Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 27: 27: Không Bằng Cả Con Chó Con Lợn!



Dứt lời, khóe miệng Lăng Chấn Vũ còn mang theo nụ cười lạnh lùng đắc ý, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo anh ta nhìn thấy một bàn chân đá vào người mình!
Rầm!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng đều không ngờ Lăng Chấn Vũ sẽ nói ra những lời như vậy, càng không ngờ Lăng Chấn Vũ vừa nói dứt lời đã bị Tần Tranh đá một cú!
Hai người kinh ngạc nhìn Lăng Chấn Vũ bị đá bay!
Thật sự là bay ra ngoài, và đập mạnh xuống nền, phun ra một ngụm máu.

“Nếu hôm nay mày ăn cứt, thì hãy đánh răng rồi nói chuyện.

Nếu không lần sau mồm của mày còn phun đầy cứt nữa thì không phải đá bay mày đơn giản như vậy đâu.

” Tần Tranh hờ hững nói.

Lăng Chấn Vũ không dám tin nhìn Tần Tranh, tên này lại dám đá anh ta!
Quả thực là gan hùm mật gấu!
“Tần Tranh, mày muốn chết!” Anh ta nghiến răng.

“Là mày muốn chết.

” Ánh mắt Tần Tranh lạnh như băng, “Đào góc tường của tao, còn muốn cắm sừng tao? Tao không lột da mày chính là nhân từ lớn nhất với mày rồi đấy!”
Sở Hiểu Đồng giống như lần đầu tiên quen biết Tần Tranh, cô không nhịn được nuốt nước bọt.

Ngay cả Đàm Tử Khâm cũng nhìn Tần Tranh với cặp mắt khác xưa, đây là Tần Tranh vô dụng lúc trước ư?
Một lời không hợp thì đá bay?
“Anh ta… thật sự là Tần Tranh?” Đàm Tử Khâm chọc vào eo Sở Hiểu Đồng.

Sở Hiểu Đồng cắn môi với vẻ mặt phức tạp.

“Chúng ta đi thôi.

” Tần Tranh ôm Sở Hiểu Đồng đi về phía thang máy, khóe mắt lướt thấy hoa trong tay Đàm Tử Khâm, đột nhiên đưa tay ra, “Đưa hoa cho tôi.


Đàm Tử Khâm vừa mới bị Tần Tranh làm cho choáng váng, lại thật sự đưa hoa cho Tần Tranh.

Tần Tranh cầm hoa đi đến bên cạnh Lăng Chấn Vũ, ném chúng xuống đất.

“Cầm đồ của mày, thu lại suy nghĩ của mày đi, đừng có ý đồ với Hiểu Đồng nữa.


Bị Tần Tranh đá, lúc này Lăng Chấn Vũ vẫn chưa đứng dậy được, trong đại sảnh cũng không có người quen của anh ta, bây giờ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tần Tranh mà thôi.

“Mày đợi đấy cho tao, đến lúc đó con mẹ nó mày đừng hối hận!”
Tần Tranh nghe vậy bật cười: “Tần Tranh tao chưa bao giờ hối hận về những chuyện mình làm!”
Người nói vô tâm người nghe cố ý, Sở Hiểu Đồng bỗng run lên.


Không hối hận?
Anh thật sự chưa bao giờ hối hận khi kết hôn với tôi sao?
“Được!” Lăng Chấn Vũ gầm lên giận dữ, run rẩy đứng dậy nhìn bóng lưng Tần Tranh.

“Mẹ nó, Tần Tranh! Mày đợi đấy cho bố, hôm nay bố mày sẽ để cho mày có đến mà không có về!”
Lúc ba người họ đi đến cửa phòng riêng, Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng vẫn còn hơi sững sờ.

Họ không dám nghĩ đến những gì vừa xảy ra.

Thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Tần Tranh lại dám đánh Lăng Chấn Vũ.

“Tần Tranh, anh có biết người kia là ai không? Mà anh còn dám đánh?” Đàm Tử Khâm mím môi.

“Tôi biết, Lăng Chấn Vũ.

” Tần Tranh đẩy cửa phòng riêng ra.

Đột nhiên sáng!
Phòng riêng này hoàn toàn không thể gọi là phòng riêng, đây chẳng khác gì sảnh tiệc trên tầng cao nhất của một số khách sạn năm sao!
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch và một chiếc bàn pha lê rộng một mét bao quanh toàn bộ đại sảnh, trên đó bày đầy đủ các loại đồ ăn thức uống.

Cả đại sảnh lúc này chỉ có ba người Tần Tranh.

Thảo nào vừa rồi Lăng Chấn Vũ bị đánh không có ai đến giúp, hóa ra là đều chưa đến.

Bình tĩnh trở lại Sở Hiểu Đồng nhíu mày nói: “Thân phận của Lăng Chấn Vũ không phải bình thường, bố anh ta là một trong một trăm người giàu nhất ở tỉnh Thanh, nếu trêu chọc anh ta thì anh sẽ khó mà xử lý.


Tần Tranh không sao cả: “Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn.


Anh đã từng nói, anh không gây chuyện nhưng cũng không sợ trách nhiệm!
Sở Hiểu Đồng vẫn lo lắng, thầm nghĩ chuyện này vì mình mà ra, mình sẽ nói rõ ràng với anh ta!
Lúc này Sở Hiểu Đồng nhìn về phía cửa: “Tớ đi nhà vệ sinh.


Đàm Tử Khâm phất tay, sau đó ngồi xuống một chiếc sô pha nhỏ, bắt đầu nghịch di động.

Tần Tranh từ sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, rất đói, lập tức đi đến trước bàn dài, cầm một cái đĩa lên, gắp đồ ăn vào trong đĩa.

Vì thế, khi bảy tám người đi theo nhóm từ phía sau bước vào cửa, thì thấy Tần Tranh đang há miệng ăn đồ ăn.

Tất cả mọi người lập tức sửng sốt, người này là ai đây?

Nhìn thấy người đến Tần Tranh cũng không quan tâm, anh không quen những người này, hẳn là bạn cùng lớp với Sở Hiểu Đồng.

Người của lớp mình anh còn không nhớ rõ là ai, huống chi là những người khác.

Anh không biết nhưng Đàm Tử Khâm biết, ngay sau đó Đàm Tử Khâm vẫy tay: “Mọi người đến rồi.


“Sinh nhật vui vẻ nhé Đàm đại tiểu thư, đây là quà sinh nhật.


Một nhóm người đi lên nói chuyện, cười đùa với Đàm Tử Khâm, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Tần Tranh.

Lúc này, cuối cùng Tần Tranh cũng đã ăn no, vừa xoay người định chào lịch sự, thì có ba người đi vào cửa.

Lưu Phi, Trần Lỗi và Diêu Thiến.

Sau khi ba người đi vào, có một người phụ nữ đi theo vào ngay sau họ, Tiếu Ưu Ưu!
Tần Tranh híp mắt, tùy ý ngồi xuống một chiếc sô pha, không định để ý tới những người này.

Nhưng bốn người Lưu Phi sẽ không giả vờ như không nhìn thấy Tần Tranh, nhất là Tiếu Ưu Ưu.

Bởi vì Tần Tranh mà Phùng Thiếu Trạch bị bắt vào tù, kim chủ cô ta vất vả lắm mới tìm được cứ vậy đi đời, thậm chí còn bị Phùng Thiếu Trạch chửi mắng đánh đập!
Cô ta trút hết những thù hận này lên người Tần Tranh!
So với Tiếu Ưu Ưu thì ba người Lưu Phi dè dặt hơn một chút, bọn họ biết Tần Trạch quen biết với cục trưởng Cao, mà thực lực của ba người cũng không cho phép họ chống lại người như cục trưởng Cao.

Cho nên bọn họ sẽ không nói chỉnh Tần Tranh vào chỗ chết, nhưng bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ vụn vặt.

Chỉ đợi lát nữa mọi người đến đầy đủ, sẽ chỉnh Tần Tranh!
Nghĩ đến đây, ba người họ nở nụ cười lạnh lùng!
Trong vô tình, Tần Tranh lại phát hiện ra mình đã trở thành mục tiêu công kích, nhưng anh cũng đã quen với điều đó.

Lúc ở đại học Y, bởi vì anh bị câm mà cả khoa không có mấy ai cho anh sắc mặt tốt.

Người cho anh sắc mặt tốt, về sau đều bị kéo vào phe bắt nạt Tần Tranh.

Duy nhất có một chàng trai đối xử tốt với Tần Tranh, và cũng bị mọi người bắt nạt giống như Tần Tranh.

Khi còn đi học, hai người đã giúp đỡ nhau rất nhiều.

Nhưng, từ sau khi tốt nghiệp, hai người không còn liên lạc nữa.

Không biết họp lớp lần này có thể gặp được không?

Tần Tranh không khỏi có chút mong đợi.

Mọi người lần lượt đi vào, không bao lâu sau, toàn bộ sô pha trong đại sảnh đã có hơn phân nửa người ngồi.

Mà lúc này, Lăng Chấn Vũ luôn không xuất hiện lại từ cửa đi vào.

Sau khi anh ta vào cửa trước tiên là nhìn Tần Tranh, sau đó đột nhiên giơ tay lên: “Các bạn học yên lặng một chút!”
Trong nháy mắt, cả đại sảnh im lặng, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Lăng Chấn Vũ.

“Hóa ra là Lăng đại thiếu gia.


“Nghe nói họp lớp lần này cũng là Lăng đại thiếu gia khởi xướng.


“Đúng vậy, còn chọn vào ngày sinh nhật của Đàm Tử Khâm, nghe nói Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng là bạn thân, nên muốn lấy lòng bạn thân làm mối ở cùng với Sở Hiểu Đồng chứ gì!”
“Ha ha ha, Lăng đại thiếu gia ra tay thì sao còn cần người khác làm mối chứ! Anh ấy là ai, là người giàu nhất Dương Thành đấy!”
Một nhóm con trai la ó ầm ĩ.

Có hơn năm mươi người đến, con trai chiếm hơn phân nửa, con gái cộng thêm Sở Hiểu Đồng cũng chưa đến hai mươi người.

Lúc này, khi đám con trai nói như vậy, thì nhóm con gái cũng không nhịn được cười ha ha.

“Đúng vậy, Lăng thiếu gia vừa đẹp trai vừa giàu có, ai không thích thì là cô ta mù.


“Phải, lúc đó Lăng thiếu gia và Sở Hiểu Đồng là kim đồng ngọc nữ nổi tiếng trong trường, đáng tiếc có một vài người phụ nữ, không biết đủ.


“Ha ha, nhìn thấy chưa, vấp ngã rồi, nghe nói là yêu một thằng câm.


“Thằng câm kia còn là một thằng khố rách áo ôm, ở rể nữa đấy!”
“Ôi trời ơi, vô dụng như vậy ư, ai thế?”
“Tôi nghe nói tên Tần Tranh, lúc đó học cùng khoa ở đại học Y thì phải?”
Mỗi người anh một câu tôi một câu, Tần Tranh ngồi ở trong góc cụp mắt lắng nghe, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Đột nhiên có một nam sinh cười khẩy nói: “Người mà các cậu nói, hôm nay cũng đến đấy.


Người nói chuyện chính là Lưu Phi.

Cái gì?
Một đám người thoáng sửng sốt, lập tức nhìn xung quanh, nhưng bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã không chú ý đến Tần Tranh, nên lúc này cũng không nhớ rõ Tần Tranh trông như thế nào.

Trần Lỗi đi qua, đứng ở phía sau Tần Tranh: “Người này chính là tên bỏ đi kia đấy, ha ha ha!”
Tất cả mọi người lập tức nhìn sang, khi nhìn thấy Tần Tranh ngồi trên sô pha, bình tĩnh nhìn họ mỉm cười.

Thì có vài người đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân dâng lên một luồng khí lạnh, không biết tại sao trong nháy mắt lại không dám nhìn vào Tần Tranh.

Trong đại sảnh chẳng mấy chốc chìm vào trong bầu không khí lúng túng.


Mọi người lúng túng, nhưng Lăng Chấn Vũ rất vui vẻ, lúc này anh ta nhìn Tần Tranh giống như nhìn một chú hề.

Trần Lỗi ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh: “Chọc ai không được mày lại chọc Lăng thiếu, vốn tao cũng không muốn chú ý đến mày, nhưng đáng tiếc, người không có mắt như mày cứ thích đâm đầu vào!”
“Lần này, lại cho tao một lý do để gi3t chết mày.


Tần Tranh nghe vậy nhìn về phía Trần Lỗi: “Chỉ dựa vào mày?”
Nụ cười trên mặt Trần Lỗi lập tức cứng lại, sắc mặt trở nên âm u: “Phải, chỉ dựa vào tao! Lẽ nào mày không nhận ra rằng, đến bây giờ Sở Hiểu Đồng vẫn chưa quay trở lại sao?”
Trong lòng Tần Tranh khựng lại, trong mắt bỗng chốc hiện ra băng tuyết, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Này, Tần Tranh đi đâu đấy? Mọi người đều là bạn bè, đùa thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì?” Lưu Phi đột nhiên đứng ở cửa chặn đường của Tần Tranh.

“Làm đàn ông mà hẹp hòi như vậy làm gì?”
“Đúng vậy, lời bọn tôi nói cũng không phải nói dối, một kẻ câm còn coi trọng tự tôn cái gì hả.

” Xung quanh có rất nhiều nữ sinh cười khẩy nói.

Lúc này Đàm Tử Khâm cũng phát hiện có điểm không đúng, cô ấy chợt nhìn về phía Lăng Chấn Vũ: “Hiểu Đồng đâu?”
Ánh mắt Lăng Chấn Vũ có chút né tránh: “Cậu hỏi tôi? Làm sao tôi biết.


Sắc mặt Đàm Tử Khâm bỗng chốc tái mét, đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Tranh nhìn Lưu Phi: “Cút xéo!”
Lưu Phi nhướng mày: “Đàm tiểu thư…”
Rầm!”
“Nói nhiều với hắn làm gì.

” Tần Tranh đá văng Lưu Phi, không thèm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người phía sau, quay người đi xuống lầu!
Đàm Tử Khâm cũng không quan tâm nhiều đến vậy: “Chia nhau tìm!”
Lúc này vẻ mặt của những người trong phòng riêng đều ngớ ra, họ vừa mới nghe thấy kẻ câm nói chuyện, hơn nữa còn nhìn thấy tên rác rưởi kia lại ra tay đá người!
“Đồ khốn kiếp!” Lăng Chấn Vũ nghiến răng giận dữ!
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm giác được, họp lớp lần này không phải là họp lớp bình thường!
Lưu Phi và Trần Lỗi thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài: “Lăng thiếu ngài bớt giận, hai chúng tôi sẽ bắt cháu trai kia lại!”
Mà Tần Tranh lúc này đang tìm kiếm ở phòng riêng từng tầng, trong lòng anh nóng như lửa đốt.

Mặc dù Sở Hiểu Đồng và anh có quan hệ rất vi diệu, nhưng cho dù thế nào thì cô ấy cũng là vợ hợp pháp của Tần Tranh anh!
Dù thế nào đi nữa, vợ của anh cũng không thể bị người khác bắt nạt!
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên Tần Tranh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bị một người đàn ông lôi kéo trong nhà vệ sinh trong góc, cưỡng ép kéo vào trong phòng riêng gần nhất!
Tần Tranh nhíu mày, anh không nhìn nhầm, bóng người vừa rồi kia là em vợ của anh, Sở Tử Đàn!
Thật là tai họa đến cùng lúc!
Sở Hiểu Đồng còn không biết như thế nào, những con chó của Lăng Chấn Vũ trong căn phòng kia còn đang đợi xem chuyện cười của anh, bên này lại nhìn thấy Sở Tử Đàn xảy ra chuyện!
Bỗng nhiên, Tần Tranh nhớ ra sáng sớm Sở Hiểu Đồng nói với anh rằng Sở Tử Đàn đã chia tay với Diệu ca kia.

Hôm nay Phương Tử Diệu đã hẹn Sở Tử Đàn, nói muốn nói chuyện đàng hoàng.

Nói chuyện?
Tần Tranh nhớ lại bóng người vừa mới nhìn thấy, kia không phải là Phương Tử Diệu sao!
Mà lúc này, trong phòng riêng cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc lóc, mắng chửi thậm chí là tiếng kêu cứu!
Trong đó, xen lẫn với tiếng chửi tục của người đàn ông là tiếng quần áo bị xé rách!
Trong lòng Tần Tranh lộp bộp, bước nhanh tới nhìn vào bên trong cửa kính, sắc mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, đá văng cửa ra!.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận