Editor: Vương Chiêu Meo—– Không có! Hệ thống không có cách nào thưởng vật phẩm trực tiếp, mà chỉ có thể đưa các phương thuốc, phương án thiết kế, bản vẽ chế tác ra vật phẩm.Dận Nhưng nghe vậy liền hiểu, hệ thống không thể tự sinh ra nước, mà chỉ dạy được người ta cách tạo ra nước.
Dận Nhưng hơi tiếc nuối, không được uống nước có ga rồi.
Nhưng mà, đưa cá cho người ta thì không bằng dạy người ta câu cá còn hơn.
Vì thế, cậu sảng khoái nói:- Thế đưa cách chế tạo đi.Hệ thống thầm phỉ nhổ con hàng này không biết nhìn xa trông rộng gì cả, đi nhặt hạt mè mà ném hạt dưa hấu.
Có điều, tên nhóc mới 6 tuổi, biết cái gì chứ.
Vẫn là do nó không xem giờ tốt nên chọn phải ký chủ không đúng.Đợi đã! Hệ thống chợt bừng tỉnh, nghĩ đến điểm nào đó thì sợ hãi kêu ra tiếng:—– Sao cậu biết nước có ga?Một thằng bé 6 tuổi sống ở Đại Thanh sao lại biết đồ uống có ga được ưa chuộng ở đời sau chứ? Thật bất thường!Dận Nhưng vừa mới há mồm, còn chưa nói gì, hệ thống đã chặn trước:—– Đừng có định lừa gạt tôi! Tôi là máy tính được lập trình có bộ nhớ.
Tôi nhớ rõ là chưa từng nói qua mấy thứ này với cậu.
Video cho cậu xem chỉ có kết cục Đại Thanh sụp đổ, những cái khác đều không có, càng không có nước có ga!Dận Nhưng phì cười:- Cô cũng đâu định lừa ngươi đâu? Sao ngươi lại vừa ngốc vừa đáng yêu thế hả?—– Phi! Tôi là người máy AI trí tuệ cao, nhiều công năng, kỹ thuật mạnh, bộ nhớ lớn, còn có ý thức riêng, cực kỳ lợi hại! Cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc!Dận Nhưng không những không giận mà còn cười vui vẻ hơn nữa, nhưng mà chỉ cười thôi, không có chút ý gì giải thích cho hệ thống.Hệ thống nghiến răng nghiến lợi.Dận Nhưng: Mau lấy phần thưởng ra đây.Hệ thống không muốn, nhưng lại không thể cưỡng lại trình tự đã được thiết lập.
Giây tiếp theo, trong tay Dận Nhưng có một phần tài liệu.—– Hệ thống có tính năng lưu trữ.
Cậu có thể niệm trong đầu để cất, tài liệu sẽ được bỏ vào bộ nhớ lưu trữ của hệ thống, lúc nào cậu cần lại có thể lấy ra.Dận Nhưng gật đầu, tiện thật đấy.
Cậu niệm một tiếng, quả nhiên tập tài liệu trong tay biến mất, sau khi niệm tiếng nữa, tài liệu lại xuất hiện.—– Tiểu Thái Tử, tôi phải nhắc cậu trước, đừng có vui mừng quá.
Hệ thống chỉ lưu trữ được văn bản, văn kiện, những cái khác đều không được.Dận Nhưng sửng sốt rồi bĩu môi.
Tính năng này thật yếu nhớt, nhưng mà có một ít còn hơn là không có gì.Đứng dậy, cậu dẫm chân lên bàn, gỡ đồng hồ xuống.
Người cậu quả nhỏ, cầm không chắc, nên rơi bịch xuống đất.
Tiểu Trụ Tử chờ ngoài cửa nghe thấy tiếng động, hoảng sợ chạy vọt vào, thấy Dận Nhưng bình an không có việc gì mới thở phào:- Điện hạ, ngài không sao chứ?- Không sao, Cô chỉ định đập nó ra nhìn xem thôi.Tiểu Trụ Tử ngẩn người.
Đồ vật Tây Dương quý như thế mà Thái tử định đập ra nhìn xem ư?- Cô tò mò cấu tạo bên trong của nó như thế nào, chuyển động như thế nào, sao lại có thể xem được thời gian.
Ngươi tìm ít dụng cụ tới đây giúp Cô, Cô muốn cạy nó ra.Tiểu Trụ Tử:…… Thôi được rồi, chủ tử là Thái tử, đồ có quý đến mấy thì đã làm sao? Chủ tử vui là được.Vì thế, Tiểu Trụ Tử lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau đã mang đồ nghề tới.
Đối với thuộc hạ làm việc hiệu suất cao, Dận Nhưng khá là hài lòng.
Đây cũng là nhờ vào thân phận hiện tại của cậu.Để Tiểu Trụ Tử ra ngoài canh giữ như cũ, Dận Nhưng vén tay áo lên bắt đầu mân mê, vừa tháo rời đồng hồ, vừa suy tư, vừa nhìn vừa vẽ.Hơn nửa canh giờ sau, một bản vẽ đơn giản của đồng hồ được ra đời.Hệ thống nghẹn họng nhìn trân trối! Nếu không phải nó tận mắt nhìn thấy thì đã không dám tin.Đây thật sự là một đứa trẻ 6 tuổi sống ở thời kỳ Đại Thanh ư?Nó xác định không phải đã buộc chặt với yêu nghiệt nào đấy chứ?Nó bèn liên tục rà quét số liệu về ký chủ.Tuổi: 6 tuổi.Chủng loại: con người.Thân phận: Thái tử.Hệ thống:…… lại lần nữa hoài nghi thống sinh!Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống là đồ thiểu năng trí tuệ! Tuy nó có ý thức riêng, nhưng trí thông minh lại đáng báo động, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Ha ha ha!.