Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 2: 2: Câm Điếc Biết Nói Chuyện



Tần Tranh không biết hai người này không hài lòng với mình, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, anh muốn đi đến ghế sopha ngồi.
Cậu đứng đấy cho tôi!
Hàn Anh quát chói tai, Tần Tranh hơi ngạc nhiên, khẽ nhíu mày nhưng cũng không phản kháng.
Anh cảm thấy Hàn Anh là mẹ vợ mình.
Nhà họ Sở đối với anh ân cao như núi, một vài lời quát lớn anh cũng sẽ xem như lời dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ.
Thấy Tần Tranh nghe lời, sắc mặt Hàn Anh lúc này mới tốt hơn.
Bà ta còn chưa kịp lên tiếng lần nữa thì Lưu Minh Hạo đã sải bước đi đến trước mặt Tần Tranh.
Hàn Anh nhìn sang, dáng người hai người không thua kém nhau là bao.

Nhưng kì lạ là Tần Tranh trong quá khứ nhìn rất yếu ớt, bây giờ lại có cảm giác còn khí thế hơn cả Lưu Minh Hạo.
Hàn Anh sững sờ, cho rằng mình chắc chắn hoa mắt rồi.
Sở Tử Đàn đứng bên cạnh càng cảm thấy Tần Tranh như biến thành người khác hơn.
Nhưng trong mắt Lưu Minh Hạo, Tần Tranh chỉ đang giả vờ bình tĩnh mà thôi.
Mục đích tôi đến đây lần này là có hai chuyện.

Lưu Minh Hạo nhìn Tần Tranh mỉm cười nói: Thứ nhất, nhìn người mà Hiểu Đồng gả là người như thế nào.

Thứ hai, tôi sẽ xem tình hình mà đưa ra quyết định với người đó.
Nghe được câu này, Tần Tranh vô cùng ngạc nhiên.
Sao anh lại không biết từ khi nào mà hôn nhân của Tần Tranh anh cần một người ngoài đến để quyết định rồi?
Dì, Hiểu Đồng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của cháu, cháu muốn nhìn thử xem chồng của cô ấy có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy không, dì sẽ không giận chứ? Lưu Minh Hạo nhìn Hàn Anh hỏi.
Trong lòng Hàn Anh có chút không thoải mái, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Sở, cho dù quan hệ của của Hiểu Đồng có tốt đi chăng nữa thì cũng chỉ là người ngoài.
Nhưng Hàn Anh không nói gì, nói trắng ra, trong lòng bà ta vẫn muốn xem Tần Tranh trở thành trò cười, tốt nhất là để anh biết điều mà cút ra khỏi nhà họ Sở, như vậy bà ta mới có thể tìm một người tốt hơn để gả Hiểu Đồng!
Hàn Anh không nói lời nào, Lưu Minh Hạo cho là bà ta ngầm thừa nhận, anh ta nhìn về phía Tần Tranh.
Bây giờ tôi đã thấy rồi, tôi sẽ đưa ra quyết định.

Lưu Minh Hạo lùi lại một bước, khinh bỉ nhìn Tần Tranh: Anh không đủ tư cách.
Hiểu Đồng cần một người có thể hỗ trợ cô ấy, sự xuất hiện của anh chỉ kéo chân cô ấy lại mà thôi.
Lưu Minh Hạo tiếp tục nói: Tôi không biết Hiểu Đồng nghĩ gì, nhưng nếu như anh còn chút lương tri thì chắc phải biết rằng rời khỏi Hiểu Đồng mới tốt cho cô ấy.
Vậy đi, tôi cho anh mười vạn tệ, từ hôm nay anh rời khỏi nhà họ Sở đi.
Tần Tranh không nhúc nhích, yên lặng nhìn Lưu Minh Hạo nói, ánh mắt giống như đang nhìn một người đần vậy.
Sắc mặt Lưu Minh Hạo vô cùng đắc ý cao ngạo, anh ta cho rằng sau khi mình nói xong Tần Tranh nhất định sẽ nổi điên lên rồi lao đến đánh anh ta, hoặc ít nhất cũng sẽ nổi giận mà ném đồ vật để chứng minh tôn nghiêm của mình.
Nhưng vì sao bây giờ Tần Tranh này vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ?

Sắc mặt Lưu Minh Hạo lạnh như băng, không biết vì sao khi Tần Tranh nhìn anh ta chằm chằm anh ta lại cảm thấy sợ hãi?
Loại cảm giác này khiến anh ta vô cùng bực bội.
Nhìn cái gì? Một người câm cũng là đồ bỏ thôi, tôi nói không đúng sao? Hại chết bố mẹ thì thôi đi còn muốn đến làm khổ Hiểu Đồng!
Tôi nói cho anh biết, Tần Tranh, hôm nay Lưu Minh Hạo tôi đã trở về, tôi sẽ không để Hiểu Đồng sống cùng anh nữa! Anh sẽ nhanh chóng bị nhà họ Sở đuổi thôi! Tôi sẽ đưa Hiểu Đồng đến đỉnh cao, còn anh thì mãi mãi chỉ là một người câm điếc ngưỡng mộ chúng tôi thôi! Giọng Lưu Minh Hạo vô cùng lạnh lùng.
Tiếp đó anh ta nhìn về phía Hàn Anh: Dì, Tần Tranh này hèn yếu như vậy, sao có thể khiến Hiểu Đồng hạnh phúc được? Chỉ cần dì lên tiếng đuổi Tần Tranh đi, Lưu Minh Hạo cháu ngày mai sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới Hiểu Đồng vào cửa!
Toàn thân Hàn Anh run lên, trong lòng đột nhiên có chút hoảng loạn.
Ánh mắt Tần Tranh lạnh lẽo, anh quay đầu nhìn Hàn Anh, thấy Hàn Anh không có chút suy nghĩ muốn bênh vực nào cho mình.
Đừng có nhìn nữa, là người ngu thì cũng biết nên chọn rùa vàng chứ không phải một đống phân chó! Tần Tranh, chỉ cần Lưu Minh Hạo tôi ở đây một ngày thì lúc nào anh cũng sẽ bị tôi giẫm bẹp dưới chân!
Tần Tranh lạnh lùng đối mặt với Lưu Minh Hạo.
Trong đôi mắt đó là sự lạnh nhạt với tất cả mọi thứ.

Thậm chí còn thâm trầm hơn cả địa ngục, Lưu Minh Hạo nhìn ánh mắt này của anh, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Anh ta mà lại bị một người câm hù dọa?
Loại cảm giác này khiến anh ta cảm thấy nhục nhã!
Sắc mặt Lưu Minh Hạo lập tức trầm đi, đưa tay ra muốn nắm lấy cổ áo Tần Tranh: Tên nhãi ranh, một đứa tàn phế mà thôi, còn muốn tạo sóng gió à! Hôm nay mày không tự mình cút ra ngoài thì tao sẽ giúp mày lăn ra!
Nói rồi Lưu Minh Hạo muốn nhấc cổ Tần Tranh đi, kéo anh ra ngoài.
Mà từ đầu đến cuối, Hàn Anh không hề lên tiếng, bà ta dường như đã chấp nhận cho hành động này của Lưu Minh Hạo!
Lưu Minh Hạo dùng sức, anh ta đột nhiên phát hiện mình căn bản không kéo được Tần Tranh!
Mày mẹ nó nghĩ mình là ai chứ!
Lưu Hạo Minh thấy không làm Tần Tranh lung lay được thì trực tiếp nghiến răng giơ nắm đấm lên, hung hắng đấm về phía Tần Tranh!
Cảnh này không ai ngờ đến!
Sở Tử Đàn ở một bên xem náo nhiệt lúc này cũng bị dọa sợ, cô ta nhanh chóng đứng lên đi ngăn lại.
Nhưng một giây sau nắm đấm của Lưu Minh Hạo đột nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt.
Cuối cùng không thể di chuyển được nữa.
Mà chủ nhân của bàn tay này chính là Tần Tranh!
Toàn bộ ba người ở phòng khách đều sững sờ nhìn Tần Tranh, Tần Tranh này trở nên lợi hại như thế từ khi nào vậy?
Giờ phút này Lưu Minh Hạo cũng nhịn đến đỏ bừng cả mặt, anh ta dùng sức tránh thoát nhưng tay Tần Tranh lại không chút nhúc nhích.
Đồ tàn phế, đồ bỏ đi, đồ câm điếc chết tiết, mày thả ra cho tao!
Lưu Minh Hạo đỏ mắt tía tai gào lên.
Câm điếc? Trong ánh mắt khiếp sợ của ba người, Tần Tranh lên tiếng: Đồ bỏ đi?
Phòng khách lập tức yên lặng.
Hàn Anh sửng sốt, Sở Tử Đàn cũng vô cùng ngạc nhiên.
Mắt Lưu Minh Hạo đỏ bừng lên, tức giận không thể kiềm chế được.

“Mày…!Mày biết nói chuyện?
Sở Tử Đàn máy móc lên tiếng, nhưng vẻ mặt cô cùng chán ghét.
Biết nói chuyện còn giả câm, đúng là có bệnh! Chị gái tôi bị anh lừa nhiều năm như vậy, anh không thấy xấu hổ sao?
Hàn Anh cũng nhíu mày không nói.
Lưu Minh Hạo lấy lại tinh thần, một tay khác cầm lấy đèn bàn đập mạnh về phía Tần Tranh.
Đi chết đi!
Đèn bàn còn chưa hạ xuống thì Tần Tranh đã ra tay, anh nắm lấy cổ Lưu Minh Hạo, mặt anh ta lập tức trở thành màu đỏ tía.
Mày làm cái gì vậy? Thả tao ra!
Lưu Minh Hạo luốn cuống, cánh tay đặt trên cổ anh ta có sức mạnh lớn không thể tưởng tượng nổi!
Anh là cái quái gì mà muốn đánh chết tôi chứ? Tần Tranh nhíu mày, sự kiên nhẫn đối với Lưu Hạo Minh đã hoàn toàn không còn.
Tần Tranh cậu dừng tay lại cho tôi! Đánh người là phạm pháp đấy cậu có biết không? Hàn Anh cũng bị dọa cho bay hồn bay vía, sợ Tần Tranh chỉ dùng thêm chút lực nữa là Lưu Minh Hạo sẽ về Tây Thiên.
Tần Tranh sững sờ, anh nhíu mày nhìn Hàn Anh.
Đánh người là phạm pháp?
Vừa rồi lúc Lưu Minh Hạo đánh anh sao không nghe bà ta nói phạm pháp?
Khi Tần Tranh đang định yêu cầu giải thích thì điện thoại Hàn Anh đột nhiên vang lên.
Sau khi Hàn Anh nhận điện thoại, người bên kia có vẻ như rất lo lắng, người đó lớn tiếng nói gì đó, vẻ mặt Hàn Anh lập tức cứng lại.
Cậu…Cậu nói cái gì? Hiểu Đồng bị bắt?
Sở Hiểu Đồng bị bắt?
Người trong phòng lập tức sững sờ.
Được được, tôi lập tức đến ngay!”
Hàn Anh cúp điện thoại, vẻ mặt vô cùng bối rối, Tần Tranh thấy vậy thì thả Lưu Minh Hạo ra, nhưng trong lòng đã ghim anh ta lại, nếu người tên Lưu Minh Hạo này không biết tốt xấu mà lại làm gì thì cũng đừng trách anh không khách sáo.
Dì, Hiểu Đồng thế nào? Lưu Minh Hạo xoa cổ, ánh mắt là sự độc ác, cố gắng áp chế sự bực tức trong lòng lại, anh ta sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay!
Công ty xảy ra chuyện nên cảnh sát đến, Hiểu Đồng cũng bị bắt đi.

Hàn Anh lo lắng nói.
Cảnh sát? Dì, dì đừng lo, cháu có quen biết bên cảnh sát, cháu đi với dì, xin xỏ một chút là được, Hiểu Đồng chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu.
Lưu Minh Hạo nói vậy khiến Hàn Anh thở ra một hơi, bà ta mang theo Lưu Minh Hạo và Sở Tử Đàn đi ra ngoài.
Ánh mắt Tần Tranh lóe lên, lúc này anh cũng đi ra ngoài.
Cậu đi ra làm gì? Cậu ở nhà đợi cho tôi, còn gây chuyện nữa coi chừng tôi xử lí cậu! Hàn Anh chán ghét nói, sau đó lái xe lập tức rời đi.
Tần Tranh đứng trước cổng, thấy vậy cũng chẳng cảm thấy gì nhiều.
Anh đã sớm biết nhà họ Sở không chào đón mình, lúc trước kết hôn cũng là vì Hiểu Đồng muốn, người lớn cũng không đồng ý.
Hôm nay người họ Lưu này đến quấy rối, Hàn Anh càng chán ghét Tần Tranh hơn.

Nhưng cho dù nói thế nào thì Hiểu Đồng là vợ của anh, cô đã gặp chuyện thì cho dù có giúp được hay không cũng phải đi nhìn thử!
Tần Tranh ra ngoài cửa vẫy một chiếc taxi vào: Đến công ty mỹ phẩm Thiên Ưng.
Lúc này, trước cửa công ty mỹ phẩm Thiên Ưng đang có một đám người vây quanh.
Trong sảnh chính thỉnh thoảng truyền ra những tiếng hét phẫn nộ, một người phụ nữ quyến rũ, thân hình có lồi có lõm đang bị vây quanh ở giữa.
Mà người phụ nữ này chính là Sở Hiểu Đồng!
Đối điện Sở Hiểu Đồng là một người phụ nữ đang ngồi mặt mũi nổi mẩn sưng vù.
Người phụ nữ điên cuồng chửi rủa Sở Hiểu Đồng không ngừng.
Mặt tôi đang bình thường, giờ bị đồ trang điểm cô chào mua làm hỏng rồi! Đồ thất đức, lương tâm của cô đúng là ác độc! Loại đồ trang điểm đểu như vậy mà cũng bán được!
Sở Hiểu Đồng nhìn người xung quanh chỉ trỏ, nghe người phụ nữ này nói thì hốt hoảng, đồ trang điểm phải không có chuyện gì mới đúng chứ, sao mặt người phụ nữ này lại nổi mẫn được!
Người phụ nữ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Hiểu Đồng, sự ghen ghét xông thẳng lên não!
Nói cho cô biết, hoặc là tôi tống cô vào tù, hoặc là cô tự mình phá mặt mình, dập đầu xin lỗi tôi, bồi thường cho tôi một trăm triệu phí tổn thương!
Chuyện này…
Sở Hiểu Đồng ngây người, đây cũng quá đáng quá rồi!
Một trăm triệu tệ, cho dù lấy toàn bộ tài sản nhà họ Sở ra cũng không đủ!
Sở Hiểu Đồng bất lực nhìn xung quanh, những người khác thấy ánh mắt của cô thì lập tức cúi đầu lùi lại.
Rõ ràng không có ai muốn chọc vào chuyện này.
Dù sao người phụ nữ này có tiền có quyền, không cẩn thận chọc phải thì họ cũng không chịu nổi trách nhiệm này!
Nhìn đồng nghiệp ai nấy cúi thấp đầu, trong lòng Sở Hiểu Đồng lạnh lẽo.
Đúng lúc này ba người Hàn Anh từ cổng rối loạn đi vào.
Sau khi thấy tình trạng của người phụ nữ kia, ba người cũng giật nảy mình.
Lập tức biết chuyện này không dễ giải quyết.
“Mẹ.

Sở Hiểu Đồng thấy Hàn Anh thì hơi sửng sốt.
Đồng nghiệp của con gọi điện cho mẹ, có chuyện gì vậy?
Hàn Anh nuốt nước bọt hỏi.
Hiểu Đồng cắn răng, nhanh chóng nói qua một lần, người phụ nữ này dùng mỹ phẩm cô chào hàng nhưng không hiểu sao mặt lại mẩn đỏ, ngoài người phụ nữ này ra những người khác không bị sao cả.
Bà là mẹ của cô ta?
Người phụ nữ kia cười: Nếu như vậy thì lấy một trăm triệu tệ ra bồi thường rồi nói con gái bà tự hủy mặt, sau đó quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi đi, như vậy mới xong chuyện!
Nếu không thì ngồi tù cho tôi!
Người phụ nữ kia gào lên.
Cái gì? Một trăm triệu?
Hàn Anh ngẩn người.
Lưu Minh Hạo nhíu mày lên tiếng: Vị phu nhân này, Hiểu Đồng cũng đã nói rồi, rất nhiều người dùng loại mỹ phẩm này nhưng chỉ có mình cô xuất hiện triệu chứng này, rõ ràng không phải do mỹ phẩm.
Người phụ nữ nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống: Tên nhãi này, ý của cậu là gì? Chẳng lẽ tôi còn lấy việc mình bị dị ứng ra dọa nạt sao?
Trong lòng Lưu Minh Hạo cũng có chút hoảng hốt, anh ta cố giả vờ trấn định: “Không thì vậy đi, hai bên đều nhường nhau một bước.

Tôi có quen biết với quận trưởng nơi này, nếu là việc này thì thôi đi, các người có cần những việc như mở rộng hạng mục tôi có thể nói đỡ vài lời, chắc chắn mấy người sẽ…

Cậu thì tính là cái gì chứ, quận trưởng sao? Quận trưởng ở trước mặt tôi cũng là không khí!
Người phụ nữ lên tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lưu Minh Hạo.
Tôi là chị của bí thư Lưu!
Cái gì?
Bí thư Lưu?
Lưu Minh Hạo hoàn toàn ngẩn người.
Đây chính là vị bí thư mới nhậm chức ở Dương Thành!
Nghe lời này của người phụ nữ, người xung quanh lập tức lùi về sau, Sở Hiểu Đồng cũng sửng sốt.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng chỉ vì một sai sót nhỏ mà lại chọc phải người như vậy.
Hàn Anh cũng trợn tròn mắt, làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người đều ngẩn người, lúc này Lưu Minh Hạo cũng lặng lẽ lùi sang một bên, cấp độ này thì anh ta không thể trêu vào được, anh ta tất nhiên không muốn bị liên lụy rồi.
Hàn Anh thấy Lưu Minh Hạo như vậy, trong lòng lập tức tức giận.
Vừa rồi cậu mới ở nhà tôi mắng con rể tôi, nói cái gì mà phải đem lại hạnh phúc cho con gái tôi, kết quả bây giờ lại muốn phủi sạch quan hệ!
Nếu cô gái này đồng ý để tôi nhìn qua, tôi cam đoan trong mười phút sẽ làm toàn bộ mẩn đỏ trên mặt cô biến mất.

Chuyện này cũng dừng lại ở đây thôi, được không?
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên, đám ngồi lập tức nhìn sang.
Ai cũng muốn nhìn xem người nào mà lại to gan dám nói như vậy trong lúc quan trọng này.
Sở Hiểu Đồng cũng cảm kích nhìn sang, nhưng sau khi nhìn thấy người nói chuyện thì lập tức ngây ngốc.
Tần Tranh, anh…!biết nói chuyện rồi? Sở Hiểu Đồng bị việc Tần Tranh biết nói chuyện làm cho ngẩn người, đột nhiên không kịp phản ứng làm sao Tần Tranh lại trị được.
Lưu Minh Hạo nhìn thấy Tần Tranh thì cười lớn: Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cái đồ bỏ đi này! Anh ở rể nhà họ Sở cả một năm, ngay cả công việc cũng không có, bây giờ mở miệng là muốn chữa khỏi mẩn cho người ta sao? Cũng không sợ gió to thổi đau lưỡi (1)!
(1) ý nói nói khoác quá đà
Lưu Minh Hạo nói xong khiến mọi người sững sờ, họ cũng lập tức nhận ra Tần Tranh.
Không phải Tần Tranh quá nổi tiếng, mà là Sở Hiểu Đồng quá ưu tú.
Lúc trước Sở Hiểu Đồng là nữ thần trong lòng vô số người, ai cũng không ngờ cô lại chọn một người câm điếc bố chết mẹ chết! Nhưng cũng không ai hiểu vì sao bây giờ anh lại có thể nói chuyện.
Tần Tranh, anh không muốn sống nhưng chúng tôi muốn.

Đừng ở chỗ này gây chuyện nữa, mau cút đi! Sở Tử Đàn lên tiếng mắng chử.
Lúc này Sở Hiểu Đồng cũng phản ứng lại, cô lập tức cho rằng Tần Tranh luôn giả vờ lừa gạt mình, trong lòng vô cùng chán ghét: Nơi này không có chuyện của anh, đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa, đến lúc đó lại thành hại người hại mình.
Tần Tranh có những tài cán gì Sở Hiểu Đồng đều cho rằng mình biết hết, cho nên cô nhận định Tần Tranh đến để quấy rối!
Tần Tranh nhíu mày, nếu tất cả mọi người đều không tin anh thì anh thật sự không thể ra tay được, anh lập tức chen đến bên người Sở Hiểu Đồng.
Tôi thật sự có thể chữa khỏi cho người này, xin em hãy tin tưởng tôi.
Tần Tranh nói xong, tất cả mọi người đều không nhịn được mà cười lạnh thành tiếng.
Sở Hiểu Đồng lắc đầu cau mày nói: Tần Tranh, nể tình anh đối xử với tôi rất tốt, tôi sẽ không nói anh cái gì cả, nhưng anh biết những gì tôi đều biết.

Trò bốc phét trước mặt trẻ con ba tuổi như thế này, anh nghĩ tôi sẽ tin sao?
Nhân lúc bây giờ tôi chưa tức giận thì lập tức đi đi, đừng ở nơi này làm chuyện mất mặt nữa!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận