Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 7 - Chương 45: Gió nổi


Hai canh giờ sau, hiệp nghị Thập Tự lĩnh làm khiếp sợ đại lục rốt cục đã ra đời.

Hai đại Đế quốc bá chủ đại lục hiện tại, hai nhân vật Thần cấp lúc này ký kết một hiệp ước phân chia Thiển hạ.

Đế quốc Thiên Phong trở thành người thắng sau cùng, vừa đạt được toàn Công quốc Thánh Uy Nhĩ, đồng thời thâu tóm hai nước Phong, Khâu vào trong vòng khống chế của mình. Thậm chí ngay cả vùng lãnh thổ Độc Lập lĩnh từng bị người Đại Đế quốc Tây Xi chiếm đóng cũng thu hết toàn bộ vào túi. Bởi vì phần lãnh thổ này là dùng ưu thế của Bát Xích lập được trên lãnh thổ thảo nguyên đổi lấy, nên Thiển Thủy Thanh không định trả lại cho Độc Lập lĩnh. Hoàn toàn ngược lại, hắn muốn sát nhập phần lãnh thổ này với Công quốc Thánh Uy Nhĩ và Kinh Hồng, biến thành thuộc địa tương lai của Đế quốc Thiên Phong, cuối cùng hoàn toàn nhập vào biên giới của Đế quốc.

Độc Lập lĩnh thu hoạch được khá nhiều lãnh thổ Mạch Gia, nhưng trong nháy mắt lại mất đi một nửa giang sơn đã có, rốt cục là lời hay lỗ khó mà biết rõ. Nhưng có thể khẳng định rằng trong chuyện Thiển Thủy Thanh kết thân gia với người Đại Đế quốc Tây Xi. Độc Lập lĩnh đã trở thành đối tượng bị gạt sang bên. Trong cuộc sống sau này, quốc gia man rợ dám giành ăn với Thiển Thủy Thanh khi trước, đối mặt với chuyện người thảo nguyên bắt tay giảng hòa với Đế quốc Thiên Phong, sẽ khó mà sống yên ổn được với hắn.

Về phần Đại Đế quốc Tây Xi thật ra cũng là người thắng. Dù sao bọn họ cũng có được một Á Đề trọn vẹn, lại thêm có được quyền khống chế hai nước Phong, Khâu gần như tương đương với người Đế quốc Thiên Phong, ngoài ra trước đó còn vơ vét sạch tài sản của Công quốc Thánh Uy Nhĩ phồn hoa giàu có.

Đương nhiên quan trọng nhất là bọn họ đã bảo vệ được tính mạng chiến sĩ thảo nguyên của mình, cũng bảo đảm cho chiến lực của Đế quốc tồn tại. Chỉ cần chiến sĩ thảo nguyên còn, tương lai bọn họ vẫn còn hy vọng đánh hạ nhiều lãnh thổ hơn nữa.

Cuối cùng, Thiển Thủy Thanh còn hứa hẹn sẽ mở ra việc giao lưu thương mại toàn diện giữa thảo nguyên và thế giới văn minh, giám thuế xuất nhập, đây là chuyện hai bên cùng có lợi. Người Đại Đế quốc Tây Xi hứa sẽ hạ thấp yêu cầu cho chiến mã bán sang Công quốc Thánh Uy Nhĩ một chút. Thiển Thủy Thanh cũng cho phép người Đại Đế quốc Tây Xi mua khí giới chiến tranh cỡ lớn thêm một phần so với trước kia.

Hai bên tiến hành lần hợp tác lớn nhất xưa nay chưa từng có trên lĩnh vực chính trị, quân sự, kinh tế…đây là dấu hiệu đại lục Quan Lan sắp sửa bước vào một thời kỳ mới.

Cuối cùng, sau khi hoàn thành tất cả những chuyện này, Thiển Thủy Thanh còn hứa hẹn một chuyện vô cùng quan trọng.

Lời hứa này là phần lễ vật trọng hậu cuối cùng mà hắn cho người Đại Đế quốc Tây Xi, cũng là một điều kiện mà hắn tranh thủ lấy lợi ích cho mình, chính là phần sính lễ mà Thiển Thủy Thanh hắn hỏi cưới Xích Phong Uyển.

Phần sính lễ này hoàn toàn biểu hiện ra sự đê tiện bỉ ổi, diện mạo thật nói không giữ lời của bọn chính khách.

Khi Thiển Thủy Thanh còn đang ký kết hiệp nghị với Cách Long Đặc trên Thập Tự lĩnh, ở quân trận phía sau đã xảy ra một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

…*******

– Vì sao lại là ngươi?

Tần Nghi nhướng mày, giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh.

Mộc Huyết mặt không đổi sắc:

– Đại Quốc sư các hạ, phụng mệnh Đại Nguyên soái của ta xin hầu tiếp đại giá.

– Thiển Thủy Thanh đâu, hắn ở đâu vậy, vì sao chính hắn không đến gặp ta?

Tần Nghi giận dữ quát, trong lòng lão mơ hồ có cảm giác không yên.

Lúc trước Xích Đế phái lão lấy danh nghĩa đặc sứ chạy tới thành Thương Thiên, bảo lão phối hợp với nội gián bên trong thành Thương Thiên ám sát Thương Dã Vọng, lão biết rằng quá nửa mình đã bị Xích Đế nghi ngờ. Tuy nhiên lão cảm thấy mình hành sự cẩn thận, Xích Đế hẳn là không nắm được chứng cứ hay điểm yếu gì cụ thể. Sau khi tới thành Thương Thiên, lão đã hết sức cẩn thận không để lộ chút dấu vết nào, nhưng thủy chung tên gọi là ‘nội gian’ kia vẫn không chịu gặp mặt lão, chỉ cần lão nghe lệnh làm việc, khiến cho lão phẫn nộ vô cùng, nhưng cũng đành phải làm theo.

Sau biến cố xảy ra trong cung Phong Tuyết, thấy Thương Lan nhanh chóng đăng cơ, phản ứng về các phương diện khác nhanh nhẹn vô cùng, lão mới hiểu ra tên ‘nội gian’ kia quá nửa chính là Thương Lan. Đối với Thương Lan, nếu muốn ám sát phụ thân mình, căn bản không cần Đại Quốc sư Đại Đế quốc Tây Xi lão ra tay. Sự tồn tại của lão chỉ là dùng thân phận Đại Quốc sư Đại Đế quốc Tây Xi gánh lấy tội danh ám sát Thương Dã Vọng mà thôi. Đương nhiên từ sau khi Tần Nghi biểu hiện ra công lực phi phàm khi bị vây khốn, càng khiến mọi người vững tin rằng lão tuyệt đối là kẻ đầu sỏ ám sát Thương Dã Vọng.

Sau khi chạy ra khỏi cung Phong Tuyết, Tần Nghi biết đại sự không hay, bản thân mình đã bị người Đại Đế quốc Tây Xi và Thương Lan cùng nhau lợi dụng, nhưng lại không có cách nào giải thích với người khác, chỉ đành nhận lấy nỗi oan này. Bất cứ người nào cho rằng lão ám sát Hoàng đế, lão cũng bất cần. Nhưng nếu Thiển Thủy Thanh cho rằng chính lão giết chết Thương Dã Vọng, vậy thì phiền phức lớn. Từ khi hai bên hợp tác tới nay, có thể nói đều là Tần Nghi cống hiến cho Thiển Thủy Thanh. Hiện giờ thấy Thiển Thủy Thanh sắp sửa đạt được toàn thắng, cũng tới giờ phút Tần Nghi lão lấy được báo đáp. Trong giờ phút quan trọng này lại xảy ra một chuyện lớn như vậy, nếu để Thiển Thủy Thanh nổi giận, chắc chắn sẽ làm tan vỡ hiệp nghị hợp tác giữa hai bên.

Cho nên lão quyết định rất nhanh, bất chấp thân thọ trọng thương cứu ra Thân Kỳ, mục đích là vì muốn Thân Kỳ giải thích cho mình, nói chân tướng cho Thiển Thủy Thanh. Sau đó, lão đi tìm địa phương an toàn trị liệu thương thế. Nghĩ rằng thời gian cấp bách, lão cũng không dám chần chờ. Thương thế chỉ vừa khôi phục được một chút, lão lập tức lên đường đi Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

Theo suy nghĩ của Tần Nghi, đã có Thân Kỳ làm chứng, Thiển Thủy Thanh sẽ hiểu rằng trong chuyện này lão bị oan uổng mà không phá bỏ hiệp ước. Nhưng giờ phút này, lão thấy người đi gặp mình lại là Mộc Huyết mà không thấy Thiển Thủy Thanh đâu, một cảm giác xấu đột nhiên dâng lên, lúc này lão mới hiểu ra mình đã phạm sai lầm.

Đúng là lão vẫn còn xem thường kẻ lăn lộn hàng ngày trong chốn âm mưu kia…

Lúc này Mộc Huyết cười hăng hắc nói:

– Đại Nguyên soái có chuyện quan trọng vô cùng, e rằng không thể nào gặp được Đại Quốc sư.

Tần Nghi hít sâu một hơi:

– Nếu là như vậy, ta đi trước một bước, chờ hắn rảnh rỗi sẽ nói sau.

Mộc Huyết lập tức ngăn lại:

– Làm gì phải vội vã như vậy. Đại Quốc sư thân chịu trọng thương, lại đi cả ngày lẫn đêm tới đây, hay là cứ ở lại đây nghỉ ngơi thêm vài ngày. Quân Đế quốc Thiên Phong ta mặc dù không có thánh thủ về y đạo, nhưng cũng không thiếu thánh dược trị thương. Đại Quốc sư vội vàng vì quân Đế quốc Thiên Phong ta như vậy, chạy tới chạy lui, nếu bọn ta không báo đáp thịnh tình, vậy làm sao ăn nói.

– Không cần khách sáo, chỉ là vết thương nhỏ, không có gì ảnh hưởng đối với ta, lão phu có thể tự xử lý. Nếu Thiển Thủy Thanh không rãnh, lần sau ta lại đến.

Dứt lời, Tần Nghi phất tay áo muốn bỏ đi.

Cách đó không xa rất nhiều binh sĩ đột ngột xuất hiện, bao vây tứ phía chật như nêm.

Sắc mặt Tần Nghi tái xanh, chậm rãi quay người lại nhìn Mộc Huyết:

– Mộc Tướng quân, xin hỏi đây là ý gì?

– Không có gì.

Mộc Huyết cười nói:

– Chỉ là muốn mời Đại Quốc sư ở lại thêm một lúc, sự tình của Đại Nguyên soái ta cũng sắp sửa xong. Đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ tới cùng Đại Quốc sư thương nghị một phen, về việc trợ giúp Bà Lan giáo lập quốc.

– Không cần phải khách sáo như vậy, vừa khéo ta cũng có việc gấp cần làm, muốn đi trước một bước.

– Đại Quốc sư không muốn biết rằng, hiện tại Đại Nguyên soái đang làm gì sao?

Tần Nghi nghe vậy ngẩn người, nhìn Mộc Huyết chằm chằm. Chỉ thấy Mộc Huyết cười lạnh lẽo:

– Thật ra cũng không có gì, chỉ là trước mắt đang ngồi Đại Nguyên soái Cách Long Đặc của quý quốc nâng cốc tán gẫu, cùng thảo luận đại kế hòa bình!

– Ngươi nói cái gì?

Tần Nghi bàng hoàng kinh hãi:

– Không ngờ các ngươi… 

– Cho nên mới nói ta khinh thường nhất là bọn buôn thần bán thánh các ngươi, ngoại trừ nói hươu nói vượn lừa gạt dân chúng ra thì không có bản lãnh gì. Lão biết rõ Thương Lan kế vị, sự tình có biến nhưng lại không tính toán từ sớm. Tuy lão có được một thân tuyệt thế thần công, nhưng lại không có chút nhạy bén gì về chính trị, không hợp tác với các người quả thật là cử chỉ anh minh. Dạng người như các ngươi cho dù là lập quốc thành công, kết quả vẫn không thể nào tránh khỏi số phận bị người khác diệt. Cho nên ta thay Đại Nguyên soái ta nhắn lại với lão ý cùa hắn: Từ hôm nay trở đi, chuyện hợp tác giữa quân Đế quốc Thiên Phong ta và Bà Lan giáo hoàn toàn chấm dứt, quân ta đã có đồng minh hợp tác mới, chính là Đại Đế quốc Tây Xi!

Quả nhiên là như vậy…

Tần Nghi hít thật sâu một hơi khí lạnh. Thương Dã Vọng đi rồi, khiến cho Thiển Thủy Thanh bị bắt buộc phải cầu hòa với người Đại Đế quốc Tây Xi. Chuyện này dẫn tới kết quả là Tần Nghi trở nên không còn hữu dụng. Hoàn toàn ngược lại, sự tồn tại của lão đã trở thành một trở ngại lớn lao cho cả hắn và người Đại Đế quốc Tây Xi.

Vì vậy, Tần Nghi phải chết không thể nghi ngờ.

– Hắc hắc, qua cầu rút ván, lẽ ra ta nên biết từ sớm. Thiển Thủy Thanh cũng không phải là hạng tốt lành gì.

Mộc Huyết cười nói:

– Xin Đại Quốc sư chớ nên kích động. Đại Nguyên soái cũng không định xé bó hiệp nghị hoàn toàn, mặc dù Bà Lan giáo không thể lập quốc nhưng vẫn có thể tồn tại. Bát Xích sẽ hoàn toàn tiếp quản quý giáo, bao gồm cả mật thám của các người bên trong Đại Đế quốc Tây Xi. Đương nhiên, Đại Quốc sư ngài không thể nào bị chúng ta giết được, mà là sau khi ám sát Dã Vương thân chịu trọng thương, cuối cùng vì không chữa trị được mà chết. Đại Đế quốc Tây Xi sẽ lấy quốc lễ hậu táng Đại Quốc sư, về phần lệnh tôn Vượng Tán, cũng vì đau lòng quá đỗi trước cái chết của phụ thân mình mà theo hầu hạ Đại Quốc sư trên đường xuống hoàng tuyền. Hai nước bất hạnh như nhau, Đế quốc Thiên Phong ta Dã Vương băng hà, Đại Đế quốc Tây Xi cũng mất đi Đại Quốc sư cùng Thừa tướng. Hai nước cảm thấy chiến tranh chỉ mang đến toàn là đau khổ, cho nên từ nay về sau buông vũ khí, bắt tay giảng hòa. Đại Quốc sư vì hòa bình Thiên hạ, vì giáo hy sinh, Mộc Huyết ta vô cùng bội phục!

– Không thể ngờ rằng ngay cả thi thể của lão phu cũng có giá trị cho các ngươi lợi dụng.

Tần Nghi cười lạnh, kim đao xuất hiện nơi tay, toát ra ánh hào quang rực rỡ.

– Đại Quốc sư quá khen, Đại Quốc sư vốn là thần nhân, ta và Đại Nguyên soái xưa nay vô cùng kính trọng, đáng tiếc ngài đã chọn phải con đường không có lối về. Nếu như có kiếp sau, hẳn là Đại Quốc sư ngài nên rời xa chốn quan trường đen tối là hay nhất.

Dứt lời, Mộc Huyết chậm rãi thối lui từng bước một về phía sau, rất nhiều thị vệ xông lên, bao vây Tần Nghi vào giữa.

Tần Nghi cười hăng hắc:

– Nói rất hay, nói rất hay, sai lầm lớn nhất trong đời này của lão phu không phải là đã tin vào Thiển Thủy Thanh, mà là coi nhẹ sự đen tối của chốn quan trường. Cũng may lão phu tuổi tác đã cao, vốn không còn sống được bao lâu nữa. Trước khi chết có thể mang theo những người này cùng bầu bạn dưới cửu tuyền, vậy cũng coi như không uổng công tao ngộ lần này.

Lão tung hoành ngang dọc cả đời, tài trí, võ công đều cao tuyệt thiên hạ, không ngờ tới giờ phút cuối cùng vẫn bị người ám toán. Lúc này lửa giận trong lòng đã bốc lên cao, liền bất chấp thương thế trong người, thẳng tay tàn sát.

Nhưng lần này cũng không đơn giản như lần trước ở Liên minh các thành thị tự do.

Lần trước lão ám sát Nghiêm Chân Bình, mặc dù mọi người đều biết lão võ nghệ cao cường, nhưng chưa từng thấy qua cho nên cũng không coi trọng lắm, chỉ bố trí tám trăm võ sĩ, nghĩ rằng có thể đối phó được lão, kết quả vẫn bị lão phá vây chạy thoát.

Lần này Thiển Thủy Thanh đã có bài học của Nghiêm Chân Bình khi trước, nên đã điều tới đây tám ngàn thiết vệ, bao vây Tần Nghi vào trong. Địa điểm lựa chọn lại trống trải vô cùng, bốn phía không hề có nơi nào hiểm yếu, không có chỗ nào có thể mượn lực bay cao, không có một ngọn cỏ, dòng sông nào cả, duy chỉ có binh lính đông như kiến, tràn đầy khắp cả khu vực. Ba ngàn tên cung tiễn thủ lại ở vòng ngoài toàn lực ứng phó, cho dù lão có mọc cánh như chim, chờ đợi lão trên không chính là một trời mưa tiễn.

Mà ngoài tám ngàn người này, thậm chí còn bố trí thêm một kỵ đội tinh nhuệ ba ngàn người, chuẩn bị dự phòng cho tình huống xấu nhất.

Bất kể là Thiển Thủy Thanh hay Mộc Huyết đều đối xử với Tần Nghi như với một cánh quân, chứ không phải một người. Dưới tình thế như vậy mà lão vẫn còn có thể chạy thoát, vậy quả thật là thần.

Kim đao chớp lên như cầu vồng, thân hình Tần Nghi nhanh như điện chớp, khổ chiến tuyệt vọng giữa biển người đông đúc, giống như một chiếc thuyền con giữa cơn sóng gió ba đào, mặc dù sóng triều hung hãn, chiếc thuyền nhỏ màu vàng vẫn cố giãy dụa không bỏ cuộc xuôi tay.

…*****

Vô số trường mâu dựng lên tua tủa chọc trời, chiến đao chém xuống như hoa tuvết bay bay, không gian chung quanh Tần Nghi là vô số binh khí sắc bén đâm ngang chém dọc…

Sau khi hoàn thành hiệp ước ở Thập Tự lĩnh, quân Đế quốc Thiên Phong lập tức y theo hiệp ước, mở ra một thông đạo ở phía Bắc, thả cho quân Đại Đế quốc Tây Xi rời đi.

Vì tránh cho đối phương không giữ chữ tín, âm thầm hạ sát thủ, về các chi tiết của hiệp ước, cả hai bên đều cẩn thận giao ước lặp đi lặp lại kỹ càng.

Sai lầm mà Tần Nghi phạm phải sẽ không xuất hiện ở hiệp ước của hai vị Chiến thần. Mặc dù không ai còn muốn đánh tiếp, nhưng lòng cảnh giác với nhau chỉ có tăng chứ không hề giảm sút.

Thiển Thủy Thanh kiên quyết bắt quân Đại Đế quốc Tây Xi phải buông hết vũ khí mới chịu thả đi, Cách Long Đặc lại cương quyết không đồng ý. Cuối cùng cả hai bên chấp nhận giải pháp chiết trung, quân Đại Đế quốc Tây Xi có thể giữ lại chiến mã và vũ khí tùy thân, nhưng tất cả đồ quân nhu khí giới không được mang theo. Mỗi người cũng chỉ được mang theo khẩu phần lương thực mười ngày, mà trong vòng bảy ngày phải hoàn toàn rút khỏi Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Mà Thiển Thủy Thanh cũng phái ra một cánh khinh kỵ binh không hề mang theo vũ khí hạng nặng tiến hành hộ tống, tiếng là áp giải, thực chất là theo dõi làm tin, nhân số không được hơn hai vạn.

Vì an toàn cho quân mình, bốn mươi vạn đại quân dưới tay Cách Long Đặc chia làm bốn đội, mỗi đội mười vạn người, thay nhau rời đi. Giữa các đội có liên lạc thường xuyên với nhau, nếu có vấn đề lập tức báo lại. Mà quân Đế quốc Thiên Phong cũng làm như gặp phải đại địch, nghiêm chỉnh canh chừng tránh cho đối phương lật lọng, ngóc đầu trở lại.

Thủ cấp của Tần Nghi trở thành sính lễ của Thiển Thủy Thanh hỏi cưới Xích Phong Uyển. Lão già này anh minh cả đời, cuối cùng cũng ngã gục dưới đao của Thiển Thủy Thanh. Đôi khi Thiển Thủy Thanh cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, từ khi hắn đi tới thế giới này, người mà hắn bội phục nhất, tôn kính nhất chính là Tần Nghi. Nhưng cuối cùng, lão lại chết dưới đao của hắn…Mà kẻ thù giết chết nghĩa phụ hắn, từng là cừu địch của quốc gia, kết quả lại cùng hắn nâng cốc nói cười vui vẻ.

Đời sống chốn quan trường có rất nhiều sự việc bất đắc dĩ, nếu bạn không thể gạt bỏ cảm tình sang một bên, lấy ích lợi làm đầu, vậy bạn chỉ có thể trở thành vật hy sinh trên chốn quan trường mà thôi.

Giây phút ấy, rốt cục hắn đã hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa cái tên mà phụ thân đã đặt cho mình. xem tại

Ngay từ đầu, phụ thân hắn đã không muốn ‘Thiển Thủy Thanh’ có thể đạt được quá nhiều thành tựu. Con người ta sống trên đời, muốn thăng tiến trên quan lộ, vậy dọc đường phải gạt bỏ LƯƠNG TÂM.

Dòng nước cạn mà trong này đã sớm biến thành bể cả mênh mông.

Vốn là trăm sông đổ ra biển rộng, bao dung hết thảy, sở dĩ biển cả có được khí thế mênh mông bàng bạc, chính là vì nó dung nạp bốn phương, nhưng cũng vì vậy nên vĩnh viễn là ô trọc.

Thiển Thủy Thanh đã thành công trong chuyện gạt bỏ mong muốn của phụ thân, hoàn thành lý tưởng của mình. Nhưng ‘Thiển Thủy Thanh’ hắn lại vĩnh viễn không có khả năng sạch sẽ.

Giờ phút này Thiển Thủy Thanh tất nhiên muôn vàn cảm khái. Xích Phong Uyển cũng không khác hắn bao nhiêu.

Nhìn cờ xí Đại Đế quốc Tây Xi dần xa khuất. Xích Phong Uyển không nhịn được nữa, ngã vào lòng Thiển Thủy Thanh khóc rống lên.

Nữ nhân có dũng mãnh đến đâu đi nữa, cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. Mắt thấy rốt cục mong muốn của mình đã được thành tựu, trở thành chủ nhân hai nước Phong, Khâu, nhưng lòng nàng giờ đây lại không cảm thấy chút nào vui sướng, ngược lại cảm thấy cái mà mình theo đuổi cả đời giờ đây đã không còn ý nghĩa.

Nếu như có thể, thà rằng nàng chỉ làm nữ nhân của Thiển Thủy Thanh mà thôi, không nhận bất cứ thân phận gì khác nữa.

Có rất nhiều lúc sau khi mọi người đã được rồi, mới hiểu ra mình đã mất đi một cái gì…Bất kể là Thiển Thủy Thanh hay Xích Phong Uyển, hai người bọn họ đồng thời cảm nhận được chuyện này.

Giây phút ấy, Xích Phong Uyển ôm chặt lấy Thiển Thủy Thanh, dường như hắn là hy vọng cuối cùng của đời nàng.

Bởi vì từ hôm nay trở đi, nàng khó mà gặp được thân nhân…

…*******

Bốn mươi vạn đại quân rời đi cũng không thoải mái, phải mất bốn ngày trời mới có thể rời đi toàn bộ, quân Đế quốc Thiên Phong bắt đầu toàn diện tiếp quản thành thị mà người Đại Đế quốc Tây Xi để lại.

Cũng chính vào lúc này, Công Tôn Hổ đã đến đây, mang theo ý chỉ của tân Hoàng đế Thương Lan vào trong quân doanh Đế quốc Thiên Phong. Lúc này, hắn vẫn chưa biết việc hai nước giảng hòa.

Sau khi Công Tôn Thạch bị Thương Dã Vọng ban tử bằng một ly rượu độc, cả nhà họ Công Tôn theo đó mà trở nên thất thế sa cơ. Nhưng theo Thương Lan đăng cơ, cả dòng họ này lại một lần nữa thượng vị. Quan trường cho tới bây giờ đều là như vậy, ba chìm bảy nổi, lên voi xuống chó, không ai dám bảo đảm rằng mình sẽ vĩnh viễn không hề suy sụp.

Hiện giờ Công Tòn Hổ hăng hái tới đây, ý chỉ Thương Lan do hắn mang tới có nội dung là:

“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Ngày Ba Mươi tháng Bảy năm Một Trăm Mười Bốn lịch Thiên Phong, Hoàng đế đời thứ Năm Thương Dã Vọng băng hà, thương thay!

Hoàng đế Thương Dã Vọng phụng mạng Thiên địa, là một vị Quốc chủ anh minh, uy chấn trong nước, danh vang bốn bể, chính là tấm gương sáng cho các Hoàng đế đời sau noi theo. Tiếc thay tuổi trời không thọ, mất đi quá sớm, Thiên hạ ai ai cũng đều thương tiếc. Tân quân Thương Lan ứng với lòng trời, vâng mệnh thống trị muôn dân. Tuy không dám xưng là bậc quân chủ anh minh, nhưng cũng nỗ lực lấy chuyện gánh vác Thiên hạ làm trọng trách của mình, vô cùng nhân đức, trọng dụng hiền thân, chiêu hiền đãi sĩ, tuân theo di huấn tổ tiên mấy đời, thống trị Thiên hạ, không dám sơ xuất.

Năm Một Trăm Mười Một lịch Thiên Phong, quân Đại Đế quốc Tây Xi man rợ xâm lấn đại lục, Tiên hoàng dưới được sự phó thác của lê dân, trên chịu mệnh trời kéo quân chống cự. Tuy nhiên chinh chiến ba năm mệt mỏi mà không lập được công, dân chúng vô cùng khốn khổ…

Định Quốc công Thiển Thủy Thanh từ khi lãnh binh tới nay, ngang ngạnh bất tuân, vô cùng kiêu ngạo, không biết dưới trên, tự tiện chiêu binh…

Nội dung cơ bản của chiếu thư chia làm ba phần, đầu tiên là khóc thương cho Thương Dã Vọng một hồi, liệt kê công đức. Đây cơ bản là đãi ngộ mà mỗi vị Hoàng đế mất đi đều được hưởng, cho dù là Hoàng đế tàn bạo tới mức nào, chỉ cần không phải bị đảo chính mà chết, vậy sẽ được khoa trương tới nỗi trên đời có một, dưới thế không hai.

Sau đó nói tới chuyện tình tân quân kế vị, Thương Lan hắn là khiêm tốn vô năng, so ra kém các đời quân chủ trước, nhưng lại nói mình tuân theo di huấn nghiêm khắc của tổ tiên, nhất định sẽ vì quốc gia cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, sau cùng mới chuyển tới Thiển Thủy Thanh.

Những lời sau đó không cần nghe nữa, đại ý sơ lược chính là từ sau khi Thiển Thủy Thanh xuất chinh tới nay, phạm không biết bao nhiêu tội lỗi, không vâng theo Hoàng mệnh, lạm sát kẻ vô tội, chinh chiến ba năm mệt mỏi mà không lập được công, khiến cho binh sĩ khốn khổ, lừa trên gạt dưới, ngang ngược tàn bạo…vân vân…

Tân Hoàng đế hắn xót thương Thiên hạ, cảm thấy chiến sự liên tục mấy năm, cuộc sống dân chúng khổ sở, cho nên muốn đích thân ra tay cùng người Đại Đế quốc Tây Xi đàm luận nghị hòa, về phần Thiển Thủy Thanh thì…

Cách chức ngay tại chỗ, về kinh chờ xử lý.

Quả thật cách nghĩ hết sức giống nhau, Thương Lan cũng không có lòng dạ nào đánh tiếp cùng người Đại Đế quốc Tây Xi. Nếu không nhờ Thiển Thủy Thanh vây khốn bốn mươi vạn đại quân, chỉ sợ người Đại Đế quốc Tây Xi vui sướng tới nỗi nằm mơ cũng có thể mỉm cười.

Cuối cùng chiếu thư kết thúc bằng câu: “Bố cáo cho khắp cả Thiên hạ được biết! “, lúc Công Tôn Hổ buông chiếu thư xuống, ánh mắt của hắn nhìn Thiển Thủy Thanh đắc ý khôn cùng.

Từ sau khi phụ thân hắn chết đi, hắn sa cơ thất thế ba năm, nếm đủ mùi đời ấm lạnh. Hiện giờ tân quân kế vị, kẻ thứ nhất được đề bạt chính là hắn, mệnh lệnh thứ nhất giao cho hắn chính là lập tức chạy ra tiền tuyến, giải trừ chức Thống soái của Thiển Thủy Thanh, đồng thời bổ nhiệm Lôi Cương làm Thống soái, bản thân hắn thì làm Giám quân.

Về phần người Đại Đế quốc Tây Xi, nếu như đánh được thì quá tốt, nếu đánh không thắng thì cố thủ giữ đất. Dù sao bản đồ Đế quốc Thiên Phong hiện tại cũng đã quá lớn, cần có thời gian thống trị. Mà hiển nhiên người Đại Đế quốc Tây Xi cũng có ý này, người Đế quốc Thiên Phong là một khúc xương khó gặm, nếu như đã không gặm nỗi, không bằng tiêu hóa trước phần lãnh thổ đã gom thâu.

Chỉ là không ai ngờ Thiển Thủy Thanh đã đi trước hắn một bước, bàn chuyện, nghị hòa cùng với Đại Đế quốc Tây Xi. Cách Long Đặc cũng quyết định thật nhanh, dứt khoát bán đi vị tân Hoàng đế này, sau đó vội vàng mang theo người của mình trở về Đại thảo nguyên Tây Phong.

Nếu còn không trở về, rất có khả năng Bát Xích sẽ san bằng hang ổ bọn họ.

Lúc này Công Tôn Hổ nhìn Thiền Thủy Thanh, cười hăng hắc tỏ ra vô cùng đắc ý:

– Thiển Tổng Suất, xem ra phải khuất tất lão nhân gia ngài rồi. Người đâu, đi mời Lôi Tổng Suất tới đây!

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:

– Muốn tước chức của ta cũng không thành vấn đề, tuy nhiên e rằng Lôi Cương không tới đây được.

Công Tôn Hổ biến sắc:

– Thiển Thủy Thanh, ngươi nói như vậy là có ý gì?

– Không có gì, mấy ngày trước đây, Quân đoàn Trung Ương phụng mệnh tấn công quân Đại Đế quốc Tây Xi, kết quả vì chiến sự xảy ra kịch liệt, Lôi Tổng Suất bất hạnh ngã xuống, anh dũng hy sinh thân mình vì Đế quốc. Theo chân Lôi Tổng Suất, còn có chủ tướng các lộ của Quân đoàn Trung Ương, hiện giờ Quân đoàn Trung Ương như rắn mất đầu. Hỡi ôi, Thiển Thủy Thanh ta bất tài, làm tổn thất anh tài của quốc gia, chỉ còn nước xin tội cùng bệ hạ…

Công Tôn Hổ bàng hoàng kinh hãi:

– Lôi Cương chết rồi ư?

– Đúng vậy!

Thiển Thủy Thanh thở dài:

– Lôi đại soái tuổi còn trẻ mà mất sớm, theo hầu Tiên đế, quả thật làm cho người ta phải tắc lưỡi tiếc thương. Bất quá cũng còn may, nhờ có Lôi đại soái anh dũng tác chiến, đến quân Đại Đế quốc Tây Xi cũng bị ngài đánh cho chạy mất!

Quân Đại Đế quốc Tây Xi chạy rồi sao? Thân hình Công Tôn Hổ hơi lảo đảo.

Sở dĩ Công Tôn Hổ dám chạy ra tiền tuyến tìm Thiển Thủy Thanh gây phiền phức vào lúc này, muốn tước chức Thiển Thủy Thanh trị tội, chủ yếu là vì trong quân Đế quốc Thiên Phong, tối thiểu cũng có được một Quân đoàn Trung Ương là tuyệt đối trung thành với tân hoàng. Ngoài ra còn có đại quân Đại Đế quốc Tây Xi bên cạnh, kềm chân quân Đế quốc Thiên Phong chặt chẽ. Có hai nhân tố quan trọng này, Công Tôn Hổ dám chắc Thiển Thủy Thanh không dám phản kháng.

Nhưng hắn vội vàng chạy tới, chưa kịp thời xem xét tình huống đã vào tuyên đọc chiếu thư. Lúc này nghe được hai tin tức như vậy, nhất thời trước mắt trời đất quay cuồng.

Công Tôn Hổ hiểu rất rõ ràng chuyện này có nghĩa gì.

Tại nơi đây, hoàn toàn không có lực lượng nào có thể kềm chế Thiển Thủy Thanh được nữa.

Ngược lại, Công Tôn Hổ vừa nãy còn đắc ý, giờ phút này đã cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, Thiển Thủy Thanh lại chậm rãi nói:

– Vì sao Công Tôn đại nhân tỏ ra căng thẳng như vậy? Mặc dù Lôi đại soái đã ra đi, nhưng không phải còn có đại nhân ngài sao? Ngài đã là Giám quân, vậy thì dễ giải quyết rồi, Thủy Thanh giao quân quyền ra đây, từ hôm nay trở đi, sáu Đại quân đoàn của Đế quốc Thiên Phong sẽ vâng theo hiệu lệnh của lão gia ngài. Còn về Thiển Thủy Thanh ta, bệ hạ xử trí thế nào thì ta nghe như thế ấy.

Dứt lời, hắn tự tay tháo chiếc mũ Tổng Suất trên đầu, ném xuống đất lăn lông lốc. Cả bọn thị vệ đi theo Công Tôn Hổ đứng nhìn Thiển Thủy Thanh giải trừ áo mão, thành thật giao ra ấn Tổng Suất, tên nào tên nấy trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn Công Tôn Hổ, không biết nên làm thế nào.

– Sao hả?

Thiển Thủy Thanh lúc này một thân áo vải cười hỏi:

– Dường như Công Tôn đại nhân đã quên nhiệm vụ của mình rồi xin đại nhân hãy làm việc mà mình phải làm đi thôi.

Công Tôn Hổ khẽ run lên một chút, rốt cục cũng cất giọng hô to:

– Người đâu, bắt Thiển Thủy Thanh lại!

Tuy giọng hắn hô to, nhưng lại không có chút khí thế nào cả.

Cả đám thị vệ xông lên trói chặt Thiển Thủy Thanh ngay tại chổ. Chỉ là dù sao đi nữa, kẻ vừa bị trói chặt kia không hề có vẻ giống phạm nhân chút nào, ngược lại những kẻ trói người lại hơi run rẩy.

Trước khi Thiển Thủy Thanh bị áp giải ra khỏi đại trướng trung quân, hắn còn quay đầu lại nhìn Công Tôn Hổ một cái, lưu lại một câu:

– Sáu Đại Quân đoàn của Đế quốc Thiên Phong từ hôm nay giao cho đại nhân. Xin đại nhân ngài bảo trọng lấy thân…

Công Tôn Hổ tận mắt nhìn theo Thiển Thủy Thanh rời đi, cho đến khi tiến vào quân lao, hết thảy sóng yên gió lặng, rốt cục thở ra một hơi thật dài.

Bất kể Thiển Thủy Thanh nghĩ thế nào, hiện giờ quân quyền đã nằm trong tay Công Tôn Hổ hắn, các tướng nghe lệnh, bản thân hắn không cần lo lắng gì nữa.

Thật là kỳ, Thiển Thủy Thanh trở nên nghe lời như vậy từ khi nào…?

Phải mau mau giết chết Thiển Thủy Thanh, để tránh đêm dài lắm mộng. Công Tôn Hổ thầm hạ quyết tâm. Còn chuyện áp giải hắn về thành Thương Thiên…chắc thôi khỏi…

…*****

Ngày Hai Mươi Lăm tháng Tám lịch Thiên Phong, Công Tôn Hổ phụng mệnh tước chức Thiển Thủy Thanh chờ điều tra, tống giam vào quân lao, khiến cho cả thiên hạ chấn động.

Sau đó không lâu, Công Tôn Hổ đã nắm giữ toàn bộ binh quyền trong tay.

Sau khi Công Tôn Hổ chấp chưởng binh quyền lập tức gặp phải một đống vấn đề hết sức đau đầu mà Thiển Thủy Thanh để lại cho hắn.

Vấn đề trước tiên là sau này xử lý Công quốc Thánh Uy Nhĩ như thế nào.

Trong thời gian ba năm chiến đấu cùng người Đại Đế quốc Tây Xi, quân Đế quốc Thiên Phong vẫn chiến đấu trên lãnh thổ Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Kiếp sống chinh chiến ba năm, thật ra Thiển Thủy Thanh đã sớm hoàn thành sự thống trị của hắn đối với dân bản xứ, chỉ là trên danh nghĩa, Công quốc Thánh Uy Nhĩ vẫn là quốc gia tự do. Vì lấy danh nghĩa chiến đấu để giải phóng Công quốc Thánh Uy Nhĩ, cứu vớt dân chúng Công quốc Thánh Uy Nhĩ để tiến hành trận chiến này, cho nên đối với sự thống trị của người Đế quốc Thiên Phong, dân chúng địa phương cũng không bất mãn gì nhiều.

Nhưng sau khi khiến cho người Đại Đế quốc Tây Xi lui bước, quân Đế quốc Thiên Phong không còn cớ gì để ở lại đất này. Lúc này đây, nếu Đế quốc Thiên Phong muốn tiếp tục giữ quyền khống chế với Công quốc Thánh Uy Nhĩ, vậy nhất định phải có cách nói rõ ràng.

Vị tân nhiệm Giám quân này quả thật cũng tự cho là đúng, lập tức vung tay hạ lệnh tuyên bố Công quốc Thánh Uy Nhĩ diệt vong, từ hôm đó trở đi, Công quốc Thánh Uy Nhĩ trở thành thuộc địa của Đế quốc Thiên Phong.

Tuyên bố này vừa ra, thiên hạ lập tức xôn xao.

Khống chế thông qua Quốc chủ bù nhìn và trực tiếp chiếm đoạt, là hai tính chất hoàn toàn khác nhau. Tính chất đầu tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng có được quyền tự chủ nhất định, tính chất sau trên căn bản coi như đã gạt bỏ sự tồn tại của Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

Trên phương diện thôn tính lãnh thổ quốc gia khác trong lịch sử, chuyện khống chế đúng mực là vô cùng quan trọng. Đối với dân tộc quốc gia khác về chủng tộc, khác về văn hóa, nếu muốn gom thâu cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho dù bạn đã đánh bại hoàn toàn một quốc gia nào đó về mặt quân sự, nhưng vì các phương diện như văn hóa chủng tộc, phong tục tập quán, nguồn gốc lịch sử…cũng phải hoàn toàn chiếm cứ trên lĩnh vực văn hóa, chính trị, kinh tế, đây là một quá trình rất dài, quân sự có thể chỉ cần một trận chiến là thành công, nhưng chính trị văn hóa thì phải ảnh hưởng dần dần qua tháng rộng năm dài. Nói cách khác, muốn đạt tới mục đích chính trị này, đơn giản là có hai con đường.

Thứ nhất là giết sạch tất cả dị tộc, trực tiếp đưa dân chúng nước mình đi tới vùng đất đó, phân phát đất đai cho họ. Chuyện này không nghi ngờ gì sẽ được dân chúng nước mình ủng hộ hết mình, nhưng chắc chắn là giết chóc quá nặng, vả lại rất dễ khiến cho địa phương bị chiếm vùng lên phản kháng. Tỷ như Đại Đế quốc Tây Xi chính là điển hình chuyên sử dụng cách này, dùng chính sách đàn áp để đối xử với tất cả dân chúng của những vùng mà bọn họ chiếm lĩnh.

Còn phương pháp thứ hai chính là xuống tay với chính quyền hiện hữu, tỏ ra thấu hiểu và khoan dung tối đa với phong tục dân tình địa phương, lấy chuyện thu phục nhân tâm làm nhiệm vụ của mình, đây là thủ đoạn mà Đế quốc Thiên Phong quen dùng.

Mà sợ nhất chính là khăng khăng cố chấp, một mặt không thèm quan tâm tới ý nghĩ của dân chúng địa phương bị chiếm, một mặt không có được thủ đoạn hữu hiệu để thực thi mục đích chính trị.

Vốn dựa theo hiệp nghị giữa Thiển Thủy Thanh và Ba Lặc Hải Mỗ. Công quốc Ba Nhĩ Cáp đổi tên thành Vương quốc Ba Nhĩ Cáp, thay thế Vương quốc Thánh Lộ Dịch trở thành mẫu quốc Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Mà Đế quốc Thiên Phong lấy danh nghĩa ‘giúp đỡ phòng vệ’ để ở lại đất này, thực hành quá trình khống chế ngầm trong tay Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nhưng danh nghĩa bề ngoài vẫn là độc lập. Sau khi tiến hành thống trị như vậy một khoảng thời gian, đợi cho người Công quốc Thánh Uy Nhĩ dần dần thích ứng với tình huống mới, lại tiến thêm một bước hoàn thiện việc gom thâu quyền sở hữu ruộng đất, cho đến cuối cùng nước chảy thành sông, tất cả đâu vào đấy.

Nhưng Thương Lan mới vừa đăng cơ lại vô cùng khẩn cấp cần có một công lao lớn để chứng minh tài đức của mình. Công Tôn Hổ giỏi nịnh bợ tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy để lấy lòng chủ nhân. Hắn công khai gom thâu Công quốc Thánh Uy Nhĩ đổi lấy sự hài lòng của Thương Lan, đồng thời cũng khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng địa phương, triển khai phán kháng nhắm vào Đế quốc Thiên Phong.

Phong trào phản kháng nhanh chóng bùng nổ bên trong Công quốc Thánh Uy Nhĩ, dân chúng khắp nơi khởi nghĩa vũ trang, chống lại ‘chính quyền Đế quốc Thiên Phong tàn bạo’. Ba Lặc Hải Mỗ của Vương quốc Ba Nhĩ Cáp công khai giơ cao lá cờ kêu gọi phản kháng Đế quốc Thiên Phong, kêu gọi toàn dân Công quốc Thánh Uy Nhĩ đứng lên phản kích kẻ xâm lược.

Thậm chí ngay cả vị Giáo hoàng bệ hạ Áo Bố Lại Đặc đã lâu chưa từng lộ diện cũng đứng ra hô hào phát động Thánh chiến, đuổi giặc ngoại xâm.

Địch nhân đến từ Đại Đế quốc Tây Xi mới vừa lui, quân phản kháng trong lãnh thổ công quốc Thánh Uy Nhĩ đã mọc lên như nấm, khiến cho Công Tôn Hổ sứt đầu mẻ trán.

Vấn đề phiền phức thứ hai là sau khi giam Thiển Thủy Thanh rồi, Công Tôn Hổ không thể nào chỉ huy cục diện được nữa.

Lôi Cương chết rồi, Công Tôn Hổ không còn người tuyệt đối tin cậy, liền bổ nhiệm Tân Nghiệp Hoành là Tổng Suất Quân đoàn Bạo Phong. Hạnh Trung Nguyên tiếp tục lãnh đạo Quân đoàn Tường Long. Nhưng nói trắng ra Tân Nghiệp Hoành cũng chỉ là bù nhìn, kẻ thật sự làm chủ vẫn là Công Tôn Hổ. Một bọn người từ khi tham gia quân ngũ tới giờ không phải là những kẻ dễ bảo, ai nấy chém giết sa trường, ngay cả tính mạng của mình cũng coi thường, làm sao tôn trọng một tên Giám quân là quan văn từ trên trời rơi xuống cho được? Đối với mệnh lệnh của Công Tôn Hổ, cả bọn hoàn toàn không coi ra gì.

Các bộ vừa nghe Công Tôn Hổ kêu gọi bao vây tiêu diệt loạn dân, đều nói rằng: “Loạn dân thế mạnh, không thể địch nổi! “, từ chối lĩnh mệnh. Về phần đám quan tướng của Quân đoàn Bạo Phong, cả bọn ai nấy đều lâm trọng bệnh’, không thèm gặp mặt Công Tôn Hổ, khiến cho Công Tôn Hổ tức giận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là lúc này còn chưa tới lúc bắt hết tất cả mọi người, khi hắn tới đây, Thương Lan đã dặn đi dặn lại hắn hết sức cẩn thận: “Nếu như quân đoàn Bạo Phong không ai gây loạn, vậy phải hết sức dụ dỗ, chính là phương pháp ứng đối.”

Kết quả, Công Tôn Hổ tức giận tới nỗi dứt khoát phái đội cận vệ của mình xuất binh đi dẹp loạn.

Vị Giám quân đại nhân này bản thân đốt đặc cán mai, không biết gì về tác chiến, chỉ huy loạn cả lên. Kết quả là quân Đế quốc Thiên Phong luôn luôn bách chiến bách thắng giờ đây gặp phải thảm bại liên tiếp, học những bài học hết sức thê thảm.

Công Tôn Hổ mang tới hơn một vạn cận vệ, vì vậy mà tử thương nặng nề.

Những cánh quân khác cũng vì vậy mà bị hại lây, cả bọn tướng sĩ đều hận thấu xương Công Tôn Hổ.

Vấn đề phiền phức thứ ba đến từ tình thế các quốc gia chung quanh.

Sau khi Thiển Thủy Thanh bị giam rồi, Kinh Hồng là quốc gia thứ nhất xảy ra chuyện.

Lương Cẩm dưới sự bày mưu đặt kế của Nghiêm Chân Bình, phát ra lời kêu gọi cả nước, tuyên bố rằng: “Tân Đế vô đức, hãm hại trung lương”, sau đó lại giả vờ khóc than Thương Dã Vọng vài tiếng, đồng thời vạch ra rất nhiều điểm đáng ngờ trong cái chết của Thương Dã Vọng. Cuối cùng tuyên bố từ đây trở đi Kinh Hồng quật khởi, không còn công nhận sự thống trị của Đế quốc Thiên Phong, không xưng thần, không tiến cống như trước nữa.

Tiếp theo Nhai quốc tuyên bố ‘Tân hoàng vô đạo’, yêu cầu Thương Lan lập tức phóng thích Thiển Thủy Thanh vô điều kiện, rời khỏi Công quốc Thánh Uy Nhĩ, còn phải trả tự do cho dân chúng Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nếu không sẽ cân nhắc tới toàn cục, cắt đứt quan hệ đồng minh cùng Đế quốc Thiên Phong.

Lúc này Nhai quốc được một phần lớn lãnh thổ của Mạch Gia, đã không còn là quốc gia nhỏ yếu năm xưa chỉ có ưu thế trên biển mà thôi.

Tiếp theo là Sở Hâm Lâm ở cụm Mâu Hải dâng ‘trung ngôn thắng giản’ lên tân hoàng, nói rằng ‘Thiển Thủy Thanh là tôi trung lương đống, cây cột chống trời bệ hạ vạn lần không được tự hủy Trường thành, dẫn đầu dân chúng Mâu Hải cùng nhau chờ lệnh.’

Liên tiếp những lời khiển trách như vậy đã khiến cho Thương Lan và Công Tôn Hổ u đầu sứt trán, may là bọn chúng cũng có đồng minh.

Độc Lập lĩnh cũng ra thông cáo, tuyên bố rằng hiệp nghị Thập Tự lĩnh mang một nửa lãnh thổ của Độc Lập lĩnh về dưới quyền thống trị của Đế quốc Thiên Phong, là hiệp nghị không có hiệu lực, Độc Lập lĩnh kiên quyết không thừa nhận hiệp nghị này. Đối với chuyện Đế quốc Thiên Phong tống giam Thiển Thủy Thanh, bọn họ tỏ vẻ chúc mừng chân thành, cho rằng tính tình Thiển Thủy Thanh ‘ngang ngạnh bất tuân, tự ý làm càn’, nên cách chức điều tra. Nhưng đồng thời bọn họ cũng tỏ vẻ xin tân hoàng trả lại lãnh thổ, nếu không hai nước khai chiến, chỉ sợ giặc ngoài đắc ý.

Giặc ngoài ở đây hiển nhiên là ám chỉ người Đại Đế quốc Tây Xi, nhưng về vấn đề này, người Đại Đế quốc Tây Xi đến một cái rắm cũng không đánh.

Đối với vấn đề có trả lại lãnh thổ cho Độc Lập lĩnh hay không, Thương Lan cùng Công Tôn Hổ đều hết sức đau đầu.

Không nghi ngờ gì, Thiển Thủy Thanh để lại thêm cho chúng một phiền phức lớn.

Nhưng vấn đề này không thể không đối mặt, cũng không thể không giải quyết.

Dưới tình huống như vậy, Thương Lan tự tay viết một phong thư, cho bồ câu đưa khẩn cấp tới Công Tôn Hổ, cuối cùng quyết định trả lại lãnh thổ.

Quyết định này vừa ra lập tức giống như một quả bom nổ mạnh, khiến cho thiên hạ đầu óc choáng váng. Độc Lập lĩnh hết lời khen ngợi Đế quốc Thiên Phong đức độ cao xa, nhưng dân chúng trong nước lại vô cùng phẫn nộ, cùng cho rằng tân hoàng kém cỏi bất tài. Tướng sĩ các Quân đoàn nghe được tin này bi phẫn trào dâng trong lồng ngực.

Quả bom kia vừa xong, lại một quả bom khác nổ tiếp, chính là vấn đề về hai nước Phong, Khâu.

Công Tôn Hổ lại tuyên bố lần nữa, nghị quyết liên quan tới việc Xích Phong Uyển tiếp nhận cai quản hai nước Phong, Khâu, Đế quốc Thiên Phong sẽ không chấp nhận. Tuyên bố này vừa đưa ra, người Đại Đế quốc Tây Xi hưng phấn vô cùng.  

Đại quân Cách Long Đặc vừa trở về, sau khi đã thoát khỏi vận mệnh diệt vong, hiện đang tìm lý do để xuất binh lần nữa. Đế quốc Thiên Phong vừa xé bỏ hiệp nghị này, kỵ binh du mục thảo nguyên lập tức kêu gào rằng: “Nếu Đế quốc Thiên Phong có ý xé bỏ hiệp nghị, vậy Đại Đế quốc Tây Xi phải cân nhắc tới chuyện xuất binh lần nữa!”

Người Đại Đế quốc Tây Xi vừa lên tiếng, Thương Lan lập tức sợ mất mật.

Từ xưa tới nay các chính khách đều có một điểm chung: Phàm là kẻ đối ngoại yếu đuối, ắt đối nội mạnh mẽ.

Nhìn xem lịch sử triều Thanh, tư tưởng thà sống cùng giặc ngoại xâm, chứ không chịu làm nô lệ người nhà, chính là như vậy.

Người Đại Đế quốc Tây Xi muốn đánh tới đây một lần nữa. Thương Lan tự nhiên không thể tiếp nhận, cuống quít ra lệnh cho Công Tôn Hổ lập tức trả lại lãnh thổ hai nước Phong, Khâu. Thà Thương Lan chịu mất đi quyền khống chế hai nước này, cũng tuyệt đối không để cho nó rơi vào tay nữ nhân của Thiển Thủy Thanh.

Lãnh thổ mà quân Đế quốc Thiên Phong dùng máu và sinh mạng đổi lấy, cứ như vậy bị Thương Lan dễ dàng buông bỏ, những chuyện này xảy ra trong vòng không đầy hai tháng.

Nếu nói tốc độ phá sản, có thể nói là nhanh nhất trong các đời hôn quân.

Nhưng đồng thời đối ngoại yếu đuối, đối nội mạnh mẽ, cũng còn tốt hơn là tàn nhẫn.  

Vì bảo đảm Đế quốc Thiên Phong ngoan ngoãn nằm dưới quyền thống trị của mình, cố gắng làm suy yếu sức ảnh hưởng của Thiển Thủy Thanh với binh sĩ trong quân, vì dọn đường cho việc giết Thiển Thủy Thanh sau này. Công Tôn Hổ làm ra những điều chỉnh liên tiếp về quân sự.

Trước hết là chế độ tập trung quyền lực quân sự.

Chế độ tập trung quyền lực quân sự này quy định rằng: Từ đây trở đi, phủ Quân vụ của Đế quốc Thiên Phong thành lập thêm một bộ khác, gọi là Bộ quân giám, chủ yếu phụ trách hết thảy hành động quân sự đối ngoại của Đế quốc. Tất cả hành động quân sự nếu không được Bộ quân giám phê duyệt thông qua, đều không được chấp hành. Tướng lĩnh các cấp khi thi hành các nhiệm vụ như hạ mệnh lệnh hành quân, tác chiến, chỉ huy…bắt buộc phải thông qua ấn tín của Bộ Quân giám, nếu không coi như không có hiệu lực thi hành. Mà quan cao cấp nhất trong Bộ quân giám chính là Công Tôn Hổ. Chuyện này có nghĩa là tất cả những hành động quân sự của sáu Đại Quân đoàn Đế quốc Thiên Phong đều phải thông qua Công Tôn Hổ gật đầu thì mới có thể thi hành. Mà trước kia, các tướng lĩnh Quân đoàn có được quyền xử lý ngay tại chỗ tuyệt đối. Bộ Quân giám vừa được thành lập, đã cướp sạch tất cả quyền này.

Ngoài chế độ tập trung quyền lực quân sự ra, Công Tôn Hổ lại ra thêm một lệnh hạn chế quân sự: Phàm điều động binh lực có quy mô từ một vạn người trở lên, nếu không có thủ dụ của Công Tôn Hổ hắn cũng không được thông qua. Chuyện này có nghĩa là, sau khi cướp đoạt quyền chủ động quân sự đối ngoại của các vị Tổng Suất các Quân đoàn, hắn lại tiến thêm một bước tước đoạt quyền hành động nội bộ trong các Quân đoàn, khống chế bọn họ chặt chẽ trong tay mình.

Ngoài ra, Công Tôn Hổ lại ban bố một chuỗi lệnh hạn chế đối với sĩ quan trung tầng. Tỷ như tất cả tướng sĩ từ đây về sau không được bàn luận hay nhắc tới tên Thiển Thủy Thanh, không được có lời chê bai đối với Hoàng đế đương nhiệm và Giám quân, không được tham gia các loại hình nghi lễ tập trung có nhân số quá ngàn người…Lệnh sau là tránh cho binh sĩ lén lút tụ tập, âm mưu tạo phản.

Tất cả những thủ đoạn này có thể nói là đặt ra chủ yếu nhắm vào lực ảnh hưởng khổng lồ của Thiển Thủy Thanh trong quân. Nếu như dưới tình huống bình thường, những thủ đoạn này chỉ cần thi hành một, hai năm, ắt sức ảnh hưởng của Thiển Thủy Thanh sẽ dần dần suy.

Nhưng Công Tôn Hổ không ý thức được một chuyện.

Đó là từ trước khi hắn tới, mọi người đã có ý tưởng chung.

Sở dĩ bọn họ trơ mắt nhìn Công Tôn Hổ bắt Thiển Thủy Thanh tống giam, hoàn toàn là vì, đây chính là ý của bản thân Thiển Thủy Thanh.

…***********

– Con bà nó, cuộc sống như vầy còn kéo dài cho tới bao giờ?

Phương Hổ giận dữ đi tới đi lui trong doanh trướng.

– Làm gì phải nôn nóng như vậy?

Bích Không Tình cười hì hì:

– Trước hết cứ để cho Công Tôn Hổ hắn đắc ý một thời gian, chờ khi nào bên kia có tin tức đưa về. Thiển Tổng Suất tự nhiên sẽ động thủ.

Mộc Huyết cũng thóa mạ:

– Tiểu tử Tô Vân này cũng thật là vô dụng, đã đi lâu như vậy còn chưa cứu người được.

– Bệ hạ trông chừng phủ Định Quốc công rất gắt gao, cứu người cũng không khó, khó là làm sao sau khi cứu ra, mang được người đi.

Thủy Trung Đường chống tay đỡ trán nói.

– Thiển thiếu đã bị tống giam, theo lý thuyết. Thương Lan không có lý nào tử thủ phủ Quốc công như vậy, nói không chừng hiện tại bọn họ đang trên đường trở về.

– Cứ hy vọng như vậy đi.

Phương Hổ tức tối nói:

– Công Tôn Hổ đã bắt đầu xuống tay, hiện giờ sĩ khí của các Đại Quân đoàn Đế quốc giảm xuống rất thấp, lòng quân chán nản. Nếu còn tiếp tục như vậy, quân đội của Đế quốc Thiên Phong sẽ xong đời.

Nói thật ra, vì sao Thiển Thủy Thanh tình nguyện để cho Công Tôn Hổ tống giam mình vào ngục, ngoài Bích Không Tình ra, không ai biết nguyên nhân. Lúc trước khi vừa giết chết Lôi Cương. Tổng Suất cùng tướng lĩnh thuộc hạ của các Quân đoàn đều đã tỏ vẻ trung thành với Thiển Thủy Thanh. Dưới tình huống như vậy, sau khi Thiển Thủy Thanh hoàn thành hiệp nghị Thập Tự lĩnh, vốn chỉ cần chỉ huy quân kéo về giáng một đòn là có thể khống chế thế cục hoàn toàn trong tay hắn. Nhưng Thiển Thủy Thanh lại không làm như vậy, mà là hạ lệnh cho mọi người ẩn nhẫn một thời gian trước đã, đợi khi thời cơ tới mới quyết định.

Các tướng không hiểu vì sao Thiển Thủy Thanh phải ra quyết định này, Thiển Thủy Thanh giải thích là muốn để cho tân hoàng một cơ hội. Nếu Thương Lan không giết hắn, lại không đối xử tệ bạc với mọi người, hắn có thể chấp nhận bất cứ vận mệnh nào. Đương nhiên cũng nhân cơ hội này ru ngủ Thương Lan, bí mật sai Tô Vân chạy đi thành Thương Thiên cứu người. Tin rằng sau khi Thương Lan biết tin Thiển Thủy Thanh đã bị tống giam, nhất định hắn sẽ không còn cảm thấy hứng thú với bọn Vân Nghê nữa.

Dù sao đi nữa, Vân Nghê cũng là ái nữ của Vân Phong Vũ, trừ phi Thương Lan định giết sạch ba vị Thống soái ưu tú nhất của Đế quốc mình, nếu không, hắn sẽ không có lý nào động tới Vân Nghê.

Chỉ cần Thiển Thủy Thanh chết, hẳn là đám Vân Nghê không có việc gì.

Nhưng phía sau lý do này, Thiển Thủy Thanh phải gánh vác phiêu lưu mạo hiểm rất lớn. Một khi có người không phục Thiển Thủy Thanh, hoặc hạ quyết tâm muốn bán đứng hắn, vạch trần chân tướng cái chết của bọn Lôi Cương, như vậy chờ đợi Thiển Thủy Thanh và thuộc hạ của hắn cũng chỉ có dao đồ tể.

Cho nên trong thời gian qua, phàm là người tham gia trường hội nghị kia, cả bọn ai nấy đều trông nom đám bộ hạ của chính mình vô cùng nghiêm khắc, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng thời gian kéo dài như vậy, không ai có thể bảo đảm tương lai sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Phương Hổ cùng Mộc Huyết đều không quên, lúc trước Thiển Thủy Thanh dẫn dắt bọn họ đánh Nam Môn quan ra sao. Chuyện Đức Sơn bán đứng mọi người dù là ngẫu nhiên, nhưng cũng là lẽ tất nhiên. Một bí mật mà quá nhiều người biết, nhất định trước sau gì cũng bị lộ. Mà trong số người tham dự hội nghị quân sự vạch ra kế hoạch phản loạn, sẽ có bao nhiêu người vì Thiển Thủy Thanh bị tống giam mà không còn coi trọng hắn, vì vậy cho nên phản bội đầu hàng Công Tôn Hổ, đổi lấy tiền đồ sáng lạn, thật sự là chuyện không thể nói chính xác được.

Hơn nữa. Quân đoàn Trung Ương cũng là một quả bom nổ chậm. Hôm đó sau khi hội nghị kết thúc, mặc dù Thiển Thủy Thanh đã bố trí một hành động quân sự giả để lừa gạt các quan quân trung tầng của Quân đoàn Trang Ương, nhưng rốt cục có thể giấu được hay không, có thể giấu được bao lâu cũng là một vấn đề. Một khi Công Tôn Hổ biết được chuyện Lôi Cương chết là do Thiển Thủy Thanh gây ra, vậy sự tình càng thêm phiền phức.

Đủ các khả năng như vậy, có thể nói quyết định mà Thiển Thủy Thanh đưa ra là vô cùng mạo hiểm. Rõ ràng là đã nắm chắc trong tay mưu đồ bí mật phản loạn, nhưng vì sao Thiển Thủy Thanh lại muốn làm như vậy, các tướng đều không hiểu được. Duy chỉ có bọn Vân Phong Vũ, Tân Nghiệp Hoành có thể nhìn ra tâm tư của Thiển Thủy Thanh, cho nên vô cùng khen ngợi hắn, càng quyết tâm đi theo hắn.

Lúc này Bích Không Tình lại nói cục diện trước mắt đúng là chuyện mà Thiển Thủy Thanh chờ mong, tất cả mọi người không khỏi sững sờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bích Không Tình.

Bích Không Tình bắt đầu chậm rãi nói:

– Cho tới hôm nay, điểm mà ta tôn sùng Thiển Tổng Suất nhất chính là hắn không chỉ là một nhà quân sự xuất sắc, còn là một nhà chính trị có ý nghĩ nhạy bén sâu sắc. Một tên vũ phu thô lỗ muốn giành chính quyền không khó, nhưng muốn quản lý cả thiên hạ cho tốt lại không phải là chuyện dễ dàng. Nếu Đế quốc Thiên Phong chỉ do quân nhân thuần túy xưng Đế, không hề có chút năng lực thống trị vậy đó là bất hạnh cho quốc gia, bất hạnh cho dân chúng. May mắn Thiển Tổng Suất không phải là một người như vậy, lần này quả thật hắn rất mạo hiểm, nhưng chỉ có mạo hiểm mới có thể đạt được cái mà hắn muốn. Lần mạo hiểm này có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với tương lai, trong lúc nhất thời ta cũng không thể nói quá nhiều lời, chỉ có thể xin mọi người chống mắt chờ xem.

Phương Hổ hung hăng nói:

– Nếu như Công Tôn Hổ nhân cơ hội này khống chế toàn cục trong tay, giết chết Thiển thiếu thì sao?

Bích Không Tình bật cười hăng hắc:

– Yên tâm đi, Thiển Tổng Suất không dễ chết vậy đâu, ta đã sớm cho người canh chừng quân lao chặt chẽ. Vân Tổng Suất cùng Tân Tổng Suất cũng đã sớm cảnh cáo Công Tôn Hổ, sáu Quân đoàn của Đế quốc Thiên Phong sở dĩ chịu để cho hắn thẳng tay gây sức ép, đó là vì mọi người không muốn cùng hắn so đo. Nhưng nếu như hắn dám tự tiện giết chết Thiển Tổng Suất, vậy hắn phải nghĩ tới hậu quả trước. Mọi người có thể yên tâm, tính tình của Công Tôn Hổ này ta đã hiểu rõ, hắn có khí phách cao ngất, có điều lá gan nhỏ hơn gan gà, cho nên nếu chưa tới lúc hắn nắm chắc tuyệt đối, tuyệt không dám khinh suất động tới Thiển Tổng Suất. Mà những chuyện hiện tại hắn đang làm, thật ra đều là đi tìm đường chết.

– Ta chỉ lo rằng, vạn nhất trước đó, quân cơ bị tiết lộ ra ngoài…

Sắc mặt Bích Không Tình bỗng sa sầm:

– Đây chính là lựa chọn của Thiển Tổng Suất, hắn thà chịu chết, chứ không chịu làm người hại nước hại dân!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận