu óc, xem như không trông cậy được vào Môn chủ, không phải còn có Bách Phi Thần sao. Còn nữa, chuyện lần trước Môn chủ không hy vọng có lần thứ hai, người kia đã bị xử tử.” Nói chuyện lần trước người tới uy hiếp Hinh Tuyết, cũng may không có sơ hở, nếu không, lúc này Hinh Tuyết là quân cờ bị vứt bỏ rồi.

“Môn chủ ở Kim Dao, qua một ít thời gian cũng sẽ vào kinh, ngươi sớm lo liệu.” Thấy Hinh Tuyết không nói lời nào, Nộ Vân không thú vị nhún nhún vai xoay người rời đi, nữ nhân tự cho mình siêu phàm luôn là ngu xuẩn nhất. Người như Môn chủ có thể coi trọng ngươi mới là lạ, huống chi hiện tại Môn chủ đuổi theo một người quên cả sống chết, mặc dù người nọ bỏ hắn. . . . . .

Buổi trưa, Vinh vương gia vào cung đến thăm nghĩa nữ của mình, Hoàng thượng cùng đi, tiến vào. Nhìn thấy Hinh Tuyết thoi thóp nằm trên giường, giống như thiên tiên xinh đẹp, gương mặt tái nhợt đáng sợ. Bách Phi Thần giận dữ vỗ tay một cái, hỏi chuyện gì xảy ra. Các cung nữ nơm nớp lo sợ thành thật trả lời. Đây gọi là Trương ngự y đến chữa trị trước, uống xong thuốc tiên bắt đầu hưng sư vấn tội.

Trương ngự y hô to oan uổng: “Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nói muốn tự thân đưa thuốc cho các cung phi tần, vi thần không được nhúng tay vào chuyện này.”

Hoàng thượng giận dữ, cắn răng nghiến lợi chỉ vào cung nữ nói: “Bọn nô tài các ngươi cũng không biết đi mời ngự y? !”

“Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hạ lệnh các cung có chủ tử bệnh chưa khỏi, người trong cung không cho phép ai bước ra cửa cung nửa bước.”

Hoàng thượng đen mặt, phái người truyền đòi Hoàng hậu nương nương đến, người tới cũng là Dao Kỳ.”Hồi Hoàng thượng, những ngày qua nương nương đưa thuốc cho các cung phi tần, lao tâm hao tổn tinh thần mới vừa dùng cơm xong buồn ngủ.”

“Tốt! Hay cho lao tâm hao tổn tinh thần, không phải nàng ôm đồm việc này, tại sao không đưa cho Hinh Tuyết?”

“Hồi Hoàng thượng, nương nương đã nói, nương nương muốn tự thân đưa thuốc cho các cung phi tần, cũng đều đưa không thiếu một ai.”

“Vậy Hương Hinh uyển có chuyện gì? !”

“Hồi Hoàng thượng, theo nô tỳ biết Hinh Tuyết cô nương là một thứ phi, không phải tần.”

“. . . . . .”

“Hoàng hậu nương nương đã nói, mặc dù ngài là Hoàng thượng, nhưng không thể tùy tiện oan uổng cho người, Hoàng hậu nương nương làm hậu cung tẫn chức tẫn trách, tại sao ngài có thể bạc tình như thế. Hinh Tuyết cô nương không danh không phận ở trong cung ba năm, ngài không thể đối đãi với nữ nhi người ta như vậy, xem như ngài không muốn cũng không thể để cho người ta không muốn a, đối với danh tiết cô nương nhà người ta không tốt.”

“Hoàng, Hậu, ở đâu?”

“Hoàng thượng, ngài thật mau quên, nô tỳ vừa mới nói Hoàng hậu nương nương dùng xong bữa buồn ngủ.”

. . . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận