Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 16: C16: Chương 16


Edit: phuong_bchii

_________________

“Cái gì?” Bành Hướng Chi không kịp phản ứng.

Kỷ Minh Tranh đỏ mặt, cúi đầu nhìn thùng rác, giọng nói giống như Thiên Sơn trong tuyết, nhưng lại nói ra những lời hạ lưu nhất mà cô từng nói trong đời: “Có phải tôi đã ngủ với cậu rồi không?”

Tông giọng yếu ớt ở trong thang máy kích hoạt tiếng vọng nhàn nhạt, Bành Hướng Chi cảm thấy, đây con mẹ nó có thể mới là ảo giác.

Kem cầm ở trước ngực, tan, nước từng giọt từng giọt chảy xuống, cùng tần suất nói “Đậu má” trong lòng Bành Hướng Chi giống nhau.

“Cậu sao lại,” nàng mỉm cười, giọng nói rất dịu dàng, “Có loại ý suy nghĩ này chứ?”

T rong lòng tiểu nhân bắt đầu luyện đánh quyền anh.

Vẻ mặt Kỷ Minh Tranh phức tạp nhìn nụ cười của nàng, ánh mắt càng kiên định: “Cậu có thể nói thẳng với tôi, tôi biết cậu không thèm để ý loại chuyện này, nhưng tôi……”

“Ai nói tôi không thèm để ý?!” Bành Hướng Chi cao giọng nói.

“Vậy cậu, để ý?” Mí mắt nâng lên, nhìn thẳng vào nàng.

“Mẹ nó!” Bành Hướng Chi muốn dùng kem ném cô, “Không phải, em gái, không phải vấn đề để ý hay không để ý, là căn bản không có việc như vậy.”

“Không thể nào.” Kỷ Minh Tranh nói.

??? Bành Hướng Chi nghẹn họng nhìn trân trối, mí mắt cũng muốn rút gân.

Kỷ Minh Tranh đẩy đẩy kính mắt: “Ngày đó tỉnh lại, cậu dùng khăn giấy ướt lau tay tôi, lại còn quần áo xộc xệch, sau đó cậu chủ động đề nghị nấu bữa sáng cho tôi, sau đó cười với cháo cậu nấu, sau khi bưng lên, cậu không để tôi tự múc cháo, ngược lại rất dịu dàng hỏi tôi, một chén nhỏ có đủ hay không, sau đó cạu đưa đũa cho tôi, vốn là nằm ngang, nhưng cậu rất thân thiết cầm giữa đũa, xoay đầu đũa về phía tôi.”

“Sau đó cậu nói muốn đi làm, tiện đường đưa tôi về, lúc xuống thang máy hỏi tôi có lạnh không, tôi nói có chút, cậu liền đến hầm lấy xe, không lái xe máy cậu thích nhất.”


“Hai ngày sau, cậu không tìm tôi, thứ năm, tôi gửi một emoji Wechat cho cậu, cậu trả lời một emoji khác, nếu là lúc trước, cậu hẳn là sẽ phản hồi “?”, sau đó lại trò chuyện hai ba câu.”

“Biểu hiện của cậu, giống như lúc trước tôi bị cậu hôn, muốn trốn tránh cậu.”

“Vì thế tôi lên mạng tìm.”

Đầu óc Bành Hướng Chi quay mòng mòng, cũng sắp bị cô thuyết phục, bất giác liền đi theo logic của cô: “Cậu, cậu tìm cái gì?”

“Tìm.” Giọng Kỷ Minh Tranh rất nhỏ, mím môi, mới nói,” Đồng tính nữ l@m tình như thế nào.”

Làm làm làm… mí mắt Bành Hướng Chi lần này thật sự bị chuột rút.

“Cậu tìm mấy thứ đó làm gì!” Rõ ràng tòa nhà đã không còn ai, nhưng nàng theo bản năng hạ thấp giọng, sợ tai vách mạch rừng.

“May mà tôi tìm được,” Kỷ Minh Tranh nói, “Trên mạng nói là dùng tay.”

“Bành Hướng Chi,” cô khóa chặt mi tâm, nhìn đối diện, “Tại sao cậu phải lau tay cho tôi?”

Tôi ch ảy nước miếng chứ sao, tại sao tôi phải lau chứ! Bành Hướng Chi phát điên, phát điên lại chú ý đến mặt mũi cuối cùng, điên cuồng lôi kéo không thể thừa nhận chuyện mình ch ảy nước miếng trong tay cô.

Trong lòng đã sắp nghẹn điên rồi, rất cố gắng mới bình tĩnh lại, ném que kem đã chảy gần hết vào thùng rác, không dám lấy khăn giấy ướt ra lau, liền nắm chặt ngón tay tỉnh tủi mà xoa.

Xoa chừng mười cái, Bành Hướng Chi mới dịu dàng nói: “Cô Kỷ, chị gái, chúng ta nói đạo lý một chút đi.”

“Có làm hay không, cậu không biết sao?”

“Cậu hôn tôi, cậu cũng không biết.” Kỷ Minh Tranh nói.

Bành Hướng Chi giơ tay lên, ở gần đầu óc đang ong ong của mình khoa tay múa chân hai cái, tiến lại gần cô, kiềm chế nói: “Tôi hôn cậu, chỉ kéo dài mấy chục giây thôi, nhưng l@m tình, nó không có khả năng, tôi cũng không phải cái kia, khoái nữ, cậu hiểu không?”


Ai mẹ nó mấy chục giây liền xong chứ.

“Không hiểu.” Kỷ Minh Tranh nói.

Trong lòng Bành Hướng Chi cũng sắp bị nước mắt nhấn chìm, đau khổ nhìn Kỷ Minh Tranh, ngữ điệu đều thay đổi: “Tôi nói chính là, cậu đều say thành như vậy, choáng váng, trước đây cậu cũng chưa từng làm qua, cậu cũng không thể nào, tìm đúng chỗ, cậu hiểu không?”

Kỷ Minh Tranh vẫn đỏ mặt nhìn nàng: “Cậu có thể cầm tay tôi.”

“Bởi vì cậu lúc sau, cũng cầm tay tôi lau.”

“Cậu mẹ nó có bệnh à?!” Bành Hướng Chi rống lên, “Tôi cầm tay cậu! Làm chuyện đó!”

“Cậu nh ỏ giọng một chút.” Kỷ Minh Tranh nhẹ giọng nói.

Bành Hướng Chi tức giận đến phát run, lại tiến gần một chút, tuyệt vọng nhìn Kỷ Minh Tranh: “Tôi ở trong lòng cậu, phóng túng thành như vậy, có phải hay không, HẢ?

Kỷ Minh Tranh không nói gì, đút tay vào túi.

Phải, Bành Hướng Chi biết rồi. Lúc hát karaoke kéo lưỡi người ta hôn, đi ra ngoài cắm trại nhất định phải ngủ cùng cô, tỉnh lại nắm tai người ta không buông, sau đó hẹn cô đi quán bar, chuốc say người ta một ly, cởi áo ngực của cô, cùng cô quần áo xộc xệch nằm ở trên giường, cuối cùng có tật giật mình lau tay cô.

Thật là một cái logic khép kín xinh đẹp mà, chính Bành Hướng Chi cũng phải tin.

“Vậy cậu muốn làm sao đây?” Bành Hướng Chi dựa vào vách tường, bất chấp tất cả, chưa từng đối đầu với bác sĩ, huống chi nàng cho rằng, logic của thạc sĩ đã đủ để treo cổ tự tử rồi.

Nàng nhìn trời thở dài.

“Cậu thừa nhận rồi?”

“Tôi nói không có, cậu tin không?”


“Không tin.”

Bành Hướng Chi hừ lạnh một tiếng, vậy không phải kết thúc rồi sao.

“Bành Hướng Chi,” Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, trong mắt vẫn như vũng nước, “Đó là lần đầu tiên của tôi.”

“Tôi cũng vậy đó.” Bành Hướng Chi buông xuôi luôn, lấy khăn giấy ướt ra lau tay.

“Cậu từng nói có rất nhiều bạn trai.”

“Chính là lần đầu tiên, cậu ngủ, cậu không biết sao!” Hung hăng lau tay.

“……”

“Dê cậu rồi, tôi hôn cậu, cậu ngủ với tôi, hai ta huề nhau, đi thôi.” Bành Hướng Chi li3m li3m khóe miệng, còn lưu lại vị kem, ấn thang máy, chuẩn bị xuống lầu.

Kỷ Minh Tranh trầm mặc, dựa sát vào người nàng.

“Sao cậu về nhà?” Bành Hướng Chi liếc cô, “Tôi đón xe đưa cậu?”

“Tôi lái xe.”

“À, cậu có xe?”

“Ừ.”

“Hôm nay sao lại lái xe?”

“Đón cậu tan làm.”

“Cậu đây là……” Bành Hướng Chi quạt mờ mắt phượng, có chút không hiểu ý của cô.

“Vốn định cùng cậu tìm một chỗ nói chuyện một chút, nhưng bây giờ.” Hình như cũng không có gì để nói, Kỷ Minh Tranh cúi đầu.


Bành Hướng Chi thừa nhận, nhưng nàng có chút không sao cả.

Hai người một đường im lặng đi vào thang máy, Kỷ Minh Tranh nhìn quanh con số dần đếm ngược, hơi ngẩng đầu, hít hít mũi.

“Cậu làm gì vậy?” Bành Hướng Chi lén nhìn cô, sao giống như có chút không vui vậy?

Kỷ Minh Tranh thở dài một hơi, vẫn nhìn màn hình LCD, suy tư nói: “Có thể cậu cảm thấy, người như tôi, đối với loại chuyện này rất tích cực, rất đáng ghét.”

“Tôi không có, Kỷ Minh Tranh,” Bành Hướng Chi có chút luống cuống, “Cái gì gọi là, người như cậu thế……”

Nàng lầm bầm thả nhẹ ngữ điệu.

“Cậu vẫn cảm thấy tôi quê mùa, không phải sao?” Mím môi, mắt nhìn khe hở cửa thang máy, cô khẽ nở nụ cười.

“Tôi không có, tôi cảm thấy con người cậu rất tốt, thật đó, sau khi tiếp xúc mới phát hiện, rất tốt, hai ngày nay tôi còn muốn……”

Não Bành Hướng Chi xoay một vòng, đột nhiên “Đinh” một tiếng, đứng hình tại chỗ.

Thấy nàng thật lâu không nói gì, Kỷ Minh Tranh hỏi nàng: “Muốn gì?”

Muốn… đến nhà cậu ở. Bành Hướng Chi âm thầm nhíu mày, trong lòng tiểu nhân tà ác hiện lên nụ cười gian.

Liếc mắt thoáng nhìn, nàng chạm vào cánh tay Kỷ Minh Tranh: “Không phải cậu muốn nói chuyện sao?”

“Hả?”

“Nếu cậu không buồn ngủ thì đến nhà cậu, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Bành Hướng Chi buồn bã thở dài: “Thật ra xảy ra chuyện này, tôi cũng rất khó mở miệng.”

“Ôi.” Nàng nhíu mày, lắc đầu trước cửa thang máy.

“May mà gặp được cậu là người đáng tin cậy, chúng ta tâm sự đi.” Nàng thành khẩn nhìn thẳng Kỷ Minh Tranh, thỏ con mắt đỏ thấy cà rốt tươi.

Tự động đưa tới cửa, không ăn cũng phí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận