Dị Năng Tiến Hóa: Tang Thi Vây Thành

Chương 3: Tận thế bùng phát


Biên: todryan

Địa điểm họp lớp ở hội trường tầng hai của khách sạn, bên ngoài đều như vậy có rất nhiều người bị nhiễm bệnh.

Một người bán hàng trên mặt đất đang thống khổ lăn qua lăn lại, ở bên cạnh hắn, hai cái mâm lật úp trên mặt đất rơi vãi đầy thức ăn, hơi nóng từ đồ ăn bốc lên từ mặt đất, tản mát ra mùi thịt thơm mê người. Thân thể hắn co quắp ,làm đổ tô canh nóng lên người, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, rất rõ ràng rằng thống khổ do bị nhiễm bệnh tác động tới thân thể lớn hơn nhiều so với bị phỏng mãnh liệt nhiều.

Một người phục vụ khác đứng bên cạnh muốn vươn tay kéo người bán hàng đang nằm trên đất đứng dậy, nhưng chỉ tốn công vô ích, ngược lại cô ta lại bị người bán hàng nằm dưới đất làm cho mình ngã xuống như trái bowling, cắm tay vào cái đống thức ăn còn nóng dưới nền nhà,lập tức bị bỏng, sau khi ngã xuống thì cô ta ôm tay bị phỏng, da nổi chi chít bọng nước, một bên bưng tay lắc qua lắc lại, một bên thống khổ kêu rên. .

Ở phòng hội trường đối diện, sự hỗn loạn của bọn họ không khác biệt. Bàn ăn bị đẩy ngã lật nghiêng trên mặt đất, rượu vang cùng rau xanh rơi đầy đất , vương vãi dưới sàn nhà. Càng thêm không may, bọn họ một trong phòng còn có thể đứng lên chỉ là có mấy người, đại bộ phận mọi người bị nhiễm bệnh té xuống mặt đất.

Trên tầng, một gã đầu bếp ăn mặc y phục trắng miệng há to, hai tay dùng sức xé rách y phục của mình, phảng phất muốn lấy tay xé rách da thịt của mình. Có thể thấy rõ ràng, biến hóa đáng sợ đã xuất hiện ở trên thân thể hắn.

Mắt của hắn lồi ra, làn da từ từ mất đi vẻ sáng bóng dần kho quắt lại do mất nước ,giống như nhuộm một tầng sáp ong, bàn tay khô quắt lại như vỏ cây , móng tay từ từ dài ra, sắc bén giống như móng vuốt sói.

Ánh mắt Tô Giang Thần sáng lên, phát hiện bên người đầu bếp rơi xuống một thanh dao thái, không chút do dự đem nó nhặt lên, tiếp tục hướng xuống phía dưới phóng đi.

Thứ này chỉ là hơi ngắn một chút, phải tiếp cận mới giết được tang thi , như vậy là đủ rồi.

Đại sảnh lầu một đã lâm vào trong khung cảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô, tiếng cầu cứu, tiếng kêu rên, liên tiếp, ầm ĩ như cái khu chợ bán hàng vào buổi đêm

Một người đàn ông ôm một nữ nhân. Nữ nhân kịch liệt vùng vẫy, kêu thảm, mà nam nhân trên mặt hiện đầy nôn nóng ,bất an cùng quan tâm lo lắng, một bên loạng choạng ôm nàng giữa người, một bên cao giọng cầu cứu.

Một chỗ khác, một phụ nữ trung niên cầm điện thoại di động,âm thanh lặp lại: “Này, này, này, này. . .”

Nàng lo lắng gọi đối phương, đối diện truyền tới cũng là để cho tiếng la, tiếng gào thét,tiếng rơi xuống , tiếng kêu cứu trộn ở chung với nhau tạp âm, hình như bên kia cũng là một mảnh hỗn loạn.

“Trung tâm cấp cứu đang làm cái gì vậy! Làm bệnh tình trễ nải, ta muốn đi tòa án kiện bọn họ!” Nàng tức giận cúp điện thoại, lần thứ hai gọi, lần này lại trở thành âm thanh máy bận kéo dài.

Một người thiếu phụ trẻ trung đang ôm một cậu bé khoảng ba – bốn tuổi. Cậu bé ở trong ngực của nàng liều mạng giãy dụa, tay chân vùng vẫy, tựa như một con mèo nhỏ không muốn đi tắm. Khuôn mặt thiếu phụ xinh đẹp,tinh tế, toát ra vẻ vô cùng lo lắng cùng căng thẳng,giọng điệu không được bình tĩnh nhìn đứa trẻ nói: “Con ơi,

con làm sao vậy? Con có thể nghìn vạn lần đừng dọa mẹ a! nghe lời, có gì khó chịu, nói cho mẹ biết đi a!”

Nàng điên cuồng ôm con mình chạy ra cửa, lại bị người ta đẩy ngã, bản thân té ngã xuống đất,đứa bé cũng văng ra ngoài xa vài mét , nàng cùng với gã kia lẫn vào một đoàn người. Nàng như người điên muốn xông qua đám đông, lại bị đám người hỗn loạn đẩy ra càng xa, đứa con của nàng rất nhanh biến mất ở trước tầm mắt của nàng, không khỏi la lên một tiếng tuyệt vọng: “Con trai của tôi!”

Ở trên đường, một người nam nhân đang ở lập tức một mỹ nữ làm hô hấp nhân tạo. Hắn nằm sấp trên người nàng, kìm nén nhìn bộ ngực cao vút của đối phương, hôn lấy đôi môi khô khốc của cô gái , trên mặt mang theo biểu tình có chút hèn mọn hưởng thụ cùng thích thú.

“Cô không sao?” Hắn đột nhiên phát hiện mỹ nữ đã mở hai mắt ra, sợ hết hồn. Chỉ bất quá trong con mắt và khuôn mặt của mĩ nữ hiện ra vẻ mặt kỳ quái, tràn đầy băng lãnh, hung ác cùng tham lam, nhìn hắn như là nhìn thức ăn ngon.

Đang nói vừa mới hạ đầu xuống, mỹ nữ đã ngấc đầu lên, cắn một cái ở trên cổ của hắn, khí quản cùng xương cổ vỡ vụn phát ra “crắc..rắc” đó trở thành âm thanh cuối cùng trong cuộc đời hắn nghe được.

Mỹ nữ đã biến thành tang thi!

Tô Giang Thần mang theo vài người, một bên cẩn thận đề phòng trong đám người xuất hiện tang thi, một bên thô bạo lấn tới lấn lui, trong thân thể bùng nổ khí lực lớn ra so với dáng người gầy yếu của hắn hoàn toàn không tương xứng , nhanh chóng mở ra một con đường, đi tới cơm cửa tiệm,rồi ngừng lại.

Quầy thu tiền bên cạnh đứng sừng sững một pho tượng điêu khắc Quan nhị gia , phía đằng sau là một hộp cứu hỏa , bên trong có một thanh rìu chữa cháy.

Tô Giang Thần không khỏi mừng rỡ, đồ chơi này mới là lợi khí chém giết tang thi , có thể nói là một rìu nơi tay,cân cả thiên hạ .

Hắn đem tượng điêu khắc đẩy ra,dao thái cố sức đập vào thủy tinh, đem rìu chữa cháy bên trong lấy ra ngoài,
tiếp theo đem dao thái đưa cho Vương Nghĩa Lam ở sau lưng.

“Để làm gì?” Vương Nghĩa Lam cầm dao thái, gương mặt mờ mịt cùng luống cuống.

“Cầm nó, giết tang thi!” Nói xong, Tô Giang Thần hướng ra mở cửa tiệm cơm.

“Giết. . . Giết cái gì?” Vương Nghĩa Lam lại càng hoảng sợ, vừa vặn, lúc này một nam nhân cao lớn vọt vào, trong miệng la hét: “Bên ngoài có quái vật ăn thịt người a!”

Vẻ mặt hắn tràn đầy sợ hãi cùng với khuôn mặt dữ tơn của hắn không hợp chút nào, vóc người khôi ngô cùng với cơ bắp thịt của hắn bộc phát sực mạnh, trực tiếp đánh lên trên người Tô Giang Thần.

Bạn học sau lưng Tô Giang Thần mãn cho là hắn sẽ bị lần này đánh bay, vài nữ sinh nhát gan nữ sinh hầu như sẽ che hai mắt của mình. Không nghĩ tới bả vai hắn hạ xuống, nam nhân cao lớn kia lại là người bay ra ngoài.

Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề nghiêng té ngã một bên, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

“Wow , trời đất!” Vương Nghĩa Lam kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa cầm dao thái vứt xuống mặt đất.

Những người khác cũng há to miệng nhìn một màn này, coi như thấy được cảnh tượng cực kì kinh ngạc: xe đạp đâm bay ô tô.

“Đi!” Tô Giang Thần là người đầu tiên bước đi ra ngoài.

Trong ấn tượng của hắn,đối diện nhà hàng này phải có một căn nhà diện tích không lớn, đó là một quán cà phê buôn bán ế ẩm.

Đáng tiếc, ký ức trong 15 năm xảy ra một ít vấn đề buộc hắn phải yên lặng từ từ nhớ lại, tiệm cơm đối diện là một căn tin nhỏ. Lại bên cạnh là một tiệm bán hoa quả, sau đó, “Quán cà phê Học Uyển ” năm chữ này mới bắt đầu xuất hiện trong mắt hắn.

Tô Giang Thần thầm mắng một tiếng “Chết tiệt”, dò xét một vòng, quả thực chỉ có nơi đó là thích hợp nhất để làm chỗ tránh nạn, Vì vậy hắn chỉ bên kia, nói: “Đi vào trong đó.”

Vừa muốn cất bước, chỉ nghe tiếng hét thảm sau lưng , nhìn lại, Đoạn Tuyết tọa ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng mê man.

“Ta thấy. . . Ta thấy trong tiệm cơm, có tang thi ăn thịt người!” Đoạn Tuyết hàm răng đang run rẩy,phát âm không thành câu: “Nơi .đó…, n.ơi đó ..cũng có!”

Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, cách đó không xa, hai con tang thi áp sát vào người một người, điên cuồng cắn xé, một khối thịt lại một khối đỏ tươi bị xé toạc ra khỏi thân thể của tên xấu số kia , vào trong miệng của lũ tang thi.

Người kia chốc lát còn chưa chết, trong miệng phát ra âm thanh khủng hoảng , thân thể tàn tật, âm thanh hét lớn: “có người không? cứu mạng a! Ai tới mau cứu tôi! A! Tay của tôi! Tay của tôi đã bị ăn hết rồi ! . . . Không muốn chết a! ruột của t..ô.i ..!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận