Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 30: C30: Chương 30


Edit: phuong_bchii

________________

Buổi tối ở đường thể thao bắc vĩnh viễn náo nhiệt như vậy, đèn neon giống như hoa vĩnh sinh trường tồn bất diệt, dốc hết sức tranh kỳ khoe sắc, một con phố là hải bar, một con phố khác là thanh bar, phân biệt rất rõ ràng, lúc hơi kẹt tiền Bành Hướng Chi sẽ đi thanh bar ngồi một chút, nghe ca sĩ cô độc hát, cảm thấy mình là người phụ nữ buồn bã nên được thương tiếc nhất trên đời này.

Nhưng nửa hiệp sau nàng sẽ xuất hiện trước đám đông, giơ cao hai tay, hận không thể hát một bài “Chị chính là nữ hoàng”.

Thế giới này khiến người ta yêu thích nhất chính là xảy ra cái gì cũng không kỳ lạ, cũng giống như số tiền liên quan đến vụ án này xuất hiện trên bản tin cao hơn vụ án trước, trải qua sẽ mở rộng ngưỡng cửa của con người, từ sống đến chết, có điều là một quá trình từ “hiếm lạ” đến “không hiếm lạ”.

Ví dụ như, mấy tháng trước, Bành Hướng Chi căn bản sẽ không nghĩ đến, có một ngày mình sẽ cùng Kỷ Minh Tranh đi tới quán bar, ở trong sóng nhiệt ầm ầm tới phóng thích mình.

Cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc váy liền áo không quá đầu gối, màu hoa hồng, nếu mặc trên người người khác hơn phân nửa sẽ rất tục, nhưng mặc trên người Bành Hướng Chi, tục mang theo chút kiêu ngạo.

Vừa vào cửa, Kỷ Minh Tranh đã nhíu mày, hơn nữa cô vô thức đưa tay đỡ huyệt thái dương. Bành Hướng Chi liếc cô một cái, hình như cô hơi mệt.

Nhìn Kỷ Minh Tranh trong quán bar, không giống với nhìn cô trong cuộc sống, cô ngồi ở ghế dài nhìn kỳ lạ, giống ẩn sĩ trốn ở chợ, lại giống cư sĩ ngồi thiền tụng kinh, người khác đến hưởng thụ, đến sa đọa còn cô thì đến tu hành. D*c vọng nam nữ trong ánh đèn vỡ vụn mang theo yêu khí, cô lười thu phục, cũng không muốn thu phục, cô chỉ ở nhờ trong sơn động này một đêm, hừng đông lại tìm đường đi.

Rất kỳ lạ, lần trước ở quán bar, cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng lần này Bành Hướng Chi lật menu rượu, bắt đầu xuất thần nhìn Kỷ Minh Tranh.

Thu hồi ánh mắt, đang định muốn tuỳ theo ngón tay hai cái, đột nhiên nghe Kỷ Minh Tranh nói: “Quên mất một chuyện.”

“?”

“Thuốc cậu uống, kiêng rượu.”

??? Bành Hướng Chi chết lặng.

Vậy cậu cmn còn để tôi đến?

“Trước đó tôi không nhớ tới.” Kỷ Minh Tranh xin lỗi nói.

“Vậy,” nàng nhẫn nại xác nhận, “Uống vào thì sẽ thế nào?”

“Có thể sẽ chết.”


Bành Hướng Chi há to miệng, thật lâu không lấy lại được tinh thần. Rất khó phán đoán người bình thản nói “Có thể sẽ chết” này nói thật hay nói dối, nhưng hiện tại cũng hết cách, không mang theo thuốc căn bản không thể đối chứng với hạng mục cần chú ý trong hướng dẫn sử dụng.

Hơn nữa, nàng đối với phương diện các loại thuốc này dốt đặc cán mai, cho nên mới sùng bái bác sĩ như vậy, hiện tại Kỷ Minh Tranh có buff thân phận, nàng không thể không cúi đầu.

“Nhưng chị đây,” Bành Hướng Chi hạ giọng, “Cậu chơi tôi à, đến quán bar không uống rượu thì làm gì?”

“Đi quẩy, cậu nói đó.” Kỷ Minh Tranh nâng kính lên.

“Quẩy à?”

“Cần…… ướt sao?” Kỷ Minh Tranh không chắc.

Nhìn sàn nhảy cũng không chắc lắm.

“Kỷ Minh Tranh tiểu tử cậu.” Bành Hướng Chi nghiến răng nghiến lợi đóng rượu lại.

Kỷ Minh Tranh lại nhíu mày: “Thực ra, ngoài quần da ra, tôi cũng không thích cậu nói ‘tiểu tử’ với tôi.”

“Tôi là nữ.”

“Đừng có nhắc quần da với tôi!” Bành Hướng Chi sắp điên rồi.

“Ồ.”

“Một tá nước cam.” Bành Hướng Chi nhìn Kỷ Minh Tranh, cố tình hất cằm, nói với người phục vụ.

“Một, một tá?” Người phục vụ cẩn thận xác nhận.

“Cậu gọi nhiều như vậy làm gì?” Kỷ Minh Tranh nhìn nàng.

“Đẹp, có tiền, sẵn lòng.” Bành Hướng Chi chống cằm nghĩ, “Một tá nước cam phải mấy chục quả cam nhỉ? Phải ép tươi, ép ráo một chút, ép ra tiếng kêu thảm thiết các kiểu ấy.”

Người phục vụ không hiểu ra sao, có chút sợ hãi nhìn Bành Hướng Chi, sau đó xác nhận đơn xong liền rời đi.

Đến khi chỉ còn lại hai người, Kỷ Minh Tranh mới chậm rãi hỏi: “Cho nên, cậu gọi nước cam có liên quan đến tôi?”


Ánh mắt trong suốt lương thiện, Bành Hướng Chi híp mắt phượng, chống lại cô, cười dài: “Cậu nói xem?”

Nói xong, nàng bỗng nhiên nở nụ cười không có ý tốt, liếc Kỷ Minh Tranh một cái, giơ cổ tay che miệng lại.

“Cười cái gì?”

“Nghĩ tới một chuyện cười đồi truỵ, cậu muốn nghe không?” Cùng Kỷ Minh Tranh lăn lộn đã lâu, Bành Hướng Chi cũng rụt rè một chút, ít nhất biết trước khi kể chuyện cười đồi truỵ.

“Cậu nói đi.”

“Ai nha,” Bành Hướng Chi nhíu mày, than nhẹ, “Cậu vừa nói có liên quan đến cậu, tôi đột nhiên cảm thấy, hai chữ nước cam, rất khiêu dâm.”

Nàng tươi cười rạng rỡ cong khóe mắt, ý vị sâu xa hướng ánh mắt đến trước ngực Kỷ Minh Tranh vòng một vòng, lại trở lại trên mặt cô, ngả ngớn lại phong lưu nhướng mày.

Tốt xấu gì cũng ở quán bar, sân nhà của nàng, đùa giỡn một giai nhân thanh thuần vẫn dễ như trở bàn tay.

Nhưng lần này mặt Kỷ Minh Tranh không đỏ, lỗ tai không nhìn thấy, mà thở dài một hơi thật sâu.

“Hả? Phản ứng gì vậy?” Bành Hướng Chi rất tò mò.

“Rất kỳ diệu.”

“?”

“Cậu có tới nơi thanh sắc liền tự động mở rộng chừng mực công năng sao?”

“Ơ, cũng không tính, thật ra chừng mực vẫn luôn rất lớn,” Bành Hướng Chi ho khan một tiếng, “Nhưng chính là bầu không khí tốt một chút, tôi có thể phát huy tốt một chút, cậu hiểu không?”

“Tôi không có khen cậu.”

“Vậy sao?” Nước cam mang lên ba phần, Bành Hướng Chi cầm lấy một ly, vui sướng uống.

Bành Hướng Chi rất tuyệt vọng, cũng không biết là nên trách không có tác dụng của cồn, hay là thiết bị ổn định hình người bên cạnh chà đạp mình, tóm lại nàng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, giờ phút này nàng nhìn thanh niên điên cuồng vặn vẹo trên sàn nhảy, thế mà một chút d*c vọng tham dự cũng không có, ngược lại lần đầu tiên rõ ràng quan sát quần ma loạn vũ như thế, phát hiện đều nhảy rất xấu.


Nghiệp chướng a, nhìn lại hai lần, nàng có lẽ phải bỏ sở thích nhảy nhót này.

“Hôm nay lúc cậu đi vệ sinh, Triều Tân gọi điện thoại cho tôi,” Kỷ Minh Tranh cũng bưng một ly nước cam lên, không dùng ống hút, trực tiếp nhấp một ngụm, “Hỏi cậu.”

“Hỏi tôi làm gì?”

“Hỏi tôi với cậu, có xảy ra chuyện gì không?”

Bành Hướng Chi thoáng cái cảnh giác: “Cậu nói thế nào?” Không có lộ ra chuyện Kỷ Minh Tranh chứ?

“Tôi nói cậu gọi tôi là chồng, còn có, chia sẻ một chút cái nhìn của mẹ tôi đối với cậu.”

Kỷ Minh Tranh thong dong vừa uống vừa nói.

“??? Mẹ cậu có thể có cái nhìn gì với tôi? Hai chúng tôi chưa từng gặp nhau mà.” Bất chấp khiếp sợ nửa câu đầu, Bành Hướng Chi mỗi lần chỉ có thể nắm được một chút tin tức.

“Mẹ tôi nói, cậu thích tôi.”

Đậu má, thật đúng là…… chuẩn xác.

Bành Hướng Chi ợ một cái.

“Sao dì lại nghĩ như vậy chứ?” Có chút chột dạ, không phải rất đúng lý hợp tình, xưng hô từ “mẹ cậu” đổi thành “dì”.

“Bà ấy, cảm thấy.” Kỷ Minh Tranh nói.

“Nhưng mẹ tôi không hiểu người trẻ tuổi lắm, cũng chưa từng tiếp xúc với người như cậu, cho nên tôi nghĩ, nên hỏi ý kiến của cậu thì tốt hơn.”

“Cậu thích tôi sao?”

Bành Hướng Chi không uống rượu, nhưng nàng cảm thấy mình say, say đến choáng váng. Nàng và Kỷ Minh Tranh ngồi ở quán bar uống nước cam, tỉnh táo phân biệt kỹ thuật nhảy của người khác, chuyện này đã đủ thái quá rồi, nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, sẽ có một người, dùng ngữ khí thảo luận học thuật, đột nhiên xuất hiện như vậy, vùng đất khô cằn giữa ban ngày trời đổ mưa nắng, liền hỏi nàng có thích chính mình không……

Đổi thành người khác ở trường hợp này nói những lời như vậy, vậy thỏa đáng chính là trêu chọc em gái, nhưng Kỷ Minh Tranh rất có bản lĩnh, cô hoàn toàn thay đổi tính chất thời gian, địa điểm, đối thoại.

“Cái này, tôi làm sao có thể thích cậu được, tôi thẳng mà.” Bành Hướng Chi vén tóc lên.

“Biết rồi.” Kỷ Minh Tranh nghiêm túc nhìn người bên cạnh nhảy nhót.

Phản ứng này của cô, Bành Hướng Chi không cam lòng, sao lại bình tĩnh như vậy, có vẻ như tim nàng vừa mới đập thình thịch, vô cùng sợ hãi, rất không thể để người khác nhìn thấy.


Vì vậy nàng cố gắng đè nén cảm xúc rục rịch, ngồi nhích qua, lại ngồi nhích qua, ngồi đến mức gần như dán sát vào Kỷ Minh Tranh, hỏi cô: “Nếu tôi thích cậu thì sao? Không thích thì sao?”

Kỷ Minh Tranh nghe nàng nói như vậy, không vội trả lời, nhưng đột nhiên nở nụ cười, sau đó quay mặt nhìn Bành Hướng Chi, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

“Cái gì gọi là cậu cũng không biết hả? Cậu không phải thẳng sao?”

“Hình như tôi chưa từng nói tôi thẳng.” Kỷ Minh Tranh hơi nhíu mày.

Tim đập như sấm, dường như đuổi theo sau, Bành Hướng Chi cũng không nghe thấy âm thanh bên cạnh, trong lỗ tai như bịt bông vải, mà ánh mắt nghiêm túc của Kỷ Minh Tranh là một vũng nước trong, quấy quấy trong lòng nàng, sau đó nàng có thể cảm giác được âm thanh vạn vật sống lại, có cá chép ở mặt nước mấp máy môi, mềm mại tê dại, sau đó là ếch nhảy nhỏ, phịch phịch, từng con từng con nhảy ra.

Thật cmn huyền huyễn a, nàng ở vũ trường tối tăm, nhớ mùa xuân.

“Chưa…… từng nói sao?” Đầu óc không đủ dùng, nàng hỏi ngược lại theo bản năng.

“Nói qua rồi sao?” Giọng Kỷ Minh Tranh vừa lạnh vừa mềm.

“Tôi không nhớ.”

“Tôi cũng không nhớ.” Kỷ Minh Tranh lại cười cười.

“Cậu có thể đừng cười không?” Bành Hướng Chi không biết tại sao, mở mắt nhìn cô, liền có chút chua chát, nàng cảm thấy Kỷ Minh Tranh không nên cười, ít nhất là hiện tại.

“Được.”

“Không phải cậu luôn đi xem mắt sao?”

“Phải.”

“Cậu không phải……” Quê mùa như vậy, nhìn thấy chính là một người phụ nữ truyền thống, giúp chồng dạy con, mẹ hiền vợ tốt cái loại này, làm sao có thể có khả năng khác chứ?

“Đã là thời đại nào rồi, Bành Hướng Chi,” Kỷ Minh Tranh lại bưng nước cam lên, uống một ngụm, “Chỉ là tôi chưa từng yêu đương.”

“Từ xác suất mà nói, khả năng cong và thẳng là 50%.”

“Cái này, dùng phổ cập khoa học sao?” Kỷ Minh Tranh nghiêm túc nhìn nàng.

Không chắc có cần giải thích thuật toán như giải thích “băng thanh ngọc khiết” hay không.

“Vãi, tôi cũng không phải thiểu năng trí tuệ.” Bành Hướng Chi mắng chửi đ ĩnh đạc, nắm ống hút, nhanh chóng hút một hơi.

Mẹ ơi, Kỷ Minh Tranh có khả năng…… là cong?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận