Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 2 - Chương 52: Gió nổi lên


Đại Nhi gật đầu, ngoan ngoãn theo ở phía sau, hiện tại nàng chỉ muốn xem Di Hồn của nàng, làm sao quản được nhiều chứ. Ngược lại Thảo Diệp cau mày liếc nhìn chung quanh, ở Vân Dã, khắp nơi tràn đầy nguy cơ, hắn luyện thành ý thức nguy cơ cường đại hơn so với ai khác. Cho tới lúc biết rõ Cố Hinh Tuyết có thể tính kế thế nhưng hắn vẫn muốn đi dò xét đến cùng. Chỉ vì Cố Hinh Tuyết nói ra tên Cung Bắc Thiếu.

Bọn họ đi vào khách sảnh, lúc đi vào không bị hạn chế. Sau khi ba người đi vào liền nhìn thấy một thanh Ngọc Cầm yên lặng đặt ở trên bàn, đến gần cái giá đỡ bằng ngọc cực phẩm trắng sữa, trong suốt mơ hồ tản ra khí lạnh.

Toàn thân mặt Cầm màu trắng, cơ hồ dung hợp với bạch ngọc, hai lực lượng cũng cực kỳ bài xích. Nhìn kỹ cũng khác nhau một trời một vực. Cực phẩm bạch ngọc hiếm thấy, nhưng cũng không phải là ngàn vàng khó cầu, mà chất liệu Thủy Nguyệt Thạch dùng chế luyện Ngọc Cầm trước mặt, tốn tiền cũng không mua được.

Toàn thân mặt Cầm trắng như tuyết lại dịu dàng như ngọc, quanh thân phát ra ấm áp. Giải Bách Độc, chống khí lạnh, chỗ tốt đối với thân thể đếm không xuể.

Truyền thuyết Thủy Nguyệt Thạch chỉ có ở đáy Thủy Nguyệt hồ mới có thể sinh ra, độ tinh khiết nhìn như trăng rằm, Thủy Nguyệt hồ nhìn như dịu dàng ấm áp, đáy hồ cũng sóng lớn mãnh liệt, nguy cơ tứ phía. Không biết có bao nhiêu người chết ở chỗ đó. Cho nên nói Thủy Nguyệt Thạch đúng thật là có tiền mà không mua được.

Bảy dây cung đỏ rực ở trên Thủy Nguyệt Thạch trong suốt nổi bật, giống như trong một vùng tuyết trắng sinh ra ngọn lửa vô cùng xinh đẹp mị người. Mỗi một dây cung tỉ mỉ khít khao, nhưng lại cảm thấy giữa bảy dây cung mơ hồ liên kết chặt chẽ không rời. Cẩn thận nhìn chăm chú sẽ phát hiện bảy mỹ nhân cực hạn xinh đẹp đang uốn éo thân thể không tiếng động cắn nuốt thần trí người. Phía trên cũng chỉ có rễ của Mị Hỏa Yêu Liên (hoa sen đỏ) trên trăm năm trở lên mới có hiệu quả như vậy.

Đỏ và trắng cực hạn kết hợp, Đại Nhi nhìn mở cờ trong bụng. Cách ba bước xa cũng cảm giác thanh Di Hồn chính là làm theo yêu cầu của nàng.

“Ha ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, lại có thể không bị ảnh hưởng của mị hỏa Yêu Liên, thanh cầm giao cho các ngươi cũng không uổng mấy chục năm tâm huyết của lão phu.” Một lão nhân râu tóc bạc trắng diện mạo khả ái cười lớn, từ sau vách tường xuất hiện, ở trên mặt hiền lành vui vẻ rất đậm.

Đại Nhi mỉm cười nhìn vị lão nhân này, đáy lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nếu như hắn biết Nhị Sư Huynh của mình và Thảo Diệp không có hứng thú đối với nữ nhân, có thể sẽ muốn đập đầu vào tường hay không? Mình cũng chưa tính, nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn mình, nàng thật sự không thưởng thức nổi, chớ nói chi là trầm mê.

“Thiếu Thành Chủ, ngươi nói giúp lão phu tìm chủ nhân cho thanh cầm, chính là vị cô nương này?.” Thật ra ngay từ ban đầu Lục Trưởng Lão đã xác định rồi, hỏi thêm chỉ là cho Cung Bắc Thiếu mặt mũi mà thôi.

“Lục Trưởng Lão, ngươi cứ khảo nghiệm, sẽ không để cho ngươi thất vọng.” Cung Bắc Thiếu không có không vui, gật đầu cười nói. Ban đầu mình mất hơi sức rất lớn mới để cho Lục Trưởng Lão đồng ý không công bố thanh cầm này, Lục Trưởng Lão này rất khó đối phó cỡ nào, hắn tương đối rõ ràng. Bất quá so với tiểu sư muội, đoán chừng sẽ chỉ là trò đùa thôi.

“Cô nương có thể trả lời lão phu mấy vấn đề hay không?” Vẻ mặt Lục Trưởng Lão tươi cười nói.

“Lục Trưởng Lão mời nói.” Đại Nhi cũng không thèm để ý, người ta tạo nên, dù sao cũng phải cấp cho mấy phần mặt mũi.

“Cầm là gì?”

“Lục Trưởng Lão, ngài không có sao chứ?” Đại Nhi cũng không đáp lời, hỏi ngược lại Lục Trưởng Lão một câu.

“Là gì?” Lục Trưởng Lão cau mày, nàng không biết sao?

“Cầm chính là cầm, tại sao Lục Trưởng Lão hỏi vấn đề nông cạn này ?” Đại Nhi mỉm cười từ tốn nói, hiển nhiên không nhìn thẳng sắc mặt của Lục Trưởng Lão từ đỏ thắm biến thành đen thui.

“Cô nương, một vấn đề của lão phu cũng không trả lời được, thanh cầm này ngươi không cần vọng tưởng nữa, ngươi không thể có nó.” Sắc mặt Lục Trưởng Lão không tốt, nói, tâm huyết bao nhiêu năm của hắn cũng không nguyện ý giao trong tay một người không biết cái gì.

“Lục Trưởng Lão nói đùa, ta không phải đã trả lời vấn đề của ngươi sao. Cầm chính là cầm, nếu như cầm không phải là cầm, như vậy là cái gì? Chẳng lẽ là tranh? Mặc kệ nói nó nung đúc tính tình lương tài, là công cụ để người khảy ra thưởng thức, hay là lợi khí giết người đoạt mệnh, ban đầu nó là một thanh cầm, bản chất đã là như thế, tại sao Lục Trưởng Lão phải câu nệ phức tạp.”

“Không bằng Lục Trưởng Lão nghe ta khảy một bản, nhìn ta có có tư cách trở thành chủ nhân của thanh ‘Di Hồn’ hay không.” Đại Nhi nhẫn nại là cho mặt mũi, nếu nói đoạt đồ của người khác, nàng thật đúng là làm được, bất quá phải phân biệt là ai. Người đắc tội với nàng là đáng đời, không cừu không oán thì không xuống tay, dĩ nhiên, trước tiên Đại Nhi phải hao tổn tâm tư.

“Di Hồn?” Lục Trưởng Lão rất không muốn thừa nhận cái tên này xác thực xứng với thanh cầm này.

“Ta chỉ khảy ra một âm phù, nếu Lục Trưởng Lão không hài lòng, tự nhiên ta cũng sẽ không cưỡng cầu.”

Một âm phù? Nàng tự tin như vậy? ! Lục Trưởng Lão cau mày, dù là hắn cũng làm không được một âm phù có thể phát ra uy lực Di Hồn.

Đại Nhi thấy Lục Trưởng Lão không nói lời nào, liền đi qua, nhìn Di Hồn đặt trên bàn, trong lòng Đại Nhi có một loại cảm giác nói không ra lời. Đại Nhi nâng tay phải lên, ngón trỏ lấy một góc độ xảo trá rơi vào trên dây thứ tư tại đuôi cầm. Một tiếng gọi là âm phù, cũng không phải là âm phù ngân dài. Lọt vào tai lại cảm thấy cực kỳ ngụy dị, tiếng vang xuyên vào thân thể, nhập vào linh hồn, làm cho người ta không nhịn được trong lòng chấn động, cặp mắt ngây ngô lộ ra thẳng tắp sững sờ tại chỗ. Chỉ một tiếng này, đi hết toàn bộ lò đúc kiếm một vòng, giống như an ủi linh hồn của từng người.

“Lục Trưởng Lão không có ý kiến, vãn bối thu lấy, cáo từ.” Đại Nhi rất hài lòng gở xuống Di Hồn, cái giá đỡ Di Hồn bằng cực phẩm bạch ngọc trong nháy mắt đã vỡ vụn thành bột, tuyên cáo tử vong.

Dài một thước ba, chiều rộng 20 cm, Di Hồn ở trong tay Đại Nhi có vẻ rất hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Cung Bắc Thiếu buồn cười nhìn Lục Trưởng Lão ngẩn người, xoay người cùng mấy người đi khỏi. Hoàn hảo mình sớm có chuẩn bị, cũng chuẩn bị cho Thảo Diệp, ngay cả như vậy cũng bị mê hoặc một chút, xem ra tiểu sư muội thật nhặt được bảo vật rồi.

Mấy người ra khỏi cửa đồng liền nhìn thấy ba người Triển hồ ly đâm đầu đi tới, mấy người nhìn thấy Di Hồn trong ngực Đại Nhi, hai mắt cũng tỏa sáng.

“Thần Binh Thành sản xuất thật đúng là không phải vật phàm tục, nhưng thanh cầm này chỉ sợ trên giang hồ phải giành bể đầu.” Lâm Tiểu Bảo tương đối biết hàng, đầu tiên lường được dĩ nhiên là giá trị chất liệu của thanh cầm này.

“Một tiếng mới vừa phát là thanh cầm này phát ra?” Triển hồ ly lại thích nhất chọc thẳng chuyện trọng điểm.

“Nếu không ngươi cho rằng bản tiểu thư làm sao nhẹ nhàng xử lý xong vị trưởng lão kia.” Đại Nhi hả hê liếc mắt nhìn vẻ mặt như hồ ly của Triển hồ ly, bày tỏ không cần ghen tỵ, có bản lãnh ngươi cũng tới một tiếng.

“Sắp qua năm mới rồi sao.” Gần đây Lâm Tiểu Bảo một mực suy tư vấn đề này, năm mới càng ngày càng gần, mỗi lần lễ mừng năm mới mình đều ở nhà, năm nay ở lại Thần Binh Thành cũng không có nói lý do thật sự cho người nhà, chỉ sợ lo lắng, xem tình huống hiện tại cũng không đi được, hắn làm sao có thể an tâm để Đại Nhi ở lại, mình trở về mừng năm mới.

Hắn mơ hồ cảm thấy hôm nay sẽ kết thúc chuyện không tốt này. Bởi vì mới vừa rồi có người tới nơi này thông báo mời Đại Nhi đi chánh đường. Vừa hỏi mới biết tất cả võ lâm nhân sĩ tới đó, cho tới nay cũng không có động tĩnh, đây là muốn ra tay rồi, ngày hôm nay, có thể còn kịp về nhà, chỉ là mang không mang theo Bách Phi Thần, cũng không biết Bách Phi Thần như thế nào. . . . . .

“Đúng vậy.” Trong lòng Triển hồ ly tính toán có phải mang theo Ôn Ngọc đi gặp gia sư của hắn hay không, mặc dù, khụ khụ, phải là chính mình tự đi gặp Ôn đại nhân. . . . . . Ai kêu mình bị thiết kế chứ, lại nói, cho dù mình không bị thiết kế cũng đánh không lại Ôn Ngọc đấy. . . . . .

“Tiểu thư, mới vừa rồi Cung Thành chủ phái người tới mời tiểu thư đi qua.” Lâm Tử như có thâm ý nhìn Đại Nhi, nụ cười trong mắt có chút yếu ớt. Còn có chút mong đợi.

“Vậy còn chờ gì? Muốn đi tham gia náo nhiệt thì đi đi.” Đại Nhi nhíu mày, bày tỏ mấy người đi theo. Quay đầu lại như có thâm ý liếc mắt nhìn cửa đồng, thu lại mí mắt liền dẫn đầu đi khỏi.

Bên trong chánh đường Phủ Thành Chủ

“Thành Chủ Đại Nhân, hôm nay cũng 20 rồi, không biết ngài điều tra như thế nào?” Lên tiếng vẫn là vị Đại đệ tử của Tung Lưu Môn hôm nay hỏi thăm trước mọi người đấy.

“Nếu các vị đều tới, như vậy Cung mỗ cũng không che giấu, trước đó các vị nhất trí cho rằng là Tử Tà Môn làm chuyện kia, hôm nay muốn giải quyết tất nhiên cũng phải cần người của Tử Tà Môn có mặt, các vị bình tĩnh chớ nóng lòng, Cung mỗ đã phái người đi mời Bách phu nhân.” Sắc mặt Cung Tuyệt Thành không thay đổi chút nào, nụ cười vẫn rực rỡ. Giống như thật sự không đặt chuyện này ở trong lòng.

“Các vị cũng chờ rất nhiều ngày rồi, cũng không cần so đo nửa khắc.” Cố trang chủ và Cung Tuyệt Thành đứng cùng một chiến tuyến, hắn vốn không cho rằng Tử Tà Môn làm chuyện này, nói như thế cũng không có gì có thể nghi ngờ. Cố Liên Di cũng không có mặt.

“Ngươi vội vã báo thù cho Chưởng môn của ngươi, hay vội vã vu hãm người khác, kết thúc chuyện này xong trở về thừa kế chức chưởng môn vậy.” Hoa Thủy Nguyệt khinh thường nâng mí mắt, khinh bỉ nhìn Lý Vẫn.

“Ngươi. . . . . . Hoa Giản chủ nói lời này có ý gì? !” Lý Vẫn tức giận, bị một nữ nhân ngay trước nhiều người đối đãi như vậy, trên mặt hắn thật sự không ánh sáng, đáng tiếc thế lực người ta bày ra ở nơi này, đừng nói chính mình không phải là Chưởng môn, cho phải cũng không dám đối địch với Thủy Giản.

“Không có ý gì, chỉ kỳ quái tại sao ngươi gấp gáp, Thiếu chủ Phái Thành Sơn người ta chết đấy.”

Bị Hoa Thủy Nguyệt vừa nói như thế, Lý Vẫn liền ngậm miệng, là hắn quá nóng lòng, luôn cho rằng vội vàng kết thúc, mình trở về thì là đại công thần, chức chưởng môn chính là của mình.

Một chút tâm tư này của hắn, người ở chỗ này người nào mà không biết. Trên giang hồ làm gì có chân tình, ngoại trừ lợi ích, chỉ là lợi ích.

Chưởng môn Phái Thành Sơn, Thành Vinh bị Hoa Thủy Nguyệt vừa nói như thế sắc mặt cũng biến đổi, hắn đã có một nhi tử như vậy. Hôm nay bất luận như thế nào nhất định phải đòi lại công đạo.

“Nhưng Thiên mỗ nghe nói vào mấy ngày trước Bách Tử Tà giống như cũng đã đi khỏi Thần Binh Thành đấy.” Chuyện này không phải bí mật, lại bị cố ý phong tỏa tin tức, nhất là người cho rằng mình bị người của Tử Tà Môn sát hại cố ý gạt, hiện tại tiết lộ đúng lúc.

“Thành Chủ Đại Nhân, thật sự như thế sao? ! Hắn là người hiềm nghi đi khỏi Thần Binh Thành, làm sao ngươi có thể không ngăn, chẳng lẽ ngươi muốn bảo vệ hắn sao? !” Chưởng môn phái Dụ Hoa, Hoa Đông hiển nhiên vẫn còn ở so đo ban đầu Bách Phi Thần không nói gì đánh hắn một cái tát, bêu xấu hắn trước mặt mọi người. Phản ứng tương đối mãnh liệt.

Cung Tuyệt Thành liếc mắt nhìn không thèm để ý Thiên Ảnh chút nào, giọng điệu hơi tức giận nói: “Hắn không phải tù phạm Phủ Thành Chủ, mà là khách Bản Thành Chủ mời tới, muốn đi thì đi, bản Thành Chủ tự nhiên sẽ không nói gì. Cũng không cần xin phép cùng các vị.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận