Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 1 - Chương 40: Vân Ẩn khiêu khích


“Nói như vậy ý của các ngươi là chuyện Ngọc công chúa tận mắt nhìn thấy là giả? !” Bách Phi Thần nhíu mày, đôi mắt xếch lạnh lùng vô tình như chim ưng nhìn chăm chú vào con mồi. Những người ở dưới nhất thời mồ hôi tuôn như mưa, thân thể không nhịn được run rẩy.

Làm sao Ngọc công chúa tận mắt nhìn thấy? Mười năm trước. . . . . . Đúng rồi, mười năm trước Ngọc công chúa thực sự ở bên ngoài không về, nhưng tại sao cố tình đúng vào lúc đó ở Nam Túy?

“Hoàng thượng, Ngọc công chúa. . . . . . Cũng có thể. . . Nhìn lầm rồi. . .” Giọng nói của Lưu Ất có chút run rẩy. Hiện tại hắn mới nhớ tới, Hoàng thượng nói Vũ Cơ này là Ngọc công chúa đưa tới, như vậy nói cách khác Ngọc công chúa đã sớm biết những chuyện kia, hôm nay mới công bố chính là vì để cho nữ tử này tự mình báo thù cho hơn ba trăm mạng người trong nhà mình. Bộ dáng như vậy đã nói lên tất cả. Trong mắt Ngọc công chúa từ trước đến giờ không được phép có một hạt cát, thật đúng như tác phong của nàng, làm cho từng người bọn họ thân bại danh liệt, nếm cả nỗi khổ diệt môn, gậy ông đập lưng ông.

Cho dù Ngọc công chúa đã gả cho người vẫn còn cơ trí của Ngọc công chúa lúc ban đầu.

“Hừ! Nhìn lầm. . . . . . ngay cả lời nói dối như vậy ngươi cũng nói ra không cảm thấy làm cho người ta chê cười sao? !” Bách Phi Thần chê cười, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết.

Tất cả mọi người đè nén hơi thở đang đợi Bách Phi Thần phán quyết, mấy người bọn hắn hôm nay là bất kể thế nào cũng không chạy khỏi. Ở chỗ ngồi, các phu nhân, công tử, nữ nhi của bọn hắn từng người sắc mặt trắng bệch, vì không biết tại sao chuyện lại biến thành như vậy. Ngược lại phu nhân của Vương Thanh Phong bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Vương Phủ Nhiễm không cần nói.

“Vương Thanh Phong giết hại hơn ba trăm người vô tội của Liễu gia trang, hành vi tàn nhẫn đáng chém đầu, bây giờ giam vào Thiên Lao chờ xử quyết. Gia quyến đày đi Tô Cổ Lận, cả đời không cho vào kinh! Đám người Lưu Ất thờ ơ bao che cho Vương Thanh Phong giết người vô tội, xử oan cho thổ phỉ, tội không thể tha thứ, nay cách chức làm thứ dân đuổi ra khỏi kinh, con cháu của hắn vĩnh viễn không được trọng dụng! Các ngươi còn lời nào để nói? !”

Lần này Bách Phi Thần trừng phạt làm cho mọi người cảm thấy có chút ý vị không tầm thường, cho dù những người này đều là nguyên lão đại thần, lần này trừng phạt thật là quá nặng, có lẽ cuộc yến hội này chính là một lý do diệt trừ, Hoàng thượng muốn diệt trừ người, tùy tiện cho một tội danh là đủ. Thì ra vị hoàng đế này đã không phải là tên mao đầu tiểu tử ba năm trước đây để mặc cho người gây khó dễ, hắn nghiễm nhiên trở thành bậc Đế Vương, không tha cho bất cứ kẻ nào khiêu khích, cũng quả quyết tàn nhẫn giống như Hoàng đế của cha hắn.

Trong lòng Hinh Tuyết trầm xuống, lần này những người dính dấp đều có liên can đến môn phái, là trùng hợp hay cố ý? Nàng ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú vô cùng giận dữ của Bách Phi Thần, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên là do Ngọc công chúa nhúng tay, Bách Phi Thần có chút bất đắc dĩ. Xem ra lần này thoát rồi.

Hinh Tuyết thật sự quá tự tin vào bản thân mình.

“Tội thần có lời muốn nói.” Vẫn quỳ sấp, lúc này Vương Thanh Phong mở miệng. Đã không còn sợ hãi như lúc đầu, ngược lại trong giọng nói có cảm giác nhẹ nhõm. Đúng vậy, khi Bách Phi Thần định ra tội trạng của hắn rồi, hắn cảm thấy trong lòng giảm đi sợ hãi rất nhiều, có lẽ khi báo ứng đến, cái gì cũng không sao cả, mình sẽ phải đền mạng cho bọn họ, còn sợ cái gì?

“Nói.”

“Tội thần kính xin Hoàng thượng tha cho thê tử và nhi tử của tội thần. Chuyện năm đó, nàng đã khuyên can tội thần nhưng tội thần vẫn cố chấp mới gây thành đại họa như thế, làm hại bọn họ, tội thần trong lòng bất an.”

“Trong lòng ngươi cũng bất an sao! Ban đầu ngươi phóng hỏa như vậy không thấy ngươi bất an? !” Không chờ Bách Phi Thần nói chuyện, Liễu Yên Minh đã bật thốt

“Hoàng thượng, tội thần tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng người nhà vô tội. Huống chi. . . . . . Phủ Nhiễm, Phủ Nhiễm là dòng dõi duy nhất còn sống của Liễu gia, sau cuộc hỏa hoạn mới phát hiện hắn ở trong chum nước, nếu không phải do phu nhân liều chết không để cho thần động đến hắn, giờ phút này hắn cũng đã là cô hồn dạ quỷ, kính xin Hoàng thượng. . . . . . . khai ân cho bọn họ.”

Vương Thanh Phong nói lời này có chút run rẩy, điều bí mật này cất giấu ở trong lòng hắn đã mười năm, mỗi khi thấy Vương Phủ Nhiễm là hắn nghĩ đến chuyện năm đó, nhưng hắn vẫn lưu lại Vương Phủ Nhiễm, chỉ vì hắn nhìn thấy thi hài khắp nơi, sợ hãi và hối hận. . Hắn cũng biết lần này Bách Phi Thần cũng không phải vì chuyện của Liễu gia trang mới xử hắn như thế, mà bởi vì mình bị người khác đem chuyện này uy hiếp phải bất trung với hoàng gia mới rơi vào kết quả như vậy, hắn không oán, hắn chỉ hối hận. Hối hận giống như chuyện năm đó.

Liễu Yên Minh không thể tin nhìn Vương Thanh Phong, giống như muốn phán đoán lời của hắn là thật hay giả, sau đó chợt nhìn Vương Phủ Nhiễm đã ngây người ở phía sau lưng, trong mắt đã ứa nước mắt.

Thì ra tiểu đệ còn sống.

Ngược lại Vương phu nhân có chút vui mừng, những năm này kể từ sau thảm án kia, Vương Thanh Phong không còn làm chuyện nhẫn tâm nữa, nhưng cho dù như thế, cũng không thể xóa bỏ hết tội nghiệt đã từng gây ra, có lẽ nên nhận tội. Hôm nay xem như hắn được giải thoát rồi.

Văn Nhân nhíu mày, vẫn còn có loại ẩn tình này?

Thật ra hắn cũng là người bát quái.

“Trẫm thành toàn cho ngươi. Tôn phu nhân vẫn ở lại kinh thành, vĩnh viễn không được xuất kinh, Vương Phủ Nhiễm bổ túc vị trí của ngươi, như thế nào?” Bách Phi Thần nhíu mày, vừa lúc hắn rất coi trọng Vương Phủ Nhiễm kia, chuyện này có tính là trời cũng giúp ta không.

“Tội thần đa tạ Hoàng thượng ân điển.” Vương Thanh Phong bái tạ, cũng xem như chết không hối tiếc.

Bách Phi Thần phất tay một cái ý bảo Ngự Lâm quân áp giải những người này xuống, Liễu Yên Minh cũng lui ra ngoài, đối với chuyện nơi này coi như đã xong. Ai có thể đoán ra người kế tiếp là ai đây?

“Hoàng thượng chớ nên tức giận.” Đại Nhi đưa cho Bách Phi Thần một ly rượu tượng trưng, ý cười trong mắt chỉ có Bách Phi Thần mới hiểu được.

Bách Phi Thần nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, lúc này mới bình tĩnh lại.

“Trẫm nghe nói Phúc Châu Vân công tử, Minh Lạc Tiểu Hầu gia, Tô gia Tô Lăng, Sung Hải Ôn gia Ngọc tiểu thư được người đời xem là tứ đại danh gia Bách vương triều, không biết hôm nay tới mấy vị?”

“Thảo dân Vân Ẩn.”

“Thảo dân Minh Lạc.”

“Thảo dân Tô Lăng”

“. . . . . .” Cuối cùng, Ôn gia Ngọc tiểu thư đứng dậy hành lễ, vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi, khác với Văn Nhân, nàng chỉ lạnh lùng, cũng không lạnh lẽo như băng sơn.

Vận một bộ y phục màu trắng, đai lưng màu xanh ngọc làm đế. Mái tóc đen buộc ba búi, cây trâm cài màu trắng càng tăng thêm mấy phần lạnh nhạt, con ngươi ngập nước không gợn sóng, đôi môi anh đào, làn da tuyết trắng, eo nhỏ mềm mại như không xương. Bộ dáng tiểu thư khuê các. Nếu trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nở nụ cười, thật sự rất trong sáng thuần khiết.

“Ha ha ha. . . Các vị không cần đa lễ. Chẳng ngờ hôm nay các vị đều tham dự đầy đủ, tứ đại danh gia tề tụ kinh thành nói ra thật đúng là không dễ.” Bách Phi Thần cười vang, thật giống như chuyện mới vừa xảy ra là ảo giác.

“Hoàng thượng khen nhầm rồi, vi thần ở Phúc Châu nghe nói Hoàng hậu nương nương là người có một không hai nên rất muốn được chiêm ngưỡng phong thái của nương nương, đã lên đường sớm hơn mấy ngày mới không bỏ lỡ hôm nay.” Vân Ẩn là người yêu thi thư, nói chuyện cũng rất cởi mở, không kiêu ngạo, không nóng nảy. Lời nói cũng là sự thật. Từ Phúc Châu đến kinh thành cũng phải nửa tháng, khi đó cho dù nhận được lời mời đến nơi cũng đã chậm trễ.

“Tài văn chương thi phú của Hoàng hậu, trẫm cũng biết rất ít. Bất quá nói đến nữ tử Lâm gia không có người nào mà không thông tuệ. Tài thi thư họa ý của Vân công tử cũng làm cho người ta bội phục không thôi.” . Bách Phi Thần rất thưởng thức loại người không một chút kiểu cách. Hắn vẫn không có nhìn lầm vị Vân công tử này.

Người ta nói, từ thi thư họa ý có thể nhìn thấy được tính cách, nhân phẩm của một người, quả nhiên không sai. Người có lòng dạ hẹp hòi theo đuổi danh lợi thì làm sao có khí thế lớn như vậy, giống như bức tranh u lan.

“Hoàng thượng nói đúng lắm, nữ tử Lâm gia rất phi thường. Gần đây thảo dân tạo ra một bức họa, thật sự không nghĩ ra đề từ thích hợp, kính xin Hoàng hậu nương nương vui lòng chỉ giáo.” Vân Ẩn nói xong, từ trong tay áo lấy ra một bức họa, đôi tay dâng lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận