Đến đấy thì anh tự động dừng lại. Nhưng tôi biết anh định nói “thiểu năng.” Thật tốt là anh không tiếp tục, nếu không thì đã có một vụ bùng nổ dữ dội. Thực tế là, tôi vẫn cảm thấy khá bực mình với anh. Điều này không lý tưởng lắm vào ngày cưới. Lẽ ra tôi phải cảm thấy như đang trong mơ. Tôi không nên cứ năm phút lại thò đầu ra khỏi bếp nói: “Còn một việc nữa mà anh luôn làm…”
Bây giờ tôi biết chính xác tại sao lại có truyền thống cô dâu chú rể phải ở riêng đêm trước ngày cưới. Chuyện này không liên quan gì tới lãng mạn, hay sex, hay giữ mình gì gì cả. Như thế là để bạn không cãi lộn và rồi nặng nề bước vào thánh đường, sôi sục giận hờn với chú rể, dự tính tất cả những sự thật mất lòng mà bạn sẽ nói cho anh ta biết ngay khi xong nợ với cái lễ cưới này.
Tôi định bắt anh ngủ trong phòng khách, nhưng Toby và Tom đã vác túi ngủ vào định cư trong đó [Hai đứa vẫn ở đó bất tỉnh nhân sự]. Ít nhất tôi bắt anh hứa phải rời nhà trước khi tôi mặc váy cưới. Ý tôi là, như thế là giới hạn tối đa rồi còn gì.
Lúc rót cho mình một tách cà phê, tôi nghe tiếng anh ngâm nga trong phòng tắm, và lại cảm thấy giận sôi lên. Anh đang tập bài diễn văn. Ở đây. Trong căn hộ của tôi. Chẳng phải lẽ ra bài diễn văn của anh là một bất ngờ sao? Anh có biết tí gì về đám cưới không? Tôi lại gần cửa phòng tắm – chuẩn bị cho anh một bài – rồi dừng lại. Tôi nghe một đoạn ngắn cũng chẳng sao.
Cánh cửa mở hé, tôi nhìn qua khe thấy anh đang mặc đồ ngủ, tự nói với mình trong gương. Tôi ngạc nhiên thấy anh trông có vẻ khá hưng phấn. Má anh đỏ hồng, anh đang thở phì phì. Có thể anh đang vào vai. Có thể anh sẽ làm một bài diễn văn thực sự nồng nàn về việc tôi đã làm cho cuộc sống của anh trở nên trọn vẹn như thế nào và mọi người sẽ khóc.
“Ai cũng nói tôi sẽ không bao giờ lấy vợ. Mọi người đều nói tôi sẽ không bao giờ làm việc này.” Magnus ngừng rất lâu đến nỗi tôi tự hỏi có phải anh đã quên lời không. “Hừm, hãy nhìn xem. Tôi đây. Được chứ? Tôi đây.”
Anh nhấp một ngụm cái gì đó, trông như rượu mạnh pha với nước tăng lực, và hung hăng nhìn chính mình trong gương.
“Tôi đây. Đã cưới vợ, OK? Đã cưới vợ.”
Tôi chăm chăm nhìn anh, ngơ ngác không hiểu gì. Tôi không biết có gì không ổn trong bài diễn văn của anh, nhưng chắc chắn là có vấn đề. Có một chi tiết nhỏ xem ra không ổn… cái gì đó thiếu vắng… cái gì đó ngứa tai…
Tôi nhận ra rồi. Trông anh không hạnh phúc.
Tại sao trông anh không hạnh phúc? Đây là ngày cưới của anh cơ mà.
“Tôi đã làm được rồi.” Anh giơ ly rượu trước gương, quắc mắt. “Thế nên tất cả các người những ai nói tôi không thể làm được, các người có thể cuốn xéo đi.”
“Magnus!” Tôi không nhịn nổi kêu lên vì sốc. “Anh không thể nói ‘cuốn xéo đi’ trong diễn văn đám cưới được!” Magnus giật nảy mình và vẻ hung hăng của anh lập tức tan biến khi anh quay phắt lại. “Poppy! Em yêu! Anh không biết là em có thể nghe thấy.”
“Bài diễn văn của anh đấy à?” tôi hỏi.
“Không! Không hẳn vậy.” Anh nhấp một ngụm rượu lớn. “Còn đang dở dang.”
“Há, anh chưa viết xong à?” Tôi nhìn chiếc ly của anh. “Đó có phải là rượu mạnh và nước tăng lực không?”
“Anh nghĩ là anh được phép uống rượu mạnh và nước tăng lực vào ngày cưới của mình, em không nghĩ thế à?”
Vẻ hiếu chiến lại trỗi lên. Có chuyện gì không ổn với anh thế?
Nếu tôi là nhân vật của một bộ phim truyền hình Mỹ với bối cảnh nhà bếp sang trọng bóng nhoáng, thì bây giờ tôi sẽ đi đến bên anh, chạm vào cánh tay anh và nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, hôm nay sẽ là một ngày tuyệt đẹp.” Và gương mặt anh sẽ dịu xuống rồi anh sẽ nói: “Anh biết,” rồi chúng tôi sẽ hôn nhau, và thế là tôi đã giải tỏa căng thẳng bằng sự quyến rũ và tài xử trí của mình.
Nhưng tôi không có tâm trạng đó. Nếu anh ta có thể hung hăng thì tôi cũng có thể như vậy.
“Được thôi.” Tôi cau có. “Cứ say xỉn đi. Ý hay đấy.”
“Anh sẽ không say xỉn. Chúa ơi. Nhưng anh phải có thứ để làm giảm đi…” – anh đột ngột dừng lời, và tôi trố mắt nhìn anh, choáng váng. Cụ thể là anh định nói gì?
Làm giảm đi sự thử thách? Làm giảm đi nỗi đau?
Tôi nghĩ đầu óc anh cũng đang hoạt động theo cùng một lối, vì anh nhanh chóng kết thúc câu: “… sự rộn ràng. Anh cần phải làm giảm đi sự rộn ràng, nếu không anh sẽ quá hưng phấn không tập trung được. Em yêu, trông em đẹp lắm. Tóc em lộng lẫy. Trông em thật tuyệt vời.”
Phong thái duyên dáng cũ của anh đã quay trở lại toàn vẹn, giống như mặt trời hiện ra sau đám mây.
“Tóc em còn chưa làm đây này,” tôi nói với một nụ cười miễn cưỡng. “Thợ làm đầu đang trên đường tới.”
“Thế à, vậy đừng để anh ta làm hỏng tóc em.” Anh chụm đuôi tóc lại với nhau và hôn lên đó. “Anh sẽ không ngáng đường em nữa. Hẹn gặp em ở nhà thờ!”
“OK.” Tôi nhìn theo anh, cảm thấy hơi bất an.
Và cảm giác bất an theo tôi suốt cả buổi sáng. Không hẳn là tôi lo lắng. Đúng hơn là tôi không biết có nên lo lắng không. Ý tôi là, hãy nhìn vào các sự việc. Phút trước Magnus còn âu yếm tôi, cầu xin tôi cưới anh – phút sau anh đã trở nên khó chịu, như thể tôi đang dùng súng lục buộc anh phải cưới tôi. Có phải đây chỉ là bồn chồn? Có phải đấy là kiểu của đàn ông trăm người như một vào ngày cưới? Tôi có nên dung thứ coi đó là cách xử sự thông thường của đàn ông, giống như lúc anh bị cảm lạnh và lên Google gõ sổ mũi và những triệu chứng ung thư mũi? [Thật vậy]
Nếu bố còn sống, tôi có thể hỏi bố.
Nhưng tôi không thể nào lâm vào lối suy nghĩ đó, không phải hôm nay, nếu không tôi sẽ thành cám vụn. Tôi chớp mắt lia lịa và lấy giấy xì mũi. Thôi nào, Poppy. Vui lên đi. Đừng bịa ra những vấn đề không hề tồn tại. Mình sắp lấy chồng rồi!
Toby và Tom từ trong kén tằm thò đầu ra đúng lúc thợ làm đầu tới, hai đứa pha trà bằng cốc vại to tướng mà chúng nó mang theo [Rõ ràng là cốc ở nhà tôi quá “con gái”]. Ngay lập tức, hai đứa bắt đầu đùa cợt với thợ làm đầu, cài lô lên tóc, làm tôi bò lăn ra cười, và tôi ước ao lần thứ một tỉ giá mình gặp được chúng nó nhiều hơn. Rồi hai đứa biến đi ăn sáng ở ngoài quán cà phê, tiếp đến Ruby và Annalise tới sớm hai tiếng vì họ không đợi được, thợ làm tóc thông báo anh ta đã sẵn sàng bắt đầu, rồi bác Trudy của tôi gọi di động báo tin họ gần đến nơi thì tất chân của bác ấy bị thủng lỗ, liệu có chỗ nào để mua một đôi mới không? [Bác Trudy của tôi không tin bên ngoài Taunton cũng có cửa hàng cửa hiệu].
Mọi việc diễn ra như trong một màn sương với tiếng máy sấy tóc ù ù, rồi sơn móng tay móng chân, trang điểm, quấn tóc, hoa tới, mặc váy vào, cởi váy ra để đi vệ sinh, bánh mì kẹp được mang đến. Suýt nữa có thảm họa vết phun màu nâu [Thực ra là một vết cà phê bắn lên đầu gối Annalise] và chả hiểu sao tôi còn chưa kịp nhận ra thì đã đến hai giờ. Xe ô tô đã có mặt ở đây, tôi đang đứng trước gương trong bộ váy cưới và khăn voan. Tom và Toby đang đứng hai bên, rất đẹp trai trong bộ lễ phục và tôi lại phải chớp mắt để nước mắt không trào ra. Annalise và Ruby đã đi trước tới nhà thờ. Thế đấy. Những giây phút cuối cùng là cô gái độc thân của tôi.
“Bố mẹ chắc sẽ vô cùng tự hào về chị,” Toby nói giọng ồm ồm. “Chiếc váy đẹp mê hồn.”
“Cảm ơn em.” Tôi cố nhún vai vẻ thờ ơ.
Chắc trông tôi cũng được, cô dâu nào chả vậy. Chiếc váy của tôi rất dài và thanh mảnh, lưng trễ với những sợi đăng ten nhỏ xíu ở ống tay áo. Tóc tôi búi lại sau gáy [Rốt cuộc nó cũng đã đủ dài]. Chiếc khăn choàng của tôi nhẹ như tơ, trên đầu tôi đeo dải băng được kết từ những hạt ngọc và một bó huệ lộng lẫy. Nhưng không hiểu sao, giống hệt như Magnus sáng nay, có vẻ thiếu hụt cái gì đó…
Đó là nét mặt tôi, đột nhiên tôi nhận ra, cảm thấy mất hết tinh thần. Không hợp tí nào. Mắt tôi căng thẳng, miệng tôi cứ co rúm xệ xuống và tôi không rạng rỡ. Tôi cố nhăn răng ra cười toét với bản thân – nhưng bây giờ trông tôi thật lạ lẫm, giống như một kiểu cô dâu hề đáng sợ.
“Chị ổn cả chứ?” Tom đang tò mò theo dõi tôi.
“Ổn cả!” Tôi kéo khăn voan, cố gắng che mặt kín hơn nữa. Quan trọng là, nét mặt tôi có như thế nào cũng chẳng thành vấn đề. Ai nấy đều nhìn vào đuôi váy tôi thôi.
“Này, chị gái.” Toby liếc mắt nhìn Tom như thể tìm sự tán đồng. “Chỉ để chị biết, nếu chị đã thay đổi ý kiến, bọn em hoàn toàn vô tư. Bọn em sẽ giúp chị chạy trốn. Bọn em đã thảo luận việc này, đúng thế không Tom?”
“Chuyến bốn rưỡi từ ga St. Pancras.” Tom gật đầu. “Sẽ đưa chị tới Paris kịp giờ ăn tối.”
“Chạy trốn ư?” Tôi tá hỏa nhìn nó. “Mấy đứa muốn nói gì? Tại sao mấy đứa lại lên kế hoạch chạy trốn? Mấy đứa không thích Magnus à?”
“Không! Dào ôi! Có bao giờ nói thế đâu.” Toby giơ tay lên như muốn bào chữa. “Chỉ là… để sẵn đó. Cho chị có sự lựa chọn. Bọn em coi đó là việc của mình.”
“Hừm, đừng coi đó là việc của hai đứa.” Tôi nói giọng gay gắt hơn chủ ý. “Chúng ta phải tới nhà thờ.”
“Tiện thể, lúc nãy đi ra ngoài em mua báo,” Tom bổ sung, chìa ra cả một đống báo. “Chị có muốn đọc qua lúc trong xe không?”
“Không!” Tôi lùi lại hoảng sợ. “Tất nhiên là không rồi! Chị sẽ bị dấu mực in lên váy mất!”
Chỉ có em trai tôi mới có thể gợi ý đọc báo trên đường tới dự đám cưới của chính tôi. Như thể nếu không có thứ để giải trí thì sẽ chán chết vậy.
Tuy nói vậy, tôi không nhịn nổi bèn nhanh chóng lật xem tờ Guardian trong khi Toby tranh thủ chạy đi vệ sinh. Có một bức ảnh của Sam ở trang 5, dưới tít “Vụ bê bối làm rung chuyển cả thế giới thương mại,” và ngay khi nhìn thấy bức ảnh, dạ dày tôi co thắt lại.
Nhưng không chặt như hồi trước. Tôi chắc chắn thế.
Ô tô là một chiếc Rolls-Royce màu đen, trông khá hoành tráng trên con phố Balham vô danh của tôi, một đám đông hàng xóm đã tụ tập lại xem khi tôi đi ra. Tôi hơi quay nhanh cho váy xoay và mọi người đều vỗ tay khi tôi bước vào xe. Chúng tôi rời đi, tôi cảm giác mình giống như một cô dâu thực thụ, tươi rói, rạng ngời.
Chỉ có điều là tôi không thể trông tươi rói rạng ngời đến thế, bởi vì khi chúng tôi lái xe dọc theo đường Cung điện Buckingham, Tom nghiêng người ra phía trước nói: “Chị Poppy ơi? Chị bị say xe hay sao vậy?”
“Cái gì?”
“Trông chị có vẻ ốm.”
“Không, chị có làm sao đâu.” Tôi cau mặt với nó.
“Có, chị có vẻ bị ốm,” Toby nói, nhìn tôi ngờ vực. “Kiểu như… xanh lét.”
“Đúng đấy, xanh lét.” Mặt Tom sáng lên. “Đó chính là điều em định nổi. Như thể chị sắp sửa nôn ọc. Chị có buồn nôn không?”
Đúng là kiểu của các cậu em trai. Sao tôi lại không có chị em gái cơ chứ, các chị em kiểu gì chả bảo tôi trông thật xinh đẹp và cho tôi mượn hộp phấn hồng của mình?
“Không, không phải chị buồn nôn đâu! Và trông chị có như thế nào cũng không quan trọng.” Tôi quay mặt đi. “Không ai có thể nhìn thấy qua tấm khăn voan của chị.” Điện thoại của tôi kêu bíp bíp, tôi giật nó ra khỏi chiếc túi cô dâu nhỏ xíu. Đó là tin nhắn của Annalise:
Đừng đi đường Công viên! Có sự cố! Chúng tớ đang bị kẹt đây!
“Này anh.” Tôi nghiêng người về phía trước nói với tài xế. “Có sự cố trên đường Công viên đấy.”
“Cô nói đúng lúc quá,” anh ta gật đầu. “Thế thì chúng ta sẽ tránh đi đường đó.”
Trong khi chúng tôi xoay sang một con hẻm nhỏ, tôi để ý thấy Tom và Toby nhìn nhau.
“Sao thế?” cuối cùng tôi nói.
“Không có gì,” Toby nói giọng dỗ dành. “Chị ngồi nghỉ ngơi thư giãn đi. Để em kể vài câu chuyện đùa, giúp chị không nghĩ đến đám cưới nhé?”
“Không. Cảm ơn em.”
Tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, nhìn những con phố lướt qua. Và đột nhiên, tôi còn chưa kịp cảm thấy tương đối sẵn sàng, chúng tôi đã tới nơi. Chuông nhà thờ đang ngân vang một nhịp điệu đơn nhất khi chúng tôi ra khỏi xe. Một đôi khách mời đến muộn mà tôi không nhận ra đang chạy lên bậc thềm, người phụ nữ nắm chặt chiếc mũ. Họ mỉm cười với tôi, tôi bèn gật đầu chào lại vẻ kiểu cách.
Đây là chuyện thật. Tôi đang thực sự làm việc này. Đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tôi nên ghi nhớ từng giây phút. Đặc biệt là tôi hạnh phúc nhường nào.
Tom nhăn mặt nhìn tôi. “Chị Pops, trông chị thật tệ hại. Em sẽ nói với linh mục là chị bị ốm.” Nó vượt thẳng qua trước mặt tôi chạy xô vào nhà thờ.
“Không, đừng! Chị có ốm đâu!” Tôi kêu lên giận dữ, nhưng đã quá muộn. Nó đang thực hiện sứ mệnh của mình. Đương nhiên, vài giây sau Cha Fox hối hả từ trong nhà thờ chạy ra, nét mặt lo lắng.
“Ôi trời ơi, em trai con nói đúng,” Cha nói ngay khi nhìn thấy tôi. “Trông con không được khỏe.”
“Con ổn mà!”
“Sao con không dành vài phút ở một mình lấy lại bình tĩnh trước khi chúng ta bắt đầu buổi lễ nhỉ?” Cha đẩy tôi vào một căn phòng phụ nhỏ. “Hãy ngồi xuống nghỉ một lát, uống một cốc nước, có thể ăn một cái bánh quy chăng? Trong nhà thờ có bánh đấy. Đằng nào chúng ta cũng cần đợi các cô phù dâu. Cha đoán họ bị tắc đường cũng nên.”
“Để con ra ngoài phố xem họ đến chưa,” Tom nói. “Chắc không lâu nữa đâu.”
“Để con đi lấy bánh,” Toby phụ họa. “Chị sẽ ổn chứ, bà chị?”
“Rồi rồi.”
Mọi người đều đi ra, còn lại mình tôi trong căn phòng yên lặng. Có một chiếc gương nhỏ treo trên kệ, và khi nhìn vào đó, tôi co rúm người lại. Trông tôi ốm thật. Có chuyện gì không ổn với tôi vậy?
Điện thoại của tôi đổ chuông, tôi nhìn nó ngạc nhiên. Tôi có một tin nhắn từ bác Randall.
6-4, 6-2. Cảm ơn cháu, Poppy!
Bác ấy làm được rồi! Bác ấy đã quay trở lại sân tennis! Đây là tin tức tốt lành nhất mà tôi nghe được trong cả ngày. Và đột nhiên, tôi ước mình đang ở chỗ làm, cách xa chỗ này, miệt mài điều trị cho ai đó, làm việc có ích…
Không. Dừng lại đi. Đừng ngu ngốc thế, Poppy. Sao lại có thể mơ ước có mặt ở chỗ làm vào ngày cưới của mình cơ chứ? Tôi đúng là dở người. Không có cô dâu nào lại đi ước mình đang ở chỗ làm lúc này. Không có một tạp chí cô dâu nào đăng bài “Làm thế nào để trông rạng rỡ chứ không phải trông như thể bạn muốn ói.”
Điện thoại lại báo có tin nhắn, nhưng cái này là của Annalise.
Mãi mới thoát!!!! Chúng tớ đang trên đường. Cậu đã đến nơi chưa?
OK. Hãy tập trung vào đây và bây giờ. Chỉ riêng động tác bấm phím trả lời đã làm tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Vừa mới tới.
Một giây sau cô ấy đã trả lời:
Ặc! Bọn tớ sẽ phi hết tốc lực. Đằng nào mọi người cũng chờ đợi cậu sẽ đến muộn. Như thế sẽ mang lại may mắn. Cậu vẫn đi nịt tất màu xanh nước biển đấy chứ?
Annalise bị ám ảnh về chuyện tôi đi nịt tất màu xanh nước biển đến nỗi sáng nay cô ấy mang đến cho tôi ba đôi để chọn. Xin lỗi, nhưng đi nịt tất để làm gì? Thành thật mà nói, tôi không hề cần một dải băng chun ép chặt ngăn trở lưu thông máu trong đùi mình ngay lúc này -nhưng tôi đã hứa với cô ấy một cách trung thực là tôi sẽ xỏ vào.
Đương nhiên rồi! Mặc dù chân tớ bây giờ chắc sắp rời ra rồi. Bất ngờ thú vị cho Magnus vào đêm tân hôn đây.
Tôi mỉm cười khi gửi tin nhắn đi. Cuộc nói chuyện ngớ ngẩn này làm tôi phấn chấn hẳn lên. Tôi đặt điện thoại xuống, uống cốc nước và hít sâu. OK. Tôi cảm thấy tốt hơn rồi. Điện thoại lại báo hiệu có tin nhắn mới, tôi nhặt lên xem Annalise trả lời thế nào…
Nhưng đó là tin nhắn từ số máy di động của Sam.
Vài giây liền tôi không nhúc nhích nổi. Dạ dày tôi ngay lập tức sôi sùng sục như thể tôi là một con bé vị thành niên. Ôi trời. Thật thảm hại. Thật xấu hổ chết đi được. Vừa thấy từ “Sam” là tôi bủn rủn thế này á.
Tôi phần nào muốn bỏ qua nó. Ai thèm quan tâm xem anh có điều gì để nói cơ chứ? Sao tôi lại phải mất một tẹo thời gian hay tâm trí cho anh, trong khi đây là ngày cưới của tôi và tôi có những thứ khác để tập trung vào?
Nhưng tôi biết mình sẽ không thể trải qua nổi đám cưới với một mẩu tin chưa mở ra trong điện thoại mà tôi sốt ruột muốn xem. Tôi mở ra một cách bình tĩnh nhất có thể, ghi nhớ trong đầu là ngón tay mình gần như không thể cử động – và đó là một tin nhắn đặc biệt vẻn vẹn một từ đúng chất Sam.
Chào.
Chào? Anh ta định nói gì cơ chứ, lạy Chúa?
Hừm, tôi sẽ không tỏ ra thô lỗ. Tôi sẽ gửi lại tin trả lời nồng nàn tương tự.
Chào.
Một lát sau lại có tiếng bíp bíp nữa:
Có đúng lúc không?
Sao cơ?
Anh nói thật đấy à? Hay là anh đang mỉa mai? Hay…
Rồi tôi chợt nhận ra. Đương nhiên rồi. Anh nghĩ tôi đã hủy bỏ đám cưới. Anh không biết. Anh không hay gì cả.
Và đột nhiên tôi nhìn tin nhắn của anh theo cách khác. Anh không hàm ý gì cả. Anh chỉ “chào” thôi.
Tôi khó nhọc nuốt nước bọt, cố gắng nghĩ xem nên nhắn gì.
Không hiểu sao, tôi không chịu nổi việc kể cho anh biết tôi đang làm gì. Không nói thẳng ra được.
Không hẳn.
Thế tôi sẽ nói vắn tắt. Cô đã đúng và tôi đã sai.
Tôi nhìn chằm chằm vào từng từ của anh, hoang mang. Đúng về chuyện gì? Chậm chạp, tôi bấm:
Ý anh là gì?
Gần như ngay lập tức câu trả lời của anh xuất hiện.
Về Willow. Cô đã đúng và tôi đã sai. Tôi xin lỗi vì đã phản ứng không ra làm sao. Tôi không muốn thừa nhận cô đúng, nhưng sự thực là vậy. Tôi đã nói chuyện với cô ta.
Anh đã nói gì?
Bảo với cô ta là chấm dứt rồi, hết phim rồi. Đừng có gửi thư nữa, không thì tôi sẽ kiện ra tòa vì tội quấy rối.
Không phải chứ. Tôi không thể tin nổi.
Cô ta phản ứng thế nào?
Cô ta khá sốc.
Tôi cược là thế.
Im lặng một lúc. Một tin nhắn mới tinh từ Annalise xuất hiện trên màn hình, nhưng tôi không mở ra xem. Tôi không thể làm đứt sợi dây giữa Sam và tôi được. Tôi nắm chặt điện thoại, chăm chăm nhìn màn hình, đợi xem anh có gửi tin nhắn nữa không. Anh phải gửi tiếp…
Và rồi có tiếng bíp.
Chắc hôm nay cô không thoải mái. Hôm nay lẽ ra là ngày cưới, đúng không?
Ruột gan tôi dường như nhộn nhạo hết cả. Tôi trả lời thế nào đây? Nhắn gì đây?
Vâng.
Ờ, có cái này làm cô vui hơn này.
Làm tôi vui hơn ư? Tôi chăm chú nhìn màn hình, không khỏi bối rối, khi một tin nhắn bằng hình ảnh đột ngột xuất hiện làm tôi bật cười kinh ngạc. Đó là ảnh Sam ngồi trong ghế khám răng. Anh cười ngoác miệng và cầm một mẩu giấy hoạt hình trên ghi dòng chữ: “Tôi là một bệnh nhân khám răng kiểu mẫu!”
Anh làm thế vì mình, tôi chưa kịp ngăn lại thì ý nghĩ đó đã nảy lên. Anh đi khám răng vì tôi.
Không. Đừng có ngu ngốc. Anh khám vì răng của anh. Tôi ngập ngừng, rồi nhắn:
Anh nói đúng, bức ảnh đã làm tôi vui hơn. Giỏi lắm. Rất đúng lúc!
Một giây sau anh trả lời:
Cô có rảnh để đi uống cà phê không?
Và trước sự kinh hoàng của tôi, không báo trước gì cả, nước mắt bắt đầu trào lên. Sao anh có thể gọi vào lúc này rủ tôi đi uống cà phê? Sao anh không thể nhận ra mọi chuyện đã thay đổi? Anh nghĩ tôi sẽ làm gì? Khi bấm trả lời, hai ngón tay cái của tôi giật giật khích động.
Anh đã lờ tôi đi.
Cái gì cơ?
Anh đã gửi thư từ chối khéo cho tôi.
Tôi không bao giờ gửi thư, cô biết điều đó mà. Chắc hẳn là thư ký riêng của tôi. Cô ấy quá năng nổ.
Anh không gửi bức thư đó ư?
OK, bây giờ tôi không thể đương đầu nổi. Tôi sẽ khóc, hoặc cười điên dại, hoặc cái gì đó. Tôi đã sắp xếp hết trong đầu. Tôi đã xác định rõ mọi chuyện. Bây giờ đầu tôi lại rối bời điên đảo.
Điện thoại kêu bíp bíp, có tin nhắn tiếp theo từ Sam:
Cô không tự ái đấy chứ?
Tôi nhắm mắt lại, tôi phải giải thích. Nhưng tôi làm gì… tôi làm thế nào…
Cuối cùng, thậm chí không mở mắt, tôi nhắn:
Anh không hiểu gì cả.
Tôi không hiểu cái gì?
Tôi không bấm nổi. Chẳng hiểu sao tôi không làm được. Thay vào đó, tôi duỗi hết tay ra, chụp ảnh mình rồi xem xét kết quả.
Đúng thế. Tất cả đều nằm đây trong một bức ảnh: mạng che mặt của tôi, khăn voan trùm đầu của tôi, một mảng váy cưới của tôi, và một góc bó hoa huệ của tôi. Chắc chắn không có chút hồ nghi nào về chuyện đang diễn ra.
Tôi ấn Số di động của Sam và rồi Gửi đi. Đấy. Nó đã được gửi vào không trung. Bây giờ anh biết rồi. Sau đây tôi có thể sẽ không bao giờ nhận được tin của anh nữa. Thế là hết. Đó là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lạ lùng giữa hai người, và đây là hồi kết. Thở dài não nuột, tôi ngồi phịch xuống ghế. Chuông trên cao đã ngừng không ngân nga nữa, và bầu yên ả tĩnh lặng lạ lùng phủ khắp căn phòng.
Cho đến khi đột nhiên tiếng bíp bíp bắt đầu. Cuồng dại và liên tục, giống như tiếng còi cấp cứu. Tôi giật mình nhặt điện thoại lên, tất cả đang xếp thành đống trong hộp thư của tôi: hết tin này sang tin khác, đều là của Sam hết.
Không.
Không không không không không.
Dừng lại đi.
Cô không thể.
Cô đang nghiêm túc đấy chứ?
Poppy ơi, tại sao?
Đọc những lời của anh, hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, đứt quãng. Tôi không định kéo thành một cuộc nói chuyện, nhưng rốt cuộc không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi phải trả lời.
Anh mong gì thế, tôi bỏ đi được sao? Hai trăm người đang ngồi đây và đang đợi.
Ngay lập tức câu trả lời của Sam hiện ra:
Em nghĩ hắn ta yêu em à?
Tôi xoay đi xoay lại chiếc nhẫn vàng quanh ngón tay phải, cố gắng tột cùng để tìm ra cách giải quyết giữa những ý nghĩ mâu thuẫn đang chen nhau nhảy vào trong đầu. Magnus có yêu tôi không? Ý tôi là… tình yêu là gì? Chẳng ai biết tình yêu chính xác là gì. Không ai có thể định nghĩa nó. Không ai có thể chứng minh nó. Nhưng nếu ai đó đã chọn một chiếc nhẫn ở Bruges dành riêng cho bạn, đó chắc phải là một khởi đầu tốt, đúng vậy không?
Đúng thế.
Tôi nghĩ Sam chắc chắn đang ngóng đợi câu trả lời của tôi, ba mẩu tin liền một mạch của anh nhanh chóng hồi âm.
Không.
Em nhầm rồi.
Dừng lại đi. Dừng lại di. Dừng lại đi. Không. Không.
Tôi muốn hét lên với anh. Như vậy là không công bằng. Bây giờ anh không thể nói tất cả những lời này. Bây giờ anh không thể khiến tôi đảo lộn mọi thứ.
Thế theo anh tôi phải làm gì???
Tôi gửi nó đúng lúc cửa mở. Đó là Cha Fox, tiếp theo sau là Toby, Tom, Annalise và Ruby, tất cả cùng nói một lúc, thành một dàn đồng thanh huyên náo.
“Ôi trời ơi! Tắc đường! Bọn tớ còn tưởng không thể tới nơi cơ…”
“Ừ, nhưng mà họ không thể bắt đầu nếu thiếu cậu, đúng không ? Cũng giống như đi máy bay vậy.”
“Họ có thể, cậu biết mà. Có lần họ bỏ hành lý của tớ ra khỏi chuyến bay chỉ bởi vì tớ đang thử quần jean và không nghe thấy thông báo…”
“Ở đây có gương không? Tớ phải thoa lại son bóng…”
“Chị Poppy ơi, bọn em lấy cho chị mấy cái bánh quy đây.”
“Chị em không muốn ăn bánh quy đâu! Chị em cần phải giữ dáng trong giờ phút trọng đại này!” Annalise sà xuống chỗ tôi. “Có chuyện gì với tấm khăn voan của cậu vậy? Bùng nhùng thành một mớ rối. Váy vó thì gập cong lại thế này à! Để tớ…”
“Mọi việc ổn cả chứ, thưa tiểu thư?” Ruby âu yếm ôm tôi trong khi Annalise chỉnh lại đuôi váy của tôi. “Sẵn sàng chưa?”
“Tớ…” Tôi cảm thấy lóa mắt. “Chắc là rồi.”
“Trông chị rất tuyệt.” Toby đang nhồm nhoàm ăn một món đồ khai vị. “Khá hơn rất nhiều. À, Felix muốn chào hỏi một tiếng. Như vậy có được không?”
“Ồ, tất nhiên rồi.”
Tôi cảm thấy mình không còn chút sức lực nào đứng đó trong khi mọi người xoay như chong chóng xung quanh. Thực tế là tôi thậm chí không thể cử động, bởi vì Annalise vẫn đang kéo đuôi váy của tôi. Điện thoại của tôi kêu bíp bíp, Cha Fox liền dành cho tôi một nụ cười lạnh nhạt.
“Nên tắt nó đi, con không nghĩ vậy sao?”
“Cậu có thể hình dung nếu nó đổ chuông trong buổi lễ không?” Annalise cười khúc khích. “Cậu có muốn tớ giữ nó cho cậu không?”
Cô ấy chìa tay ra và tôi tròn mắt nhìn lại, tê liệt. Trong hộp thư của tôi có tin mới của Sam. Câu trả lời của anh. Một phần trong tôi muốn đọc nó ghê gớm đến độ tôi gần như không kiểm soát nổi tay mình.
Nhưng một phần khác đang bảo tôi dừng lại. Đừng làm thế nữa. Sao tôi có thể đọc nó bây giờ, khi tôi chuẩn bị bước tới trước lễ đường? Nó sẽ khiến tôi rối bời mất. Tôi đang ở đây trong ngày cưới của mình, bạn bè và gia đình xung quanh. Đây mới là cuộc sống thực của tôi. Không phải là một anh chàng nào đó tôi được kết nối qua không trung. Đến lúc nói lời tạm biệt rồi. Đến lúc cắt sợi dây này rồi.
“Cảm ơn cậu, Annalise.” Tôi tắt điện thoại, chăm chăm nhìn nó một lát trong khi ánh sáng tắt dần. Không có ai trong đó nữa. Nó chỉ là một chiếc hộp bằng kim loại, trống rỗng, im lìm.
Tôi đưa nó cho Annalise, cô ấy liền bỏ vào trong áo ngực.
“Cậu cầm hoa cao quá đấy.” Cô ấy cau mày với tôi. “Trông cậu căng thẳng thế.”
“Tớ ổn mà.” Tôi lẩn tránh cái nhìn của cô ấy.
“Này, cậu đoán được không?” Ruby sột soạt trong chiếc váy bước tới. “Tớ quên chưa kể với cậu, chúng ta mới có một bệnh nhân nổi tiếng! Cái ông thương gia được nhắc đến trên tất cả các bản tin đợt vừa rồi. Ngài Nicholas gì đó?”
“Ý cậu định nói… Ngài Nicholas Murray ư?” tôi nói bán tín bán nghi.
“Chính thế.” Cô ấy hớn hở. “Trợ lý của ông ấy gọi điện lấy hẹn với tớ! Nói rằng tớ được một người ông ấy đánh giá rất cao giới thiệu. Cậu nghĩ xem, người quái quỷ nào vậy nhỉ?”
“Tớ… Tớ không biết,” tôi lắp bắp.
Tôi cảm động quá. Và hơi sợ một chút. Còn khuya tôi mới dám nghĩ rằng Ngài Nicholas sẽ nghe theo lời giới thiệu của tôi. Làm sao tôi có thể giáp mặt chú ấy lần nữa? Nếu chú ấy nhắc đến Sam thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…
Không. Dừng lại đi, Poppy. Đến lúc gặp lại Ngài Nicholas thì tôi đã là một phụ nữ có chồng rồi. Tất cả những trích đoạn kỳ cục ấy sẽ bị lãng quên. Mọi việc sẽ ổn cả.
“Cha sẽ ra hiệu cho người chơi đàn ống là chúng ta sẵn sàng bước vào rồi,” Cha Fox nói. “Mọi người hãy đứng vào vị trí chuển bị tiến vào nhé.”
Annalise và Ruby đang đứng đằng sau tôi. Tom và Toby đứng ngay bên sườn tôi, mỗi đứa khoác một bên tay tôi. Có tiếng gõ cửa, gương mặt như cú mèo của Felix ngó vào liếc xung quanh.
“Poppy, trông chị thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn em! Em vào đi!”
“Em chỉ định chúc chị may mắn.” Thằng bé đi về phía tôi, cẩn thận tránh không giẫm lên gấu váy tôi. “Và nói rằng em rất vui vì chị sẽ là một thành viên của gia đình. Cả nhà đều vui. Bố mẹ em nghĩ chị rất xuất sắc.”
“Thật vậy sao?” tôi nói, cố gắng giấu đi giọng nghi ngờ. “Cả bố và mẹ em á?”
“Ồ vâng ạ.” Thằng bé gật lấy gật để. “Bố mẹ em yêu quý chị. Hai cụ rất buồn khi nghe nói hủy cả.”
“Hủy á?” cả bốn ngạc nhiên đồng thanh.
“Đám cưới từng bị hủy ạ?” Tom nói.
“Nó bị hủy lúc nào vậy?” Annalise hỏi. “Poppy, cậu chẳng hé cho bọn tớ biết gì cả! Tại sao cậu không kể?”
Tuyệt thật. Đây là tất cả những gì tôi cần, bị toàn bộ khách dự tiệc cưới tra tấn moi tin.
“Chỉ là nhất thời thôi.” Tôi cố gắng làm giảm mức độ trầm trọng. “Cậu biết đấy. Một trong những kiểu hoảng sợ đám cưới vào phút cuối thôi mà. Ai chả phải trải qua.”
“Mẹ la anh Magnus một trận.” Cặp mắt Felix sáng long lanh sau đôi kính. “Mẹ nói anh Magnus là kẻ ngu ngốc và rằng anh sẽ không bao giờ tìm được ai tốt hơn chị.”
“Thật vậy sao?” Tôi không thể không cảm thấy ám áp dễ chịu.
“Ồ, mẹ giận lôi đình.” Felix trông cực kỳ khoái trá. “Mẹ gần như ném cái nhẫn vào người anh Magnus.”
“Mẹ em ném chiếc nhẫn ngọc lục bảo ư?” tôi ngạc nhiên nói. Chiếc nhẫn đó trị giá hàng ngàn bảng. Chắc chắn ngay cả bác Wanda cũng không vứt nó linh tinh khắp nhà.
“Không, chiếc nhẫn vàng xoắn cơ. Kia kìa.” Thằng bé chỉ vào tay tôi. “Lúc mẹ lấy nó từ trong bàn trang điểm ra cho anh Magnus ấy. Mẹ ném chiếc nhẫn vào anh, nó bay đúng vào trán anh.” Felix tặc lưỡi. “Vết xước không ghê lắm, tất nhiên.”
Tôi đông cứng người, nhìn thằng bé chằm chằm. Nó vừa nói gì thế? Bác Wanda lấy chiếc nhẫn vàng xoắn ra khỏi bàn trang điểm ư?
“Chị cứ nghĩ…” Tôi cố gắng ra vẻ thoải mái. “Chị cứ nghĩ là anh Magnus mua nó ở Bruges?”
Felix trông ngớ ra. “Ồ không. Đó là nhẫn của mẹ. Trước đây là nhẫn của mẹ.”
“Thế à.” Tôi liếm cặp môi khô. “Felix, như vậy cụ thể đã diễn ra chuyện gì? Tại sao mẹ em lại đưa chiếc nhẫn cho anh Magnus? Giá mà chị có mặt lúc đó!” Tôi cố gắng cất giọng vô tư. “Kể cho chị nghe toàn bộ câu chuyện đi.”
“À,” Felix nhíu mắt lại, như thể cố nhớ. “Mẹ bảo anh Magnus là không phải mất công cố tặng chị chiếc nhẫn ngọc lục bảo lần nữa. Và rồi mẹ lấy chiếc nhẫn vàng ra bảo rằng không muốn chờ lâu hơn nữa để được đón chị về làm dâu lâu hơn nữa. Tiếp đó bố nói: ‘Sao bà lại phải nhọc lòng, rõ ràng Magnus không có đủ nghị lực để đi đến hôn nhân’, thế là anh Magnus nổi giận với bố và nói rằng anh có chứ, và bố nói: ‘Hãy xem vụ chỗ làm ở Birmingham thì biết’, và rồi hai người lại đôi co ầm ĩ như thường lệ và rồi… cả nhà ăn đồ ăn sẵn.” Thằng bé chớp mắt. “Đại loại là như thế.”
Đằng sau tôi, Annalise đang rướn người về phía trước để hóng chuyện. “Vậy ra đó là lý do tại sao cậu đổi nhẫn. Tớ biết ngay mà, cậu đâu có bị dị ứng với ngọc lục bảo.”
Đây là nhẫn của bác Wanda. Magnus không hề mua nó dành riêng cho tôi. Tôi nhìn chăm chăm vào tay mình, cảm thấy hơi nôn nao. Rồi tôi chợt nhớ ra điều gì khác.
“Vụ chỗ làm ở Birmingham là thế nào?”
“Chị biết đấy. Cái chỗ anh bỏ ấy. Bố lúc nào cũng rầy la anh Magnus vì tội bỏ việc. Xin lỗi, em cứ nghĩ chị biết rồi.” Felix nhìn tôi tò mò trong khi tiếng đàn ống ầm ĩ vang lên từ phía trên khiến chúng tôi đều nhảy dựng lên. “Ôi, bắt đầu rồi. Em nên biến thôi. Hẹn gặp lại chị trong kia nhé!”
“Ừ ừ.” Không hiểu sao, tôi gật nổi đầu. Nhưng tôi cảm giác như mình đang ở trên một hành tinh khác. Tôi cần phải hiểu thấu tất cả chuyện này.
“Sẵn sàng chưa?” Cha Fox đứng ở cửa, ra hiệu cho chúng tôi đi ra. Khi chúng tôi đến phía cuối nhà thờ, tôi không thể không há hốc miệng. Khắp nơi đều chăng hoa rực rỡ, những hàng người đội mũ, và bầu không khí hồi hộp chờ đợi. Tôi chỉ có thể thoáng thấy phía sau lưng Magnus, anh ta đứng ngay ở hàng đầu.
Magnus. Ý nghĩ đó làm bụng dạ tôi sôi lên. Tôi không thể… tôi cần thời gian suy nghĩ.
Nhưng tôi không có thời gian. Bản nhạc đàn ống đang mạnh lên dần. Dàn đồng ca đột nhiên hòa vào rầm rộ. Cha Fox đã biến mất lên phía trên lễ đường. Vòng quay đã bắt đầu, tôi đã cưỡi trên lưng hổ rồi.
“Ổn cả chứ?” Toby nhoài sang cười với Tom. “Đừng có giẫm lên chị ấy nhé, đồ ngón chân to.”
Và thế là chúng tôi bắt đầu. Chúng tôi đi giữa hai hàng ghế, mọi người mỉm cười với tôi, ánh mắt tôi cố tỏ ra hạnh phúc, thanh thản, nhưng bên trong, ý nghĩ của tôi cũng thanh thản như những phân tử bay vùn vụt ở Trung tâm Nghiên cứu Hạt nhân châu Âu.
Không thành vấn đề… chỉ là một chiếc nhẫn… mình đang phản ứng thái quá… Nhưng anh ta đã nói dối mình…
Ôi chao, nhìn chiếc mũ của bác Wanda kìa…
Trời, nhạc chơi hay quá, Lucinda có lý khi chọn dàn đồng ca này…
Việc làm nào ở Birmingham nhỉ? Tại sao anh ta chưa bao giờ kể với mình chuyện đó?
Mình có đang lướt nhẹ không nhỉ? Khi thật. OK, như thế này tốt hơn…
Thôi nào, Poppy. Hãy suy nghĩ sáng suốt một tí. Mối quan hệ tình cảm giữa mình và Magnus rất thắm thiết. Dù có phải tự anh ta mua cho mình chiếc nhẫn hay không cũng chẳng quan trọng gì. Chuyện việc làm cũ nào đó ở Birmingham cũng không quan trọng. Còn về Sam…
Không. Quên Sam đi. Đây là sự thực. Đây là đám cưới của mình. Đây là đám cưới của mình thế mà mình thậm chí không thể tập trung tử tế vào nó. Có chuyện gì với mình vậy ?
Mình sẽ làm điều này. Mình có thể làm điều này. Đúng thế. Đúng thế. Tiến lên nào…
Thế quái nào mà Magnus lại trông nhãy nhụa mồ hôi vậy nhỉ?
Khi tôi đến gần bàn thờ, tất cả những ý nghĩ khác đều tạm thời bị ý nghĩ cuối cùng này đẩy lùi. Tôi không thể không há hốc miệng nhìn anh ta, chán nản. Trông anh ta thật tệ hại. Nếu trông tôi xanh lét thì trông anh ta như bị sốt rét vậy.
“Chào em.” Anh ta nở một nụ cười ẻo lả với tôi. “Trông em thật đáng yêu.”
“Anh ổn chứ?” tôi thì thầm trong khi đưa bó hoa cho Ruby.
“Tại sao anh lại không ổn nhỉ?” anh ta đáp trả một cách bị động.
Câu trả lời có vẻ không hợp lý lắm, nhưng tôi không thể thách thức anh ta về chuyện đó được.
Nhạc đã dừng lại, Cha Fox đang diễn thuyết trước giáo đoàn với vẻ rạng rỡ. Trông Cha như thể cực kỳ yêu thích làm lễ cho các đám cưới.
“Các con yêu quý. Chúng ta có mặt ở đây trước Chúa…”
Nghe thấy những lời quen thuộc vang vọng xung quanh nhà thờ, tôi bắt đầu thoải mái hơn. OK. Đây rồi. Đây là những gì quan trọng nhất. Đây là những gì tôi chờ đợi. Lời hứa. Lời thề. Những lời cổ xưa, kỳ diệu đã được nhắc đi nhắc lại dưới mái nhà thờ này bao nhiêu lần, từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Vậy là có thể chúng tôi hơi hoang mang và hoảng hốt trước lúc làm đám cưới. Có đôi nào không thế? Nhưng nếu chúng tôi chỉ tập trung vào lời thề, chỉ cần chúng tôi có thể khiến nó trở nên đặc biệt…
“Magnus.” Cha Fox quay sang Magnus, và giáo đoàn rì rầm chuẩn bị trước. “Con sẽ nhận người phụ nữ này là vợ của con, chung sống với nhau sau khi được Chúa ban phép trong mối ràng buộc hôn nhân linh thiêng chứ? Con sẽ yêu cô ấy, chăm nom cô ấy, tôn quý và gìn giữ cô ấy, lúc ốm đau cũng như khi khỏe mạnh, và từ bỏ tất cả những cái khác, giữ riêng con cho cô ấy đến trọn đời chứ?”
Ánh mắt của Magnus hơi mờ đục, anh ta đang thở nặng nề. Trông anh ta như thể đang lên dây cót tinh thần chuẩn bị chạy vòng chung kết Olympic 100m vậy.
“Magnus?” Cha Fox nhắc nhở.
“OK” anh ta nói, gần như với chính mình. “OK. Đây rồi. Mình làm được mà.” Anh ta hít mạnh một hơi thật sâu và mạnh, rồi cất cao giọng rất kịch vang đến tận trần nhà, trịnh trọng nói: “Con có.”
Con có ư?
Con có ư?
Anh ta không lắng nghe à?
“Magnus,” tôi thì thầm với giọng sắc nhọn đầy ẩn ý. “Không phải là ‘Con có’. ”
Magnus nhìn tôi, rõ ràng không hiểu gì. “Tất nhiên là ‘Con có. ”
Tôi cảm thấy một cơn giận trào lên. Anh ta không lắng nghe một lời nào cả. Anh ta chỉ nói “Con có” bởi vì đó là những gì người ta nói trong phim Mỹ. Tôi đã biết là chúng tôi nên tập phần lời thề. Lẽ ra tôi phải bỏ qua những lời nhận xét chọc ngoáy của bác Antony mà buộc Magnus phải tập trước.
“Không phải là ‘Con có’ mà là ‘Con sẽ’! ” Tôi cố gắng không ra vẻ bực mình như tôi đang cảm thấy. “Anh không nghe câu hỏi à? ‘Con sẽ’. Con sẽ.”
“Ồ.” Magnus dãn lông mày vẻ hiểu ra vấn đề. “Anh hiểu rồi. Xin lỗi. Thế thì ‘Con sẽ’. Mặc dù chẳng đáng phải xoắn, chắc chắn vậy,” anh ta nhún vai nói thêm.
Cái gì?
“Chúng ta tiếp tục nhé?” Cha Fox vội vã nói. “Poppy.” Cha nhìn tôi rạng rỡ. “Con sẽ nhận người đàn ông này làm chồng…”
Xin lỗi nhé. Tôi không thể để thế được.
“Xin lỗi Cha Fox.” Tôi giơ một tay lên. “Một điều nữa. Xin lỗi.” Để chắc ăn, tôi xoay vòng sang phía bên giáo đoàn. “Tôi cần làm sáng tỏ một điểm nhỏ thôi, sẽ không lâu đâu…” Tôi quay trở lại phía Mạgnus và giận dữ nói nhỏ: “Ý anh là thế nào, vì sao anh nói ‘chẳng đáng phải xoắn’? Tất nhiên phải xoắn chứ! Đây là một câu hỏi. Em đang chờ câu trả lời của anh đây.”
“Em yêu, anh nghĩ là em hiểu hơi bị theo nghĩa đen quá đấy.” Magnus trông rõ ràng không thoải mái. “Chúng ta có thể làm cho xong không?”
“Không, chúng ta không thể làm cho xong được. Đây là một câu hỏi theo nghĩa đen! Anh sẽ nhận em làm vợ chứ? Một câu hỏi. Anh nghĩ nó là cái gì?”
“À thì.” Magnus lại nhún vai. “Em biết đấy. Một biểu tượng.”
Cứ như thể anh ta đã châm ngòi quả pháo trong tôi. Sao anh ta có thể nói như thế? Anh ta biết với tôi phần nghi lễ trao lời thề quan trọng nhường nào mà.
“Không phải mọi thứ trong cuộc đời đều là một cái biểu tượng của nợ!” Tôi nổi khùng. “Đây là một câu hỏi thực sự, đúng đắn, và anh không trả lời một cách đúng đắn! Chẳng nhẽ những lời anh nói ở đây không thực lòng tí nào sao?”
“Lạy Chúa, Poppy…” Magnus hạ thấp giọng. “Bây giờ có thực sự đúng lúc không?”
Anh ta đang hàm ý gì thế, rằng chúng tôi nói lời thề bây giờ và rồi sau này thảo luận xem liệu chúng tôi có thực lòng nghĩ vậy không à?
OK, đáng lẽ chúng tôi nên thảo luận về lời thề của mình trước khi đứng dưới bàn thờ. Bây giờ tôi có thể hiểu điều đó. Nếu có thể quay ngược lại thời gian, tôi sẽ làm khác đi. Nhưng tôi không thể. Bây giờ hoặc không bao giờ hết. Và lý do biện hộ của tôi là, Magnus đã biết lời thề trong lễ cưới sẽ như thế nào, đúng không? Ý tôi là, không hẳn là tôi đưa cho anh ta mà không báo trước gì, đúng không? Những câu thề đấy không hẳn là một bí mật, đúng không?
“Đúng thế!” Sự kích động trong giọng tôi tăng lên. “Bây giờ là đúng lúc đấy. Ngay bây giờ rất đúng lúc!” Tôi quay vòng đối diện với giáo đoàn, tất cả đều dán mắt vào tôi, háo hức. “Những ai nghĩ rằng tại lễ cưới, chú rể nên thực lòng với lời thề của mình thì hãy giơ tay lên!”
Im lặng tuyệt đối. Rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi, bác Antony chậm rãi giơ tay lên, tiếp theo là bác Wanda, trông ngượng ngập. Nhìn thấy thế, Annalise và Ruby giơ thẳng tay lên. Trong khoảng ba mươi giây, tất cả các hàng ghế đều đầy những bàn tay vẫy vẫy. Tom và Toby mỗi đứa giơ cả hai tay lên, hai bác tôi cũng vậy.
Cha Fox trông lúng túng kinh.
“Anh thực lòng thề mà,” Mangus nói, nhưng giọng anh ta thiếu thuyết phục và yếu ớt đến nỗi ngay cả Cha Fox cũng co rúm người.
“Thật vậy sao?” Tôi quay sang anh ta. “ ‘Từ bỏ tất cả những cái khác’? ‘Lúc đau ốm cũng như khi khỏe mạnh’? ‘Cho đến khi cái chết chia lìa hai người’? Anh hoàn toàn chắc chắn về những điều đó chứ, đúng không? Hay anh chỉ muốn chứng minh cho mọi người rằng anh có thể đóng vai chú rể cho xong lễ cưới ?”
Và mặc dù tôi không định nói ra, nhưng ngay khi những lời này buột ra khỏi miệng tôi, tôi liền cảm thấy chúng thật chân thực.
Đó chính là vấn đề. Mọi cái giờ đã sáng tỏ. Diễn văn hiếu chiến của anh ta sáng nay. Vầng trán đầy mồ hôi. Thậm chí cả lời cầu hôn của anh ta. Thảo nào anh ta chỉ đợi có một tháng. Việc này chưa bao giờ là chuyện về anh ta và tôi, nó là chuyện chứng minh một điểm gì đó. Việc bố anh ta gọi anh ta là kẻ bỏ cuộc chăng. Hoặc là ti tỉ những lời cầu hôn trước đây. Chỉ có trời mới biết. Nhưng tất cả sự việc đã sai lầm kể từ lúc bắt đầu. Đi ngược hoàn toàn. Và tôi đã tin vào đó bởi vì tôi muốn thế.
Đột nhiên tôi cảm thấy nước mắt muốn trào ra. Nhưng còn lâu tôi mới suy sụp.
“Magnus,” tôi nói nhẹ nhàng hơn. “Anh nghe tôi đây. Làm thế này chẳng có nghĩa gì. Đừng cưới tôi chỉ để chứng minh anh không phải là kẻ bỏ cuộc. Bởi vì anh sẽ bỏ cuộc, sớm hay muộn. Cho dù ý định của anh là thế nào đi nữa. Điều đó sẽ xảy ra.”
“Vớ vẩn,” anh ta mạnh mẽ nói.
“Anh sẽ làm thế. Anh không yêu tôi đủ để đi đến trọn đời.”
“Có, anh yêu em!”
“Anh không yêu tôi, anh Magnus,” tôi nói, gần như mệt mỏi. “Tôi không thắp sáng cuộc đời anh như lẽ ra phải làm. Và anh cũng không thắp sáng cuộc đời tôi.” Tôi dừng lại. “Không đủ. Không đủ để đi đến trọn đời.”
“Thật vậy sao?” Magnus trông có vẻ sốc. “Anh không thắp sáng cuộc đời em ư?” Có thể thấy tôi đã chọc thủng sự tự phụ của anh ta.
“Không. Tôi xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi, Poppy.” Anh ta nói, rõ ràng là bực bội. “Nếu thực sự cảm thấy như vậy…”
“Nhưng anh cũng cảm thấy như vậy!” tôi kêu lên. “Hãy trung thực! Magnus, anh và tôi, chúng ta không được số phận gắn bó với nhau mãi mãi. Chúng ta không phải là sự kiện chính. Tôi nghĩ chúng ta…” Tôi nhăn mặt, cố gắng nghĩ ra cách diễn đạt. “Tôi nghĩ chúng ta là chú thích của nhau.”
Im lặng. Magnus trông như thể muốn tìm lời trả đũa, nhưng không tìm được. Tôi chạm vào tay anh ta, rồi quay sang Cha. “Thưa Cha Fox, con rất xin lỗi. Chúng con đã làm tốn thời gian của Cha. Con nghĩ có thể chúng ta nên dừng tại đây.”
“Cha hiểu,” Cha Fox nói. “Trời, cha hiểu.” Cha lấy khăn mùi xoa lau đầu, trông hoang mang. “Con có chắc không… có khi năm phút truyện trò trong phòng gửi áo…”
“Con không nghĩ như thế sẽ giải quyết được chuyện gì,” tôi nhẹ nhàng nói. “Con nghĩ chúng con đã xong rồi. Anh không nghĩ thế ư, Magnus?”
“Nếu em nói thế.” Magnus trông thực sự buồn bã và trong giây lát tôi tự hỏi mình…
Không. Không có nghi ngờ gì cả. Tôi đang làm điều phải làm.
“Hừm… thế chúng ta làm gì bây giờ?” tôi e dè nói. “Chúng ta vẫn chiêu đãi khách chứ?”
Magnus trông do dự – rồi gật đầu. “Thì cứ làm. Chúng ta đã trả tiền rồi.”
Tôi bước từ trên bục làm lễ xuống, rồi dừng lại. OK, như thế này thật kỳ khôi. Chúng tôi không tập trước phần này. Tất cả giáo đoàn đang theo dõi, vẫn háo hức, xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Thế… ừm, tôi có nên…” Tôi quay sang Magnus. “Ý tôi là, chính xác ra chúng ta không thể cùng đi xuống được.”
“Em đi trước đi.” Anh ta nhún vai. “Rồi anh sẽ đi.”
Cha Fox ra hiệu cho người chơi đàn ống, và bản nhạc Bước đi của cô dâu bỗng nổi lên.
“Không!” tôi hét lên hoảng hốt. “Xin đừng chơi nhạc!”
“Rất xin lỗi!” Cha Fox vội vã làm cử chỉ “Cắt đi.” “Cha đã cố ra hiệu ‘Đừng chơi’. Cha e rằng bà Fortescue hơi nghễnh ngãng một chút. Bà ấy chắc không theo dõi chính xác những gì đang diễn ra.” Đúng là hỗn loạn. Tôi thậm chí không biết có nên cầm hoa hay không. Cuối cùng, tôi giật bó hoa từ tay Ruby, cô ấy bóp chặt cánh tay tôi đầy thông cảm, trong khi Annalise thì thầm: “Cậu mất trí rồi à?” Tiếng nhạc cuối cùng đã dứt, vậy là tôi bắt đầu đi ngược trở lại giữa hai hàng ghế trong im lặng, tránh nhìn vào mắt mọi người và thẳng lưng một cách cứng nhắc. Ôi Trời, như thế này thật thảm hại. Lẽ ra nên có một chiến lược rút lui cho những tình huống kiểu này. Lẽ ra nên có một lựa chọn trong cuốn sách Lời cầu nguyện thông thường. Nghi thức diễu hành cho cô dâu vừa thay đổi ý kiến.
Không ai nói gì trong khi tôi đi dọc theo lối đi lát đá. Ánh mắt mọi người đều dán vào tôi như bị thôi miên. Nhưng tôi nhận thấy điện thoại của họ đang được bật lên, nghe mớ âm thanh bíp bíp nho nhỏ ở khắp các hàng ghế là biết. Tuyệt vời. Tôi chờ đợi cuộc đua xem ai là người đầu tiên đăng tin lên Facebook.
Đột nhiên một phụ nữ ở cuối một dãy ghế bỗng chìa bàn tay ra trước mặt tôi. Bà ta đội mũ hồng to đùng, tôi hoàn toàn không biết đó là ai.
“Dừng lại!”
“Cháu á?” tôi đứng khựng lại nhìn bà ta.
“Đúng, là cháu.” Người phụ nữ trông hơi bối rối. “Bác xin lỗi làm gián đoạn, nhưng bác có một lời nhắn cho cháu.”
“Cho cháu á?” tôi nói, không hiểu gì. “Nhưng cháu thậm chí không quen bác.”
“Thế mới kỳ cục.” Người phụ nữ đỏ mặt. “Xin lỗi, đáng ra bác phải tự giới thiệu. Bác là Margaret, mẹ đỡ đầu của Magnus. Bác không biết nhiều người ở đây. Nhưng buổi lễ đang diễn ra thì điện thoại của bác nhận được một tin nhắn từ ai đó tên là Sam Roxton. Đúng hơn… không phải cho cháu mà là về cháu. Tin nhắn thế này: Nếu bạn tình cờ có mặt ở đám cưới của Poppy Wyatt…”
Có một tiếng thở dốc rõ to phía sau lưng người phụ nữ. “Cháu cũng nhận được cái tin đó!” Một cô gái thốt lên. “Chính xác y hệt luôn! Nếu bạn tình cờ có mặt ở đám cưới của Poppy Wyatt…”
“Tôi cũng thế! Y hệt!” Các giọng nói bắt đầu hòa vang khắp nhà thờ. “Tôi vừa mới nhận được xong! Nếu bạn tình cờ có mặt ở đám cưới của Poppy Wyatt…”
Tôi quá lúng túng không biết phải nói gì. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Sam nhắn tin cho khách dự đám cưới ư? Càng lúc lại càng nhiều bàn tay giơ lên; càng lúc lại càng nhiều điện thoại kêu bíp bíp; càng lúc lại càng nhiều người thốt lên.
Anh đã nhắn tin cho tất cả những người có mặt ở đám cưới sao?
“Tất cả chúng ta đều nhận được cùng một tin nhắn ư?” Bác Margaret nhìn quanh giáo đoàn, vẻ không tin. “Được rồi, để xem nào. Nếu điện thoại của quý vị nhận được tin nhắn thì hãy đọc to lên. Tôi sẽ đếm. Một, hai, ba… Nếu bạn tình cờ.”
Khi các giọng nói rì rầm cất lên, tôi cảm thấy muốn ngất xỉu. Điều này không thể là sự thực. Có một đám đông hai trăm người ở đám cưới này, và phần lớn đang đồng loạt đọc to tin nhắn trên điện thoại của mình. Khi mớ từ ngữ vọng lại quanh nhà thờ, nghe như thể lời cầu nguyện quần chúng hay một bản hợp ca ở sân bóng đá, đại loại thế.
“…có mặt ở đám cưới của, Poppy Wyatt, tôi muốn nhờ bạn giúp một việc. Hãy dừng đám cưới lại. Hãy ngăn cố ấy lại. Hãy trì hoãn đám cưới. Hãy làm chậm lại. Cô ấy đang phạm sai lầm. Ít nhất hãy bảo cô ấy nghĩ kỹ…”
Tôi đứng như trời trồng giữa lối đi, tay nắm chặt bó hoa, tim đập thình thịch. Tôi không thể tin nổi anh lại làm thế. Tôi không tin nổi điều đó. Anh lấy đâu ra tất cả các số điện thoại? Từ Lucinda chăng?
“Để tôi nói với bạn tại sao. Như một người đàn ông thông minh đã có lần nói: một kho báu như thế này không nên để lọt vào tay những kẻ phàm phu tục tử. Và Poppy là một kho báu, dù rằng cô ấy không nhận ra điều đó…”
Tôi không cưỡng nổi bèn liếc nhìn bác Antony, bác ấy đang giơ điện thoại lên và nhướng cao lông mày.
“Không còn thời gian để nói chuyện hay thảo luận hay chứng tỏ luận lý. Đó là lý do tại sao tôi đang áp dụng biện pháp cực đoan này. Và tôi hy vọng bạn cũng sẽ làm như vậy. Bất cứ điều gì bạn có thể làm. Bất cứ điều gì bạn có thể nói. Đám cưới là một sai lầm. Cảm ơn bạn.”
Khi phần đọc kết thúc, mọi người đều có vẻ sốc nặng.
“Cái con khỉ…” Magnus đang sải bước từ lễ đường xuống. “Người đó là ai?”
Tôi không thể trả lời. Những lời của Sam đang xoay mòng mòng trong đầu tôi. Tôi muốn giật điện thoại của ai đó đọc hết lại lần nữa.
“Tôi sẽ trả lời!” Đột nhiên bác Margaret thốt lên. “Ai đấy?” Bác ấy vừa bấm vừa nói to. “Có phải là người yêu của cô ấy không?” Bác Margaret ấn nút Gửi đi với một cái vung tay rất kịch, rồi cả nhà thờ tĩnh lặng như bị thôi miên, cho đến khi điện thoại của bác ấy đột nhiên kêu bíp bíp. “Cậu ta trả lời rồi!” Bác Margaret nghỉ một lát cho thêm phần gay cấn rồi đọc to: “Người yêu ư? Tôi không biết. Tôi không biết cô ấy có yêu tôi không. Tôi không biết tôi có yêu cô ấy không.”
Sâu trong lòng mình, tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Tất nhiên anh không yêu tôi. Anh chỉ nghĩ tôi không nên cưới Magnus. Anh chỉ sửa lại cho đúng những gì anh cho là sai. Đó là một điều hoàn toàn khác hẳn. Nó không có nghĩa là anh có chút tình cảm nào dành cho tôi. Đừng nói đến…
“Tất cả những gì tôi có thể nói là, cô ấy là người tôi nghĩ đến” Bác Margaret ngập ngừng, rồi giọng trở nên dịu dàng hơn khi đọc tiếp. “Thường trực. Cô ấy là giọng nói tôi muốn nghe. Cô ấy là gương mặt tôi ngóng nhìn.”
Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn ngào. Tôi đang hết sức nuốt khan, cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh là người tôi nghĩ đến. Thường trực. Anh là giọng nói tôi muốn nghe. Khi điện thoại của tôi kêu bíp bíp, tôi hy vọng đó là anh.
“Anh ta là ai?” Magnus cất giọng hồ nghi.
“Đúng thế, anh ta là ai vậy?” Annalise ló mặt ra từ bên cạnh bàn thờ, và có tiếng cười rì rầm xung quanh nhà thờ.
“Anh ấy chỉ là… một người đàn ông. Tớ nhặt được điện thoại của anh ấy…” Giọng tôi tắt dần yếu ớt.
Tôi thậm chí không thể miêu tả Sam là ai và chúng tôi đã là gì của nhau.
Điện thoại của bác Margaret lại kêu bíp bíp, những tiếng thì thầm mất dần, bầu không khí im ắng chờ đợi bao trùm. “Tin nhắn của cậu ta,” bác Margaret thông báo.
“Anh ấy nói gì hả bác?” tôi gần như không thể tin nổi giọng mình.
Nhà thờ yên lặng đến mức tôi cơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Tin nhắn là: Và tôi sẽ đứng ngoài nhà thờ. Hãy bảo trước cho cô ấy.”
Anh ở đây.
Tôi thậm chí không nhận ra mình đang chạy cho đến khi một người hướng dẫn lối vào với vẻ mặt hoảng sợ tránh đường cho tôi qua. Cánh cửa nặng nề của nhà thờ đóng kín, và mất khoảng năm lần giật mạnh tôi mới mở tung được ra. Tôi chạy ào ra ngoài, đứng trên bậc thềm, thở hổn hển, nhìn lên nhìn xuống vỉa hè, tìm kiếm khuôn mặt anh…
Anh kia rồi. Trên hè phố bên kia. Anh đang đứng trước ngưỡng cửa tiệm cà phê Starbucks, mặc quần jean và áo sơ mi xanh thẫm. Khi bắt gặp cái nhìn của tôi, mắt anh nheo lại, nhưng anh không cười. Anh cứ nhìn vào tay tôi. Cặp mắt anh có một câu hỏi lớn đang thiêu đốt. Anh không biết ư? Anh không thể nhìn ra câu trả lời sao?
“Đấy là anh ta à?” Annalise thở bên cạnh tôi. “Như trong mơ thế này. Cho tớ Magnus nhé?”
“Annalise, đưa điện thoại cho tớ đi,” tôi nói, mắt không rời khỏi Sam.
“Đây này.” Một lát sau chiếc điện thoại nằm trong tay tôi, được bật lên sẵn sàng hoạt động, và tôi gửi cho anh một mẩu tin.
Chào anh.
Anh nhắn lại gì đó, một lát sau tôi nhận được.
Mặc đẹp đấy.
Tôi bất giác liếc nhìn xuống chiếc váy cưới.
Đồ cũ ấy mà.
Im lặng hồi lâu – và rồi tôi thấy Sam nhắn một tin mới. Đầu anh cúi xuống, anh không nhìn lên, ngay cả khi đã nhắn xong, thậm chí đến lúc điện thoại của tôi nhận được tin.
Vậy là em đã có chồng?
Tôi cẩn thận giơ điện thoại lên chụp ngón tay trái không đeo nhẫn của mình.
Di động của Sam.
Gửi đi.
Một đám đông khách dự đám cưới đang chen chúc nhau sau tôi để xem, nhưng tôi không nhúc nhích đầu lấy một xăn ti mét. Mắt tôi dán chặt vào Sam, để tôi có thể thấy nét mặt anh phản ứng thế nào khi tin nhắn tới nơi. Tôi thấy lông mày anh dãn ra; tôi thấy mặt anh nở ra thành một nụ cười vui sướng, rạng ngời nhất. Và cuối cùng anh ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi có thể đắm chìm trong nụ cười đó.
Bây giờ anh lại nhắn tin.
Em có muốn đi uống một cốc cà phê không?
“Poppy.” Một giọng nói cắt ngang bên tai, tôi quay sang thấy bác Wanda đang băn khoăn nhìn tôi dưới chiếc mũ giống như tổ mối chết to đùng. “Poppy, bác xin lỗi. Bác đã xử sự ích kỷ không ra dáng người lớn chút nào.”
“Bác định nói gì ạ?” tôi nói, nhất thời không hiểu gì.
“Chiếc nhẫn thứ hai. Bác bảo Magnus… ít nhất thì bác đã gợi ý rằng nó có thể…” Bác Wanda ngừng lời, co người lại.
“Cháu biết ạ. Bác bảo anh ấy giả bộ chọn chiếc nhẫn cho riêng cháu, đúng không ạ?” Tôi chạm vào cánh tay bác ấy. “Bác Wanda, cháu rất cảm kích vì điều đó. Nhưng bác nên lấy lại cả chiếc nhẫn này.” Tôi tháo chiếc nhẫn vàng xoắn ra khỏi ngón tay phải của mình đưa cho bác ấy.
“Bác rất muốn cháu về làm dâu trong nhà,” bác ấy buồn rầu nói. “Nhưng bác không nên để điều đó làm sai lạc đánh giá của mình. Bác đã sai.” Ánh mắt bác ấy lướt qua phố sang phía Sam. “Kia là anh chàng đó, phải không?”
Tôi gật đầu, gương mặt bác ấy dịu lại, giống như một cánh hoa hồng bị vò nhàu giờ được thả ra.
“Thế thì cháu đi đi. Đi đi.”
Và không đợi thêm một giây nào nữa, tôi đi xuống bậc thềm, sang đường, tránh xe cộ, mặc kệ những tiếng còi, xé toạc chiếc khăn voan, cho đến khi chỉ còn cách Sam một bước chân. Mãi hồi lâu, chúng tôi chỉ đứng đó nhìn nhau, khó nhọc thở.
“Vậy là anh đã gửi vài tin nhắn,” cuối cùng tôi nói.
“Dăm cái,” Sam gật đầu.
“Hay đấy.” Tôi gật đầu đáp lại. “Chị Lucinda có mó tay giúp không anh?”
“Cô ta hóa ra khá nhiệt tình với việc phá hỏng đám cưới.” Trông Sam có vẻ thích thú.
“Nhưng em không hiểu. Làm sao mà anh tìm ra được chị ta?”
“Cô ta có một website khá ấn tượng.” Sam mỉm cười ranh mãnh. “Anh gọi cho số di động của cô ta và cô ta hăng hái giúp luôn. Trên thực tế, cô ta còn nhắn tin giúp anh. Em không biết là em có một cơ chế tự động hết ý để liên hệ với tất cả các khách mời à?”
Hệ thống thông báo qua tin nhắn của chính Lucinda. Rốt cuộc nó cũng được việc.
Tôi chuyển bó hoa sang tay bên kia. Tôi chưa bao giờ nhận ra hoa nặng đến thế.
“Bộ cánh này khá hào nhoáng đối với tiệm cà phê đấy.” Sam đang nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Em luôn mặc váy cưới cho những lần hẹn cà phê. Em nghĩ như thế càng tôn lên vẻ duyên dáng, anh không nghĩ vậy sao?”
Tôi quay lại nhìn nhà thờ và không nhịn nổi liền rúc rích cười. Có vẻ như cả giáo đoàn đã đổ ra ngoài đứng trên vỉa hè giống như khán giả.
“Họ đang đợi xem gì vậy?” Sam nhìn theo ánh mắt tôi, và tôi nhún vai.
“Ai biết được? Anh có thể nhảy một điệu cũng chẳng sao. Hoặc kể chuyện đùa. Hoặc… hôn cô dâu?”
“Cô dâu thì không.” Anh quàng cánh tay xung quanh người tôi từ từ kéo tôi lại gần. Mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi có thể cảm nhận hơi ấm của làn da anh. “Em.”
“Em.”
“Cô gái đánh cắp điện thoại của anh.” Môi anh chạm trên khóe miệng tôi. “Kẻ cắp.”
“Nó nằm trong thùng rác.”
“Vẫn là ăn cắp.”
“Không, không phải…” Tôi bắt đầu nhưng bây giờ môi anh đã áp chặt vào môi tôi, khiến tôi không thể thốt ra lời nào.
Và đột nhiên cuộc đời thật đẹp.
Tôi biết mọi thứ vẫn không chắc chắn; tôi biết thực tế vẫn còn đó. Sẽ có những lời giải thích, cáo buộc và sự hỗn loạn. Nhưng ngay bây giờ tôi đang trong vòng tay của một người đàn ông mà tôi nghĩ mình có thể yêu. Và tôi đã không lấy người đàn ông mà tôi biết mình không yêu. Và từ góc nhìn này, tôi cho rằng như thế là một khởi điểm tương đối tốt, cho hiện tại.
Cuối cùng, chúng tôi buông nhau ra, và tôi có thế nghe thấy Annalise đang hò reo tán thưởng phía bên kia đường. Phô trương rẻ tiền quá, nhưng kiểu của Annalise là thế.
‘‘Nhân tiện, anh mang đến cho em vài thứ để đọc,” Sam nói. “Để phòng có lúc nào nhàm chán.”
Anh cho tay vào trong túi áo lôi ra một đống giấy A4 dính vết cà phê. Và khi tôi nhìn thấy chúng, lồng ngực tôi phập phồng. Anh đã giữ chúng. Ngay cả sau khi chúng tôi chia tay nhau một cách tồi tệ. Anh giữ những tin nhắn giữa chúng tôi.
“Có hay ho gì không?” tôi nói với giọng điệu ra vẻ vô tư.
“Không tệ lắm.” Anh lật qua đống giấy, rồi ngẩng đầu lên. “Anh đang chờ xem phần tiếp theo.”
“Thật vậy sao?” Và bây giờ cái cách anh đang nhìn tôi làm tôi nóng ran khắp người. “Thế anh biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo à?”
“Ồ… anh hơi hơi biết.” Anh vuốt nhẹ ngón tay dọc sống lưng trần của tôi và tôi liền cảm thấy rạo rực. Tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho đêm trăng mật [OK. Có lẽ không hẳn là “đêm trăng mật”. Họ nên nghĩ ra một từ đặc biệt có nghĩa “đêm với người tình đánh đổi bằng việc bỏ rơi chồng chưa cưới”]. Tôi không cần rượu sâm banh, hay bánh mặn khai vị hay bữa tối thịnh soạn hay điệu nhảy đầu tiên. Thậm chí cả điệu nhảy cuối cùng cũng không cần.
Nhưng mặt khác, vẫn tồn tại một vấn đề nhỏ là có hai trăm người đứng bên kia đường, theo dõi tôi, như thể đợi chỉ dẫn. Một vài người trong số họ đã đi cả hàng dặm đường. Tôi không thể bỏ mặc họ.
“Tình hình là… bọn em có tổ chức một bữa tiệc,” tôi ngập ngừng nói với Sam. “Đại loại là, tất cả bạn bè và gia đình em, tất cả một lúc thành một nhóm cực khủng luôn, cộng với toàn thể bạn bè và gia đình của anh chàng lẽ ra hôm nay em cưới làm chồng. Và hạnh nhân bọc đường. Anh có muốn tham dự không?”
Sam nhướng mày. “Em nghĩ Magnus có bắn anh không?”
“Không biết.” Tôi nheo mắt nhìn Magnus bên kia đường. Anh ta đứng đó theo dõi chúng tôi, cùng với tất cả những người khác.
Nhưng theo tôi thấy thì anh ta trông không có vẻ sắp giết người [Trên thực tế, trông anh ta khá hơn rất nhiều so với lúc chuẩn bị phải cưới tôi làm vợ]. “Em không nghĩ vậy. Hay là em nhắn tin hỏi anh ta nhỉ?”
“Nếu em muốn.” Sam nhún vai, rút điện thoại của anh ra.
Magnus. Cái anh chàng đang đứng với tôi là Sam. Tôi biết như thế này không quen mắt lắm – nhưng tôi có thể đưa anh ấy tới dự tiệc cưới của chúng ta được không? Poppy XXX
Tái bút: Sao anh không đưa một người khách tới nhỉ??
Một lát sau tôi nhận được câu trả lời.
Nếu em phải làm vậy. Mag
Không hẳn là hào hứng, nhưng nghe cũng không có vẻ anh ta định bắn ai [Nói riêng, tôi dám đặt cược một đống tiền là Magnus sẽ mơn trớn Annalise đêm nay].
Tôi chuẩn bị cất điện thoại đi thì lại có tiếng bíp bíp và tôi ngạc nhiên nhìn nó. Đó là tin nhắn của Sam. Chắc chắn anh mới gửi chỉ vài giây trước. Không nhìn anh, tôi mở ra xem thì thấy:
Đó là một hình trái tim. Anh gửi cho tôi một trái tim tình yêu. Thậm chí không hề nói gì. Giống như một bí mật nhỏ.
Mắt tôi cay xè nhưng bằng cách nào đó tôi giữ được bình tĩnh khi nhắn lại câu trả lời của mình:
Em cũng thế.
Tôi muốn bổ sung… nhưng không. Để sau hẵng hay.
Tôi ấn Gửi đi rồi ngẩng lên, với một nụ cười rạng rỡ, kéo tay Sam và nhấc đuôi váy khỏi vỉa hè đầy bụi.
“Thế đấy. Đi thôi nào. Chúng ta hãy đến đám cưới của em.”