8 giờ tối, hai bên trái phải trong siêu thị đều là người, ồn ào náo nhiệt, lúc Tân Uyển nhét tiền xu vào trong xe đẩy thì có đứa con nít không được mua cho đồ chơi mình muốn đang khóc ré lên, nước mắt nước mũi lem nhem bị nhấn chìm dưới loa phát thanh — nỗi buồn kinh thiên động địa ấy so với cậu chả là cái thá gì.
Tống Hành vừa định kéo xe đẩy qua mình, nhưng Tân Uyển lại tránh khỏi tay anh, “Để em đẩy.”
“Sao tự dưng muốn ăn lẩu?” Tống Hành không thích đẩy cái này nên thu tay về, bỏ khăn choàng Tân Uyển cởi ra vào bên trong.
“Vì tuyết rơi đó ạ, lạnh như thế này rất hợp để ăn lẩu.” Tân Uyển nói, “Hơn nữa lâu rồi em cũng chưa ăn, nên có hơi thèm.”
Tống Hành rất ít khi ăn lẩu, người nhà anh coi cái này như thực phẩm rác, lần cuối cùng ăn thì là vào lớp mười một, Tân Uyển kéo anh cúp học, đó là lần đầu tiên Tống Hành nổi loạn trong cuộc đời học sinh trung học nhạt nhẽo của mình, anh và cậu cứ vậy mà bỏ trốn, chạy khỏi sân trường, trên đường suýt tí nữa đã đâm phải chiếc xe ba bánh đang chở đầy đồ ăn, cuối cùng băng qua hai cây đèn giao thông đến Haidilao ăn lẩu.
Tân Uyển tựa nửa người lên tay đẩy xe, bánh xe trượt dưới mặt sàn sáng bóng, rất vui.
Tống Hành không cản cậu lại, chỉ thỉnh thoảng khẽ đẩy xuống, ngăn xe đẩy bị lệch hướng.
“Anh, anh thích ăn lẩu không?”
“Cũng tạm.”
Câu trả lời qua loa không cảm xúc.
Đồ ăn đông lạnh được đóng gói thành túi, bò viên, chả cá viên, đậu hủ cá, thịt dê cuộn, khoai lang tím, còn có rất nhiều thứ Tân Uyển không biết tên, chất đầy trong xe đẩy.
Tân Uyển thi thoảng luôn nhìn qua Tống Hành, cứ lo rằng vừa quay đầu thì đã không thấy anh đâu.
Đi ngang qua kệ trưng bày rượu, đèn siêu thị trắng bạc ánh lên trên mấy chai rượu đủ kiểu, tạo ra cảm giác hỗn loạn rối bời, Tống Hành bỗng nói: “Muốn uống rượu à?”
“Không, không có.” Tân Uyển vội vàng phủ nhận, tăng tốc đẩy ra khỏi khu vực kia, “Em chỉ nhìn chút thôi.”
Lúc tính tiền bày đầy lên trên bàn, đồ ăn thịnh soạn, còn có mấy chai nước trái cây.
Tất cả bỏ vào trong một cái túi lớn đầy ắp, Tân Uyển lúc này mới thấy hối hận, nhưng Tống Hành chẳng ngại gì, còn lấy thêm Doublemint trên kệ cho chẵn tiền.
Nặng như vậy không thể để cho Tống Hành xách một mình được, vì vậy mỗi người xách một bên.
Khi ra khỏi siêu thị, tuyết bên ngoài lại bắt đầu rơi, không lớn, trên bậc thang chất đống tuyết mỗi lần bước xuống sẽ kêu cót két, bùn bẩn bám lên trên giày.
Lúc đang cẩn thận bước xuống thì Tân Uyển nghe Tống Hành nói: “Sau này đừng ở ngoài công ty chờ tôi nữa.”
Gió đông thổi, dường như còn mang theo hơi tuyết chưa tan, quai túi nilon siết chặt ngón tay, bông tuyết rơi lên làn da đang đỏ lên, có chút đau, Tân Uyển một tay kéo chiếc khăn choàng của mình, thấp giọng nói: “Nhưng em muốn gặp anh mà.”
Tống Hành im lặng một chút rồi nói: “Vậy thì đi vào trong công ty, bên ngoài rất lạnh.”
“Cứ đi thẳng vào sao ạ? Giống như lần trước ấy, chỉ cần nói chuyện với lễ tân là được hả anh?” Tân Uyển vui vẻ trở lại, “Hay là phải viết tên mình vào danh sách? Giống như phim trên TV vậy, lỡ có mất trộm thì phải kiểm soát từng người ấy.”
“Nói tên là được rồi.”
Các loại nguyên liệu nấu ăn trong túi va chạm vào nhau phát ra tiếng, tựa như là một bản giao hưởng, Tân Uyển hỏi: “Tên?”
“Tống Hành.” Tống Hành nhét tay còn lại vào trong túi áo choàng dài, “Nói tên xong thì nhờ lễ tân dẫn cậu tới phòng tiếp khách, ở đó có cacao nóng với đồ ăn vặt.”
Cậu không ngờ biết được tên anh dễ dàng đến vậy — Tân Uyển cứ nghĩ bí mật bị che giấu bởi những tấm màn trắng, hóa ra đó cũng chỉ là một lớp sương mù.
Tống Hành, ở trước mặt người khác cậu rất hiếm khi nói ra cái tên này, chỉ dám thầm gọi trong lòng, nhận ra môi không chạm vào nhau lúc đọc hai âm này.
“Tống Hành…” Tân Uyển đọc lên, cẩn thận dò xét, “Là Hành nào?”
Quýnh quáng đến nỗi chân phải đạp lên dây giày bên chân trái, suýt chút nữa đã vấp té.
Tân Uyển vừa tính mở miệng thì ngón tay bị siết đau bỗng nhiên nhẹ bẫng, Tống Hành để túi nilon xuống đất qua một bên, hơi ngồi xổm xuống, buộc lại dây giày cho cậu, bông tuyết rơi lên tóc anh.
Động tác rất tự nhiên, tựa như đã xảy ra hàng triệu lần.
Nhiệt độ dưới ngọn đèn không tăng, nhưng Tân Uyển lại cảm thấy trái tim mình đang ấm lên, như thể vừa uống mấy chai rượu mơ nóng hổi, choáng váng, là đang mơ sao? Buộc nút rất đơn giản, rồi lại khom người cầm túi lên, Tống Hành nhìn vào mắt cậu, ánh đèn chấm trong con ngươi, “Hành (珩) có Vương (王) và Hàng (行).”
Chai thủy tinh trong túi nilon va vào nhau vang lên, Tân Uyển vội cúi đầu, mượn động tác này để che giấu gương mặt đỏ ửng, nói: “À, vâng, em nhớ rồi.”
Từ khi dọn tới Sấu Nguyệt Lý vẫn chưa ăn lẩu lần nào, nồi uyên ương lôi từ trong tủ ra vẫn còn mới đến 90%, lúc lấy ra, túi chống ẩm nhỏ rơi xuống dưới đất.
Tân Uyển vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc này cậu mới hạ nhiệt.
“Nếu có thể ăn ở trên sân thượng thì tốt biết mấy.” Tóc cậu hơi ướt, nhìn Tống Hành thêm nước và cà chua vào trong nồi đặt trên bếp điện từ, nói, “Ngắm tuyết rồi ăn lẩu hẳn là tuyệt lắm.”
“Nhưng sân thượng không có ổ cắm điện.” Tống Hành để nguyên liệu còn dư ra dĩa trắng, “Nếu muốn ngắm tuyết thì có thể mở cửa sổ ra.”
Tân Uyển chùn bước: “Thôi ạ, lạnh lắm.”
Để tránh Cầu Cầu bước tới cắp đồ ăn, Tân Uyển bật TV cho nó, Cầu Cầu rất thích giọng điệu phóng đại của quảng cáo trên TV, lần nào cũng nghiêm túc chăm chú mà xem.
Buổi ăn lẩu này kèm theo âm thanh ồn ào và tuyết rơi, nồi lẩu lúc sôi lên tỏa ra khói trắng, mấy nguyên liệu nấu ăn kia bỏ vào trong nồi khiến cho nước bắn tung tóe lên bàn.
Lúc sắp chính, Tân Uyển chợt hỏi: “Ăn lẩu thì nên chấm nước sốt mè phải không ạ?”
Bấy giờ Tống Hành mới nhớ tới.
Im lặng, không ai nói gì, cả hai bỗng nhiên cười lên, Tân Uyển khó hiểu cảm thấy buồn cười, gật đầu: “Lần sau nhất định sẽ không quên nữa.”
Vậy nên đành tạm dùng giấm, đối với Tân Uyển mà nói, có thể ngồi ăn đối diện với Tống Hành khiến cho cậu rất vui, cho dù có ăn bánh ngô khô với canh đậu hũ thôi cũng được.
Sau khi nước uống ở nhiệt độ phòng và đồ ăn nóng hổi vào trong bụng, Tân Uyển lần nữa ý thức được mình mua quá nhiều, cậu không ngừng ngước nhìn Tống Hành, thả chậm tốc độ.
Tiếp xúc với sương mù từ Tống Hành, như thể đã chạm vào môi của anh, cổ họng Tân Uyển khô khốc.
Cậu muốn hôn Tống Hành.
“Tối hôm nay tụi mình xem phim không anh?” Tân Uyển nghe mình nói thế, “Em no rồi.”
Đừng từ chối, đừng mà — cho dù là phim gì cũng được, cậu muốn bị bao quanh bởi bóng tối, sẽ không làm chuyện xấu.
“Được.” Tống Hành trả lời dứt khoát, buông đũa xuống, bỏ nguyên liệu vẫn chưa động tới vào trong tủ lạnh.
“Vậy em về phòng thay đồ đã nhé, bộ này nóng quá.” Tân Uyển đẩy ghế đứng lên, “Anh chọn CD trước đi.”
Tân Uyển thay áo dài tay, cầm bừa chiếc quần dài màu xám tro lên.
Chai rượu mơ và bia tuyết lộ ra từ trong ngăn kéo.
Phải uống như thế nào mới mau say đây? Thực ra Tân Uyển cũng không rõ cảm giác say ra sao, chỉ biết là choáng váng, đau đầu, bạo dạn.
Cậu cần chất cồn làm tê liệt thần kinh của mình hết sức có thể để làm chuyện can đảm — mặc dù điệu bộ này nghe chẳng có gì là can đảm.
Tân Uyển uống rất nhanh, bị cay đến cau mày, lo tác dụng quá chậm nên cậu đỏ bia tuyết vào trong rượu mơ, hớp một hơi.
Nhưng cũng không đạt hiệu quả như cậu muốn, ngược lại còn bị lạnh đến rùng mình, đợi qua hồi lâu vẫn không có chút cảm giác say rượu nào, đặc biệt tỉnh táo, làm luôn một bộ đề thi cũng được nữa.
Tân Uyển ủ rũ nhét chai rượu về chỗ cũ, chống đất đứng dậy, cậu thấy bên ngoài cửa sổ tuyết đang bay tứ tung, cùng nhiệt độ với rượu, nhưng chúng sạch sẽ..