“Tạm để đó.”
“Cô nương. . . . . .”
“Thiên Nhai Túc Quán các ngươi xem thường tiểu nhân vật mới gia nhập giang hồ sao?”
“Cô nương chờ một chút, ta đi gọi người mang món ăn lên.” Hắn rốt cuộc đã hiểu, bữa cơm này nàng không thể không ăn, nếu nói nữa, thanh danh của hắn tuyệt đối sẽ bị hủy trong cái miệng này. Nam tử mặc hoa phục mỉm cười, có chút chật vật vội vàng xoay người đi khỏi.
“Tiểu Vũ, tiểu nhị nơi này cũng thiếu não như vậy sao?”
“Ta cảm thấy hắn thuộc về nửa tàn phế.”
Nam tử mặc hoa phục đi khỏi, thân thể hơi không yên, rất có khuynh hướng sẽ té xỉu nếu bọn Đại Nhi nói thêm câu nữa. Thầm nghĩ các ngươi thảo luận thì không thể nhỏ giọng một chút sao? Ở trước mặt người khác nói đến người khác thiếu não hoặc là nửa tàn phế làm người ta rất đau đớn. Cũng không thể nhã nhặn nổi nữa, giơ chân lên trực tiếp bay ra ngoài. Aiz, tai không nghe sẽ tĩnh lặng a.
Các người nghe lén khóe miệng đồng thời cũng đều run lên, loại cảnh giới này thật không phải người bình thường có thể đạt tới. Mọi người ôm tâm lý ‘hoàn hảo đối tượng không phải là ta’ tiếp tục bắt đầu nói cười chêm chọc, giống như mới vừa không có chuyện gì cả xảy ra.
“Tiểu Vũ, có cảm giác hứng thú không?” Nghe đồn mấy ngày nữa Cổ Thiên Hồn sắp đến kinh thành trong lòng Đại Nhi càng thêm lo lắng, đã như vậy vì sao Luyến U một chút tin tức cũng không có? Mặc dù dược cổ vẫn còn nhưng tâm thần vẫn không yên.
“Không có.” Không có tin tức của Tam ca ca hắn, hắn làm sao hứng thú.
“Tiểu Vũ a, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.” Đại Nhi ăn uống no đủ, chậm rãi thưởng thức nước trà thản nhiên nói. Không biết là đang an ủi Tiểu Vũ hay là đang an ủi mình.
“Vâng.” Tiểu Vũ mỉm cười, ưu nhã nâng chung trà lên cạn chén.
Chợt Đại Nhi phát hiện một vấn đề, vấn đề rất lớn. “Tiểu nhị.”
“Đến đây! Khách quan có gì phân phó.” Tiểu nhị cung kính, vẻ mặt ôn hòa hỏi.
“Gọi lão bản các ngươi.” Đại Nhi không nhìn hắn, trầm giọng nói.
“Cô nương, lão bản không có ở đây.” Nụ cười ở trên mặt Tiểu nhị cứng ngắc. Lão bản nhà hắn mới vừa ở tại chỗ này, hắn nhìn từ đầu tới đuôi phát hiện lão bản đi trêu chọc người này không khác gì tìm chết.
“Vậy thì tìm người có thể làm chủ.”
“Cô nương, nơi này của chúng tôi chỉ có lão bản có thể làm chủ.” Khóe miệng Tiểu nhị không nhịn được run rẩy. Có một loại dự cảm xấu.
“Được, kêu lão bản của các ngươi ra đây.”
“Lão bản của chúng tôi không có ở đây. . . . . .” Tại sao lại vòng trở về rồi hả ? Khóe miệng Tiểu nhị càng run rẩy lợi hại. “Cô nương, lão bản của chúng tôi thật không có ở đây. Cô nương có chuyện gì nói với ta là được, bảo đảm làm tốt cho cô nương.”
“Ngươi làm chủ được?” Đại Nhi nhíu mày, lúc này mới nhìn tiểu nhị. Cho dù vứt trong đám người cũng không nhận ra, bất quá vóc dáng người này quả thật không tệ. Người luyện võ a.
“Không thể.” Tiểu nhị gian nan khạc ra hai chữ.
“Tìm người có thể làm chủ.”
“Chỉ có lão bản. . . . . .” Bây giờ Tiểu nhị chỉ muốn chết. Rốt cuộc hiểu rõ tâm tình lúc nảy của lão bản mình, rất kìm nén a, sống không bằng chết a. “Cô nương chờ một chút, ta sẽ đi gọi.” Chạy đi rất mau a.
Tiểu Vũ liếc mắt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Đại Nhi, trên trán nhất thời vạch đen trải rộng: nàng sẽ không không mang bạc chứ. . . . . .
Quả nhiên, người không nên quá thông minh thật tốt.
Cũng không biết tiểu nhị kia dùng thủ đoạn gì khiến nam tử mặc hoa phục một lần nữa, bày ra khuôn mặt tươi cười xuất hiện tại trước mặt Đại Nhi. Chẳng qua cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Không biết cô nương tìm tại hạ có chuyện gì?” Nam tử mặc hoa phục lễ phép hỏi. Mặc dù biết không phải là chuyện gì tốt.
“Ngươi là lão bản?” Hiển nhiên Đại Nhi đã nhìn ra, không chút nào kinh ngạc. Lại cảm thấy cũng không nên biểu hiện thông minh để cho người khác một chút không gian biểu diễn. Liền hỏi ra những lời mà nàng tự cho là rất ngu ngốc.
“Vâng, tại hạ là Liễu Phàm.” Liễu Phàm cười khóe miệng vẫn không thể nào nhịn được. Ngươi cũng đã nhìn ra còn hỏi cái gì? “Cô nương có chuyện gì?”
“Chúng ta ăn xong rồi đánh tiếng với ngươi.” Giọng điệu trịnh trọng giống như đang nói chuyện gì phải làm. “Bây giờ muốn cáo từ.”
Liễu Phàm nỗ lực che giấu kích động của mình đến mức muốn bạo phát, cứng rắn từ trong kẽ răng nặn ra bốn chữ: “Cô … nương … xin … mời.”
“Lão. . . . . .” Sau lưng, tiểu nhị tranh thủ lên tiếng.
“Liễu lão bản cũng không lưu chúng ta ở lại uống trà chiều?” Đại Nhi đứng dậy đi vòng qua bên cạnh Tiểu Vũ, ánh mắt vẫn nhìn Liễu Phàm.
“Nàng. . . . . .” Không thể yên lặng, tiểu nhị dắt tay áo Liễu Phàm.
“Cô nương chắc hẳn còn có chuyện quan trọng phải làm, Liễu mỗ cũng không lưu cô nương thêm nữa.” Liễu Phàm không nhìn động tác của tiểu nhị phía sau lưng, trong lòng chỉ muốn vội vàng tống hai ôn thần đi.
“Đừng. . . . . .” Tiểu nhị tiếp tục cố gắng.
“Liễu lão bản nói đúng lắm, vậy chúng ta cũng không làm phiền.” Đại Nhi dắt tay Tiểu Vũ xoay người đi khỏi.
“Lão. . . . . .”
“Cô nương đi thong thả.” Trong lòng Liễu Phàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã đi.
“Lão bản họ không có. . . . . .”
“Liễu lão bản, tiểu nhị này dường như không bỏ được chúng ta, không bằng chúng ta lưu lại một buổi chiều thôi.” Đại Nhi dừng bước, nhưng không có quay đầu lại, siết tay Tiểu Vũ có chút chặt.
“Cô nương nói đùa, gần đây hắn thiếu não, phát tác thường nói mê sảng, cô nương bỏ qua cho.” Liễu Phàm nở nụ cười, lời nói thành khẩn.
“. . . . . .”
“Thì ra là như vậy.” Nói xong dắt tay Tiểu Vũ không nhanh không chậm đi ra ngoài. Chỉ để lại hai bóng lưng tao nhã vô hạn, bị mọi người ở đây cúng bái.
Thì ra ăn cơm chùa cũng có thể uy hiếp như vậy!
“Chuyện gì? !” Liễu Phàm nhìn hai người đi xa, lúc này mới xoay người lại mặt khó chịu nhìn tiểu nhị, hình như muốn đem thù mới hận cũ hôm nay đều tính toán rõ ràng.
Vẻ mặt Tiểu nhị đầy vạch đen, khóe miệng run rẩy, duỗi ra ngón tay chỉ chỉ một bàn lớn thức ăn. Hiện tại ngay cả một câu hắn cũng không nói được.
“Đầu lưỡi của ngươi bị dư thừa? !” Liễu Phàm nhìn theo, vừa liếc nhìn, nhíu mày tức giận tiểu nhị muốn chết.
“Họ ăn cơm không đưa tiền!” Trời mới biết tiểu nhị nói câu nói này dùng bao nhiêu dũng khí.
“Vậy thì sao. . . . . .” Lần này Liễu Phàm dễ nổi nóng. Khi dưới mắt hắn ăn cơm chùa còn chưa tính, mình còn rất cung kính tống tiễn người ta ra cửa. Mẹ nó! Không mang theo tiền hành hạ người như vậy! Một đời thanh danh của hắn a.
“Ngươi quay trở lại làm gì ?”
“Ta. . . . . .”
“Người ta đi ngươi nói cái rắm a.”
“Do. . . . . .”
“Tiền công toàn bộ trừ hết, kỳ hạn lại thêm ba tháng.”
“Không. . . . . .”
“Sáu tháng.”
“. . . . . .”
“Thảo Diệp, đây là cô nương nhà nào?” Bên trong nhã gian lầu hai đối diện chỗ ngồi Đại Nhi ở lầu một, một nam tử mặc áo gấm màu xanh nhạt, ống tay áo màu vàng thêu hoa văn cổ quái, nhẹ giọng hỏi.
Nam tử ngồi đối diện nam tử áo xanh gọi là Thảo Diệp, mày kiếm chau lên, chân mày nhíu lại.”Khuyết a, ngươi cho rằng ta là Bách Sự Thông hay là Vạn Sự Linh?”
Nam tử mặc áo gấm xanh mở miệng trước, khóe môi khêu gợi co quắp, vẻ mặt buồn bực nhìn nam tử gọi là Thảo Diệp. Hồi lâu mới thở ra sáu chữ: “Thảo Diệp, tính khí tăng trưởng a.”
“. . . . . .”
Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen . o r g để có có chương mới hơn