Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 3: C3: Chương 3


Nhận thấy có hai ánh mắt mang địch ý hướng tới, Quý Sóc nhột nhạt hướng bọn họ nhìn thoáng qua, nhất thời cả người đều khó hiểu, ở thời điểm nào hắn đã đắc tội qua hai người họ sao? Chẳng lẽ là hắn trước kia trong lúc vô ý đã tạo nên nghiệt đào hoa? Cũng không đúng nha. Hai cái người này có ngoại hình xuất sắc như vậy, nếu là đã gặp qua sẽ có ấn tượng trong trí nhớ mới đúng. Kỳ quái.

Đang lúc Quý Sóc chuẩn bị tiến lên dò hỏi một chút, Liễu Khinh Huyền lại là không chịu đựng được Mạc Tiêu Tiêu cứ đem tầm mắt dán trên người Quý Sóc, nàng mang theo cảm xúc bất mãn đến chính mình cũng không nhận ra mà đột nhiên cầm lấy tay Mạc Tiêu Tiêu.

“A?” Mạc Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Liễu Khinh Huyền.

Bị Mạc Tiêu Tiêu nhìn thẳng như vậy, Liễu Khinh Huyền không hiểu sao có chút chột dạ, mất tự nhiên dời đi tầm mắt, ra vẻ trấn định mà mở miệng

“Nên lên lầu thôi”

Bên tai Liễu Khinh Huyền như vậy…đỏ ửng?

Đỏ sao?

Liễu Khinh Huyền cư nhiên biết thẹn thùng?


Đột nhiên Mạc Tiêu Tiêu mở tròn hai mắt nhìn, trong lúc nhất thời liiền quên mất chính mình còn đang được Liễu Khinh Huyền nắm tay, trong lòng hoàn toàn bị vẻ e thẹn của Liễu Khinh Huyền quét đến sạch sẽ.

Kiếp trước cô vẫn luôn là bị Liễu Khinh Huyền trêu chọc không muốn cái này không thích cái kia, Liễu Khinh Huyền ở trước mặt cô vẫn luôn là hình tượng một ngự tỷ xấu xa phúc hắc vô cùng biết cách che dấu cảm xúc, từ khi nào cô nhìn thấy Liễu Khinh Huyền lộ ra tư thái thẹn thùng như vầy đâu, nhất thời cả người đều mạnh mẽ bùng nổ.

A a a. Liễu Khinh Huyền mắc cỡ thật là đáng yêu. Sao lại có thể chơi xấu như vầy nha a a?

Đột nhiên rất là muốn ngay tại chỗ chọc phá Liễu Khinh Huyền như thế nào đây.

Mạc Tiêu Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm đôi vành tai ửng đỏ của Liễu Khinh Huyền, đôi mắt lấp lánh như mắt sói phát ra ánh sáng nóng rực như hai viên kim cương chói lòa, không ngừng bám sát hai bên tai Liễu Khinh Huyền quét qua quét lại.

Thật đáng yêu nha. Nhất thời Mạc Tiêu Tiêu chỉ còn lưu lại duy nhất một ý niệm này trong lòng.

Liễu Khinh Huyền bị tầm mắt nóng bỏng của Mạc Tiêu Tiêu thiêu đốt, không tự giác được buông lỏng ra bàn tay đang nắm Mạc Tiêu Tiêu, vén một lọn tóc đen rũ bên tai, mượn hành động này che dấu sự ngượng ngùng trong lòng.

Bàn tay bởi vì tức thời mất đi độ ấm Mạc Tiêu Tiêu mới thu hồi ý thức trở lại, đang chuẩn bị nói lời xin lỗi thì đột nhiên phát hiện Liễu Khinh Huyền vẫn luôn vô tình hay cố ý tránh né ánh mắt của mình, trái tim nhất thời lộp bộp dao động.

Không phải là Liễu Khinh Huyền bị sự nhiệt tình của cô dọa cho sợ rồi đi nha? Mạc Tiêu Tiêu luống cuống, cô làm sao lại quên mất Liễu Khinh Huyền lúc này vẫn là một thẳng nữ kiên cường bất khuất đây. “Không ngại đồng tính luyến ái” mấy kiểu nói như thế này căn bản chỉ là vui đùa chiếm đa số. Mạc Tiêu Tiêu thật chắc chắn rằng nếu là lúc này mà để cho Liễu Khinh Huyền nhận thấy tâm tư che dấu trong lòng cô, nàng tuyệt đối sẽ kiên quyết tránh xa cô, hoàn toàn không có khả năng thứ hai khác. Cho nên cô nên làm cái gì bây giờ?

Mới vừa trọng sinh trở về, khắp đầu toàn là tương lai màu xanh ngọt ngào, lần này là lần đầu tiên Mạc Tiêu Tiêu mới cảm nhận được bị một gáo nước lạnh hung hăng tạt cho là như thế nào.

Liễu Khinh Huyền là một người chậm nhiệt, muốn đến được với nàng chỉ có thể không âm thanh không bức ép mà bò đến, từng chút một thâm nhập vào cuộc sống hằng ngày của nàng, tích lũy đến thói quen biết được sự tồn tại của mình, thói quen bị mình trêu chọc, như vậy mới có thể chấp nhận sự tiếp cận của mình.

Bởi vậy, hành vi hiện tại của Mạc Tiêu Tiêu có hơi liều lĩnh thái quá. Cô từ từ bình tĩnh lại, thừa dịp tình trạng còn chưa bị rớt xuống mức báo động đỏ, cô cần thiết thay đổi tâm tính của mình, phải ở trước mặt Liễu Khinh Huyền che dấu tình cảm của bản thân, tuyệt đối không thể làm nàng cảm thấy có gì manh động. Trêu đùa thì được, nhưng chỉ có thể dùng thái độ cà rỡn mới chắc ăn.

Thật lòng mà nói, lúc này cũng chưa là lúc thích hợp bộc bạch rõ cho Liễu Khinh Huyền xem. Âm mưu của cô chính là “Nắm lấy tay người, cùng nhau đi đến bạc đầu” (Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão). Cho nên trước biết ẫn nhẫn mới là hoàn toàn đáng giá. Mạc Tiêu Tiêu không ngừng âm thầm thuyết phục chính mình, cảm xúc kích động rốt cuộc chậm rãi bình phục xuống lại, ánh mắt nhìn về phía Liễu Khinh Huyền cũng đã khôi phục vẻ thuần khiết, không có yêu, không có thích chỉ còn sót lại vẻ thưởng thức.


Liễu Khinh Huyền nhạy bén nhận ra sự khác thường của đối phương, dư quang (góc mắt) nhìn như lơ đãng mà đánh giá Mạc Tiêu Tiêu bên người. Vì cái gì nàng luôn có cảm giác ánh mắt Mạc Tiêu Tiêu nhìn mình biến thành khác đi? Là ảo giác sao? Liễu Khinh Huyền không cách nào xác định, đầu chân mày nhíu nhíu không hiểu sao trong lòng bớt đi mấy phần vui vẻ.

Liễu Khinh Huyền là người không thích bị cảm xúc khống chế, rất nhanh liền đem biến hóa này đè nén xuống đáy lòng, ngoài mặt biểu tình hoàn toàn tự nhiên đem Mạc Tiêu Tiêu kéo đến chỗ ngồi yêu thích mà nàng hay ngồi hằng ngày. Hai người ngồi đàng hoàng xong liền có hai phục vụ viên bước tới nghênh tiếp, hai tay đưa ra menu

“Xin hỏi hai vị muốn dùng món gì?”

Liễu Khinh Huyền không cần xem thực đơn mà nâng mi nhìn về phía Mạc Tiêu Tiêu cười nói

“Tiêu Tiêu có cái gì thích ăn? Tùy ý chọn, không cần tiết kiệm dùm cho học tỷ đâu” Nói tới cuối câu thì nổi lên ý nghịch ngợm, bày ra bộ dáng con nhà giàu muốn khoe tiền cho ngươi xem. Mạc Tiêu Tiêu ngay tức khắc bị Liễu Khinh Huyền chọc cho tức cười, đôi mắt cong cong hỏi

“Tùy ý chọn, học tỷ không sợ ta ăn cho ngươi sạt nghiệp sao?”

“Ngươi có thể thử xem” Liễu Khinh Huyền đại khái là chọc riết thành quen, đổi qua hình thức tổng tài bá đạo, “Ăn sạt nghiệp ta? Sợ là hơi bị khó à”

Mạc Tiêu Tiêu bị biểu tình này của nàng chọc cười ha ha

“Học tỷ chuyên ngành thực ra không phải là Quản trị mà nên là Diễn kịch mới đúng?” Khả năng nhập vai phú bà cũng diễn thật là sâu. Bất quá cô cũng hiểu rõ Liễu Khinh Huyền nói như vậy cũng không là nói ngoa, lấy gia thế của nàng thì muốn ăn cho nàng sạt nghiệp đúng thật hơi bị khó.


“Ngươi làm sao biết được ta ban đầu muốn học là ngành Diễn xuất vậy?”, Liễu Khinh Huyền trừng mắt ngó, còn bày ra bộ dáng không thể tin nổi. Đại khái là diễn sâu đến mức làm chính mình tức cười nên nhịn không được mà cùng với Mạc Tiêu Tiêu cười toe toe.

Phục vụ viên: ….

Cái kiểu này giống như diễn viên nhập xác, là Liễu Khinh Huyền đang ngồi trước mắt sao? Cô nàng dường như vừa mới nhìn thấy một kẻ giả mạo Liễu Khinh Huyền ở đây. Phục vụ viên biết quá rõ đại danh trường S cùng tính cách các minh tinh trong đó, lúc này đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh cuộc đời.

“Được rồi, không nghịch nữa. Tiêu Tiêu chọn món đi” nhận ra ánh mắt phục vụ viên quét qua có chút kỳ dị, Liễu Khinh Huyền tém gọn cảm xúc, một lần nữa khôi phục bộ dáng ôn nhu hiền thục của trước kia.

“Ừ nè” Mạc Tiêu Tiêu đáp ứng, cũng không thèm khách khí mà trực tiếp đem mấy món Liễu Khinh Huyền hay thích ăn gọi lên.

“Ngươi cũng thích ăn cái này?” Nghe Mạc Tiêu Tiêu chọn xong, Liễu Khinh Huyền chợt khựng, sau đó nở nụ cười giống như mới được gặp người tri kỷ

“Thật trùng hợp, đó cũng là món mà ta bình thường thích ăn nhất”

“Đúng là trùng hợp” Mạc Tiêu Tiêu nở nụ cười đáp lại, trong bụng ngược lại lầm bầm, chiều theo món yêu thích của ngươi nên gọi, nếu là ngươi không thích mới là kỳ cục nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận