Hiện tại Đường Lưu Vũ có trong tay khoảng hai trăm ngàn Thủy Nguyên Đồng, chưa tính số tiền lương Vân Lam còn thiếu hắn.
Một căn hộ chung cư cỡ nhỏ tại Thủy Nguyên Tinh có giá vào khoảng một đến hai triệu, còn căn nhà lớn có vườn nhỏ và khoảng sân tắm nắng như Đường Lưu Vũ mong muốn sẽ vào khoảng mười lăm đến hai mươi triệu.
Nếu chi tiêu tiết kiệm cộng với lương thưởng, Đường Lưu Vũ tin chắc vào trước tuổi bốn mươi mình có thể nghỉ hưu non, rời khỏi môi trường làm việc áp lực này.
Nhưng nếu trở thành tội phậm truy nã, hắn rất khó mua được một ngôi nhà hợp pháp, thậm chí dù lách luật qua được cũng sẽ có một ngày bị phát hiện.
Đến một quốc gia khác mua nhà? Đường Lưu Vũ chưa từng nghĩ tới.
Dù hắn không có khái niệm rõ ràng về tỉ lệ hối đoái, Đường Lưu Vũ vẫn khá chắc rằng giá nhà tại Thủy Nguyên Quốc là thuộc nhóm thấp nhất.
Thấp như vậy còn cần đến năm bốn mươi tuổi mới mua nổi, chọn những quốc gia kia sẽ còn phải làm việc đến bao giờ?
Đường Lưu Vũ không đáp nhưng biểu cảm trên mặt hắn đã thay cho câu trả lời.
Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn cạn lời, lẽ nào tên này sau nhiều tháng vẫn chưa ý thức được vị thế của mình là gì? Tại sao còn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó?
Vân Lam thản nhiên nói tiếp:
– Ta đã sớm nói với ngươi, mỗi khi kết thúc nhiệm vụ chúng ta sẽ lên đường đến một quốc gia khác.
– Nhưng vẫn có thể trở lại.
Ta dự định sau khi có đủ tiền sẽ về Thủy Nguyên Quốc mua nhà.
– Ta biết vài quốc gia có vật giá thấp hơn Thủy Nguyên Quốc, đợi sau này sẽ giới thiệu cho ngươi.
– A, vậy thì được.
Vấn đề mà Đường Lưu Vũ quan tâm nhất được Vân Lam nhẹ nhàng hóa giải, cả Cố Dạ lẫn Tư Cẩn Ngôn đều phải dựng ngón tay cái với nàng.
Để củng cố lòng tin của Tư Cẩn Ngôn, Vân Lam lấy một tấm thẻ ra quẹt lên mặt đồng hồ của hắn, hào phóng tặng luôn sáu tháng lương:
– Tiền thưởng ngươi ứng cứu kịp thời.
– Đa tạ.
Đường Lưu Vũ nhận rất dứt khoát.
Hắn có công cứu mạng ba người, nàng trả như vậy cũng là hợp lý.
Thấy hắn không ý kiến nữa, Cố Dạ đứng dậy tuyên bố:
– Hôm nay dừng ở đây.
Mọi người đều đã mệt mỏi, trước tiên nghỉ ngơi vài ngày.
Ba ngày sau chúng ta sẽ tập hợp tại phòng chiến lược, lên kế hoạch cho những việc cần làm trong khoảng thời gian sắp tới.
Đường Lưu Vũ giống như chỉ chờ có vậy, nhanh chóng đứng lên quay về phòng của mình.
Hắn cần kiểm tra lại tình trạng thân thể để đảm bảo không có vấn đề gì, dù sao một đấm kia của nam nhân nhìn qua có vẻ khá đáng sợ.
Đường Lưu Vũ cũng muốn tranh thủ tiêu hóa trận chiến vừa rồi, nâng cao kỹ thuật chiến đấu.
Lối đánh của hắn ban đầu khá hữu dụng nhưng lại bị phá ngay khi đối phương dùng kỹ năng phá hoại diện rộng.
Nếu không giải quyết được vấn đề này, Đường Lưu Vũ nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn trong tương lai.
Hắn rất thích công việc này, đặc biệt là khi nhìn vào khoảng tiền mà Vân Lam vừa chuyển.
Vậy nên Đường Lưu Vũ càng phải cố gắng hơn, nhất định không để bị đuổi việc.
Ba người kia giả vờ đi được một đoạn, vừa thấy Đường Lưu Vũ mất dạng lập tức quay lại.
Cố Dạ giống như đã nhịn từ lâu, còn chưa ngồi vào chỗ đã lên tiếng:
– Những gì ngươi truyền tin đều là thật?
Tư Cẩn Ngôn cười khổ:
– Ta là người tận mắt chứng kiến tất cả, còn có thể giả được sao?
– Nhưng vẫn quá vô lý.
Hắn còn vài ngày nữa là bước sang tuổi mười tám, vậy mà không nhận ra mình đã sớm sở hữu năng lực?
Tư Cẩn Ngôn lắc đầu:
– Thật ra ta cảm thấy việc này rất hợp lý.
Đường Lưu Vũ giống như chúng ta, sở hữu năng lực mà không cần thức tỉnh.
Hơn nữa năng lực của hắn lại thiên về phòng ngự.
Những năm qua hắn ở cô nhi viện, vốn không gặp phải nguy hiểm gì nên năng lực đó cũng không lộ ra.
Ngoài cách giải đáp này, ta cũng không nghĩ lý do nào khác giúp Đường Lưu Vũ sống sót qua vụ tông xe và một quyền toàn lực của nam nhân kia.
Cố Dạ hỏi tiếp:
– Vậy ngươi giải thích thế nào về việc hệ thống quét không dò ra được năng lực của Đường Lưu Vũ?
Tư Cẩn Ngôn hướng ánh mắt về phía Vân Lam như một cách gợi ý.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Vân Lam đành phải gật đầu:
– Khi nghĩa phụ phát hiện ra ta cũng không quét ra được gì, về sau mới đưa thêm dữ liệu về năng lực này vào hệ thống.
– Tư Cẩn Ngôn, ngươi muốn ám chỉ Đường Lưu Vũ có khả năng sở hữu năng lực cấp X giống Vân Lam?
– Phải, Đường Lưu Vũ có thể không biết mình sở hữu năng lực.
Nhưng một khi quá trình tiến hóa bắt đầu, hắn nhất định sẽ nhận ra được.
Vì vậy ta cho rằng Đường Lưu Vũ vẫn chưa tiến hóa bất kỳ một lần nào, vẫn chỉ tương đương với Thức Tỉnh Giả cấp độ một.
Theo như kho dữ liệu, cho dù là năng lực phòng ngự mạnh mẽ nhất cũng không cho phép Thức Tỉnh Giả cấp độ một đỡ được đòn tấn công từ kẻ mang năng lực cường hóa thể chất có chỉ số sức mạnh hơn mười bốn ngàn.
Khả năng cao chính là năng lực độc nhất như Vân Lam.
– Nhưng kể cả phòng ngự cấp S cũng…
– Ta nói rằng năng lực phòng ngự của Đường Lưu Vũ rất mạnh, nhưng không có nghĩa bản chất của nó là phòng ngự.
Một vài loại không thuần phòng ngự nhưng khi dùng tốt vẫn có thể đạt hiệu quả tương tự.
Ví dụ như chuyển hướng đòn công kích, phân tán lực đạo…Trường hợp của Đường Lưu Vũ còn cần nghiên cứu thêm.
Không cần nói những chuyện này với hắn, chúng ta có thể này từ từ quan sát trước khi đưa ra kết luận.
Hai người gật đầu.
Bọn hắn không hề nghi ngờ những gì Tư Cẩn Ngôn đã nói.
Đường Lưu Vũ chắc chắn sở hữu năng lực, nếu không đừng mong sống sót sau vụ va chạm cũng như một quyền kia.
Vấn đề là dường như chính hắn cũng không nhận thức được năng lực của mình, chỉ kích hoạt nó theo bản năng.
Nếu nói rõ đầu đuôi với Đường Lưu Vũ sẽ khiến năng lực này khó xuất hiện hơn.
Vì chính Đường Lưu Vũ cũng chưa biết cách điều khiển, và khi đã biết đến sự tồn tại của năng lực thì xác suất bản năng tự kích hoạt sẽ giảm đi đáng kể.
Thảo luận kết thúc, ba người nhanh chóng trở về phần.
Dù đã sử dụng dược phẩm chữa thương, bọn hắn vẫn cần ngủ một giấc thoải mái sau một thời gian dài lăn lộn bên ngoài làm nhiệm vụ.
Giai đoạn thả lõng này kéo dài đúng ba ngày, cả nhóm bốn người lại tập trung trong phòng chiến lược theo yêu cầu từ trước của Cố Dạ.
Nghỉ ngơi vài ngày khiến tâm trạng của tất cả đều thoải mái, không còn sự căng thẳng như trước nên không khí cũng không nặng nề như trước.
Sau khi cùng nhau dùng bữa, tán gẫu vài chuyện không liên quan, mọi thứ bắt đầu trở nên nghiêm túc khi Chu Bác dọn bàn ăn sau đó đưa vũ khí và chiến giáp đã qua sửa chữa lên cho từng người.
Hắn đặt một tấm thẻ vào phần trống hình ngũ giác chính giữa chiếc bàn rồi nói:
– Tất cả đều ở đây.
Chu Bác nói xong liền rời đi, để mặc bốn người tự đọc thông tin trên hình ảnh ba chiều vừa được chiếu lên.
Bên trong là rất nhiều tin tức mà Chu Bác thu thập được trong ba ngày qua cũng như kết quả các nghiên cứu ngắn hạn mà hắn vừa thực hiện lên Kết Tinh Nguyền Thạch.
Giữa những trang thông tin chi chít chữ, điều mà Đường Lưu Vũ quan tâm nhất lại được đặt ngay vị trí đầu tiên: Lệnh Truy Nã Toàn Quốc..