Đệ Nhất Tình Địch

Chương 8: 8: Lẳng Lơ Không Biết Xấu Hổ Tám



Da mặt của bổn tôn hơi run lên, thì thầm với Xích Viêm: “Ngươi không phải chó, đừng liếm nữa.”
Xích Viêm hạnh phúc lắc đuôi trong lòng tôi, như thể là tàn dư của niềm vui khi vừa thoát khỏi kiếp nạn.

Bổn tôn đưa tay ra vuốt lông của nàng, bàn tay lướt qua, miệng vết thương tự động khép lại, những vết máu đông biến thành trạng thái nguyên vẹn như lúc đầu.

Những cặp mắt sắt của quần chúng xung quanh đều thấy bổn tôn sử dụng “phép tiên”, tuy rằng loại chuyện ảnh hưởng tới sinh tử của con người vi phạm sổ Diêm Vương thì bổn tôn không làm được, nhưng mà mấy chuyện người phàm không bao giờ làm được, bổn tôn vẫn có thể làm đấy.

Đương nhiên là mấy đạo sĩ cũng nhìn thấy bổn tôn sử dụng phép làm cho vết thương của con cáo trắng này không cần thuốc mà vẫn khỏi hẳn.

Bọn họ cung kính nhìn tôi, cúi người nói: “Không biết các hạ là Tiên tôn phương nào, tới nhân gian có việc gì? Con hồ ly này là do chúng tôi bày lưới tiên ở thành Cổ Thanh mới bắt được, có lẽ Tiên tôn cũng đã nghe, gần đây ở thành Cổ Thanh…”
Bổn tôn hờ hững vẫy tay: “Chỉ là một Tán tiên đi ngang qua mà thôi, không cần phải biết tên thật là gì.

Chuyện thành Cổ Thanh, ta cũng nghe nói qua một chút.

Nhưng mà, ta có một câu này muốn hỏi mấy vị đạo trưởng.”
Sắc mặt của đạo trưởng trung niên đứng đầu hòa hoãn lại, áo đạo sĩ trắng xanh chắp tay về phía tôi: “Xưng hô đạo trưởng, không dám nhận!”
Đám dân chúng thấy thân phận của tôi cũng không phải là người thường, không còn xì xào gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm bổn tôn và vị đạo trưởng nọ, dáng vẻ đang trông chờ chuyện sắp xảy ra.

Bổn tôn chậm rãi nói: “Ta nghe nói trong thành những người còn trẻ chết đi đều là bị mổ bụng đào tim rất thê thảm.

Bổn tôn có một chuyện không rõ, cũng muốn hỏi cho ra nhẽ, đạo trưởng chắc cũng biết, yêu hồ dùng cách gì để giết người?”
Ánh mắt của vị đạo trưởng trung niên đứng đầu kiên định: “Nếu yêu hồ bình thường giết người, đương nhiên là ban đầu dùng phép ma để câu dẫn mấy thanh nhiên trai tráng, quan hệ với người đó, hút tinh khí, làm cho máu khô héo rồi chết đột ngột, thi thể khô quắt, giống như những ông già chín mươi tuổi, còn trên người thì không tìm ra được vết thương nào.”
Bổn tôn gật gật đầu, hỏi: “Mấy người thành Cổ Thanh, rõ ràng là chết do đào tim mổ bụng, điều này hiển nhiên là cách thức của các loài yêu quái khác, vậy tại sao đạo trưởng ngươi lại đi bắt một con yêu hồ làm kẻ chết thay?”

Xích Viêm dồn sức gật đầu trong lòng tôi, bổn tôn khéo hiểu lòng người, nâng lông mày lên, cười lạnh bảo: “Mười ngàn lượng tiền nhan đèn kia là để cho thế hệ môn đạo tiên gia như các ngươi, lạm sát kẻ vô tội à?”
Vừa dứt lời, đạo sĩ trung niên đứng đầu đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng quỳ xuống, sau lưng ông ta là bốn vị đạo sĩ khác cũng quỳ theo.

Bổn tôn vẫn thong dong ôm hồ ly, vênh váo nhìn ông ta.

Bổn tôn tưởng rằng là ông ta nhận lỗi, giết hồ ly vô tội để chết thay, nhưng đạo sĩ kia lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt và giọng nói đều chân thành, nói với bổn tôn: “Tiên tôn không biết, tại hạ vừa nói là con yêu hồ bình thường, nhưng con yêu hồ trong lòng ngài, sao có thể phỏng đoán theo lẽ thường được?”
Bổn tôn tức cười, ồ một tiếng, nhìn Xích Viêm đang ôm trong lòng.

Đôi mắt hồng hồng, dung mạo tuyết trắng mịn màng, chín cái đuôi xinh đẹp, cơ thể gầy yếu, mắt vẫn ra mắt miệng vẫn ra miệng, nàng và những con hồ ly chín đuôi khác, có gì không giống nhau?
Tôi và Xích Viêm mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, đạo sĩ trung niên quỳ trên mặt đất, tận tụy nhìn về phía tôi: “Tiên tôn ngài không phát hiện ra sao? Con yêu hồ này có ma khí, không phải con yêu quái tầm thường.

Bọn tộc ma làm việc xưa nay không thể nắm bắt, nếu là một con hồ ma, nó có dùng biện pháp gì để giết người cũng không lấy làm lạ.”
Hoàn toàn chính xác, tính tình của tộc ma vốn là tự do thoải mái, không ấn theo lẽ thường để giết người.

Bổn tôn nhấc mí mắt nhìn đạo sĩ trung niên: “Vậy vừa nãy ngươi quỳ xuống làm gì?”
Bổn tôn còn tưởng đâu ông ta tự biết sai nên quỳ xuống, dập đầu nhận tội chứ!
Đạo sĩ kia khổ không thể tả: “Uy áp của Tiên tôn quá mạnh, vừa mới chớp mắt, tại hạ không chịu nổi nên mới vậy.”
Bổn tôn bừng tỉnh hiểu ra.

Hóa ra là bổn tôn dù đã nhập ma, nhưng uy áp của nữ Chiến thần vẫn còn đó.

Trước kia A cha nói đúng, phong thái và khí chất không phải ngày một ngày hai là nuôi dưỡng ra được, mà năm đó tôi ở Tiên giới rung trời chuyển đất nhiều năm, tích lũy vô hình thành khí chất, mỗi khi ra oai, những tu giả như bọn họ chưa từng va chạm xã hội thì làm sao có thể chịu nổi.

Bổn tôn lập tức xua tay: “Đứng lên đi, là ta suy xét không chu toàn, thật không nghĩ đến điều này.”

Mấy đạo sĩ kia vội vàng đứng lên, phủi bụi bẩn nhiễm lên tay áo của mình, nhìn tôi bằng vẻ mặt kính nể.

Tôi để sát mũi vào Xích Viêm, hít hơi, có sương của tinh mơ và mùi hoa thơm ngát, còn có mùi cỏ xanh và lá thông, ma khí theo như lời của đạo sĩ kia, thực ra cũng đúng một chút.

Hôm qua lúc bổn tôn rời khỏi núi Tân Di, vì để tránh gây phiền phức, tôi thu lại ma khí của mình.

Nhưng trước đó Xích Viêm đã tự phế đạo hạnh, chắc chắn sẽ không có cách để giấu ma khí, bây giờ nàng chẳng qua là một con hồ ly trói gà không chặt, bị bắt lại cũng là hiển nhiên.

Bổn tôn nghĩ thầm, ma khí này, có lẽ là do ngày hôm qua nàng nằm ở trong lòng tôi hơi lâu, nhất thời không cẩn thận nên bị lây dính rồi.

Bổn tôn cười thân thiện với mấy vị đạo sĩ trong chốc lát, đạo sĩ thấy vậy vừa mừng lại vừa lo.

Tôi bình tĩnh suy nghĩ, chậm rãi mở miệng: “Con hồ ly này, không phải là hung thủ.”
Đạo sĩ do dự một lát, hỏi: “Sao tiên tôn lại chắc chắn như vậy? Phải biết rằng ma quỷ gian trá xảo quyệt muôn vàn kiểu, Tiên tôn không thể bị nó lừa gạt được!”
Bổn tôn xoa lông hồ ly, từ tốn nói: “Con hồ ly này, mấy ngày trước vẫn luôn ở cùng ta.”
Đạo trưởng vẫn tiến lui vừa phải như trước: “Nhưng vụ đào bụng mổ tim thành Cổ Thanh, từ tháng trước đã có.

Lần cuối cùng xảy ra, cũng là nửa tháng trước rồi.

Yêu hồ nhiều quỷ kế, giả sử nó ở bên tiên mấy ngày, cũng không có nghĩa là rửa sạch được hiềm nghi.”
Bổn tôn không khỏi liếc nhìn đạo sĩ kia, không ngờ tới đạo sĩ trên đời này lại nhiệt tình như vậy, bổn tôn đã bày ra thân phận thần tiên của mình rồi, vậy mà ông ta chẳng hề có ý định sẽ thả một con ngựa [1] cho Xích Viêm.


[1] thả một con ngựa: buông tha
Bổn tôn tiếp tục nói: “Hồ ly là do ta nuôi, từ nhỏ đã ở trong cung, tối hôm qua nàng chạy ra ngoài chơi, vậy nên mới bị ngươi bắt.

Có lẽ là do hiểu lầm rồi, đạo trưởng xem thế nào?”
Đạo trưởng biểu hiện rất khó xử: “Cũng không phải do tại hạ không hiểu tình, nhưng trên người của con hồ ly này có ma khí, chính tà luôn xung khắc, Tiên tôn có lẽ cũng hiểu được điều này.”
Bổn tôn không tránh được ngạc nhiên, cười với Xích Viêm: “Không biết vì sao, người nào cũng cố giam ngươi thật chật, không chịu thả ra.”
Biểu cảm Xích Viêm đáng thương kiểu “Ta biết nàng nhất định sẽ bảo vệ ta”, trong đôi mắt đỏ hồng ầng ậng nước.

Bổn tôn thấy vậy thì rất đau đầu, chỉ có thể nói với vị đạo sĩ nọ: “Phái thần núi Cửu Lĩnh của các ngươi, sư tổ gọi là Hồng Nhạn, phải không?”
Đạo sĩ kia ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn tôi hỏi: “Tiên tôn sao biết tên thật của đạo tổ sáng lập?”
Bổn tôn nói với ông ta bằng giọng điệu không mặn không nhạt: “Năm xưa khi bổn tôn nhậm chức ở Thiên đình, đạo tổ Hồng Nhạn của thần núi Cửu Lĩnh các ngươi cũng chỉ là thằng nít ranh.

Bổn tôn ban đầu là có ý tốt, không muốn dọa sợ những người phàm như các ngươi, nhưng gặp chuyện rồi thì phải nhắc tới.

Nếu bàn về tư cách, coi như sư tổ Hồng Nhạn các ngươi ở chỗ này, bổn tôn nói cái gì, y cũng không dám phản bác một câu.”
Vị đạo sĩ này bị dọa cho ngây ngẩn cả người.

Bốn vị đạo sĩ khác rỉ tai thì thầm một hồi, biểu cảm rất ngưỡng mộ.

Dù sao hạ phàm có thể tận mắt thấy một người Tiên giới còn lợi hại hơn sư tổ của bọn họ là rất hiếm gặp rồi.

Đám dân chúng cũng sững sờ, âm thanh bắt đầu ầm ĩ.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía tôi, có khâm phục, có hoài nghi, có mơ ước, còn có điên cuồng.

Bổn tôn không khỏi có chút buồn bực.

Mấy đạo sĩ này giật mình là vì tôi còn lợi hại hơn cả Hồng Nhạn.


Nhưng những dân chúng ở xung quanh chỉ nghe hiểu được đại khái, biết tôi là thần tiên.

Nhớ lại hồi tôi còn ở Thiên đình, có rất nhiều thần tiên trên Tiên giới được phái xuống để chủ trì đạo nghĩa ở dân gian, mà lần này, sao lại có cảm giác như dân thường đã lâu lắm rồi không được gặp thần tiên, kích động chỉ trỏ bổn tôn không ngớt.

Cuối cùng vị đạo sĩ này cũng nhận thua, biết là tranh giành với tôi thì cũng sẽ không hái được quả ngọt.

Ông ta cung kính nói với tôi: “Tuy rằng không biết tên thật của Tiên tôn, nhưng nếu Tiên tôn đã nói như vậy rồi, chúng tôi đương nhiên là sẽ tin Tiên tôn.

Nhưng sư tổ đã bay lên trời được nhiều năm, gần như đã mười ngàn năm rồi chưa quay về thần núi Cửu Lĩnh.

Tại hạ cả gan thỉnh cầu, nếu sau này Tiên tôn có gặp sư tổ, xin hãy nói tốt về chúng tôi cho sư tổ.”
Bổn tôn xoa lông hồ ly, cười nhạt nhẽo: “Không có việc gì.”
Đời này tôi đã không thể quay trở lại Tiên giới, có lẽ không bao giờ chuyển lời được rồi.

Đám dân chúng quỳ xuống, ra sức dập đầu với bổn tôn, trong đó có vài câu là hồi sinh anh con, làm cho con của tôi trở lại, bổn tôn giả vờ như tai điếc không nghe thấy.

Nực cười, người chết không thể hồi sinh, Càn Khôn không thể đi ngược chiều, những thứ sinh tử Diêm La gì đó, cho dù bổn tôn quyền thế ngập trời thanh danh hiển hách, vẫn không có năng lực ấy.

Bổn tôn ôm hồ ly, hơi gật đầu với bọn họ.

Đạo sĩ đứng đầu dường như lưu luyến không rời, rất hy vọng tôi có thể ở lại trợ giúp bọn họ một tay, đành phải cân nhắc mở miệng: “Yêu quái thành Cổ Thanh chưa trừ diệt, chúng tôi sẽ không trở về thần núi Cửu Lĩnh.

Không biết Tiên tôn ở đâu trong thành, có thời gian rảnh không? Nếu Tiên tôn có thể cho chút mặt mũi ở bên cạnh chỉ bảo một chút, đã là một cọc việc thiện, cũng có lợi cho việc tu hành của Tiên tôn.”
Bổn tôn cười nhạt: “Không cần.”
Bổn tôn vốn đã thành ma, sao có thể đi làm việc thiện? Vậy chẳng phải là rất có lỗi với thân phận Ma tôn của tôi hay sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận