Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 287


Yến Lạc đi theo bà nội, thoáng cái đã có trăm cô dì chú bác, bất đắc dĩ nhưng đồng thời cũng không nhịn được cười lên.

Xe buýt chạy ra khỏi trạm xe lửa, mười chiếc xe buýt cùng nhau đi qua, xe cộ đi qua đầu mối giao thông rất nhiều, người dân không thấy có gì đặc biệt, thậm chí họ còn không thèm nhìn lấy một giây.

Cô bé đi ngang qua nghiêng đầu nhìn xe buýt nhìn một xe đầy người nở nụ cười rực rỡ. Trông họ thật vui vẻ. Họ đi đến nơi nào vui sao?

“Tiểu Bảo về nhà thôi, đang nhìn cái gì đó?”

Cô bé Tiểu Bảo đuổi kịp bố mẹ và vui vẻ về nhà.

Ngày hôm sau là đêm giao thừa, bản tin đêm giao thừa của nước Hạ đưa tin về thói quen và sự chuẩn bị của các địa điểm trong dịp năm mới, nhưng năm nay thì hơi khác một chút. Sau khi nói về tình hình quốc tế, bản tin trong nước đầu tiên được phát sóng là: phát hiện di tích trận chiến ở tỉnh Khuẩn, đưa các cựu chiến binh về Nghĩa trang Liệt sĩ.

Người dẫn chương trình lấy giọng điệu trang trọng thông báo với mọi người: “Ngày này hàng ngàn gia đình được đoàn tụ, các liệt sĩ của chúng ta cũng đã vê nhà”.

Các chiến sĩ mặc quân phục làm nghi thức chào, giơ cao những quốc kì đắp lên hủ tro cốt, trang trọng bước ra khỏi ngôi làng nhỏ, mang tro cốt các liệt sĩ về nhà.

Dưới ánh nắng rực rỡ, rải rác những bông tuyết nhỏ rơi xuống, tuyết bắt đầu rơi thật rồi.

Nắng chói chang soi sáng con đường ánh sáng bằng phẳng, đất trắng xóa, giống như vòm trời nghiêm túc giáng xuống một tế điện đến muộn.

Tại tỉnh Khuẩn, Tiểu Bảo-một cô bé đang đợi bữa tối ngạc nhiên nhìn màn hình TV, tin tức đang phát sóng nghi thức nghênh đoán và cuộc đời các liệt sĩ.

Tiểu Bảo chỉ vào TV: “Bố mẹ ơi! Hôm qua con nhìn thấy người này!”

“Đây là liệt sĩ đã bảo vệ đất nước của chúng ta, đừng tùy tiện chỉ vào.” Người mẹ dạy xong, kiên nhẫn giải thích với con: “Họ đã được tìm thấy ở tỉnh Khuẩn của chúng ta rồi đó, những gì con nhìn thấy chắc chắn là tro cốt và di ảnh của họ.”

Tiểu Bảo: “Không, con nhìn thấy thật mài”

Mẹ cô bé suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Có lẽ họ đã quay về, tận mắt nhìn thấy thành phố mà họ bảo vệ đấy!”

“Có thật không ạ? Vậy thì tốt quá rồi.”

Diệp Tuyền dẫn theo một nhóm quỷ từ trong làng đi ra, không can thiệp vào mà về thẳng quán ăn khuya ở tỉnh Khuẩn. Đêm giao thừa đã đến, Diệp Tuyên mang một mẻ sủi cảo đến sân bay, mượn bếp của nhân viên sân bay ở mặt đất để nấu nướng.

Toàn bộ thành viên tiểu đoàn 101 ra ngoài ngắm cảnh hơn một ngày đã được thông báo, sẵn sàng lên máy bay trở về quê hương. Cục giám sát siêu nhiên cũng đi theo lên đường, sau khi kết thúc là có thể đến Thành Hoàng tiễn người.

Họ đồng ý chia tay tại đây và xuống địa phủ đoàn tụ, không có nhiều nuối tiếc. Tiểu đoàn 101 rất vui mừng khi thấy Diệp Tuyên đến đón mình, nhưng khi nhìn những chiếc sủi cảo hấp được mang ra thì họ đều sửng sốt.

“Cho, cho chúng tôi ư?”

Diệp Tuyền gật đầu khẳng định: “Là Tết Nguyên Đán nên phải ăn sủi cảo trước khi rời đi chứ”

Quỷ hồn lạnh như băng, bị cô lập khỏi hơi ấm của thế giới. Nhưng khi sủi cảo nóng hổi thơm phức được bưng lên, hơi nước ấm nóng hun lên mắt họ, Yến Hải nghẹn ngào nói: “Tết Nguyên Đán rồi, nên ăn sủi cảo!”

Phong tục của người Hạ vào đêm giao thừa từ trước đến giờ là làm và ăn sủi cảo, như thể ăn sủi cảo mới có nghĩa là được đoàn tụ và đón năm nmúứới.

Toàn bộ quỷ trong đoàn 101 lần lượt nhận sủi cảo, cắn một miếng: “Là nhân thịt heo và bắp cải, ngon quát”

Mỗi chiếc sủi cảo phồng lên như một thỏi vàng, phải to bằng nửa lòng bàn tay, có đầy đủ nguyên liệu. Cắn một miếng, thịt lợn chắc nịch sẽ được nhồi thành một miếng nhân thịt căng mọng, một ngụm đầy bắp cải tươi được băm nhỏ trộn vào nhân thịt, mang lại cảm giác tươi mát và có chút vị ngọt, loại bỏ mùi tanh và giảm nhờn, hương vị được kết hợp vừa phải.

Với người hiện đại để ý đến việc dưỡng sinh khỏe mạnh, phong phú về vật chất và không sợ ăn không đủ no, có thể không thích phần nhân béo ngậy của món sủi cảo này, nhưng vị ngon của mỡ không bao giờ có thể thay thế được bằng thịt nạc.

Nó tượng trưng cho sự giàu có, tượng trưng cho việc không c.h.ế.t đói và tượng trưng cho việc có thể đón năm mới một cách hạnh phúc.

Tất cả quỷ trong tiểu đoàn 101 gần như quên mất mình đã chết, không khỏi hét lên: “Nếu ngày nào cũng được ăn sủi cảo như thế này thì dù c.h.ế.t cũng sướng!”

Giao thừa là thời điểm rũ bỏ cái cũ và đón chào cái mới, ban ngày bên ngoài đã có tiếng pháo nổ ầmï, pháo hoa được b.ắ.n ra từ trước khắp nơi. Trong mắt Yến Hải phản chiếu hình ảnh ánh lửa bập bùng nơi xa, ông ấy hài lòng nhìn tất cả, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Cảm ơn.”

Diệp Tuyền đưa cho bọn họ thêm một bát sủi cảo, cười nói: “Việc nhỏ như vậy, không đáng nhắc tới.”

Thành thật mà nói, đây là một trải nghiệm kỳ lạ khi nhìn tro cốt của mình được đưa lên máy bay.

Hướng đi không được CCTV ghi lại đã biến mất lần nữa, nhóm quỷ hồn chỉ xuất hiện dưới ánh mặt trời mới tỉnh dậy không thể ngờ rằng mình sẽ được đón đi trong hai ngày ngắn ngủi như vậy.

Khi s.ú.n.g nổ, kèn thổi, tiếng còi xung phong quen thuộc vang lên, tất cả các quỷ hồn của tiểu đoàn 101 đều đứng thẳng dậy, hành lễ chào các chiến sĩ mặc quân phục.

Những người lính đưa họ về nhà đã lên máy bay, Yến Hải quay lại nhìn Yến Anh và nhóm người đang đợi bên cạnh, rồi nhìn đồng đội của mình.

Yến Hải từ từ mỉm cười và vẫy tay chào đồng đội.

“Chúng ta-”

“Về nhài” Từ lúc nhập ngũ Yến Hải đã biết rằng c.h.ế.t trận là số mệnh của quân nhân, nhưng khi ông ấy còn sống, vẫn luôn cố gắng đưa đồng đội của mình trở về – bất kể sống hay chất.

Giờ đây, cuối cùng ông ấy cũng có thể đưa những người đồng đội cuối cùng của mình về nhà.

An An không hiểu tại sao vẻ mặt họ lại buôn bã, nhưng vẫn giữ im lặng, mở to đôi mắt to tròn, cố gắng ghi nhớ cảm giác mà cô bé không thể hiểu được khi còn quá nhỏ.

Chiếc máy bay chở đầy tro cốt và quỷ hồn cất cánh, con chim lớn như tuyết trắng bay vút lên bầu trời xanh, những bông tuyết từ từ ngừng rơi dưới ánh nắng ấm áp, những bông tuyết mờ ảo cũng biến mất, ánh sáng cầu vồng chợt lóe lên giữa hai cánh của máy bay.

“Cầu vồng!” Những người trên mặt đất đang nhìn máy bay cất cánh kêu lên kinh ngạc. Vầng sáng cầu vồng vạch ngang bầu trời, như một lời chúc phúc.

An An dùng hết sức vươn tay ra, tay cô bé duỗi dài hết cỡ, mắt cảm thấy như bắt được cầu vồng rồi mới nhanh chóng thu tay lại.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn như ngó sen mập mạp của An An nắm chặt như muốn bóp ra thịt.”Bắt được” cầu vồng vẫn cảm thấy còn chưa đủ, An An dùng quần áo che nắm tay nhỏ lại, cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình lại, ngăn cản quả đấm, như sợ nó bỏ chạy mà quay đầu nhìn tới nhìn lui, sợ bị người khác nhìn thấy.

Diệp Tuyên không khỏi buôn cười khi An An hành động như một con chó.

An An cũng biết lúc này mà nói chuyện là không tốt, đợi nghi lễ kết thúc, đi ra xa mấy mét An An mới rút nắm đ.ấ.m ra. Cô bé uốn éo người chạy ra khỏi vòng tay của Du Tố Tố, tựa vào vai Diệp Tuyên, cẩn thận đưa bàn tay đang nắm chặt của mình ra trước mặt cô.

“Hehe-“

Nụ cười của An An gần như chạm tới tận mang tai, răng nanh nhỏ trắng bóng, khuôn mặt đầy kiêu ngạo, chỉ thiếu điều viết rằng cô bé rất thông minh và có bản lĩnh, bắt được cầu vồng khiến mọi người phải kinh ngạc.

An An mỉm cười mở tay ra, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay Diệp Tuyền: “Cho nè-!”

Vừa buông tay ra, nụ cười trên mặt cô bé chợt cứng đờ: “Đẹp, mất rôi???”

An An nhìn chằm chằm bàn tay trống rỗng hồi lâu, thậm chí còn nắm lấy tay Diệp Tuyền lật ngược lại tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được cầu vồng “thất lạc” đã đi đâu.

Vẻ mặt kiêu ngạo của An An lập tức sa xuống, mặt tràn đầy vẻ khó tin, miệng mím chặt, gần như im lặng.

Diệp Tuyền xoa đầu cô bé, cùng An An quay người lại, nhẹ nhàng đẩy trán cô bé lên để An An ngẩng đầu nhìn vê hướng máy bay cất cánh.

An An ủ rủ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh phản chiếu cầu vồng cong cong.”Oa, quay lại rồi ư?” An An kinh ngạc lại đưa tay ra nắm lấy không khí.

Diệp Tuyền đột nhiên nói: “Nếu em bắt đi, mọi người sẽ không có nhìn thấy cầu vồng nữa, cho nên cầu vồng mới bỏ chạy.”

An An tay giơ lên không trung, quay đầu nhìn về phía Diệp Tuyền, cố gắng xác nhận lời Diệp Tuyền nói là thật hay giả. Du Tố Tố hợp tác với bà chủ để đánh lừa nhóc con một cách nghiêm túc: “Cầu vông cũng muốn tìm những đứa trẻ khác để làm bạn. Nếu chỉ làm bạn với một người, câu vông sẽ không sáng.”

Nhận thấy Diệp Tuyên rất chắc chắn, An An do dự một lát, sau đó mới chậm rãi thu tay lại.

“Đi chơi đi!” An An tỏ vẻ hào phóng nói. Cô bé lưu luyến nhìn chằm chằm cầu vồng, vẫy tay chào tạm biệt: “Hẹn gặp lại, cầu vồng!”

Sau khi tạm biệt, An An lập tức quay đầu vùi mặt vào vai Diệp Tuyền, như sợ mình sẽ hối hận.

Diệp Tuyền buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, đưa cô bé ra khỏi sân bay, vừa lên xe, Lục Thiếu Chương đột nhiên đưa ra mấy thứ.

Lục Thiếu Chương mở rộng lòng bàn tay, có một cầu vồng giữa những đám mây được dệt từ nhiều dải ruy băng lớn nhỏ. Không lướt nhẹ nhàng trên bầu trời, mà là một cơn gió tròn đáng yêu.

“Ồ – mập mạp!” An An kinh ngạc reo lên.

An An nhìn nhìn Diệp Tuyền, phát hiện Diệp Tuyền không có ý định phân phát. Cô bé chủ động treo chiếc cầu vồng lớn nhất lên cổ áo Diệp Tuyền, chia làm bốn cầu vồng. Cuối cùng cô bé cũng cầm lấy chiếc cầu vồng nhỏ của riêng mình lên hôn nó, treo chung với những bông hoa nhỏ màu đỏ, nằm ra sau ghế vui vẻ đung đưa hai tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận