Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 30: 30: Hả Ví Của Mình Đâu



Mập đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Lâm Vân, mình nghĩ lớp trưởng Vương Tuyết có ấn tượng tốt về cậu đấy.


“Hơn nữa Vương Tuyết xinh đẹp lại ngọt ngào, quan trọng nhất là cậu ấy có nhân phẩm tốt, lại không tôn sùng tiền bạc, lại còn độc thân nữa.

Cô gái tốt như vậy rất khó tìm được.

Mình nghĩ cậu có thể theo đuổi cô ấy.

” Mập cười hi hi nói.

“Cô ấy là một cô gái khá tốt, nhưng mình không có suy nghĩ nhiều trong lúc này, để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.

” Lâm Vân khoát tay nói.

Vào lúc này, các món ăn bắt đầu được đưa lên, một bàn đầy nhóc các loại hải sản, còn có một vài món ăn đặc biệt của nhà hàng nữa, và tất nhiên là phải có một chai rượu vang nữa.

Trước đây, gọi nhiều món như vậy một lúc chắc chắn là điều mà Lâm Vân không thể tưởng tượng nổi, mà còn là những món ăn đắt tiền, đặt biệt nữa chứ.


Sau nửa giờ, Lâm Vân và Mập đã no nê.

Tính tiền!
Lâm Vân gọi người phục vụ đến để trả tiền.

“Chào ngài, của ngài tổng cộng hết 4330, bớt số lẻ là 30, còn lại 4300 đồng.

Ngài dùng thẻ hay tiền mặt?” Cô phục vụ tươi cười.

Một bữa cơm hết hơn bốn nghìn đồng, lúc trước Lâm Vân cũng không dám nghĩ tới, đây là sinh hoạt phí một năm Lâm Vân.

“Quẹt thẻ.


Lâm Vân vừa sờ ví tiền vừa nói.

“Hả? Ví của mình đâu?”
Lâm Vân chợt nhận ra ví của mình đã biến mất!
Lâm Vân nhanh chóng đứng dậy, lục tung khắp người nhưng vẫn không tìm thấy ví.

“Mẹ nó, lẽ nào bị móc mất rồi sao?”
Lâm Vân đột nhiên nhớ tới lúc nãy vừa đi nhà vệ sinh, liền bị
một người đàn ông lén la lén lút đâm vào mình.

Lúc ấy Lâm Vân cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại bị mất ví, Lâm Vân liền nghĩ tới hắn ta.

Lâm Vân liếc nhìn xung quanh không tìm thấy người đàn ông trong quán, e rằng hắn ta đã trốn
mất dạng từ sau khi lấy được ví rồi
“Ví bị trộm rồi à?” Mập cũng ngạc nhiên.

“Đúng vậy, lúc mới vừa đi vệ sinh, ờ trong nhà vệ sinh có đụng
phải một người, sợ là tên khốn kiếp đó đã lấy mất ví rồi.


” Lâm Vân cười khổ nói.

“Vậy để mình trả cho!”
Mập nhanh chóng móc tiền trong túi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có 286, thậm chí còn không đủ trả số lẻ nữa là.

Lúc tính tiền mới biết mình không có tiền, đây mới là chuyện đáng xấu hỗ nhất.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, trông có vẻ là giám đốc của nhà hàng.

“Tiểu Lâm, có chuyện gì ở đây vậy?” Giám đốc hỏi người phục vụ.

“Giám đốc, hai người họ nói rằng họ bị mất ví nên không có tiền để trả.

” Cô phục vụ nói.

“Tôi hiểu rồi, cô đi làm việc đi, chỗ này để tôi!” Giám đốc vẫy tay với nhân viên phục vụ.

Ngay sau đó, giám đốc nhìn về phía hai người Lâm Vân: “Các vị, tôi là giám đốc ở đây.


“Uh… Giám đốc, ví tiền của tôi vừa rồi bị trộm khi đi vệ sinh, cho
nên… có thể cho chúng tôi nợ lại không? Tôi viết giấy nợ cho ông, ngày mai tôi đem tiền tới được không?” Lâm Vân tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Bị trộm mất ví, hay là muốn ăn cơm chùa, cái này khó mà nói được nha!” Giám đốc lạnh lùng chế nhạo.


Từ khi Lâm Vân và Mập bước vào, giám đốc đã chú ý đến hai bọn họ, bởi vì ở đây giá cả tương đối mắc, cho nên những người đến đây ăn cơm đều ăn mặc rất đẳng cấp.

Nhưng Lâm Vân và Mập, cả hai đều mặc đồ rẻ tiền.

Lúc đó giám đốc đã nghĩ thầm, hai thằng nhóc này có tiền trả hay không đây?
Nhưng người vào thì đều là khách, nên giám đốc không thể đuổi họ đi.

“Cái gì? Ông nói chúng tôi ăn chùa à? Ông có nhầm không vậy? ông có biết người bên cạnh tôi là ai không? Cậu ấy là cháu ngoại của Liễu Chí Trung? Cậu ấy mà ăn cơm chùa à?” Mập nói lớn.

“Cậu nói cậu ta là cháu ngoại của Liễu Chí Trung à? Vậy thì tôi vẫn là ông nội của Liễu Chí Trung đây!” Giám đốc cười to tiếng.

Làm sao giám đốc lại có thể tin được một người mặc quần áo rẻ tiền là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam được chứ? Đúng là nói bậy bạ mà!
Lâm Vân nghe vậy nhíu mày: “Tôi bị mất ví tiền ở đây, nhà hàng mấy người cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”
“Hừ, tôi thấy là cậu chỉ muốn lừa lọc nhà hàng của chúng tôi, kiếm
cớ không muốn trả tiền thôi! Chứ có chỗ nào giống bị trộm ví tiền đâu!” Giám đốc lạnh lùng nói.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận