Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 72: 72: Gặp Ở Đâu Đánh Ở Đó



Đêm đó, lần đầu tiên Tần Tranh ngủ say như vậy, đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.

Lúc tỉnh giấc liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, ngồi dậy thấy Sở Hiểu Đồng đã chuẩn bị xong bữa ăn, vừa rửa tay xong và đi vào phòng ngủ.

“Em định gọi anh, vậy mà anh đã dậy rồi, mau dậy ăn cơm thôi, trưa rồi.”
Trên mặt Sở Hiểu Đồng vẫn còn có chút ửng hồng, nói xong liền quay người bước đi.

Tần Tranh trả lời một câu, không thể không nhớ tới sự điên cuồng của bản thân đêm qua.

Thể lực tu luyện quá dũng mãnh, anh không thể kiểm soát nó, muốn Sở Hiểu Đồng năm lần, may mắn là cuối cùng đã kìm nén được, nếu không Sở Hiểu Đồng nhất định sẽ bất tỉnh, hôm nay cũng không thể dậy được.

Ngồi vào bàn ăn, Tần Tranh nhìn khuôn mặt của Sở Hiểu Đồng, ngay từ đầu anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thực sự trở thành vợ chồng với người phụ nữ này, người phụ nữ đã từng chán ghét anh như vậy, thậm chí còn mong anh biến thành không khí.

“Em…” Tần Tranh mím môi, thỏa thuận trước đó với Sở Hiểu Đồng vang lên, “Em vẫn… đối với người phụ nữ đó?”
Sở Hiểu Đồng dừng một chút: “Qua lần trước thì không nghĩ tới nữa.”
Tần Tranh gật đầu, tối hôm qua anh mới phát hiện Sở Hiểu Đồng còn là trinh nữ!
Thấy Tần Tranh trầm ngâm, Sở Hiểu Đồng không khỏi nhíu mày.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến cô cảm thấy mình không thể giữ được Tần Tranh, sự xuất hiện của người phụ nữ đó giống như một lời cảnh báo.

Cảnh báo cô rằng nếu cô không biết trân trọng, người đàn ông này sẽ bỏ mà đi!
Cô phải thừa nhận, lúc này cô mới phát hiện mình đã yêu Tần Tranh mất rồi!
“Khi em còn học đại học, em đã thử có bạn trai, nhưng cuối cùng đã bị lừa và suýt chết.

Chính người bạn thân nhất đã đưa em đến bệnh viện, mới cứu được em, từ đó, em mới từ bỏ đàn ông.”
Sở Hiểu Đồng đột nhiên chậm chậm nói, làm lộ ra vết sẹo mà cô cố gắng che giấu.

Suýt chết?
Tần Tranh chợt nhíu mày: “Người đàn ông kia hiện đang ở đâu?”
“Ngồi tù rồi, nghe nói sau này đã phạm tội nặng.

Hiếp dâm, bị người ta tố cáo.” Sở Hiểu Đồng nói, khuôn mặt tái nhợt.

Tần Tranh không khỏi sửng sốt.


Tội nặng.

Hiếp…
Anh căn bản có thể tưởng tượng được những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.

Lúc này, Tần Tranh nắm lấy tay Sở Hiểu Đồng: “Sau này có anh rồi, không ai dám ức hiếp em.”
Sở Hiểu Đồng sững sờ, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, cô mím đôi môi đỏ mọng nói: “Tần Tranh, em xin lỗi vì tất cả những gì em đã làm trước đây.”
Lúc người đàn ông này khốn khổ, nhà họ Sở bọn họ đã chê bai, xe thường anh ấy.

Nhưng khi người đàn ông này thăng tiến, anh ấy đã chọn cách kéo nhà họ Sở lên.

Chính điều này càng làm cho Sở Hiểu Đồng cảm thấy hổ thẹn hơn.

Mối quan hệ giữa hai người dường như đã trải qua một sự thay đổi lớn vì những gì đã xảy ra đêm qua.

Khoảng cách giữa hai người tưởng chừng như không thể vượt qua đột nhiên biến mất.

Tuy rằng hai bên còn có một số bí mật không muốn nói ra, nhưng Tần Tranh cũng thật sự bắt đầu coi trọng người phụ nữ này.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Tần Tranh lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy ID người gọi thì toàn thân bỗng dưng run lên.

Giang Nhiễm…
Người phụ nữ này lại muốn làm gì?
“Alo, Tần Tranh, anh đang ở đâu tôi tới tìm anh.”
Điện thoại được kết nối, giọng nói của Giang Nhiễm vang lên ở bên kia.

Sở Hiểu Đồng đang ngồi ở bên cạnh, thấy Tần Tranh nghe điện thoại, liền vểnh tai lên, khi nghe thấy giọng nói của Giang Nhiễm, Sở Hiểu Đồng ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Lại là người phụ nữ đó!
“Tôi ở nhà cùng với vợ tôi.

Sao vậy?” Tần Tranh bất đắc dĩ đứng dậy, “Có chuyện gì tôi sẽ đi tìm cô.”
Giang Nhiễm nhướng mày, lập tức không nhắc tới chuyện đó nữa.


Cô ấy thích chọc tức Tần Tranh, nhưng cô ấy sẽ không thực sự ngu ngốc đi phá hoại gia đình người khác.

“Tôi đang ở cổng biệt thự Thiên Hào, tìm anh có chút chuyện.”
Giang Nhiễm nói tiếp: “Không phải trước đó tôi đã nói với anh rằng tôi đến Dương Thành để thăm người bạn bị bệnh sao? Vừa rồi tôi đến bệnh viện thăm cô ấy, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ còn có thể sống được một tháng.”
“Đã hóa trị ba lần rồi.

Tôi muốn hỏi anh có thể cứu cô ấy không.”
Tần Tranh ngạc nhiên: “Bạn cô, bị ung thư?”
Sở Hiểu Đồng ngồi bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, tự hỏi tại sao người phụ nữ Giang Nhiễm này lại vô liêm sỉ như vậy, luôn tìm chồng cô!
Nhưng khi nghe tới những câu này, trong lòng cô dâng lên cảm giác hối lỗi.

“Ừm, cô ấy là bác sĩ, trước đây lúc cô ấy phẫu thuật cho một bệnh nhân, bệnh nhân đó đã giấu bệnh truyền nhiễm, nên bạn tôi bị nhiễm bệnh ung thư gan.”
Giang Nhiễm nhíu mày: “Anh có thời gian không?”
“Có thì có.” Tần Tranh nhìn Sở Hiểu Đồng, sau đêm hôm qua, hôm nay anh vốn dĩ muốn đưa cô ra ngoài chơi.

“Anh đi đi.” Không ngờ Sở Hiểu Đồng còn sốt ruột hơn anh, “Có thể cứu người thì nên cứu”.

Tần Tranh ánh mắt lấp lánh: “Tôi tới tìm cô.”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tranh cầm quần áo đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, anh dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Sở Hiểu Đồng đang đứng ở đại sảnh nhìn theo bóng lưng anh nói: “Em lại đây.”
Sở Hiểu Đồng nghi hoặc bước tới: “Sao vậy?”
Tần Tranh cười nhẹ, cúi đầu, tay ấn nhẹ vào đầu Sở Hiểu Đồng, rồi hôn thật mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi nói: “Anh đi đây”
Sở Hiểu Đồng bị nụ hôn làm cho ngây người, khi cô hoàn hồn lại thì Tần Tranh đã rời khỏi biệt thự.

“Bệnh viện nào?”
Vừa ra khỏi biệt thự, liền nhìn thấy Giang Nhiễm ở cửa đi tới đi lui.

“Bệnh viện Nhân Dân, hôm nay định chuyển viện đến thành phố Giang, nhưng tôi không cho cô ấy chuyển, nên tôi đến đây gọi anh.” Giang Nhiễm đi trước, “Xe của tôi ở bên ngoài, nhanh lên.”
Tần Tranh vội vàng đi theo.


“Anh từng chữa bệnh ung thư chưa?”
Tần Tranh lắc đầu: “Chưa, đây là lần đầu tiên.”
Giang Nhiễm đột nhiên cau mày: “Chắc chắn bao nhiêu?”
“Cái đó còn phải đến xem tình hình bệnh tình của bạn cô đã.” Tần Tranh ánh mắt lấp lóe, “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy.”
Ngồi trong xe của Giang Nhiễm, hai người nhấn ga đi hết quãng đường.

“Người nhà của cô ấy đều ở đây, tôi phải chịu nhiều áp lực mới kéo dài được thời gian.” Giang Nhiễm nói: “Bởi vì căn bản là tôi biết kỹ thuật của bệnh viện thành phố Giang, không bằng anh được.”
“Cho nên thời gian tương đối ngắn, còn có một chuyện là người nhà của cô ấy hôm nay tâm trạng không ổn định lắm.

Bởi vì bọn họ vừa mới nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch từ bác sĩ, và chuẩn đoán chỉ còn sống được một tháng nữa.”
Giang Nhiễm nói, trên mặt đầy sự lo lắng: “Cho dù anh chữa không khỏi, cũng phải kéo dài thêm một thời gian nữa.”
“Cô ấy là một cô gái tôi quen biết ở nước ngoài, là một người rất tốt.

Nếu anh có thể cứu sống cô ấy, Giang Nhiễm tôi, cả đời này sẽ đều nghe theo anh.”
Tần Tranh sửng sốt, liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Nhiễm, trong lòng không khỏi có chút trầm ngâm.

Xem ra bệnh tình của cô gái này rất nặng.

Trong bệnh viện, lúc này trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt rất đông đúc.

Mấy người thì ngồi người thì đứng ở cửa, không ngừng hỏi bác sĩ ngoài cửa: “Sống được bao lâu anh tự biết! Nếu như anh sớm nói với chúng tôi là không có tác dụng, thì chúng tôi đã chuyển lên thành phố Giang rồi!”
Một người phụ nữ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi lên tiếng, bà ấy rơm rớm nước mắt hét lên: “Người nằm ở đó là cô gái chỉ mới có hai mươi tuổi thôi! Con bé còn chưa kết hôn! Chưa kịp tận hưởng cuộc sống, mà đã trải qua hóa trị ba lần rồi!”
Vị bác sĩ bị kéo sắc mặt ủ rũ, anh ấy cũng không thể làm gì được, trong tay vẫn ôm một túi dung dịch dinh dưỡng còn chưa bắt đầu truyền.

Anh ấy bất lực nhìn, cô gái đó lúc mới vào bệnh viện, mái tóc dài đến eo, tới bây giờ cô ấy đang nằm trên giường bệnh với cái đầu trọc lóc, đã một hai ngày chưa mở mắt ra.

“Mặc kệ như thế nào, nhất định phải chuyển viện!” Người phụ nữ cau mày, “Lập tức thông báo cho bệnh viện ở thành phố Giang!”
“Em bình tĩnh đi, không phải Giang Nhiễm nói, nó đi mời một vị chuyên gia sao!” Một người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi kéo người phụ nữ sang một bên.

Hai người bọn họ là người thân, cũng là bố mẹ của cô gái trong phòng bệnh.

Những người xung quanh đều là chú, dì, cô, bác của cô gái.

Khuôn mặt ai cũng đầy lo lắng: “Đúng rồi, chị đừng sốt ruột”.

“Tôi ở Dương Thành này đã bao lâu rồi, sao không nghe nói đến chuyên gia kia! Nếu có thể chữa khỏi, sao Giang Nhiễm không mời tới sớm hơn!”
Người đàn ông thở dài: “Cậu ấy từ thành phố Giang xa xôi tới đây, nên tôi cũng chỉ mới biết vậy thôi!”
“Nếu không thì thế này, chị dâu.

Bên đó em có quen một bác sĩ nước ngoài, ông ấy là chuyên gia chữa bệnh ung thư, để ông ấy tới xem một chút được không? Nhưng phí hơi đắt.” Chú cô gái nói.


“Sao chú không nói sớm! mau gọi đi!” Người phụ nữ hét lên.

Người chú đó không nói nên lời, nhưng vẫn cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi điện, một lúc sau, đột nhiên hưng phấn chạy đến bên người phụ nữ: “Chị dâu, có tin vui đây, chuyên gia ung thư người nước ngoài này, gần đây đang ở Dương Thành!”
“Em nói với ông ấy rồi, ông ấy lập tức tới ngay!”
Người phụ nữ sửng sốt, lập tức vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”
“Thật!”
Người phụ nữ vội thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, con gái tôi được cứu rồi!”
Vị bác sĩ đứng bên cạnh nở một nụ cười gượng gạo, không phải anh ấy đả kích bệnh nhân này, mà là căn bệnh này cho đến nay, trên thế giới vẫn chưa có trường hợp nào được chữa khỏi.

Vì thế bọn họ mới đưa ra thông báo chỉ còn sống được một tháng.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Giang Nhiễm kéo Tần Tranh đi tới: “Cô, cháu đưa người tới rồi đây.”
Người phụ nữ sửng sốt, nhìn Giang Nhiễm, rồi nhìn Tần Tranh: “Người nào là chuyên gia?”
Giang Nhiễm chỉ vào Tần Tranh: “Anh ấy, anh ấy rất giỏi Đông y!”
Đông y?
Cái gì?
“Đông y?” Người phụ nữ vẻ mặt không thể tin được, “Con gái cô ung thư giai đoạn cuối, làm sao cháu có thể tìm cho cô bác sĩ Đông y chứ? Hay là cháu đưa người này về đi, cô đã tìm được chuyên gia nước ngoài chữa ung thư rồi, một lát nữa sẽ tới.”
Giang Nhiễm nhíu mày: “Đông y thì sao chứ, cũng rất hiệu quả mà!”
“Đều là những trò lừa người, giỏi gì chứ?” Chú của cô gái bước lên, “Tiểu Nhiễm, cháu là bạn của cháu gái chú, vậy nên chúng ta mới nghe theo lời cháu, tạm thời không chuyển viện.”
“Nhưng cháu đưa tới đây một bác sĩ Đông y để lừa chúng ta, như vậy không hay đâu.”
Tần Tranh vừa mới nghe những lời này, lập tức tiến lên trước một bước, chắn trước Giang Nhiễm nói: “Đông y, lưu truyền năm ngàn năm tại Trung Quốc, làm sao lại biến thành kẻ đi lừa người được?”
Ông chú đó nhíu mày, đang định phản bác thì một giọng nói vang lên: “Ông Tào, người tới rồi!”
Ngay lập tức, người chú quay đầu lại, vui mừng khôn xiết: “Chuyên gia chữa trị ung thư đến rồi!”
Chuyên gia chữa trị ung thư?
Tần Tranh quay đầu lại nhìn theo mọi người.

Liền nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục, mặc một bộ đồ vest màu trắng, bước tới với vẻ mặt rất ngầu.

Lập tức bố mẹ của cô gái và những người khác đều đi tới chào đón vây quanh người này!
Ngược lại ở chỗ Tần Tranh thì không có người nào.

Giang Nhiễm nhíu mày: “Thật là sính ngoại.”
Lúc này, người ngoại quốc tóc vàng đó đi tới, dùng một thứ tiếng Trung lơ lớ nói: “Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cô ấy”
Mọi người gật đầu, người phụ nữ trung niên lập tức mở cửa cho người nước ngoài: “Con gái tôi ở bên trong.”
Nói xong, bà lập tức quay đầu về phía Tần Tranh: “Tiểu Nhiễm, đưa người này đi đi, hôm nay làm phiền cháu rồi.”
Giang Nhiễm lập tức trợn to hai mắt, thở dốc, đẩy Tần Tranh lên phía trước: “Anh vào cho tôi! Tôi mặc kệ, dù sao nếu hôm nay anh không đánh bại được lão ngoại quốc đó, Giang Nhiễm tôi sẽ gặp anh ở đâu đánh anh ở đó!”
Tần Tranh: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận