Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 19: C19: Chương 19


Edit: phuong_bchii

________________

Bành Hướng Chi cảm thấy mình tàn tạ rồi.

Nghe thấy Kỷ Minh Tranh chắc nịch suy đoán như vậy là nguyên nhân của mình, trước tiên nàng không phủ nhận hoặc cảm thấy thái quá, mà là suy nghĩ, có phải Kỷ Minh Tranh quan tâm nàng hay không.

Chỉ là, rất kỳ diệu.

Nàng không ngừng tự hỏi trong lòng, có người có thể hiểu sao? Kỷ Minh Tranh cho rằng mình ngủ với nàng, nhưng cô cũng không có bất kỳ ký ức nào, nói cách khác, Kỷ Minh Tranh không có được chút vui thích nào trong chuyện này, thậm chí dường như còn mang đến một ít phiền toái, nhưng nhìn thấy Bành Hướng Chi không thoải mái, phản ứng thế mà lại là muốn chịu trách nhiệm.

Có ai hiểu không?

Không.

Bành Hướng Chi xiêu xiêu vẹo vẹo bĩu môi, nho nhỏ “Chậc” một tiếng, ăn hết quả trứng còn lại.

Uống sữa xong, Kỷ Minh Tranh vừa vặn thay quần áo ở phòng ngủ chính, Bành Hướng Chi vẫn tựa vào khung cửa, vén tay áo ngủ lên, gãi khuỷu tay, hỏi cô: “Tôi có thể mặc áo của cậu không? Áo hôm qua mặc hai ngày rồi, lại ủ cả đêm, ngửi thấy có mùi rồi.”

Giọng nói khàn khàn, nghe không ra kiêu ngạo: “Cậu yên tâm, tôi mặc xong sẽ giặt khô cho cậu.”

“Quần mặc của tôi, nếu có cái gì, cũng sẽ không lây nhiễm cho cậu.”

Kỷ Minh Tranh không nhìn nàng, kéo thanh trượt tủ quần áo đến lớn nhất, sau đó đứng sang một bên, Bành Hướng Chi nghe tiếng chạy chậm tới, vừa nhìn, tủ quần áo gọn gàng ngắn nắp, một loạt giá treo màu đen trắng xám, trông có vẻ rất cao cấp, nhìn kỹ thì, đặc biệt quê mùa.


Ví dụ như áo sơ mi trắng làm bằng vải bông, xám cũng không phải màu xám cao cấp thời thượng, mà là áo len mềm mại, giống như kiểu thỉnh thoảng mẹ nàng sẽ mặc.

Đột nhiên có chút hối hận. Nhưng nên nói hay không, người ta đã mở rộng tủ quần áo rồi, không chọn hai bộ có vẻ như mình đặc biệt ghét bỏ cô, Bành Hướng Chi vươn tay ra, đầu ngón tay chạm hai cái, do do dự dự.

Không có gì để nói: “Ngay cả giá áo cũng cùng một hướng, cùng một kiểu dáng.”

“Ừ.”

Bành Hướng Chi liếc cô một cái: “Ánh mắt này, sao lại có chút kiêu ngạo vậy?”

“Cậu nhìn lầm rồi.” Kỷ Minh Tranh thản nhiên đẩy đẩy mắt kính.

Vì thế Bành Hướng Chi rất miễn cưỡng tìm được một cái áo chui đầu vào, áo khoác vẫn mặc của mình.

Lúc muốn kéo tủ quần áo lên, nàng đưa tay ngăn lại, lại liếc nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và áo hở cổ màu trắng của Kỷ Minh Tranh, “Xì” một tiếng, thử thăm dò: “Hay là, tôi cũng chọn cho cậu một bộ?”

Tay trái Kỷ Minh Tranh nắm cúc áo hở cổ: “Sao vậy?”

Lại cảm thấy cô quê mùa có phải hay không?

Thật ra cô cũng biết, nhưng bình thường cô không để ý cách ăn mặc, cũng không có thời gian đi dạo trung tâm thương mại, có lúc thậm chí là mẹ cô mua trực tiếp nhét vào tủ quần áo, cô liền chọn mấy bộ mặc. Hơn nữa bình thường đều có áo blouse trắng, quần áo mặc ở bên trong như thế nào hình như cũng không quan trọng.

Liếc nhìn Bành Hướng Chi, Kỷ Minh Tranh đặt tay phải xuống, ngồi xuống giường, hai tay chống mép giường.


Bành Hướng Chi “Xì” một cái nở nụ cười: “Cô nhóc cậu còn rất ngạo kiều đấy, muốn thì cứ nói thẳng đi, đều là con gái, ai không hiểu chứ?”

Nói xong nàng giống như người chủ nhà chọn lựa, lấy ra vài món khoa tay múa chân lên người Kỷ Minh Tranh, có chút dỗi quá mạnh liệt, khiến cho thân thể Kỷ Minh Tranh hơi ngửa ra sau, tay theo bản năng nâng lên, giơ lên bên hông Bành Hướng Chi.

Bành Hướng Chi cong một chân quỳ trên giường bên cạnh Kỷ Minh Tranh, chân kia chống, xoay người lại đưa tay vào tủ quần áo.

Kỷ Minh Tranh sợ nàng ngã, giá sắt đập lên mặt mình, tay bảo vệ bên hông Bành Hướng Chi cũng không buông xuống, bảo trì khoảng cách nửa nắm tay.

Bành Hướng Chi cúi đầu nhìn đôi chân dài của Kỷ Minh Tranh: “Còn mặc quần jean lần trước không? Chân cậu đặc biệt đẹp, hơn nữa đôi bốt kia còn rất hợp thời.”

“Vậy sao?” Kỷ Minh Tranh nhấc mí mắt mỏng manh, nhìn cô từ dưới lên.

“Mắt nhìn của tôi, cậu yên tâm.” Bành Hướng Chi cười rộ lên, mắt phượng híp lại, “Mặc thêm cái này nữa, áo len màu đen rộng thùng thình, cảm giác phối với áo blouse trắng còn rất có cảm giác.”

“Rất có cảm giác?”

“Ừ hử.”

“Cái gì có cảm giác?”

“Áo blouse trắng có cảm giác.”

“Áo blouse trắng…… có cảm giác gì?” Kỷ Minh Tranh hơi nghiêng đầu, mái tóc dài mềm mại trượt xuống vai.


“Sự hấp dẫn của đồng phục, cậu có hiểu không.” Bành Hướng Chi cười rất tà ác. Loại áo blouse trắng này cấm dục lại trang phục chuyên nghiệp, ngưỡng mộ cung Bạch Dương thích muốn chết, chẳng qua chính mình là học dở, không có cơ hội mặc.

Kỷ Minh Tranh nghiêng mặt, tìm chủ đề khác: “Cậu không ngứa nữa à?”

Nói xong, tay từ bên hông Bành Hướng Chi buông xuống, lơ đãng cọ đùi nàng một cái.

Úi…… Ngứa.

Chỗ đó hơi ngứa.

Bành Hướng Chi rút người ra, treo từng bộ quần áo dư thừa trong tay lên giá áo, đột nhiên có một loại ảo giác rất kỳ diệu, chính là nàng chọn quần áo cho Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh đưa tay ôm eo nàng, lại quan tâm thân thể cô có khá hơn một chút nào chưa.

Đặc biệt giống vợ chồng già, nếu Kỷ Minh Tranh không phải là con gái.

Nhưng nàng rất lỗ m ãng, nàng biết Kỷ Minh Tranh cho rằng mình bị lây nhiễm nên mới có chút khoan dung.

“Lần sau cậu mua quần jean màu đen đi Kỷ Minh Tranh, cái đó rất hợp, hơn nữa còn đặc biệt tôn ra dáng người, thật ra dáng người cậu rất đẹp.” Bành Hướng Chi vừa treo vừa nói.

Kỷ Minh Tranh muốn nói cô sẽ không mua, nhưng do dự một chút, nói “Ừ”.

Thay quần áo, hai người liền ngựa không dừng vó chạy đến bệnh viện, lúc này Kỷ Minh Tranh không cưỡi xe máy điện, vẫn là lái xe hơi, cũng may giữa trưa lại có một chỗ đậu xe, Kỷ Minh Tranh dẫn Bành Hướng Chi đi thang máy chuyên dụng của nhân viên y tế đi thẳng lên tầng trệt, tới khoa khoang miệng trước, quẹt thẻ thay áo blouse trắng.

Kỷ Minh Tranh làm việc lúc hai giờ chiều, cho nên không sốt ruột, nhưng cũng dựa theo thói quen hàng ngày, trước tiên rửa bình giữ nhiệt, rót một bình nước nóng, đặt lên bàn, thấy đồng nghiệp trên Wechat nói có thể qua, sau đó mới nói với Bành Hướng Chi: “Đi thôi.”

Bành Hướng Chi đi theo cô xuống lầu sáu, tới gần giữa trưa, người chờ khám bệnh vẫn rất nhiều.

Kỷ Minh Tranh đút tay vào túi áo blouse trắng, đi trước Bành Hướng Chi, làm nàng đột nhiên có cảm giác cáo mượn oai hùm.


Đi tới bàn khám, mấy y tá mặc đồng phục màu hồng chào hỏi Kỷ Minh Tranh: “Bác sĩ Kỷ.”

Kỷ Minh Tranh mỉm cười gật đầu, sau đó đi thẳng đến phòng khám số 4.

Bên ngoài phòng khám số 4 không có ai chờ khám, trên thông tin khám bệnh chỉ viết tên bác sĩ: Tề gì đó, hai chữ sau có hơi hiếm thấy, Bành Hướng Chi không nhận ra.

Kỷ Minh Tranh vặn tay nắm cửa đi thẳng vào, chào hỏi: “Chị Tề.”

“Tiểu Kỷ, tới rồi à?” Bác sĩ Tề đang cúi xuống viết cái gì đó, nhìn thấy cô tươi cười buông bút xuống, đứng lên, cũng theo thói quen đút vào túi.

“Vâng,” Kỷ Minh Tranh nhường Bành Hướng Chi tới bên cạnh, “Người bạn mà em nói với chị, chị Tề xem giúp một chút nhé.”

“Được rồi,” Bác sĩ Tề hất cằm, bộ dáng “Em yên tâm”, “Em đi làm việc đi, chị tự mình xem.”

“Cảm ơn chị.” Kỷ Minh Tranh cười cười.

Đậu má… Đuôi lông mày Bành Hướng Chi vô thức nhướng lên, Kỷ Minh Tranh là như vậy sao? Có chút ngầu, thế mà còn biết cười, cười lên trong trẻo lại thiện lương, nhưng không thể hiểu được còn rất ra dáng chị nữa.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng một cái, nói: “Tôi lên trước, khám xong gửi Wechat cho tôi.”

“Biết rồi.” Bành Hướng Chi nhìn bác sĩ Tề bưng ly sứ lên uống trà, sao bỗng nhiên đỏ mặt vậy.

Bầu không khí này, rất quỷ dị, cứ như ở nhà trẻ, phụ huynh giao con cho giáo viên vậy.

Nhưng đây là khám bệnh mà, còn khám phụ khoa, Bành Hướng Chi chưa từng có trải nghiệm như vậy, có chút mới mẻ.

Lần thứ 32 cảm thán, thật ra có bạn là bác sĩ, cũng rất tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận