Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 16: Cưới Nàng


Ân Ly không có chút kinh nghiệm nào trong phương diện này, bị cự vật lớn như vậy xâm nhập vào trong miệng, còn phải di chuyển đầu, một lúc sau liền cảm thấy khó thở, muốn nhả ra nghỉ một chút thì lại bị bàn tay to lớn của hắn giữ lại. Hơi thở của nàng dần không ổn định, đầu óc choáng váng, miệng cố gắng hít thở nhưng lại càng hút lại côn thịt vào bên trong.

Tuân Du không để ý bị nàng hút mạnh, khoái cảm dưới hông lập tức xông thẳng lên đại não. Hắn kích động đến nỗi gằn giọng lên, không kịp rút ra cái mông đang nâng lên liền phóng ra. Sau khi phát tiết xong, hắn thở gấp, yếu ớt ngã xuống đất.

Ân Ly ngây người, trong miệng đều là chất dịch màu trắng đục, thậm chí ngay cả trên mặt và mắt đều có, mùi vị của nam nhân nồng nặc mà xa lạ khiến nàng cực kỳ khó chịu. Trong miệng chứa dị vật nhớp nháp, nàng ngơ ngác nhìn hắn không biết phản ứng như thế nào.

Tuân Du từ từ tỉnh táo, lại bị bộ dạng của nàng làm cho giật mình, vội vàng để nàng nhổ dịch nhờn lên tay hắn, tay kia cầm lấy quần áo sạch giúp nàng lau đi những chỗ bị hắn bắn lên trên mặt một cách cẩn thận.

Ân Ly dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, nàng quả thực đã bị dọa một trận, cụp mắt xuống rơi lệ. Nhìn thấy mắt nàng đỏ hoe như vậy, trong lòng Tuân Du bất giác hổ thẹn và tự trách, vội vàng kéo nữ nhi đang khóc vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “A Di, xin lỗi… ta không kiềm chế được, đừng khóc nữa được không. Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng, đừng sợ.”

“Ai muốn ngươi chịu trách nhiệm chứ.” Ân Ly đẩy Tuân Du ra, xoay người sang một bên không thèm để ý đến hắn nữa.

“Được rồi, là tự ta muốn chịu trách nhiệm. Từ lâu bổn vương đã muốn cưới A Di làm vợ rồi, đừng khóc nữa, mắt đều sưng lên cả rồi. Tuân Du muốn kéo nữ nhi vào lòng nhưng lại bị nàng đẩy ra.

“Ai thèm gả cho ngươi chứ!” Ân Ly dứt lời liền đứng dậy tránh xa hắn, ngồi xuống góc tường. Hai người đã bận rộn nửa ngày, bên ngoài trời cũng đã tối, trăng đã lên cao không biết hiện tại là canh mấy. Ân Ly vừa bị kinh sợ vừa bận rộn nên toàn thân vô cùng mệt mỏi, nàng dựa người vào tường rồi thiếp đi.

Tuân Du khó khăn lắm mới giải được dược tính, từ xa nhìn Ân Ly đang ngủ say nên bèn đứng dậy đi về phía nàng ngồi xuống. Dưới ánh trăng chiếu rọi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày đang cau lại kia, thở dài kéo người dựa vào ngực rồi ôm nàng ngủ.

Trời sắp sáng, Tuân Du đột nhiên nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền đến. Hắn ôm chặt Ân Ly thấy nàng vẫn còn đang ngủ nên đặt nàng dựa vào tường, đứng dậy đi ra cửa hầm, ẩn trong bóng tối chờ cơ hội động thủ.

Cửa hầm từ bên ngoài mở ra, một người trông giống như trưởng quầy đi vào, Tuân Du bình tĩnh không lên tiếng. Người kia bước vào nhìn xung quanh liền thấy Ân Ly đang ở trong góc phòng, quay người nói với những người bên ngoài: “Quan gia, đúng là có một tiểu cô nương ở trong này nhưng không thấy Vương Gia đâu cả…”

Lúc này, ngoài cửa có một người khác đi vào, thân mặc áo giáp, đẩy cánh cửa ra. Tuân Du quan sát từ trong bóng tối xác định đây đúng là Liễu Giang người của phủ Vương Gia hắn mới lộ diện đi ra ngoài.

Liễu Giang vội vàng tiến lên hành lễ: “Chủ tử, người không sao chứ, mỗ tướng thất trách xin Vương Gia trách tội!”

Tuân Du làm động tác bảo hắn dừng lại: “Việc này để nói sau, Xuân Oánh đâu rồi? Gọi đến đây.”

Xuân Oánh đang ở bên ngoài chờ, thấy Vương gia triệu kiến liền đi vào. Tuân Du phân phó nàng đi tìm hai bộ quần áo sạch sẽ, sau đó tự mình giúp Ân Ly thay đồ trong khi nàng vẫn ngủ say không hề biết chuyện gì xảy ra.

Ân Ly cảm thấy bản thân như đang lơ lửng trên không trung trong một thư phòng. Cạnh giá sách có một đôi nam nữ đang luyện chữ. Nam nhân toát lên vẻ khôi ngô tuấn tú, còn nữ nhi thì ngây thơ duyên dáng. Ngòi bút của người đàn ông tựa như rồng bay, đứng phía sau lưng nữ nhi như nửa ôm lấy nàng cùng nàng viết chữ, chỉ vào chữ nàng đang viết nhưng không biết đang nói cái gì. Nữ nhi bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn, sau đó cúi đầu tiếp tục luyện chữ. Nét chữ khá giống với nét chữ của nam nhân nhưng còn hơi non nớt.

Ân Ly cảm thấy bóng dáng đôi nam nữ này rất quen thuộc nhưng khuôn mặt như bị ẩn giấu trong lớp sương mù, không có cách nào nhìn thấy rõ.

Khung cảnh bỗng chuyển đến một đại điện nguy nga, một nam tử đang mặc long bào ngồi ở phía trên, xung quanh có rất nhiều người đang đứng, chính giữa đại điện có một nam nhân mặc cẩm bào (*) và một nữ nhi đang quỳ xuống. Người đàn ông mặc cẩm bào chỉ vào nữ nhi đang quỳ trên mặt đất không biết đang nói gì. Gương mặt người con gái không hề sợ hãi, thản nhiên trả lời hắn. Một lúc sau, một cung nhân cầm bút và mực đặt trước mặt nàng. Nàng cầm bút lên viết, nét bút rồng bay phượng múa, bút tích giống hệt với bút tích của nam tử trong thư phòng kia. Mọi người bàn luận xôn xao, chửi mắng nữ tử, còn nàng chỉ cúi đầu im lặng.

(*) Cẩm bào: áo bào bằng gấm

Khung cảnh quay lại căn phòng nhỏ, nữ tử trong đại điện cũng xuất hiện ở đây, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người hầu đang cầm bình rượu trước mặt, cười nhẹ cầm ly rượu lên uống cạn…

Ân Ly chậm rãi mở mắt ra, trước mắt nàng là một đôi mắt thâm sâu khó dò, trong mắt dường như còn có gì đó mà nàng không hiểu được. Tâm trí nàng dường như vẫn đang dừng lại trong giấc mơ kỳ lạ kia, ngơ ngác nhìn khuôn mặt trước mặt, mãi cho đến khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt ấy.

Cuối cùng, nàng cũng định thần lại, mới phát hiện người đàn ông trước mặt là vị Thất Vương Gia kia. Điều đáng sợ hơn nữa là nàng còn đang nằm trong vòng tay của hắn.

Ân Ly hoảng sợ bật dậy, may mà Tuân Du kịp thời giữ nàng lại mới không bị đụng trúng vào đầu bởi vì hiện tại hai người đang ở trong xe ngựa

“Nàng hấp ta hấp tấp gì chứ!” Tuân Du cười mắng.

Ân Ly rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, để sang một bên: “Vương gia, chúng ta thoát ra như thế nào vậy?.”

“Thị vệ của Vương phủ tìm thấy chúng ta.”

Tuân Du trầm mặc một lát, sau đó nhìn khuôn mặt đang rũ xuống của nàng nói thêm: “Qua một thời gian nữa ta sẽ đích thân đến Biện Châu gặp cha nàng cầu thân.”

Ân Ly kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn. Nàng cho rằng những gì Vương Gia nói trong căn hầm kia chỉ là lời nói đùa thôi, nàng cũng không để trong lòng, không nghĩ tới lời hắn nói lại là thật.

“Vương Gia là con cháu dòng dõi hoàng tộc, thân phận tôn quý, còn tiểu nữ chỉ là một cô gái thôn quê dân dã, không xứng với người, Vương Gia chê cười rồi.” Ân Ly nói tiếp: “Chuyện xảy ra đêm qua chỉ là hành động bất đắc dĩ, Vương Gia không cần giữ trong lòng, tiểu nữ cũng sẽ không lấy chuyện này ra ép buộc Ngài, xin Ngài yên tâm.”

Tuân Du cười nói: “Lời bổn vương nói là xuất phát từ tận đáy lòng, nếu ta không muốn thì không ai có thể làm gì được, càng không sợ cái gì mà ép buộc hay không ép buộc! A Di, ta thực sự muốn cưới nàng, nàng thật sự không nhận ra sao?”

Ân Ly trầm mặc, nàng thật sự nghĩ không ra lý do gì khiến Vương Gia trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi như vậy liền muốn cưới nàng. Tuy nàng xinh đẹp nhưng cũng không đến mức khuynh nước khuynh thành. Trong Kinh Thành, khuê nữ nhà danh gia vọng tộc nhiều như vậy, muốn tìm một người xinh đẹp hơn nàng cũng không ít. Nếu nói là muốn liên hôn với Ân Ly nàng thì càng không hợp lý. Cha nàng chỉ là một viên quan tam phẩm nhỏ bé, không can dự tới việc tranh chấp triều chính, đối với đại nghiệp kế vị của Vương Gia cũng không giúp được gì.

Hít một hơi thật sâu, Ân Ly ngẩng đầu nhìn Tuân Du, đôi mắt trong veo như nước: “Vương gia, tiểu nữ từ trước đến này chưa bao giờ có suy nghĩ ảo tưởng nào, chỉ muốn gả cho một người bình thường, sống một cuộc sống bình lặng, yên ổn.”

Tuân Du nghe những lời nàng nói, trái tim đột nhiên đau đớn, nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng. Hắn cảm thấy bản thân như bị dội một chậu nước lạnh, lạnh đến thấu xương. Hắn cảm thấy bản thân từ trước đến nay đều đang làm sai. Từ khi trọng sinh đến nay, hắn một lòng muốn bắt đầu lại từ đầu bảo vệ nàng nhưng lại không nghĩ tới việc nàng có nguyện ý hay không.

Đời trước nàng vì hắn mà chết, hắn đau khổ vô cùng. Hiện tại nghĩ đến nếu kiếp trước nàng chỉ gả cho một người bình thường, không gả cho hắn thì nói không chừng nàng có thể đã có một cuộc sống yên bình như nàng mong muốn.

Cả hai người đều không nói gì thêm suốt dọc đường về phủ công chúa.

Xe ngựa dừng lại, Ân Ly đợi một lúc lâu cũng không thấy Vương Gia có phản ứng gì, chỉ rũ mắt nhìn xuống dưới không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nàng đứng dậy hành lễ với hắn: “Vương Gia, tiểu nữ xin phép cáo từ trước.” Dường như Tuân Du không nghe thấy, nét mặt không có biểu cảm gì, cơ thể bất động. Ân Ly nghĩ, có lẽ những gì nàng vừa nói khiến Vương Gia không vui. Có lẽ hắn trước nay chưa bị nữ nhân từ chối bao giờ, cảm thấy mất mặt nên không thèm để ý đến nàng nữa. Nghĩ vậy, nàng đứng dậy, vén rèm xuống xe vào trong phủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận