Phố Văn lai vẫn nhộn nhịp, náo nhiệt như thường ngày. Những người bán hàng hai bên phố luôn miệng rao bán và chào mời khách. Rất nhiều món hàng độc, lạ được bán ở đây. Một số thứ nhìn là biết hàng nhái, hàng giả, một số khác thì bị người bán cố ý làm cho cũ đi để lừa khách mua hàng. Nhưng cũng không loại trừ khả năng là có đồ cổ thật.
Đồ cổ thật hay giả đều phải xem khách mua hàng có biết cách phân biệt hay không thôi.
Dương Tử Mi nhớ lại có một lần ở đây xảy ra một chuyện mua được đồ cổ thật với giá hời chấn động. Chuyện là có một lão già đã bỏ ra ba trăm đồng để mua một món đồ bằng sứ Thanh Hoa, kết quả phát hiện đó là sứ Thanh Hoa thời Nguyên, trị giá cả triệu đồng. Sau lần đó, khắp thành phố cũng rộ lên phong trào chơi đồ cổ, tìm đồ cổ. Dù hiểu hay không hiểu gì người ta cũng kháo nhau chơi với ý nghĩ không chừng số mình cũng sẽ may mắn như ông lão kia.
Dương Tử Mi cũng muốn thử, chỉ là lúc đó ngay cả tiền mua hàng giả cô cũng không có.
Giờ, trong túi cô có ba trăm đồng nên cô muốn xem thử số mình có may mắn vậy không.
Cô xem hết gian hàng này đến gian hàng khác, xem có thứ gì mà mình ưng ý không.
Tiếc là cô không hiểu gì về đồ cổ nên cô không tài nào phân biệt được cái nào là thật cái nào là giả.
Đến khi đến trước gian hàng của một người đàn ông trung niên, cô phát hiện trong mớ hàng hóa đen thui đang bày trên bàn kia hình như có một vật gì đó đang phát ra ánh sáng màu xanh. Cô cảm thấy rất kỳ lạ nên liền thò tay vào lấy món đồ đó ra.
Người bán hàng thấy cô là một đứa trẻ mới năm tuổi nên đã cản cô lại nói:
– Cô bé, đừng phá chứ, cha mẹ đâu?
– À, cha mẹ con ở bên kia.
Dương Tử Mi đưa tay chỉ đại về phía một cặp vợ chồng đang đứng gần đó nói.
– Đi chỗ khác chơi, đi tìm cha mẹ đi, đừng phá đồ của chú. Mấy thứ này đều là đồ cổ không đấy.
Người bán hàng khoát tay xua cô đi chỗ khác.
Dương Tử Mi thấy món đồ đang phát sáng kia là một chiếc vòng hoa bằng đồng mạ vàng, trên vòng còn dính bùn đất nữa.
Sao chiếc vòng hoa đó lại phát sáng nhỉ trong khi nó không có bất kỳ nguồn sáng nào để có thể phát sáng.
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu nên lại càng cảm thấy hứng thú với chiếc vòng đó. Cô đánh bạo hỏi:
– Chiếc vòng hoa này bao nhiêu tiền?
– Cô bé thích chiếc vòng hoa đó à. Gọi cha mẹ đến đây ta sẽ cho họ biết giá.
Người bán hàng thấy có người muốn mua hàng nên cũng không màng tới chuyện cô chỉ là một cô bé mới năm tuổi nữa.
– Chú cho con biết giá là được rồi, con có tiền lì xì để dành. Nếu chú nói với cha mẹ con, cha mẹ con sẽ không mua đâu.
Dương Tử Mi giả bộ nói.
– Cô bé có bao nhiêu tiền lì xì?
– Chú không cần quan tâm là con có bao nhiêu tiền, chú chỉ cần cho con biết giá là được rồi.
Nếu như là người nào khác muốn mua chiếc vòng hoa đó thì người bán hàng chắc chắn sẽ nói giá trên trời. Sau đó là hàng loạt những câu nói dối kiểu như đó là đồ cổ được phát hiện từ năm nào năm nào… Nhưng giờ, với một đứa bé chỉ mới năm tuổi như cô thì có nói khoác cũng chẳng được gì. Hơn nữa, dù sao chiếc vòng hoa kia giá vốn cũng chỉ có một đồng rưỡi, nên bán mắc hơn vài đồng cho một đứa bé như thế chắc cũng không sao. Nghĩ thế nên người bán hàng mới giả vờ ra vẻ thần bí và giơ một ngón tay lên nói:
– Cô bé, đây là đồ cổ, chú thấy con thích nên cũng bán giá rẻ cho con, một trăm đồng, con có mua được không?
Rõ ràng là gạt con nít mà! Những người kế bên bắt đầu dùng ánh mắt khinh khi nhìn sang ông chú đang bán hàng cho Dương Tử Mi.
– Mắc quá, con nghĩ nó nhiều lắm là mười đồng thôi. Hôm qua con mới mua một món đồ chơi rất đẹp nhưng cũng chỉ có năm đồng thôi à. Chiếc vòng hoa này của chú vừa cũ vừa sứt mẻ nhưng giá lại cao như vậy, chú đừng tưởng con còn nhỏ mà gạt con, con không mua nữa đâu, hừ.
Thấy những người xung quanh đều đang nhìn mình với ánh mắt khinh khi, người bán hàng cũng bắt đầu cảm thấy có chút áp lực. Hơn nữa, mười đồng tính ra cũng đã có lời rồi nên ông ta vội vàng giả vờ nhăn nhó nói:
– Thôi được rồi, mười đồng thì mười đồng. Chú thấy con dễ thương như vậy nên bán lỗ cho con đấy.
– Mười đồng có thể mua được rất nhiều kẹo, năm đồng thôi được không chú?
Dương Tử Mi chớp chớp đôi mắt “hồn nhiên, ngây thơ, dễ thương” của mình nhìn người bán hàng.
Thấy ánh mắt của cô, người bán hàng kia cảm thấy nếu không bán cho cô thì cũng như phạm tội gì đó vậy.
– Thôi được rồi, năm đồng vậy!
Vừa nói ông vừa nhét chiếc vòng hoa vào tay Dương Tử Mi, vẻ không cam tâm.
– Cám ơn chú.
Dương Tử Mi mừng rỡ lấy ra năm đồng trả cho ông ta sau đó cầm chiếc vòng rời khỏi. Cô vừa đi vừa tìm xem rốt cuộc là tại sao chiếc vòng lại phát sáng, nhưng cô tìm mãi mà cũng không phát hiện được gì.