Giờ phút này chân mày nhíu chặt hơn, nhìn thấy mọi người ở trước mắt, Triển Phong Hoa cố dùng đầu óc hồ ly lập tức đoán được 89% hắn bị người thiết kế! Cổ họng khô rát, một chữ cũng phun không ra. Dĩ nhiên hắn cũng thấy rõ tình thế, Hinh Tuyết và Hoàng thượng đứng chung một chỗ, không cần nói cũng biết chuyện này là nhằm vào Hoàng hậu nương nương. Vậy mà nhìn vẻ mặt hoa si của Hoàng hậu nương nương, hắn thật đúng là lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình! Mặc dù Bách Phi Thần sẽ không làm gì được hắn, nhưng lời người đáng sợ; mặc dù hắn không sợ người nào nói đáng sợ, nhưng cứ như vậy thua thiệt cũng không phải là phong cách của hắn. Trước đó trong hôn lễ của Ngự Không bị một đường bố trí, còn chưa kịp đánh trả lại xảy ra chuyện này? Hắn không phải năm hạn bất lợi chứ.
Suy nghĩ miên man chỉ đành hết sức bất đắc dĩ an ủi mình. Rõ ràng là nhằm vào Hoàng hậu nương nương, ta chỉ bị dính dấp mà thôi, hơn nữa còn là người bị hại, cũng không lao tâm lao lực rồi. Thật ra hắn thật sự là có lòng không có sức, bởi vì phải áp chế mị dược trong cơ thể, thật lòng không thể có động tác dư thừa. Xem ra Hoàng hậu nương nương không kém, đoán chừng có thể giải quyết, coi như là tạ lễ bị một đường bố trí trước đó. Nhưng nhìn thế nào hắn cũng thua thiệt!
“Hoàng hậu! Nàng nói một chút đây là chuyện gì xảy ra? !” Bách Phi Thần thật sự nổi giận. Mày kiếm hơi nhíu, mắt phượng trợn nhìn, môi mỏng khẽ mở, lời nói đầy khí phách.
Một bên, Hinh Tuyết cũng bị Bách Phi Thần kịch liệt phản ứng làm cho kinh ngạc một chút nhưng sau đó nghĩ đến Bách Phi Thần càng giận dữ càng tốt, lại dâng lên vẻ mặt đắc ý, theo ý nàng hôm nay tội danh thông dâm của Đại Nhi đã được định đoạt, huống chi còn là Hữu Tướng mà Hoàng thượng quý trọng nhất, vừa thu thập Đại Nhi lại chém đứt một cánh tay của Bách Phi Thần, một công đôi việc. Vì vậy thái độ càng đắc ý không che giấu được.
Quả thật, Bách Phi Thần nhìn thấy Triển Phong Hoa cũng có hơi giật mình, một đời yêu tướng trước sau bị người bố trí hai lần, đây chính là mới nghe lần đầu. Không khỏi suy nghĩ sâu xa thế lực cường đại sau lưng Hinh Tuyết và cọc ngầm cùng nàng nằm vùng trong cung. Chẳng qua tức giận cũng không phải như Hinh Tuyết nghĩ. Đang lúc bình tĩnh, nhìn thấy Đại Nhi nhìn về phía Triển Phong Hoa quần áo xốc xếch, vẻ mặt hoa si thêm bộ dáng sắc nữ thật sự làm cho hắn vô cùng ghen tức! Chẳng lẽ trẫm kém hơn Triển Phong Hoa? Chẳng lẽ trẫm không có sức quyến rũ hơn Triển Phong Hoa? Chẳng lẽ trẫm không có mê người như Triển Phong Hoa? Hay là nàng thích loại tư thái tương đối mị hoặc này?
Ngoại trừ kinh ngạc, Đại Nhi không có bao nhiêu phản ứng, chính là bị Bách Phi Thần gào thét như vậy, ngược lại ý thức được mình còn có phu quân danh nghĩa ở đây, lộ liễu nhìn lén như vậy thật sự có chút không hợp lý. Vì vậy lưu luyến thu hồi ánh mắt, khôi phục bình thường nhìn về phía Bách Phi Thần. Ai ngờ Đại Nhi vẫn không nói gì, sau lưng Mãnh Liễu đã đi trước một bước.
“Hoàng thượng! Ngài tha cho nương nương đi, nương nương cũng là nhất thời hồ đồ! Nể tình nương nương vi phạm lần đầu, ngài tạm tha cho nương nương lần này đi! Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên trở về, không trông nom nương nương cho thật kỹ mới để cho nương nương phạm sai như vậy ! Ngài muốn giết cứ giết nô tỳ đi, ngàn vạn lần phải xem mặt thái hậu mà bỏ qua cho nương nương! Hoàng thượng. . . . . .” Mãnh Liễu mặc trang phục cung nữ màu hồng đào lập tức quỳ xuống trước mặt Bách Phi Thần, hai mắt mơ hồ đẫm lệ giọng nói buồn bã thê thiết. Nhìn bộ dạng trung thành bảo vệ chủ thật đúng là làm người thương xót. Bất quá lời nói kia ngược lại rất hoàn hảo. Ít nhất đối với Hinh Tuyết mà nói tuyệt đối nghe rất hài lòng.
Cứ như vậy vừa khóc vừa tố cáo tội danh Đại Nhi cấu kết cùng người, nói là cầu tha thứ không bằng nói thẳng là hãm hại Đại Nhi vào trong nước sôi lửa bỏng! Không nên trở về, không trông nom Đại Nhi cho thật kỹ, ý kia không phải là nói bình thường ở nhà Đại Nhi không đứng đắn, hôm nay đến hoàng cung, nàng không ở nơi này một khoảng thời gian còn không biết làm bao nhiêu chuyện như vậy! Nhắc tới Thái hậu càng có thể kích thích cho Bách Phi Thần tức giận, vốn là Thái hậu thay đổi biện pháp khiến cho Bách Phi Thần cưới Đại Nhi, hôm nay nói chẳng phải càng làm cho Bách Phi Thần ghi hận Đại Nhi.
Mãnh Liễu cũng là người thông minh a.
Hinh Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc chạm ánh mắt Đại Nhi. Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng không biết phải làm sao của Đại Nhi, lại phát hiện mình quá suy nghĩ, xem ra đối phương đã cho rằng có Thái hậu làm chỗ dựa nên không sợ hãi a.
“Hoàng thượng, có lẽ Hoàng hậu nương nương quanh năm ở trong khuê phòng được người nhà quá nuông chìu, hay là cũng không cần so đo, gia thế Lâm gia, Hoàng thượng cũng không phải là không biết, Hinh Tuyết tin tưởng Hoàng hậu nương nương cũng không phải cố ý phạm sai lầm, ngài nên tha thứ nương nương thôi.” Hinh Tuyết nhắm đúng thời cơ quyết định đốt lửa, trên ngọn lửa lớn lại tưới một thùng dầu, nhìn ngọn lửa dường như có xu hướng cháy lan.
Ánh mắt của Bách Phi Thần nhìn về phía Đại Nhi càng đông lạnh, Triển Phong Hoa trên giường một mình chịu khổ, ngược lại lúc này không có ai quá mức chú ý.
Bên người nàng xuất hiện phản đồ! Bách Phi Thần nghĩ trước tất cả đối sách, hôm nay bởi vì Mãnh Liễu xuất hiện tất cả đều không dùng được. Mà Đại Nhi có thể vì Mãnh Liễu sẽ bị định tội danh cấu kết cùng người! Mà người này cũng là huynh đệ hắn tín nhiệm nhất. Diệt trừ đi Đại Nhi, đồng thời cũng kéo theo Triển Phong Hoa, hắn thiếu một cánh tay cũng cùng Lâm gia sinh ra ngăn cách. Hinh Tuyết dùng một chiêu này quả nhiên sắc bén, một mũi tên hạ hai chim.
“Không, không phải, Hoàng thượng, là nô tỳ nói sai rồi, nương nương không thể nào làm chuyện như vậy, nhất định là có người hãm hại! Hoàng thượng ngài phải tin tưởng nương nương, nương nương xuất thân danh môn làm sao làm ra chuyện khiến người ta khinh thường! Hoàng thượng, ngài minh xét! Nương nương nhất định bị oan uổng . . . . . .” Mãnh Liễu nằm trên mặt đất khóc lóc kể lể giống như hiện tại mới phục hồi tinh thần, hiển nhiên là ý thức được mình nói chuyện không nên nói, mới vội vàng thay đổi lời nói, động tác này của nàng không thể nghi ngờ làm cho người ta càng thêm tin lời nàng giải thích lúc đầu. Đây là muốn ép Đại Nhi tới đường cùng!
Đại Nhi mắt lạnh nhìn trận nháo kịch này, giống như nàng là người ngoài cuộc.
Mãnh Liễu, mười năm tình nghĩa chủ tớ ngươi cứ như vậy vứt bỏ sao? Vậy có phải lễ vật trước đêm tân hôn, ngươi cho ta ăn có chứa vị tuyết phù cao chính là độc dược trí mạng hay không? Khi đó lạnh lùng cười cho ta là đứa ngốc đã sớm nên chết đi. Nếu không phải muốn lợi dụng hôn lễ lần này tới phá hư quan hệ của Bách Phi Thần và Lâm gia sợ rằng ngươi đã sớm ra tay. Người sau lưng ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tâm cơ sâu xa như vậy rốt cuộc có bao nhiêu thù hận với Bách Phi Thần? ! Hoặc là, Bách Thành Phụ. . . . . .
Không sai, Bách Thành Phụ, phụ thân của Bách Phi Thần, Bách vương triều một đời Quân vương rất được dân chúng kính yêu. Sở dĩ Đại Nhi nghĩ như vậy hoàn toàn là bởi vì Mãnh Liễu phản bội. Trước đó đã có nói qua, trí nhớ trong đầu Đại Nhi rất rõ ràng, từ lúc sáu tuổi đến đêm tân hôn không bỏ sót một chút nào. Mãnh Liễu làm một chuyện không đủ để chứng minh cái gì, nhưng mười năm nay nhiều chuyện như vậy liên tiếp ở chung một chỗ đã có thể không tầm thường rồi. Qua phản ứng của Mãnh Liễu, tự nhiên Đại Nhi nghĩ tới Bách Thành Phụ.
Bởi vì Mãnh Liễu tuyệt đối không phải là thu được chỗ tốt mới phản bội nàng!
Có thể đem Mãnh Liễu nằm vùng ở Lâm phủ mười năm liền, nhằm lúc Bách Phi Thần cưới vợ ám hại tánh mạng nàng, tâm cơ ẩn nhẫn như vậy không phải người bình thường có thể làm được. Nhân tài thiết kế nên không đủ khả năng đứng đầu cũng nên là một người tâm cơ thâm trầm chừng 20 năm, bởi vì chỉ có trải qua sóng to gió lớn, vả lại đối với Bách vương triều tương đối quen thuộc, có mang thù không đợi trời chung. Cho nên Đại Nhi nghĩ tới phụ thân của Bách Phi Thần.
Suy đoán chính xác 80% như vậy, về phần này 20%. . . . . . Dĩ nhiên là người cùng nàng đổi kiếp, không thể quơ đũa cả nắm rồi.