Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 28: C28: Chương 28


Edit: phuong_bchii

________________

Bành Hướng Chi đơ ra ba giây, vươn ngón trỏ ra khoa tay múa chân qua lại giữa Kỷ Minh Tranh và mình: “Cậu là 1, tôi là 0, không phải sao? Lét biên 0 nên gọi 1 là chồng đúng không?”

“Chẳng lẽ đều gọi là vợ hả?” Cẩn thận nhớ lại hai cặp Tô Chu và Vãn Tiều, ừm…… Bọn họ cũng không gọi nhau là vợ chồng.

“Tôi phải thừa nhận, nghiên cứu của tôi về lesbian không thấu đáo lắm.” Bành Hướng Chi điềm tĩnh lắc đầu.

Kỷ Minh Tranh đứng bên cạnh xe nhìn nàng: “Tại sao tôi là 1, cậu là 0?”

Bành Hướng Chi cười khinh miệt, nâng tay trái lên, đặt lên cằm gợn sóng nhấp nhô, móng tay kiểu Pháp lấp lánh: “Không phải là linh cảm tôi cho cậu sao?”

“Tôi công cậu, cậu cũng chịu nổi.” Tay làm hình hoa lan, lật qua lật lại ở trước mặt Kỷ Minh Tranh.

Đỏ mặt, quả nhiên đỏ mặt, ái chà, tiến sĩ Tiểu Kỷ lại đỏ mặt rồi.

Bành Hướng Chi cảm thấy thú vị, chọc chọc bả vai cô: “Chồng, sao chồng không nói lời nào?”

“Nói gì đi chồng.”

Kỷ Minh Tranh không để ý đến nàng, đi đến một bên ghế lái, mở cửa lên xe.

Bành Hướng Chi tình ý kéo dài đỡ lấy cửa xe, vô cùng vui vẻ lướt mạng: “Chồng nói một câu đi.”

Cười “hi hi”, tao nhã ngồi vào trong xe, từ kính chiếu hậu nhìn mặt mình đầy sắc xuân: “Cậu có thấy, có đôi khi tôi bị hơi lãng không?”


Vốn tưởng Kỷ Minh Tranh sẽ không nói, nhưng thấy cô vừa đánh tay lái vừa nói: “Có.”

“Hả? Cậu cũng hiểu chữ “lãng” sao?” Kỷ Minh Tranh nghiêm túc, nhìn không ra.

“Vốn dĩ không hiểu.” Khóe mắt cố liếc Bành Hướng Chi một cái, không nói nữa.

Bành Hướng Chi cười vuốt vuốt dây an toàn, không biết vì sao, tâm trạng nàng rất tốt, hơn nữa mơ hồ cảm giác được Kỷ Minh Tranh cũng vậy, vì thế nàng quyết định giới thiệu sạp hàng bẩn trân quý của mình cho Kỷ Minh Tranh, chỉ dẫn xe quẹo ra hẻm nhỏ, một đường đi về phía Nam, lại truyền trái xuyên qua khu nhà của sân trường, dừng ở sân sau.

Trời đã hoàn toàn tối, nhưng bên quán rất náo nhiệt, đều là sinh viên đại học ở lân cận, vây kín mấy cái bàn thấp, còn lại chỉ có thể bưng đ ĩa đứng ăn ở trước quán lẩu cay.

Từ xa đã ngửi thấy mùi cay mặn nồng nặc, mùi sạp bẩn có tính xâm lược, hận không thể may vào trong quần áo, hận không thể vùi vào trong tóc. Đáy nồi sắt hình chữ nhật đảo nguyên liệu, canh đỏ đun sôi sau đó trắng bệch, từng chuỗi thức ăn được nấu chín hãm ở bên trong, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Kỷ Minh Tranh chưa từng ăn qua loại sạp bẩn này, đi theo Bành Hướng Chi cầm đ ĩa được bọc túi nilon, thêm nguyên liệu vào bên trong.

Có chút do dự, lại nhìn lẩu cay, gần như đã sắp có phản ứng tiêu chảy.

“Tin tôi, có đi (ẻ) cả đêm cũng đáng.” Bành Hướng nheo mắt, lặng lẽ nói với cô.

Thật kỳ diệu, rõ ràng lần này Bành Hướng Chi không dẫn cô làm chuyện bậy bạ gì, bên tai không có gió vù vù, cũng không có bánh xe chạy như bay, càng không có la to muốn nhiễu loạn an bình của người hai bên, nhưng Kỷ Minh Tranh lại một lần nữa cảm thấy, mình giống như đang mạo hiểm.

Đi (ẻ) cả đêm cũng đáng, vì thỏa mãn h@m muốn ăn uống một bữa, chưa từng có ai nói với cô như vậy, ngoại trừ Bành Hướng Chi.

Bỏ viên thịt viên nóng hổi vào miệng, quả nhiên thơm cay nồng đậm, môi có chút tê, không phân biệt được là nóng hay cay, gần như trong nháy mắt, trong mắt Kỷ Minh Tranh đã có chút nước mắt s1nh lý.

Bành Hướng Chi nhìn cô, li3m nguyên liệu dính trên môi dưới của mình, lại liếc cái miệng bị ớt k1ch thích đến đỏ lên của cô, lúc tô son Bành Hướng Chi cũng luyến tiếc vượt quá giới hạn một chút, nhưng hiện tại hồng nhuận tràn ra ngoài, giống như bị hôn hoa.

Đặc biệt là trong mắt cô còn có một điểm sáng chói yếu ớt.


Có một loại phản nghịch nào gọi là “thay thế” người khác, “ô nhiễm” người khác không?

Muốn nhìn người tuân thủ quy tắc, muốn nhìn người có nề nếp phạm quy, muốn nhìn Kỷ Minh Tranh không phải là Kỷ Minh Tranh.

Tiêu rồi, có lẽ nàng thật sự có chút thích Kỷ Minh Tranh rồi.

Quá quen thuộc, cảm thấy hứng thú đến giai đoạn nào, nàng quá quen thuộc.

Bành Hướng Chi trước giờ đều là như vậy, tình không biết bắt đầu từ đâu, có đôi khi là một lần nhìn người ta chơi bóng rổ, có đôi khi là phát hiện lúc đối phương mua trà sữa bắp chân rất đẹp, có đôi khi là người ngồi ở lối đi nhỏ bên kia đi đôi giày rất phong cách, có đôi khi là một vị nào đó giải đề vật lý vô cùng nhanh.

Cho nên nàng có vô số khoảnh khắc có thể rung động với Kỷ Minh Tranh.

Nhưng sao nàng lại thích phụ nữ chứ? Nàng đánh giá cao phụ nữ như thế nào? Muốn thưởng thức cơ thể hay linh hồn của cô, muốn có được sự dịu dàng hay mạnh mẽ của cô đây?

Suy nghĩ miên man, Kỷ Minh Tranh đột nhiên hỏi nàng: “Tôi nhớ có một lần, các cậu cũng hẹn mấy người Nam Nam tới ăn cái này.”

“Ừm hửm, lần đó gọi cậu tới mà cậu không ra.” Đó là mùa hè năm 2018, mấy người bọn họ ở chỗ này uống đến say mèm, sau đó vừa điên vừa cười, chạy ba vòng dọc theo Giang Đại.

Lúc ấy Kỷ Minh Tranh ở ngay trong nhà thuộc viện Giang Đại, dường như mơ hồ nghe được Bành Hướng Chi ở bên ngoài tường vây hát tình ca, sau đó là một chuỗi cười càn rỡ, chọc đến động tác lật sách của cô cũng dừng lại vài giây.

“Cái sạp nhỏ này, bảy tám năm rồi.”

“Không chỉ vậy,” Bành Hướng Chi tuốt một chuỗi, “Lúc chúng ta còn trẻ chưa ra ngoài ăn, bây giờ đứng ở đây, đều rất không ra gì.”

Trang điểm tinh tế, nước hoa đắt tiền, ở giữa đám học sinh rất bắt mắt.


“Tranh Tử.” Bành Hướng Chi bỗng nhiên nheo mắt phượng gọi cô.

Một cơn gió thổi qua, có mấy sợi tóc dán lên miệng dính dầu, nàng theo bản năng nâng cổ tay cọ một chút, nhưng không ra, Kỷ Minh Tranh đưa tay, hai ngón tay nắm lấy, vén ra sau tai nàng.

Tim Bành Hướng Chi đập thình thịch, mãi đến khi Kỷ Minh Tranh hỏi nàng: “Sao thế?” mới lấy lại tinh thần.

“Lần trước cậu hỏi cơ thể của tôi đã khỏi hay chưa, có phải tôi ở nhà cậu khiến cậu cảm thấy bất tiện hay không?” Hiên tại hai người đứng cách sạp một góc hơi xa, có màu trắng hơi nước tràn đến bên cạnh mặt Bành Hướng Chi.

Làm cho cả người nàng trông có vẻ nóng hôi hổi.

“Tôi bình thường.” Kỷ Minh Tranh rũ mắt, tay vô thức chuyển động hai cái.

Bành Hướng Chi hít hít mũi: “Ngay từ đầu tôi nói, chúng ta sống chung nhất định sẽ xảy ra thù, nhưng không biết vì sao, hai ta vẫn rất hợp, sống chung với cậu có chút thoải mái, cậu cảm thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy……” Ừm.

“Thật ra cậu rất biết chăm sóc người khác.” Kỷ Minh Tranh không trả lời trực tiếp, cân nhắc nói một câu này.

Trái tim cũng rất tinh tế, Kỷ Minh Tranh thích ăn trái cây gì, nàng liền nhớ kỹ, thói quen đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân ở vị trí nào, nàng cũng chưa từng đặt lộn xộn.

“Vậy nếu nói, nếu nói……”

Bành Hướng Chi cũng không nghĩ ra mình muốn làm gì. Nói với cô mình có lẽ có chút rung động sao? Nhưng rung động cách thích còn kém mười tám ngàn dặm, hơn nữa nàng và Kỷ Minh Tranh, căn bản là không có khả năng.

Nàng lại liếc nhìn người trước mặt, suy nghĩ một chút cùng cô l@m tình, ôi……

Bành Hướng Chi cảm thấy, chắc chính mình vẫn là thẳng.

“Nếu cậu muốn ở thì cứ ở tiếp đi.” Kỷ Minh Tranh đặt đ ĩa vào chỗ thu hồi, không muốn ăn nữa, “Dù sao thì phòng ngủ phụ cũng để không.”

Trong Wechat truyền đến tin nhắn của Trần Lập Bân: “Về đến nhà chưa?”


“Cảm ơn cô đã mời bữa cơm này, rất vui được làm quen với cô.”

“Chuyện của cô, tôi sẽ không nói với dì đâu, cô yên tâm.”

Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút, trả lời hắn: “Cảm ơn.”

Ngẩng đầu thấy Bành Hướng Chi cũng ăn xong trả tiền, dùng khăn giấy thô ráp bên quầy lau miệng, Bành Hướng Chi lại sánh vai với cô ra ngoài lấy xe về nhà.

Đi tới đi lui, vẫn không có xương cốt đỡ lấy tay người bên cạnh.

“Tranh Tử.”

“Hả?”

“Cậu lại gọi tôi một tiếng ‘Hướng Chi’ nữa đi, câu vừa rồi nghe rất hay, diễn xuất siêu tốt, giống như cậu thích tôi thật vậy.”

“Bành Hướng Chi.”

“Không có ‘Bành’.”

“Có ‘Bành’.”

“Bằng hữu gì chứ, Tô Hữu Bằng à? Ha ha ha ha.”

“‘Có bằng hữu từ phương xa tới’.”

“Có bằng hữu từ Đài Loan tới.”

Tiếng cười từ trong bóng lưng hai người truyền đến.

Trước không vội suy nghĩ, Bành Hướng Chi cân nhắc, hiện tại dựa vào cô, lại có chút an thần dường như ủ rũ, nhắc nhở chính mình, giấc ngủ quan trọng hơn, nàng không nỡ đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận