Hiện giờ Tiết Văn Long đã hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ rồi, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Liễu Kình Vũ. Ông ta đã quyết định, nhất định phải tìm mọi biện pháp để kéo Liễu Kình Vũ khỏi cái ghế Chủ tịch thị trấn, nhất định phải làm cho kết cục của hắn vô cùng thế thảm. Ông ta sẽ cho tất cả mọi người huyện Cảnh Lâm biết, đắc tội Tiết Văn Long thì kết quả sẽ như thế nào. Ông ta nhất định phải bảo vệ địa vị thống trị tuyệt đối của mình ở huyện Cảnh Lâm, không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu khích quyền uy và sự tôn nghiêm của mình.
Đối với giọng điệu uy hiếp của Tiết Văn Long, Liễu Kình Vũ ngược lại rất bình thản. Là một bộ đội đặc chủng lăn lộn giữa mưa bom bão đạn, nguy hiểm gì mà hắn chưa từng trải qua? Hắn đã từng bị 8 sát thủ hàng đầu thế giới liên kết truy sát, nhưng cuối cùng lại bị chính hắn giết chết toàn bộ. Cho nên đối với sự uy hiếp của Tiết Văn Long, Liễu Kình Vũ khóe miệng cũng không giật chút nào. Nhưng lúc này hắn nhất định phải đáp lại Tiết Văn Long, khiến cho ông ta hiểu ý của mình. Cho nên Liễu Kình Vũ nhìn thẳng Tiết Văn Long, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Tiết Văn Long, ông nghe cho rõ ràng, ông dám mắng tôi một lần thì tôi sẽ đánh ông một lần. Không cần lấy tính kỷ luật của tổ chức để uy hiếp tôi, tôi không sợ đâu. Liễu Kình Vũ tôi đi thẳng ngồi nghiêm, tuyệt đối không xúc phạm cái gì kỷ luật tổ chức. Ngược lại ông mới là người phải cẩn thận một chút, có lẽ một ngày nào đó Ủy ban kỷ luật sẽ đến tìm ông. Tiết Văn Long, tôi khinh bỉ ông.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi ra ngoài.
Phía sau Liễu Kình Vũ, Tả Minh Nghĩa lúc này mới dùng thanh âm vô cùng tức giận quát:
– Liễu Kình Vũ, cậu thật quá đáng, không có quy củ gì.
Nói xong, gã lại quay sang nói với Tiết Văn Long:
– Chủ tịch Huyện, có muốn lập một văn kiện xử phạt hắn tội dám đánh ngài không?
Tiết Văn Long cả giận nói:
– Khốn kiếp, cậu còn sợ tôi bị đánh chưa đủ mất mặt sao? Còn nói đến văn kiện cái gì.
Mắng xong Tả Minh Nghĩa, Tiết Văn Long cố kiềm chế lửa giận, thấp giọng nói:
– Lão Tả, cậu trở về suy nghĩ một chút, tìm cơ hội nào đó chỉnh Liễu Kình Vũ, bắt được là bắt luôn. Hừ, dám đánh tôi? Tôi sẽ cho hắn xuống mười tám tầng Địa ngục.
Liễu Kình Vũ không biết rằng Tiết Văn Long ở sau lưng đang nghĩ mọi cách đối phó với hắn, bởi vì giờ phút này hắn đã sớm đem việc đánh Tiết Văn Long dẹp qua một bên rồi. Hiện tại lòng hắn đang tràn ngập lo âu, hơn ba mươi ngàn dân thị trấn Quan Sơn vẫn đang chờ tài chính cứu tế. Cho nên từ phòng làm việc của Chủ tịch huyện đi ra, Liễu Kình Vũ không có ý định dừng lại, trực tiếp nói với Hồng Tam Kim:
– Lên thành phố.
Hồng Tam Kim sửng sốt:
– Lên thành phố? Chủ tịch thị trấn, ở thành phố ngài có biết ai sao?
Liễu Kình Vũ lắc đầu.
– Không biết ai thì chỉ sợ rất khó có kết quả. Lúc trước Bí thư Thạch và Chủ tịch thị trấn cũ cũng đã từng thử lên Thành phố xin chút kinh phí về nhưng chưa từng có ai thành công. Ngay cả lãnh đạo thành phố cũng còn chưa được gặp mặt.
Hồng Tam Kim hiện tại thật sự có chút nhức đầu. Theo y, Liễu Kình Vũ chính là một người không có đầu óc, nhưng lại không dám đắc tội hắn mà chỉ có thể dùng lời lẽ uyển chuyển để khuyên nhủ.
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Những gì ông nói tôi đều biết. Nhưng ông xem, ở Huyện tôi mới chỉ lấy được hai trăm ngàn từ Bí thư Hạ, so với khoản tài chính cần thiết cho thị trấn Quan Sơn chúng ta thì còn thiếu rất nhiều. Mặc kệ là có thành công hay không, tôi cứ muốn thử xem sao. Nếu không được thì sẽ nghĩ biện pháp khác. Thân là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, tôi phải nghĩ hết nước hết cái, nhất định giải quyết được vấn đề này, nhất định phải giúp dân chúng mau chóng khôi phục lại cuộc sống sinh hoạt, sản xuất bình thường. Cha tôi thường nói với tôi, làm quan mà không lo được cho dân thì về nhà trồng khoai lang còn hơn.
Nói tới đây, ánh mắt Liễu Kình Vũ càng trở nên kiên nghị. Ngay cả khi con đường phía trước có gian khổ đến thế nào, hắn vẫn sẽ không từ bỏ, bởi vì hắn là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn.
Ngay khi Liễu Kình Vũ trên đường đến thành phố Thương Sơn, Bí thư Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường đã biết được tin tức ở Huyện của Liễu Kình Vũ, lập tức vui sướng gọi điện thoại tới cho hắn:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, lấy được bao nhiêu tiền từ Huyện? Có muốn tôi bảo đồng chí Trương Hoành Hiên phòng tài chính lên Huyện làm thủ tục lĩnh bốn trăm năm mươi ngàn của Chủ tịch huyện Tiết, thuận tiện làm luôn cho cậu không?
Thạch Chấn Cường đây là đang cố ý mỉa mai Liễu Kình Vũ, y muốn thông qua phương thức này nói cho Liễu Kình Vũ biết cùng đấu với y thì hắn vẫn còn non lắm.
Liễu Kình Vũ tự nhiên hiểu được Thạch Chấn Cường là đang cố ý chê cười mình, hắn chỉ thản nhiên nói:
– Ồ, ngài xem thế nào rồi xử lý luôn nhé. Tôi mới lấy được hai trăm ngàn từ chỗ Bí thư Hạ, giờ đang chuẩn bị lên Thành phố một chuyến, xem có thể xin thêm chút nào hay không.
Thạch Chấn Cường ha hả cười:
– Ừ, tốt lắm, tôi rất thích sự nhiệt tình của cậu. Cậu cứ yên tâm lo công việc đi, mọi việc trong thị trấn đã có tôi chủ trì, không có vấn đề gì đâu. Đợi lúc cậu quay về, tôi nhất định tổ chức cho toàn bộ Đảng ủy viên thị trấn cùng đi nghênh đón cậu. Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ mang niềm vui bất ngờ từ Thành phố về cho thị trấn Quan Sơn chúng ta.
Nói xong, Thạch Chấn Cường liền cúp điện thoại. Câu nói sau cùng của y ngụ ý hăm dọa Liễu Kình Vũ. Nếu Liễu Kình Vũ thật sự không lấy được thêm tiền từ Thành phố, lúc đó y tuyệt đối sẽ tổ chức cho người đi nghênh đón, hạ nhục Liễu Kình Vũ một phen, khiến cho hắn phải mất mặt.
Sau khi ngắt điện thoại, Liễu Kình Vũ cười khổ một cái. Trong lòng của hắn rõ ràng, Thạch Chấn Cường cũng như Tiết Văn Long đã coi mình là cái gai trong mắt rồi, nhất định phải nghĩ biện pháp nhổ đi. Tuy nhiên, đối với hắn mà nói thì không vấn đề gì cả. Hắn cho rằng hiện tại đang ở vị trí Chủ tịch thị trấn thì nên làm một chút việc cho dân chúng, còn về tiền đồ làm quan thì hắn không phải đặc biệt coi trọng.
Điện thoại vừa ngắt không đến một phút, chuông điện thoại lại vang lên. Liễu Kình Vũ chau mày, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ Thạch Chấn Cường này vẫn còn gì muốn nói sao?
Tuy nhiên, vừa lấy điện thoại di động ra nhìn, trên mặt hắn liền lộ ra nụ cười rạng rỡ. Cuộc điện thoại này là một người bạn ở thành phố Thương Sơn gọi tới, tên là Tô Lạc Tuyết, là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô là y tá trong viện quân y số 1 thành phố Thương Sơn. Một năm trước, khi Liễu Kình Vũ đang thực hiện một nhiệm vụ gián điệp quan trọng ở tỉnh Bạch Vân, không ngờ trúng bẫy của đối phương, tuy rằng cuối cùng hắn thành công giết chết đối phương nhưng cũng bị thương không nhẹ. Sau đó hắn được chuyển tới bệnh viện quân y số 1 thành phố Thương Sơn để tiến hành trị liệu. Hơn hai tháng trời nằm viện, từ đầu đến cuối vẫn luôn là cô y tá xinh đệp Tô Lạc Tuyết chăm sóc hắn. Quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết, từ quan hệ y tá với bệnh nhân tiến triển thành những người bạn tốt không giấu nhau điều gì, nhưng cũng không vượt qua giới hạn tình bạn kia. Lúc Liễu Kình Vũ xuất viện đã để lại số điện thoại liên lạc của mình cho Tô Lạc Tuyết để hai người giữ liên lạc. Cứ khoảng một, hai tháng là lại gọi điện cho nhau, phần lớn thời gian đều là Tô Lạc Tuyết nói chuyện công việc của cô, hỉ nộ ái ố trong cuộc sống của cô, Liễu Kình Vũ chỉ đóng vai một người nghe. Kỳ thật, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng biết Tô Lạc Tuyết có cảm tình với mình, nhưng hắn đối với cô chỉ có tình bạn, không có tình yêu nam nữ, cho nên Liễu Kình Vũ vẫn luôn hết sức duy trì khoảng cách với Tô Lạc Tuyết. Nhưng đối với tình bạn này thì hắn vẫn rất quý trọng.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Tô đại mỹ nữ, tìm bổn soái ca có chuyện gì sao?
Tô Lạc Tuyết hừ một tiếng nói:
– Hừ, soái ca sao? Tôi thấy anh còn lâu mới đạt trình độ đó.
Liễu Kình Vũ cười khổ sờ lên mũi của mình, không nói gì.
Lúc này, Tô Lạc Tuyết cười khúc khích nói:
– Được rồi, Liễu đại soái ca, đã sớm nghe nói anh chuyển nghề đến thị trấn Quan Sơn thành phố Thương Sơn chúng tôi làm Chủ tịch thị trấn, sợ anh bận rộn nên không có quấy rầy anh. Nhưng gần đây bản mỹ nữ gặp một sự việc hết sức đau đầu, cần anh hỗ trợ. Anh có thời gian không? Đến Thương Sơn một chuyến đi.
Mỹ nữ mời, Liễu Kình Vũ không có lý do cự tuyệt, huống chi Tô Lạc Tuyết từng chăm sóc mình đến hơn hai tháng trời. Liễu Kình Vũ liền cười nói:
– Thật đúng là trùng hợp, tôi cũng đang trên đường tới thành phố Thương Sơn đây, khoảng chừng 5h chiều sẽ đến nơi. Mai tôi muốn đến UBND thành phố có việc.
Tô Lạc Tuyết vừa nghe liền cười vui sướng, nũng nịu nói:
– Ai da, anh thực là vị cứu tinh của tôi rồi, tối nay tôi có một kiếp nạn cần anh tới giúp tôi hóa giải.
Liễu Kình Vũ sửng sốt hỏi:
– Chuyện gì vậy? Sao gấp gáp thế?
Tô Lạc Tuyết cười khổ nói:
– Bản mỹ nữ không phải đã 24 tuổi rồi sao, cha mẹ tôi luôn lo lắng tôi không lấy được chồng cho nên luôn giới thiệu đối tượng cho tôi. Mà đối tượng lần này là một gã đã lớn lên cùng tôi, gã đó thuần túy chỉ là một công tử bột, tôi đặc biệt chán ghét gã ta. Nhưng cha mẹ tôi thế nào cũng muốn tôi gặp gã ta. Tôi muốn dẫn anh đến gặp cha mẹ tôi, nói anh là bạn trai của tôi để cho gã kia từ bỏ ý định. Cứ như vậy, có anh làm lá chắn, cha mẹ tôi sẽ không giục tôi nhanh lập gia đình nữa. Thế nào, có thể trợ giúp bản mỹ nữ một lần không?
Liễu Kình Vũ vừa nghe là một chuyện nhỏ như vậy, cười nói:
– Không thành vấn đề. Làm tấm lá chắn cho cô lại được ăn một bữa. Vừa lúc tối nay tôi không có việc gì, có thể giúp đỡ cô rồi.
Nhưng mà Liễu Kình Vũ tuyệt đối không nghĩ đến, một bữa ăn này lại mang đến cho hắn thêm rất nhiều kẻ thù lớn, gây ra rất nhiều phiền toái về sau.