Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 8: Mời Thái Y


Ân Ly làm sao chịu đựng được, lắc đầu muốn thoát khỏi sự khống chế của con người này, chiếc lưỡi trong miệng cũng kịch liệt kháng cự. “a…” Tuân Du ngửa cổ rên rỉ, đôi mắt thâm thúy khép hờ, vẻ mặt động tình khó nhịn. Ân Ly tuy là vô ý nhưng sự kháng cự không ngừng của nàng lại mang đến cho hắn không ít khoái cảm, Tuân Du cắm vào chỗ sâu liền dừng lại bất động, tận hưởng niềm sung sướng mà nàng mang lại.

Cái đầu vặn vẹo giống như đang chủ động chơi đùa nam căn, hàm răng nhỏ xinh trong miệng thi thoảng cọ sát đầu côn thịt khiến hắn run lên. Chiếc lưỡi không ngừng khuấy đảo, dường như đang chủ động liếm láp dọc theo vật thô dài đang dần đi sâu vào trong, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn sẽ hung hăng cọ cọ vào khe rãnh và lỗ trên quy đầu.

Cơ bắp toàn thân Tuân Du căng chặt, bây giờ mới đang đầu mùa xuân, mà người lại đầy mồ hôi nóng, nét mặt phiếm hồng. “Thật là tiểu yêu tinh!” Hắn mắng một tiếng, buông cái tay đang nắm cằm nàng ra, nâng gáy nàng lên, lúc này không còn quan tâm đến việc gì khác nữa, chỉ muốn hung hăng làm cái miệng nhỏ chọc người này.

Tuân Du nửa quỳ trên miệng Ân Ly, một tay ấn mạnh nàng xuống, một tay chống đỡ đầu giường, mạnh mẽ đẩy mạnh eo và mông, côn thịt đỏ tím thô dài chọc thẳng đến chỗ sâu nhất trong miệng nàng, còn hung hăng ở cổ họng xoay vài vòng rồi lại rút ra chọc vào, cứ như thế lặp đi lặp lại.

Côn thịt càng vào càng sâu, thi thoảng còn đụng tới cổ họng khiến Ân Ly nôn khan. Lúc này, lý trí của Tuân Du đã hoàn toàn biến mất, nhân lúc nàng nôn khan liền đưa côn thịt đẩy vào trong thực quản, tận hưởng cảm giác căng chặt co rút. Đôi mắt đen thẫm, động tác càng thêm hung bạo hơn, tiếng thở dốc của nam tử vang vọng khắp căn phòng.

Ở mấy trăm lần luật động cuối cùng, động tác của Tuân Du càng lúc càng nhanh, càng tiến càng sâu, cuối cùng hắn gầm lên một tiếng bắn vào trong.

Sau khi phát tiết xong, cuối cùng hắn cũng lấy lại lý trí, nhẹ nhàng rút côn thịt ra. Miệng của Ân Ly đã sưng đỏ, trên mặt đều là nước bọt và tinh dịch. Tuân Du khẽ vuốt cặp môi thơm ngọt bị sưng có chút dọa người kia, trong lòng bất giác hối hận. Cũng chỉ có tiểu yêu tinh là nàng mới khiến hắn mất trí như vậy.

Hắn đưa nàng vào tịnh thất, giúp nàng tắm rửa sạch sẽ hết những dấu vết hoan ái, căn phòng cũng được khôi phục như cũ. Ôm nàng một lần nữa nằm trên giường, hắn lấy thuốc mỡ thoa lên đôi môi sưng đỏ, có điều trên môi còn dễ xử lí, chỉ sợ là bên trong cũng bị thương rồi, ngày mai phải sắc chút thuốc dỗ nàng uống mới được.

Không bao lâu liền ôm nàng chìm vào giấc ngủ…

Ngày thứ hai, Ân Ly dậy sớm cảm thấy cổ họng không bình thường, rất đau, giọng nói cũng bị khàn khàn. Liên Kiều thấy vậy liền nghĩ đêm qua cô nương có thể bị lạnh bèn vội vàng đi tìm Xuân Oánh mời đại phu đến xem bệnh.

Không lâu sau, Xuân Oánh dẫn một lão ngự y đến, lão nhân bắt mạch, suy nghĩ một lát rồi nói: “ Cổ họng bị đau rát như vậy, ta thấy là do cô nương bị cảm lạnh vào ban đêm, không có vấn đề gì nghiêm trọng, lão phu kê một phương thuốc uống hai ngày là sẽ khỏi, không cần lo lắng.”

“Nhưng cô nương nhà ta không chỉ cổ họng không khoẻ mà quai hàm cũng đau nhức, đến nỗi không thể há miệng ăn, cái này cũng đều là do bị cảm lạnh gây ra sao?” Liên Bích thấy lão nhân này bắt mạch, kê thuốc qua loa, vội vàng nên liền hỏi.

Lão nhân nghe thấy lời này, tay đang viết phương thuốc dừng một chút, bộ râu hoa râm rung lên, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Khi bị cảm lạnh, nguyên nhân và thời gian bị bệnh ở mỗi người khác nhau, bệnh trạng cũng không giống nhau, có người cơ bắp bị đau nhức, bất lực cũng không ít, ngươi chỉ là ít thấy việc lạ chứ việc này không có gì hiếm gặp cả. Lão phu đã chẩn bệnh cho biết bao nhiêu quý nhân trong triều, chẳng lẽ lại phải đi lừa gạt mấy tiểu nha đầu các ngươi ư?”

Không hổ danh là ngự y trong cung, Ân Ly tự thấy không ổn liền lên tiếng xin lỗi, nói thị nữ không hiểu chuyện xin lượng thứ, lại xưng lão là thần y giúp kê thuốc chữa bệnh. Lão nhân cũng không nhiều lời, viết xong đơn thuốc liền để Xuân Oánh tiễn về.


Mặc dù Ân Ly cũng cảm thấy triệu chứng bị cảm lạnh lần này có chút khác biệt so với các triệu chứng thông thường nhưng nàng quả thực không tinh thông y thuật. Hơn nữa, thái y đều nói như vậy rồi nên nàng cũng không nghĩ nhiều nữa. Đặc biệt, từ khi Xuân Oánh mang thuốc về, uống vào cảm thấy thoải mái hơn nhiều nên nàng càng không nghĩ về việc đó nữa.

Tới buổi tối khi đang tắm gội, nàng bàng hoàng thấy vết đỏ hôm qua không những không biến mất mà còn nhiều hơn. Bây giờ, không chỉ có ở trước ngực mà ngay cả đùi cũng có rất nhiều, lại còn ở những vị trí xấu hổ này, mặc dù không đau, không ngứa nhưng trông thật dọa người. Nàng mặc y phục rồi đi ra ngoài, gọi Xuân Oánh lên hỏi chuyện: “Xuân Oánh, trong viện này có phải có rất nhiều đỉa thích cắn người không?”

Vẻ mặt Xuân Oánh không hiểu: “cô nương, khuôn viện này vừa mới tu sửa không lâu nên làm gì có đỉa. Hơn nữa, bây giờ mới đang đầu xuân nếu thực sự có côn trùng cắn người thì cũng không thể xuất hiện trong thời gian này được. Vì sao Người bỗng nhiên lại hỏi điều này vậy?”

Ân Ly trầm mặc, những vết đỏ này thật sự không tiện nói cho người khác biết, bèn nói: “Ngươi giúp ta đổi một bộ chăn đệm mới, bộ này có vẻ không sạch sẽ cho lắm.”

Bộ chăn đệm này đều mới đổi không lâu, sao lại không sạch sẽ, Xuân Oánh có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi cái gì liền làm theo.

Buổi tối khi Tuân Du đến, Xuân Oánh hồi bẩm ban ngày Ân Ly đã uống thuốc đại phu kê nên thân thể đã tốt hơn. Sau đó, nghĩ tới hành động kỳ lạ lúc tối của Ân Ly liền nói với Tuân Du. Tuân Du nghe vậy im lặng một lúc rồi xoay người đi vào trong phòng nàng.

Ngồi bên cạnh giường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc đen trên trán nàng, than thở một tiếng, hai ngày này hắn quả thật đã quá mức khinh suất rồi. Đã lâu không được gần gũi nàng nên vừa mới gặp liền hận không thể nuốt nàng vào bụng, nữ nhi này lại giống như tiểu yêu tinh, mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng toàn thân vẫn thật quyến rũ làm người khác khó có thể tự kiềm chế. Hơn nữa, da thịt nàng trắng nõn, mịn màng, chỉ một chút động tác nhẹ cũng có thể lưu lại dấu vết. Từ trước đến nay, nàng là một nữ nhi thông minh, chỉ là chưa trải qua sự đời nên tự nhiên không thể biết được những dấu vết kia từ đâu mà có.

Tuân Du lại nghĩ tới vị thái y ban ngày hắn mời tới xem bệnh cho Ân Ly, sau khi trở về liền chỉ vào mũi hắn mắng lớn không biết xấu hổ, một cô nương nhỏ như vậy mà cũng ra tay, còn hại lão vì giúp hắn lấp liếm mà phải đi lừa mấy tiểu nha đầu. Hắn đưa tay quệt chiếc mũi cao thẳng của mình, nơi đó tựa hồ bị lão thái y chỉ đến nóng lên, thật là mất mặt, nghĩ đến đây không khỏi cười khổ.

Ngồi trên giường nhìn nàng một lúc lâu, hắn đứng dậy ra ngoài cửa gọi Xuân Oánh phân phó, nói: “Viết thư cho Tấn An công chúa, mời người về phủ sớm để mở tiệc.” Nếu phải tiếp tục đợi nữa, hắn sợ sẽ làm ra càng nhiều điều vô sỉ hơn nữa với tiểu yêu tinh trong tay này.

Xuân Oánh nhận lệnh, lui về phía sau. Hắn quay lại phía giường, nằm lên ôm nàng vào lòng, hít hà mùi hương ngọt ngào rồi nhắm mắt lại, không dám động vào nàng nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận