Đích Thứ Nữ

Chương 30: 30: Đàm Thoại Trong Đêm



Dương Tử Khâm đẩy cửa bước vào.

Tề Thu Ngọc đã thay sang đồ ngủ, nàng ấy ngồi lên giường ôm chăn nhìn Dương Tử Khâm: “Giờ này muội còn đến làm gì?”
Dương Tử Khâm nhìn Tề Thu Ngọc hết sức bình thường ngồi trên giường sống mũi có chút cay.

A Ngọc của nàng luôn mạnh mẽ như thế.

Nàng không biết nếu hôm nay người ở trong căn phòng đấy là nàng, người gặp chuyện đó là nàng, thì giờ phút này nàng sẽ có phản ứng gì.

Nhưng không thể nào trông bình tĩnh như Tề Thu Ngọc thế này.
Dương Tử Khâm mỉm cười: “Hôm nay thời tiết có vẻ đẹp, nên muội muốn tới tìm Tề tiên nữ để tá túc nhờ, không biết Tề tiên nữ có thể thu nạp muội không?”
Tề Thu Ngọc bĩu môi: “Tá túc nhờ thì được nhưng muội đi thay quần áo đi, cho dù muội là tiểu thần nữ thì cũng không thể cứ thế trèo lên giường ta đâu nhé.”
Dương Tử Khâm có chút buồn cười xoay xoay người tinh nghịch: “Gì chứ, đây là Hạ Liên đó, mười hai hoa thần của Cẩm Phường đó.

A Ngọc sao lại bài xích cả y phục đầu bảng của chúng ta chứ?”
Tề Thu Ngọc xua xua tay: “Muội đi mau đi, Hạ Liên không có vấn đề, vấn đề là nó mang theo danh tiếng Từ Chi Ân, ta không bài xích Hạ Liên, ta bài xích Từ Chi Ân cơ.”
Dương Tử Khâm bật cười xoay người đi thay y phục.
Dương Tử Khâm chui vào trong lòng Tề Thu Ngọc, vòng tay ôm lấy nàng ấy khẽ hỏi: “A Ngọc, có một chuyện ta thắc mắc lâu lắm rồi.

Sao tỷ lại đối xử với ta tốt như vậy?”
Tề Thu Ngọc vuốt tóc nàng: “Vì Dương Tử Khâm là một cô nương ngốc.

Muội có nhớ lần ta bị Đông Hoàng Giai Khánh đẩy xuống hồ không, lúc đấy muội đứng ra bảo vệ ta, ta còn nghĩ nha đầu này bị ngốc à.


Với thân phận của ta, đám quý nữ đấy không dám làm gì quá đáng hơn đâu.

Vậy mà muội ấy, lại kéo Miên Hòa chạy ra.

Đừng nghĩ ta không nhìn thấy, với dáng vẻ của Miên Hòa chắc chắn sẽ đứng một bên nhìn, muội ấy lúc đấy cảm thấy không liên quan đến mình.

Vậy mà muội lại kéo muội ấy chạy đến cản đám quý nữa kia lại.”
Dương Tử Khâm im lặng, giọng của Tề Thu Ngọc cứ đều đều vang lên: “Dạo này ta mới ít gặp muội một chút, sao đã trở nên dính người thế này rồi?”
“Muội biết mấy dạo gần đây ta bận gì không? Ta đi gặp Mặc Thính Hàn, huynh ấy dẫn ta hành hiệp trượng nghĩa, muội không biết đâu, giang hồ thú vị hơn những gì ta tưởng nhiều.”
“Ta nghĩ nếu Quyết Thư gia nhập giang hồ sẽ là một nữ hiệp có thể tung hoành một phương đấy.

Muội nói xem, nếu ta không phải là Tề Thu Ngọc liệu có thể cùng huynh ấy ngao du giang hồ không?”
Dương Tử Khâm nhắm mắt nhớ lại ngày hôm đấy, khi Tề Thu Ngọc uống say ở Ngọc Thực Lầu đúng lúc nàng tới mua điểm tâm.

Tề Thu Ngọc sau khi nghe tỳ nữ báo liền sai người gọi nàng lên phòng bao.

Nàng vừa bước vào phòng bao xém chút bị Tề Thu Ngọc dọa cho lùi bước.
Tề nhị tiểu thư khóc đến nỗi mắt sưng vù, trang dung tán loạn, người đã bò ra trên bàn nhưng tay vẫn còn rót rượu không ngừng.
Dương Tử Khâm im lặng ngồi xuống bên cạnh Tề Thu Ngọc rồi từ từ cầm lấy bình rượu trong tay nàng ấy.

Nàng cứ im lặng ngồi cạnh Tề Thu Ngọc.

Một lúc sau Tề Thu Ngọc mới đập bàn nói: “Dương Tử Khâm, ta tìm được người mình thích rồi! Ta! Tề! Thu! Ngọc! Tìm được người khiến ta rung động rồi!”
Sau đó thì bắt đầu khóc: “Nhưng ta và huynh ấy không thể nào, không thể nào đến được với nhau, ta không thể gả cho huynh ấy, huynh ấy cũng không thể lấy ta.”

Dương Tử Khâm sau một lúc lâu mới nghe được câu chuyện trong cơn say của Tề Thu Ngọc.
Tề Thu Ngọc đi dâng hương ngày rằm ở Long An Tự, đến lúc về thì đột nhiên nổi hứng dừng lại ở một quán ăn ngay chân núi.

Tề Thu Ngọc vừa ngồi xuống đã bị một đám hán tử đi tới trêu ghẹo.

Nàng ấy cũng không phải là người dễ chọc, lập tức mỉa mai: “Các vị ở đây xem ra không chỉ có mắt không chòng mà còn chưa gặp nữ tử bao giờ nhỉ? Mà cũng đúng thôi, tính cách một người trong các vị có khi có thể đọ lại hai cô nương ấy chứ, vậy thì cần gì đi ra ngoài để mở mang tầm mắt.”
Đám người kia tức quá bèn động thủ đánh người, Tề Thu Ngọc cũng cùng hộ vệ đứng lên đánh lại.
Nhưng với võ mèo cào của nàng ấy dùng để chạy trốn thì được chứ dùng để đánh người thì có chút miễn cưỡng rồi.

Nhìn hộ vệ mình ngã xuống đất nàng ấy liền biết đám người này võ công không bình thường rồi.
Đó là lúc nàng ấy gặp Mặc Thính Hàn.

Hắn vừa xuất hiện đã đánh cho đám lưu manh kia bò đất gọi mẹ, xin lỗi Tề Thu Ngọc.
Một màn anh hùng cứu mỹ cộng với khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Mặc Thính Hàn khiến Tề Thu Ngọc rung động không thôi.

Nhưng Mặc đại hiệp lại rất lạnh lùng, cứu người xong liền cáo từ đi ngay.
Tề nhị tiểu thư mắt thấy người sắp đi mất liền tự động trật chân không đứng lên được.

Tiếng kêu đau của nàng ấy không biết liệu có khơi dậy được sự thương hoa tiếc ngọc của hắn không, nhưng Mặc đại hiệp đã quay lại đỡ nàng ấy lên xe ngựa.
Nhưng lúc đấy Tề Thu Ngọc vẫn chưa hỏi được danh tính hắn.
Sau giống như số mệnh an bài, Tề Thu Ngọc rất nhanh đã gặp lại Mặc Thính Hàn.

Mặc đại hiệp toàn thân là máu chui vào xe ngựa của Tề Thu Ngọc khiến nàng ấy hoảng sợ xém hét lên, sau khi nói một câu: “Là ta.” liền nhắm mắt ngất luôn.


Tề Thu Ngọc dùng thân phận tiểu thư nhà thái sư trực tiếp lướt qua đám người của Lôi chỉ huy sứ đưa Mặc Thính Hàn về phủ trị thương.
Đến lúc nghe thấy Tề Thu Ngọc giấu Mặc Thính Hàn trong phủ thái sư dưỡng thương hơn tháng trời, Dương Tử Khâm há hốc miệng, Tề Thu Ngọc cũng biết giấu người quá rồi, đến các nàng cũng không phát giác ra một chút bất thường.
Mặc đại hiệp sau khi dưỡng thương thì để lại một khối ngọc bội để cảm tạ rồi thần không biết quỷ không hay rời đi, không những thế còn để lại tương tư trong lòng Tề Thu Ngọc.
Dương Tử Khâm cũng không biết hai người về sau sao lại gặp lại nhau, sao lại tiếp xúc thêm một thời gian khiến Tề Thu Ngọc càng ngày càng thích Mặc Thính Hàn.

Nhưng nàng cũng bội phục Mặc đại hiệp là một nam tử hán đại trượng phu dám yêu dám hận.

Vì Tề Thu Ngọc cứ từ từ kể thì nước mắt cũng chầm chậm chảy xuống: “Chàng ấy nói với ta, chàng là người trong giang hồ, nên chàng sẽ không vào triều làm quan.

Chàng có thích ta, nhưng nếu chàng ấy mang theo ta rời đi, thì cả đời này ta sẽ chỉ có thể chạy trốn, chàng sẽ trở thành người hủy hoại cuộc đời ta.”
“Vậy nên chàng ấy bảo ta quên chàng đi.”
Tề Thu Ngọc say rồi, kể xong chuyện hết khóc lại cười, còn bắt Dương Tử Khâm nói ra người nàng thích là ai, nếu không thì sẽ bám nàng không buông.
Dương Tử Khâm thấy nàng ấy cũng say rồi liền cứ vậy kể ra.

Vậy mà sau khi tỉnh rượu Tề Thu Ngoc vẫn còn nhớ như in, từ đấy về sau luôn như có như không nhắc đến Từ Chi Ân trước mặt nàng.
Tề Thu Ngọc thấy Dương Tử Khâm im lặng liền chống đầu hỏi nàng: “Muội có biết bản thân mình không thích Từ Chi Ân nhiều như mình nghĩ không?”
Dương Tử Khâm chậm rãi mở mắt trả lời: “Chắc là vì muội giỏi che dấu chăng.”
Tề Thu Ngọc bật cười: “Muội? Muội mà giỏi che dấu á?”
“Dương Tử Khâm muội đánh giá bản thân mình quá cao rồi, đến Đồng Hiên còn giỏi giả bộ hơn muội.

Muội chỉ là giỏi ngây người khiến người ta không biết muội nghĩ gì thôi, chứ có chuyện gì muội lại hận không thể trực tiếp viết hẳn chữ lên mặt mình.”
Tề Thu Ngọc nằm xuống nhìn lên đỉnh trần, giọng nghiêm túc: “Muội biết vì sao đám quý nữ kia sau đại hội xem mắt xong vốn rất ghen ghét muội nhưng lại im lặng không?”
“Lúc dạ yến đó muội thật sự là gây kinh diễm tứ phương, nhưng ngay sau đó muội lại ẩn mình, không phô trương thanh thế, không đi khắp nơi gây ấn tượng, mà đám quý nữ ấy càng không muốn nhắc đến việc muội có thể dùng vũ lấn át quần phương.”
“Muội có bao giờ nghĩ vì sao Miên Hòa đối xử tốt với muội không? Không thể chỉ vì muội là biểu muội chứ, trong nhà ai mà chẳng có vài biểu muội.”
“Vì tiểu thần nữ của ta có một trái tim ấm áp, không bao giờ muốn hại ai, lại thà bản thân mình có thể chịu thiệt thòi.”
“Nhưng nhiều lúc ta thấy muội vô tâm vô phế lắm, chẳng đặt cái gì trong lòng.


Tử Khâm, những người ghen ghét muội sẽ không vì muội không đặt họ trong lòng mà bỏ qua cho muội đâu.”
“Nhưng ta càng không muốn trái tim thuần khiết của tiểu thần nữ của ta bị nhuốm bụi trần, bị đám người dơ bẩn đó khiến cho muội bận tâm.”
“Ta biết là suy nghĩ về tình yêu của mỗi người là khác nhau, nhưng sẽ có ngày muội sẽ nhận ra, tình cảm của muội dành cho Từ Chi Ân không nhiều đến thế.

Vì có một điều luôn đúng, đó là tình cảm không thể nào che giấu được đâu, ánh mắt của một người khi yêu sẽ biết nói.

Nếu người khác không thể nhìn ra, vậy chỉ có thể là nó quá ít dẫn đến mờ nhạt thôi.”
“Có thể do muội còn nhỏ, mà hắn chỉ là rung động đầu đời của muội, rồi muội từ từ tô vẽ cho hắn càng ngày càng thêm hoàn mỹ trong lòng muội, rồi muội ngộ nhận đấy là yêu.”
“Tin ta đi.

Sau này muội sẽ gặp một người, một người mà muội cực kỳ yêu, một người mà muội không chỉ ngay lập tức nói với hắn, mà còn muốn mói với cả thế giới này rằng muội yêu hắn, một người mà muội sẽ không dùng cái lý trí là thê là thϊếp hiện tại của mình áp đặt lên nữa, mà đơn giản chỉ là muốn ở bên hắn, kề vai sát cánh với hắn.”
“Đến lúc gặp một người như thế, muội sẽ biết tình cảm của muội với Từ Chi Ân thật sự không đáng để nhắc tới.”
Dương Tử Khâm không đồng tình, nàng nghĩ vì ở phủ thái sư không có thϊếp, cũng không có kế mẫu, nên Tề Thu Ngọc không hiểu, có những thứ, phải mắt thấy tai nghe mới có thể hiểu được.

Có những rào cản, tình cảm không thể chiến thắng được.
Tề Thu Ngọc cũng không nói nữa, có những thứ nàng không muốn nói với Dương Tử Khâm, nàng sợ nàng ấy sẽ vì lời nói của nàng mà lựa chọn sai lầm.
Ví dụ như chuyện nàng hoàn toàn có thể nhìn ra Từ Chi Ân thích Dương Tử Khâm.

Đặc biệt ở buổi du xuân hôm đó, khi Dương Tử Khâm rơi xuống nước, nàng ở ngay cạnh bên còn chưa kịp phản ứng thì Từ Chi Ân đã nhảy xuống nước rồi, chỉ có thể là vì Từ Chi Ân luôn nhìn theo Dương Tử Khâm, luôn để ý nàng ấy.
Ví dụ như yến tiệc ngày hôm nay, ánh mắt Từ Chi Ân luôn hướng về phía Dương Tử Khâm rồi lại như muốn đi tới bắt chuyện, nếu không phải nàng đi tới cản ở giữa, thì hôm nay Dương Tử Khâm càng kéo thêm hận thù rồi.
Tề Thu Ngọc cảm thấy Từ Chi Ân không phải một đối tượng tốt để nàng gửi gắm Dương Tử Khâm.

Không chỉ vì nàng cảm thấy tình cảm của Dương Tử Khâm chỉ là rung động nhất thời, mà vì cuộc đời của Từ Chi Ân từ khoảnh khắc mười năm trước đã phải dính đến Đồng Hiên, hắn không còn cơ hội.
Màn đêm dần buông xuống, đêm nay có rất nhiều người vẫn chưa ngủ, hai nữ tử nằm ôm nhau ở phủ thái sư cũng vậy, mỗi người đều bận chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Mà thứ bóng tối bao trùm giờ không chỉ có nỗi băn khoăn, phiền muội, còn có cả những âm mưu cùng kế hoạch, sự hoảng hốt cùng lo sợ, nỗi căm ghét cùng tức giận.

Muôn vàn cảm xúc, muôn vàn suy nghĩ đều bị bóng tối nuốt chửng, im lặng không tiếng động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận